Tao Nhã Chính Là Sai

Chương 17: Xin đừng bỏ đi nữa




Trời còn chưa sáng, không khí đã lạnh hơn rất nhiều. Tâm Đan ngủ không ngon giấc, liên tục co rúm nằm trên ghế sô pha, lúc đang mơ màng thì có cảm giác mình được bế lên rồi một lúc sau được đặt xuống một chiếc giường êm ái. Theo một chút lý trí cảnh giác còn sót lại, Tâm Đan liên từ trong cơn buồn ngủ giật mình mở mắt, nhìn thấy gương mặt của Lương Tài đang nhìn chầm chầm mình thì giật mình sửng sốt bật người ngồi dậy. "Anh nhìn cái gì?"

"Mặt của vợ... dùng kem dưỡng gì thế?"

Tâm Đan không tin nổi nhìn anh ta, một lúc rồi đáp. "Tôi không dùng kem dưỡng."

"Vậy sao? Lúc trước đâu có như thế này, sờ vào thật thích." Vừa nói anh ta vừa thò tay véo lấy mặt cô vò qua vò lại như như mặt cô là cục bột để anh ta nặn vậy.

Tâm Đan khó chịu né qua một bên. "Sáng, sáng rồi sao?"

"Vẫn chưa sáng, chồng giật mình tỉnh lại thấy vợ nằm trên ghế, sao vợ không lên giường ngủ?"

"Tôi..." Tâm Đan cảm thấy mọi chuyện cần phải rõ ràng một chút, cô không thích cái kiểu sống trong một nơi mà mình không biết được nên dùng cách gì để đối đãi với người khác như thế này. "Lương Tài, có một số chuyện tôi cần phải làm rõ với anh."

"Vợ cứ nói đi!"

"Tôi, tôi, muốn ăn sáng." Lời vừa bật ra khỏi họng lại bị Tâm Đan kịp thời nuốt vào, nhìn nụ cười trên mặt Lương Tài, cứ như thể anh ta là một người chồng tốt, rất yêu vợ vậy, nếu cô nói lời tổn thương tới người ta, như vậy có xem là tạo nghiệt hay không?

Thế là Lương Tài nói thêm với cô vài câu rồi lon ton chạy đi chuẩn bị buổi sáng, lúc Tâm Đan thay xong bộ đồ rửa xong cái mặt đi xuống nhà bếp thì nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng chói lóa. Lương Tài đang đeo tạp dề, loay hoay nấu điểm tâm, với dáng người nhỏ con của mình, lại đeo cái tạp dề hồng phấn đứng quay lưng lại với cô kiểu này nhìn anh ta không khác gì một cô vợ đảm đang.

Tâm Đan thở dài, mày đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy nè? Ở vùng quê đầy tính phong kiến này thì người phải chạy vào bếp nấu ăn phải là vợ mới đúng đằng này người ta lại thay mày làm điểm tâm, chứng minh anh ta là người chồng tốt rồi. Không được tạo nghiệt, mày phải tích đức cho con cháu Lâm Dung Tâm Đan ạ. Mày cũng đâu có quan trọng là yêu hay không yêu gì đó? Khi không bên cạnh xuất hiện một người chồng thì có làm sao? Cũng giống như việc mày tự nhiên sống lại trong một thân thể khác, rồi có thêm hai ba người bạn thân vậy thôi.

Tâm Đan đi rót một ly nước uống ực ực, đúng vậy, chồng là cái gì chứ? Cũng như anh em tốt thôi.

"Anh làm món gì thế?"

"Một số món đơn giản thôi, vợ này, vợ ở trên cái thành phố xa tít kia chắc là rất thường xuyên ăn đồ đóng hộp có phải không? Ăn mấy thứ đó vừa không sạch sẽ vừa không đảm bảo dinh dưỡng, vợ về đây hai tuần, chồng đảm bảo hai tuần sau vợ đi về cái chỗ kia sẽ tăng lên năm ký."

Tâm Đan đi tới, tựa lưng vào kệ bếp nhìn anh ta. "Nè, vợ anh sẽ bỏ anh đi nữa, ngay cả cha vợ cũng phản đối nhưng sao trông anh làm như không có một chút gì luyến tiếc hay bực mình thế?"

"Có gì đâu phải luyến tiếc với bực mình? Thực ra mấy lời vợ nói với dì hai hôm qua chồng nghe tuy là không hiểu lắm nhưng cũng cảm thấy nó đúng, là con gái cũng phải có học thức, không thể như A Tuệ mà bám đại gia mãi được."

Tâm Đan im lặng uống nước, Lương Tài lại nhìn qua. "Vợ à, sau này vợ không cần ngủ sô pha nữa đâu, chồng không làm bậy với vợ."

Tâm Đan mỉm cười. "Cảm ơn anh!"

Cô cũng không biết mình dựa vào đâu mà lại tin tưởng vào lời này của Lương Tài, cô chỉ cảm thấy hành vi cử chỉ và lời nói của anh ta đều không giống người xấu nên có thể tin tưởng được.

Sau buổi ăn sáng, dì hai dẫn một cô gái xinh đẹp tên A Tuệ tới kéo Tâm Đan đi theo tới một nhà hàng. Tâm Đan thừa biết, ngoài miệng dì hai nói là muốn dẫn cô đi học hỏi nhưng thực tế là khoe khoang con gái bà ta giàu có như thế nào, thành đạt như thế nào mà thôi. Cũng may bên cạnh cô luôn có Lập Kính Đình giải vây cho cô khỏi tình huống buột miệng phải chửi thề tay đôi với người lớn. Nhà hàng họ dẫn cô tới là một khu ăn uống lớn nhất cái trấn này, nhưng nếu đem so với nhà ăn một sao của thành Bách Nhật thì vẫn còn thua xa.

Tâm Đan không ăn, chỉ uống nước ngọt vì cô đã ăn sáng rồi. Dì hai và A Tuệ gọi ra một tá các món đắt tiền rồi liên miệng bảo cô ăn. Tâm Đan thở dài, không chút cam tâm tình nguyện động đũa. Cô gái tên A Tuệ kia rất xinh đẹp, là nét đẹp thanh thoát nhã nhặn nhìn cô. "Tâm Đan, thành Bách Nhật có rất nhiều cơ hội phát triển, em thật sự rất biết chọn nơi để gửi gắm đấy."

"Thật ra nó chỉ là một thành phố lớn thôi, còn cơ hội phát triển cũng chỉ dành cho những người có thực lực." Tâm Đan đáp.

"Trường Bách Nhật có phải rất lớn không?"

"Phải!"

A Tuệ cười. "Nếu có thể trẻ đi vài tuổi, chị cũng muốn tới đó học."

Dì hai ngồi bên cạnh phản đối. "A Tuệ con nói chuyện ngốc nghếch gì vậy? Bây giờ còn cái gì mà không có? Còn hơn hẳn mấy người có học mà vẫn nghèo rớt mồng tơi ấy. Con gái thì học nhiều làm gì cứ tìm đại một người chồng giàu là có thể sống tốt cả đời rồi. Có phải không Lương Tài?"

Lương Tài nghe thấy dì gọi tên mình cũng không dám đáp lại mà lặng lẽ cuối đầu.

Tâm Đan biết lý do anh ta không dám trả lời là vì câu hỏi này của dì hai rõ ràng là câu hỏi xéo, Lương Tài có gia cảnh không tốt, may mắn được ông Nghiêm thường tình gả con gái cho, một mặt là tin tưởng nhân cách của anh ta, một mặt khác là để nhà anh ta trả nợ cho ông. Chính vì vậy, họ hàng bên cô đều khinh thường gia thế của Lương Tài, anh ở trước mặt mọi người vẫn luôn e dè giống như nàng dâu nhỏ không dám phản bác, trong tình huống này cô lại trở thành người chồng mạnh mẽ lên tiếng. "Lương Tài đúng là một người chồng tốt, ít nhất anh ấy dành thời gian và công sức nấu điểm tâm cho cháu, rồi lại không ngại lặn lội theo cháu tới đây."

Dì hai lườm cô, rồi quay qua con gái mình. "A Tuệ, thằng Long sao không đến?"

"À, hôm nay anh ấy phải ký một hợp đồng lớn, nghe nói là rất quan trọng nên không thể tới đây."

"Có nghe thấy chưa? Người ta có công ăn việc làm đang hoàng nên có thể vắng mặt, còn đối với một số kẻ vô công rỗi nghề thì đương nhiên phải đi xách váy cho vợ đi ăn sáng rồi."

"Dì..."

"Được rồi được rồi." Lập Kính Đình suýt chút là mắc nghẹn. "Mẹ à, hàu sống ở đây cũng là rất ngon, mẹ ăn nhiều vào. Tâm Đan, em cũng ăn nhiều vào, ha."

Cô biết mình không thể nào nói lý lẽ với bà già này được, càng không thể thất lễ chửi nhau với bà ta. Vậy nên cô chỉ có thể im lặng ăn phần của mình, không sao, dù gì sức chịu đựng đả kích của cô cũng không tệ đến mức như thế. Ngồi thêm được một lúc, thì dì hai nhìn qua cửa một cái rồi lại khẩn trương kéo tay A Tuệ ngồi cạnh. A Tuệ, con xem, thằng Long kìa."

Tâm Đan cũng nhìn qua hướng bên kia, một người đàn ông béo và lùn, ít nhất cũng đã bốn mươi tuổi bước vào. Cô quay lại nhìn A Tuệ, vẻ trẻ trung của cô ấy hoàn toàn đối lập với người chồng của mình. A Tuệ dường như bắt được ánh mắt dò xét của Tâm Đan, chỉ lặng lẽ cuối đầu cười. Người đàn ông tên Long kia đi tới, nhìn thấy vợ mình và người nhà bên vợ thì chào hỏi một tiếng cho có lệ rồi ngồi vào bàn phía sau lưng Tâm Đan. Cô cũng không thèm quay lại nhìn bộ dáng xấu xí của người ta, tiếp tục ăn phần của mình.

"Cậu Ngụy, thật sự rất xin lỗi, đã trễ năm phút." Phùng Minh Long áy này lên tiếng, Tâm Đan dừng lại động tác cầm đũa của mình. Không phải vì câu nói của ông ta mà là vì danh từ phía trước, cậu Ngụy?

Không đợi cô quay lại xác minh, người kia đã lên tiếng. "Ngồi đi!"

Tâm Đan ngồi thẳng lưng, giọng nói này...

Không thể nào sai được, thầy Ngụy, chắc chắn là thầy Ngụy. Sao thầy ấy lại ở đây? Hơn nữa, ngồi sau lưng cô như thế này từ bao giờ rồi? Cuộc nói chuyện khi nãy có lẽ cũng nghe thấy hết rồi. Vậy là thầy ấy biết Lương Tài là chồng cô rồi? Vậy khi về trường cô có bị kỷ luật rồi đuổi học vì kết hôn phạm pháp hay không?

"Tâm Đan em sao vậy?" A Tuệ thấy sắc mặt Tâm Đan hết xanh rồi lại xám thì hỏi thăm.

"Chắc là nhìn thấy chồng người khác thành đạt lại đang tự hổ thẹn về bản thân đây mà."

"Mẹ!" A Tuệ bảo mẹ mình im lặng rồi hỏi. "Em cảm thấy không khỏe sao?"

"Em...em..." Tâm Đan cảm thấy tim mình đập nhanh tới mức ảnh hưởng tới cả dây thanh quản.

Lương Tài cũng cảm thấy kỳ lạ. "Vợ sao vậy?"

"Vợ cái đầu anh đấy, im dùm đi..." Tâm Đan nghiến răng.

"Vợ sao vậy? Sao lại nạt chồng? Nãy giờ chồng đâu có làm gì sai?"

Ôi thần linh ơi... không được,t d không thể ở lại đây. Quá nguy hiểm, cô nên chuồn, đúng, phải chạy nhanh mới được. Nghĩ là làm, cô đứng lên kéo Lương Tài dậy. "À, cháu chợt nhớ ra còn việc quan trọng phải làm, cháu đi trước đây."

"Đi gì mà gấp thế?" Lập Kính Đình hỏi.

"Phải, rất gấp!" Cô kéo áo Lương Tài, gần như là lôi đi về phía cửa.

"Tâm Đan!"

Tâm Đan như người bị điểm nguyệt dừng lại ngay tại chỗ, toi cô rồi, đúng là không qua được mặt của thầy Ngụy. Cô âm thầm khóc lớn trong lòng, từ từ quay lại đối mặt với anh.

Ngụy Giang Thiên vẫn ngồi ở bàn khi nãy nhìn qua cô, thấy cô chịu quay lại thì khẽ cười một tiếng, thản nhiên hỏi. "Hình như em vẫn chưa dùng bữa xong, bỏ ngang như vậy sẽ không tốt cho dạ dày đâu."

"Em...chào thầy Ngụy, em...em có việc gấp phải đi đấy mà..." Tâm Đan gượng cười hì hì. "Không ngờ tới cũng có thể gặp thầy ở đây đấy."

Phùng Minh Long nhìn qua nhìn lại giữa cô và anh rồi hỏi. "Cậu Ngụy, Tâm Đan...với anh quen nhau ạ?"

"Là học trò của tôi."

"Học trò?" Phùng Minh Long và dì hai cùng nhau đồng thanh.

Ngụy Giang Thiên lại nói. "Nếu đã tới đây rồi, gia đình không ngại chúng ta có thể dùng chung một bàn được chứ? Tâm Đan em qua đây, việc gấp gì cũng có thể dời lại sau bữa ăn."

"Nhưng mà..." Tâm Đan khó khăn nói.

"Qua đây." Ngụy Giang Thiên nghiêm giọng.

Dì hai đi nhanh tới kéo tay cô lôi qua. "Tâm Đan, còn đứng đó làm gì, mau qua đây ngồi đi."

Cái bà dì này, giỏi gì không giỏi chỉ giỏi đi bán đứng cô là nhất thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.