Tao Nhã Chính Là Sai

Chương 31: Phẫn nộ




Sáng sớm, Ánh Lâm cùng Vũ Thanh đang đi ra tản bộ, thuận tiện thu thập một ít thảo dược. Thân thể Ánh Lâm ở dưới sự chiếu cố của Vũ Thanh đã không còn đáng ngại, chẳng qua lúc trước thật sự là bị thương quá nặng, thiếu chút nữa đã vào quỷ môn quan.

“Ánh Lâm, thân thể của ngươi đã khôi phục không sai biệt lắm chứ......”

“Uh, thật đúng là ít nhiều được ngươi chiếu cố.”

Nửa năm qua, hai người vẫn sinh hoạt cùng nhau, Vũ Thanh phát giác vô luận thế nào Ánh Lâm luôn không thể vui vẻ lên, có đôi khi nửa đêm thường thường hô tên một người, xem ra người kia ở trong lòng Ánh Lâm giữ lấy địa vị rất lớn, nàng thật sự rất muốn trông thấy người kia, nhìn xem rốt cuộc là một người như thế nào có thể khiến cho Ánh Lâm nhớ mãi không quên.

“Vậy..... Ngươi sẽ rời đi nơi này sao?” Vũ Thanh cảm thấy được Ánh Lâm thủy chung không phải thuộc về nơi này, chờ ngày nào đó thương thế của hắn tốt lắm, nàng nhất định sẽ rời đi.

“Ta cũng không biết, ta trở về có lẽ sẽ mang đến gánh nặng cho người khác.” Ánh Lâm lại không khỏi nghĩ tới Tiêu Kì, không biết hiện tại Tiêu Kì cùng Hàn Nhiên trôi qua được không.

“Vì cái gì nói như vậy? Người nhà của ngươi nhất định thực hy vọng ngươi trở về.” Vũ Thanh chưa từng có nghe Ánh Lâm nói qua chuyện tình có quan hệ với người nhà hắn.

“Vậy sao? Kì kì sẽ nhớ ta sao?” Ánh Lâm nghĩ, Kì Kì đã có Hàn Nhiên, làm sao còn nghĩ đến hắn.

“Kì Kì, chính là người trong lòng ngươi vẫn nhớ phải không?” Nàng vẫn là từ một lần Ánh Lâm hồi tỉnh nghe được tên người kia.

“Uh.”

“Tốt lắm, chúng ta đến sơn động kia nhìn xem đi. Có thể tìm được phương pháp cho ngươi trở về.” Vũ Thanh nghĩ nghĩ, cảm thấy được vẫn là quên đi, không ai sẽ giống nàng tình nguyện ở bên trong sơn cốc này.

“Xuyên qua cái sơn động này chính là địa phương ta rơi xuống?” Ánh Lâm đến nay cũng không có đi vào nơi này, càng thêm không rõ tại sao mình từ núi cao như vậy rơi xuống còn chưa chết?

“Đúng vậy, mang ngươi đi xem là được.” Vũ Thanh cũng là ở một lần trong lúc vô tình phát hiện sơn động kia “Ngươi cũng không nên coi khinh cái sơn động này, sau khi xuyên qua nó, đi xa hơn một chút chính là vách núi đen, mạng của ngươi thật đúng là may, khi rơi xuống vừa vẵn ngã vào chỗ bãi đá kéo dài ngoài sơn động, bằng không ngươi rơi xuống vách núi, ta chính là thần tiên cũng không cứu ngươi được!”

“......” Ánh Lâm không biết là nên may mắn hay là bi ai, nếu lúc trước cứ ngã chết như vậy, vậy hiện tại hắn cũng không mâu thuẫn như vậy.

“Kỳ thật người trên vách núi nhìn không tới bãi đá kia, bởi vì mây mù quá, rất nhiều người cảm thấy ngã xuống khẳng định sẽ chết, kỳ thật cũng không nhất định rồi.”

“Vũ Thanh, ngươi mau nhìn, bên kia có phải có một người hay không?” Loáng thoáng xa xa giống như có bóng dáng một người nằm trên mặt đất.

Vũ Thanh nhìn kỹ, giống như chứng thật đúng như lời Ánh Lâm liền nói “Nhanh đi qua nhìn xem.”

Không nhìn còn không biết, vừa nhìn Ánh Lâm sợ ngây người, trước mắt không phải người khác, thật sự là Tiêu Kì mà hắn nhớ mong.

Ánh Lâm vội vàng chạy tới ôm lấy Tiêu Kì “Kì Kì...... Kì Kì...... Sao lại là ngươi?” Lòng Ánh Lâm thật đau, nhìn thấy một bãi một bãi vết máu trên người Tiêu Kì, còn có chỗ bị thương, Kì Kì của hắn cho tới bây giờ chưa có chịu qua đau khổ như vậy.

“Nhanh chóng dẫn hắn trở về!” Vũ Thanh đúng lúc nhắc nhở Ánh Lâm.

“Được!” Ánh Lâm đứng dậy liền vội vàng quýnh lên hướng ra phía ngoài chạy.

Nguyên lai hắn chính là người trong lòng người kia, nhưng vì cái gì hắn cũng sẽ rơi xuống? Vũ Thanh suy nghĩ một lúc sau liền theo Ánh Lâm chạy trở về.

Ánh Lâm ôm Tiêu Kì chạy nhanh về nhà, thần tình lo âu, mắt đầy đau lòng, lòng tràn đầy kích động. Hắn hận không thể vội giúp Vũ Thanh, chính là lại sợ mình làm không tốt, ngược lại giúp thêm phiền, bởi vậy Ánh Lâm ở một bên nhìn thấy lo lắng suông.

“Vũ Thanh, Kì Kì có sao không?”

“Vũ Thanh, Kì Kì khi nào thì hồi tỉnh?”

“Vũ Thanh, Kì Kì có thương đến xương cốt hay không?”

......

“Ánh Lâm, ngươi không cần gấp thế này được không? Ngươi gấp thế này cũng không giúp được hắn a! Trên mặt của hắn đều là tiểu thương, nhưng trên người có mấy chỗ so sánh nghiêm trọng.” Vũ Thanh từ trong quần áo Tiêu Kì lấy Lệ ngọc ra “Ngươi có biết đây là cái gì không? Vẫn phát ra ánh đỏ?”

“Là đồ của Hàn Nhiên, ta từng nhìn thấy nó sáng lên, nhưng về phần vì cái gì ta không rõ ràng!” Ánh Lâm cũng chỉ thấy qua một lần, cho nên hắn cũng không phải rất rõ ràng.

“Nga...” Vũ Thanh không có hỏi nhiều, chủ nhân khối ngọc này nhất định là người rất quan trông của Tiêu Kì, Ánh Lâm khẳng định là bởi vì muốn thành toàn hai người bọn họ mới rời đi.

Đợi cho lau khô sạch vết máu trên mặt Tiêu Kì, mới chính thức thấy rõ dung nhan của Tiêu Kì, cho dù trên mặt có chỗ thương nhỏ nhưng không chút nào ảnh hưởng vẻ đẹp của Tiêu Kì. Thanh âm của Vũ Thanh bình thường trở lại, cũng chỉ có nhân tài như vậy mới làm Ánh Lâm khó quên....

Không biết vì cái gì Tiêu Kì luôn không ngừng toát mồ hôi lạnh, Ánh Lâm đoán rằng Tiêu Kì có phải đã bị kích thích gì hay không, chỉ là tưởng tượng ngược lại, Hàn Nhiên yêu thương Tiêu Kì như vậy làm sao có thể để Tiêu Kì xảy ra loại chuyện này, đủ loại nghi hoặc xoay quanh ở trong lòng Ánh Lâm.

“Nhiên...... Nhiên...... Nhiên......” Tiêu Kì mơ mơ màng màng luôn hô, Ánh Lâm lau mồ hôi lạnh của Tiêu Kì, nắm thật chặc tay của Tiêu Kì.

Ba ngày sau đó, Tiêu Kì rốt cục mở mắt, đầu tiên nhìn thấy đúng là Ánh Lâm ghé vào bên giường hắn, Ánh Lâm như thế thiệt là khiến cho trong lòng Tiêu Kì vô cùng kích động, hắn sợ đây là cảnh trong mơ của hắn, sau khi nháy mắt liền biến mất, cho nên một chút thanh âm Tiêu Kì cũng không dám ra, chỉ là lẳng lặng nhìn Ánh Lâm.

“Ngươi tỉnh....” Vũ Thanh từ cửa tiến vào liền thấy Tiêu Kì nhìn Ánh Lâm.

Ánh Lâm nguyên bản không có ngủ, nghe được thanh âm, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn Tiêu Kì, phát hiện Tiêu Kì tỉnh, hắn cảm thấy được vất vả mấy ngày nay cuối cùng đáng giá “Kì Kì, ngươi rốt cục tỉnh, ngươi khiến ta lo lắng chết, ngươi có biết ngươi hôn mê suốt ba ngày không!”

Tiêu Kì nghe Ánh Lâm nói chuyện, nhưng mình lại một câu cũng không trả lời, chỉ là ngơ ngác, Ánh Lâm nhìn lại bắt đầu khẩn trương “Kì Kì, ngươi không sao chứ, không cần dọa ca a....”

Tiêu Kì thật sự khó có thể áp chế thương tâm trong lòng, nước mắt lại bắt đầu không ngừng chảy xuống “Ánh Lâm ca......”

Tiêu Kì tựa vào trên vai Ánh Lâm khóc vô cùng lợi hại, Ánh Lâm nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Kì an ủi “Kì Kì, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Vì cái gì Hàn Nhiên đi vắng khỏi ngươi?”

“......” Tiêu Kì không có trả lời ngay.

“Quên đi, chờ khi ngươi muốn nói cho ta biết thì nói đi.”

Vũ Thanh đứng ở cửa cứ nhìn như vậy, Ánh Lâm ôn nhu như vậy thật giống một người nàng chưa từng gặp qua, có lẽ cả đời này cũng chỉ có Tiêu Kì đáng giá Ánh Lâm trả giá vì hắn như vậy.

Bắt đầu vài ngày Tiêu Kì vẫn không chịu nói chuyện, vô luận Ánh Lâm hỏi thế nào Tiêu Kì cũng không trả lời vấn đề của Ánh Lâm, mỗi lần Ánh Lâm chỉ cần nói lên chuyện này, Tiêu Kì cứ khóc. Ánh Lâm thấy Tiêu Kì như vậy thật lo lắng, nhưng bộ dáng hiện tại của Tiêu Kì, khiến cho Ánh Lâm làm sao hỏi tiếp đây, bất đắc dĩ Ánh Lâm đành phải chậm rãi chờ Tiêu Kì chủ động mở miệng.

“Ánh Lâm ca, mấy ngày nay khiến ngươi lo lắng cho ta, thực xin lỗi.” Buổi sáng chuyện Tiêu Kì làm đầu tiên chính là giải thích với Ánh Lâm.

“Kì Kì, ngươi rốt cục nói chuyện với ca.” Tiêu Kì chủ động tìm đến hắn, Ánh Lâm thật sự là kích động nguy.

“Ta......”

“Không có việc gì, có cái gì ngươi không muốn nói ngươi sẽ không muốn nói, ca không miễn cưỡng ngươi.” Ánh Lâm vỗ vỗ vai Tiêu Kì an ủi nói.

Tiêu Kì cố lấy dũng khí, đem tất cả sự tình sau khi Ánh Lâm rời khỏi nói rõ ràng cho hắn biết hết, sau khi Ánh Lâm nghe xong thập phần khiếp sợ, không nghĩ tới sau khi hắn đi còn đã xảy ra nhiều chuyện tình như vậy, hắn bắt đầu hoài nghi lúc trước đem Tiêu Kì gi­ao cho Hàn Nhiên có phải một sai lầm hay không.

“Kì Kì, ngươi không cần lo lắng, nếu hiện tại ta ở bên cạnh ngươi, như vậy cuộc sống sau này liền từ ta tới chiếu cố ngươi cho tốt, ta sẽ không để cho ngươi bị thương tổn gì, ngươi yên tâm.” Nếu hiện tại Tiêu Kì lại ở bên cạnh mình lần nữa, vì thế Ánh Lâm tựa như bắt lấy cơ hội này, không cho Tiêu Kì rời đi nữa.

“Ánh Lâm ca...... Cám ơn ngươi......”

Mấy ngày nay Tiêu Kì cũng thường xuyên ngây ngốc nhìn không trung, trong lòng hắn nghĩ chỉ sợ cũng chỉ có Tiêu Kì tự mình biết, lúc trước khi hắn rơi xuống, Hàn Nhiên cũng bị thương rất nặng, không biết hiện tại tốt lắm chưa?

“Kì Kì, sao ngươi lại đang ngẩn người?” Ánh Lâm vỗ vỗ Tiêu Kì, đứng bên cạnh hắn.

“Ta cũng không biết ta suy nghĩ cái gì......”

Nhưng mà Hàn Nhiên từ ngày đó sau khi bị Ngưng Mặc mang về, vẫn liền bị vây trong trạng thái hôn mê, đều vài ngày còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại gì.

Thái Y nói thương thế trên người Hàn Nhiên đã không còn đáng ngại, nhưng bị thương ở chỗ sâu trong đáy lòng lại thập phần không tốt xem. Chúng thần cũng biết Hàn Nhiên yêu Tiêu Kì, thậm chí là bảo hắn vì Tiêu Kì buông tha cho tất cả hắn đều nguyện ý, nhưng hiện tại Tiêu Kì rơi vách núi đen, trái tim của Hàn Nhiên làm sai thừa nhận được....

“Thái y, Hoàng Thượng đã hôn mê vài ngày, sao vẫn bất tỉnh?”

“Chỉ sợ trong tiềm thức hoàng thượng muốn đuổi theo hoàng hậu mà đi.”

“Nếu thật là nói như vậy, vậy làm sao bây giờ?”

“Tìm người giả mạo hoàng hậu đem Hoàng Thượng tỉnh lại.” Thái y đề nghị nói “Giả mạo hoàng hậu?” Có ai dám can đảm lớn như vậy giả mạo hoàng hậu, nếu Hoàng Thượng biết còn không phải tội mất đầu.

“Kế hiện nay chỉ có như thế.”

“Tốt, ta sẽ suy nghĩ.”

“Hàn Nhiên...... Hàn Nhiên...... Ngươi nhanh tỉnh lại a...... Hàn Nhiên...... Hàn Nhiên...... Ta là Kì nhi a......”

Trong hôn mê Hàn Nhiên nhíu mày, hắn loáng thoáng cảm thấy Tiêu Kì đang gọi hắn, chính là hắn lại là tận mắt thấy Tiêu Kì rơi vách núi, hiện tại Tiêu Kì làm sao có thể ở bên cạnh hắn?

“Kì nhi.... Ngươi không cần đi... Kì nhi... Ngươi không cần rời đi ta....” Sắc mặt Hàn Nhiên tái nhợt nằm ở trên giường, ngoài miệng vẫn hô Tiêu Kì.

“Hoàng Thượng, ngươi rốt cục tỉnh.” Lúc này Ngưng Mặc mới phát hiện đề nghị của thái y quả nhiên hữu hiệu.

“Ngưng Mặc......” Hàn Nhiên cố hết sức kêu lên.

“Hoàng Thượng, ngươi tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.”

“Ta nghe được Kì nhi đang gọi ta? Vì cái gì ta không có cùng hắn đi chung?”

“Hoàng Thượng, ngài không cần nói như vậy, dân chúng còn cần ngài, ngài phải kiên trì tiếp.”

“Không có Kì nhi thì không có ý nghĩa sống sót....”

“Hoàng Thượng......”

Trọng thương còn chưa khỏi hẳn Hàn Nhiên đã thoát khỏi Ngưng Mặc, lẻ loi một mình đi vào nhìn trời núi, đám mây trắng xoá, khiến cho Hàn Nhiên lại nhớ lại tình hình thực tế Tiêu Kì rơi vách núi, chỉ sợ cả đời này Hàn Nhiên cũng sẽ không quên, người quan trọng nhất trong sinh mệnh cứ rời đi mình như vậy, cuộc sống sau này còn phải làm sao tiếp tục đây?

“Kì nhi..... Hạnh phúc lớn nhất trong cuộc sống của ta chính là gặp ngươi, như tang nay ngươi lại cách ta mà đi trước, sau này ngươi bảo ngày của ta còn có niềm vui đáng nói gì, hiện tại ta chỉ hy vọng có thể cùng nhau đi xuống với ngươi, có lẽ người khác sẽ nói ta ngu đần, vì ngươi mà buông tha cho cả Tuyết Vực, nhưng ta cảm thấy được tất cả đều là đáng giá, đơn giản là ngươi, Kì nhi ta yêu nhất.....”

“Như vậy hiện tại ta sẽ làm bạn ngươi, không thể cùng sinh, chỉ cầu cùng chết một chỗ, hy vọng kiếp sau còn có thể gặp ngươi.... Kì nhi...”

Nói xong, Hàn Nhiên nhún thân nhảy, rơi vào vực thẳm....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.