Tang Thế Sinh Tồn

Chương 8




Cái gọi là mua bán, chính là có mua mới có bán.

Ngươi nhìn đi, tiền vẫn được trả cho dù mức giá trên trời có được đưa ra thì vẫn giữ nguyên không đổi, không có buôn bán thì sẽ không có gian lận, mà không có gian lận thì ắt chẳng đạt được lợi ích lớn nhất của con buôn và cũng không phải là dân buôn bán chuyên nghiệp. (1)

Vào lúc Tô Bắc đưa ra yêu cầu kí giấy bán mình, cậu bị vây trong tình thế khó khăn.

Lông mi thanh tú của Chu Phỉ Thạch liễm khởi, ánh mắt long lanh đầy tà nghễ.

Tô Bắc dưới ánh mắt của y mà run sợ cả người.

… Thứ hormone nồng đậm của giống đực đang phát ra từ người Chu Phỉ Thạch là chuyện gì a!

Cậu thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào y.

Mặt Tô Bắc không chút thay đổi, tận lực không để người ngồi đối diện phát hiện ra tâm tình dao động của mình.

Chu Phỉ Thạch ngồi sau cái bàn làm việc lớn, xoay tới xoay lui trên ghế dựa, có khi lại dừng ánh mắt trên người Tô Bắc, phát ra một tiếng cười nhạo.

Qua một lúc lâu, Tô Bắc dần hoài nghi có phải Chu Phỉ Thạch hôm nay uống nhầm thuốc hay không.

Nếu không, sao lại có phản ứng quỷ dị như vậy.

Thêm một lúc nữa, Chu Phỉ Thạch rốt cuộc đứng dậy, lấy điện thoại trên bàn gọi ai đó.

“Tô Bắc, anh không định giải thích nguyên nhân vì sao lại làm như vậy?” Chu Phỉ Thạch vừa đợi điện vừa hỏi cậu.

“Không…” Tô Bắc kiên quyết trả lời.

Nếu không phải vì nơi này tiện lợi, không cần giải thích quá nhiều, cậu cũng không đến tìm Chu Phỉ Thạch.

Trực tiếp tìm Tô Vận Thành hay là người mẹ Lâm Lam, như vậy không phải đơn giản hơn sao.

Mẹ và ba cậu đều là những người thành đạt có sự nghiệp riêng.

Hai người rất coi trọng sự nghiệp, cho nên khiến gia đình như một cái khách sạn, thích tới thì tới, thích đi thì đi, rốt cuộc thì mỗi người một ngã.

Chu Phỉ Thạch không tiếp tục truy vấn.

Y gọi điện thoại xong, một lát sau, có người đàn ông đeo kính cầm mấy tờ giấy đi vào.

Chu Phỉ Thạch nhận lấy, kiểm tra lại rồi đưa cho Tô Bắc.

Tô Bắc nhìn tờ giấy mỏng manh, đọc từ từ xuống.

Còn chưa xem hết, tay cậu bắt đầu phát run.

“Mười năm?” Thanh âm Tô Bắc nặng nề ẩn chứa tức giận.

Chu Phỉ Thạch đúng là khinh người quá đáng, Tô Bắc dù vô dụng chỗ nào, cũng không đến mức lương một năm chỉ có ba vạn?

Cậu vay Chu Phỉ Thạch ba mươi vạn, cư nhiên phải trả mười năm thanh xuân.

Mười ngón tay Chu Phỉ Thạch giao nhau, vẻ mặt đầy chắc chắn nhìn cậu.

Ký hay không ký, hợp đồng ở nơi này….

Hàm ý trong đó, không nói cũng biết.

Gân xanh nổi lên bên thái dương Tô Bắc: “Vì sao lại là mười năm, ba năm còn nhiều nữa là.”

Trước giờ cha mẹ Tô gia đối với đứa con là cậu ra tay rất hào phóng, cơ bản là muốn cái gì cho cái đó.

Tiền tiêu vặt mỗi tháng gửi tới của Tô Bắc cũng là lấy ngàn hoặc vạn làm đơn vị, chưa kể bình thường còn hay tỏ vẻ có lỗi tùy tay đưa tiền cho cậu.

Ví dụ vì bận rộn không thể tham gia ngày lễ hay dịp kỷ niệm nào đó, họ sẽ gửi quà hoặc trực tiếp đưa tiền để Tô Bắc mua thứ cậu thích.

Mà bây giờ, chỉ vì ba mươi vạn mà trả giá mười năm cuộc đời, Tô Bắc đương nhiên không thể tin được.

Cậu trừng mắt nhìn Chu Phỉ Thạch, tờ giấy mỏng manh bi niết tới nhăn nhúm.

Thiếu niên Chu Phỉ Thạch nhìn giống một con sói, ánh nắng mặt trời rõ ràng rất ấm áp lại như chỉ vừa tan gió lạnh, vẫn còn làn gió mát thổi qua.

Tô Bắc hít sâu một hơi, tự nói với bản thân rằng phải bình tĩnh.

Đọc xuống tí nữa, lãi suất cư nhiên gấp một trăm lần… Đúng là gian thương gạt người mà.

Nhìn tới đây, gân xanh trên thái dương Tô Bắc lại nảy mạnh.

“Bản hợp đồng này, cho dù ký cũng không có hiệu quả.” Tô Bắc chỉ vào mặt trên điều khoản nói.

Lãi suất cao như vậy, nghĩ rằng cậu ngốc đến mức không hiểu luật pháp sao!

Trong nhà có hai vị đại thương nhân, mưa dầm thấm đất, ít nhiều gì cũng hiểu một chút.

“Anh đã quên đây là địa phương gì?” ánh mắt Chu Phỉ Thạch nhìn nhìn bảng tên có chữ Chu thị màu vàng treo trước công ty.

Khóe miệng Tô Bắc thoáng trừu.

Cậu thiếu chút nữa quên đây là nơi nào, Chu thị là hắc đạo xí nghiệp, không phải thương gia chính quy.

Bọn họ đương nhiên sẽ không cùng các ngươi nói cái gì hợp đồng hợp pháp, chỉ các ngươi ký, mặc kệ có hợp tình hợp lý hay không, các ngươi nhất định phải thực hiện, trừ phi các ngươi muốn đứt tay hay đứt chân gì đó… hoặc không muốn nhìn ánh sáng mặt trời ngày mai.

“Cậu ở bên ngoài đều ký loại hợp đồng này với những người khác?” Tô Bắc nhìn Chu Phỉ Thạch nhìn Chu Phỉ Thạch như người ngoài hành tinh.

Loại điều khoản Bá Vương* này, chỉ cần không lấy dao đặt trên cổ uy hiếp, thì chả ai thèm ký.

(*) có thể hiểu là ăn cắp, chiếm tiện nghi.

Vẻ mặt Chu Phỉ Thạch tươi cười, trả lời : “Đương nhiên không phải, khoản hợp đồng này là vì anh mà có.”

“Kia, thật cảm ơn…” Tô Bắc biết rõ mình đã tốn hơi thừa lời với cậu ta.

Cậu cầm mấy tờ giấy, đứng lên : “Tôi sẽ suy xét lại.”

Chu Phỉ Thạch giơ tay làm một động tác tỏ vẻ tùy anh.

Tô Bắc đẩy cửa đi ra ngoài,

Cửa bị dùng sức đóng lại, vang lên một tiếng ‘Rầm’.

Chu Phỉ Thạch ngồi trên ghế nhìn cái cửa bị chấn động mạnh, nhịn không được lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Tô Bắc tới lớp TaeKwonDo, vui vẻ trãi qua một vài hiệp đấu một cách nhẹ nhàng, tâm tình rốt cuộc khôi phục lại bình tĩnh.

Cậu dùng khăn mặt lau mồ hôi, thu thập tốt đồ vật này nọ, chuẩn bị đi về nhà.

Lúc này, di động đặt trong ba lô vang lên.

Tô Bắc lấy ra, nhìn nhìn, màn hình hiện lên một cái tin nhắn.

Hiện tại, cậu đối với những tin nhắn này có bóng ma tâm lý, nhìn tin nhắn được gửi tới, trong lòng ngay lập tức căng thẳng.

Tô Bắc do dự mãi, cảm thấy cho dù mọi chuyện có trở nên nghiêm trọng cũng phải tiếp tục đối mặt, vì thế ngón tay nhanh chóng lướt qua, trên màn hình lập tức xuất hiện dòng tin.

— Đem bản thân bán cho Chu Phỉ Thạch, không bằng bán cho tôi, tôi sẽ cho em một cái giá tốt hơn. Em không biết ba mươi vạn đổi mười năm là một cái giá rất rẻ sao.

Tô Bắc vừa uống một ngụm nước, phốc một tiếng toàn bộ phun ra.

Sắc mặt cậu âm trầm, bộ dạng bất đắc dĩ, hừ một tiếng, reply lại một tin nhắn.

— Sao anh lại biết chuyện này?

Trên đời này, có chuyện gì ma biến thái không biết sao?

Anh giống như vô khổng bất nhập*, quả thực so với trong truyền thuyết có thể giám định toàn bộ địa cầu còn lợi hại hơn.

(*) lúc nào cũng có.

Thêm một tin nhắn được gửi đến.

— Rất đơn giản, chỉ cần đủ lợi ích và nhược điểm, đều có thể biết hết thảy mọi chuyện cần biết. Tại thế giới này, cho dù là một cổ thi thể, cũng có thể lộ ra rất nhiều bí mật.

Có đạo lý… bằng không sinh ra khám nghiệm tử thi và pháp y làm cái gì.

Tô Bắc có chút vô lực, chuyện này xảy ra chưa bao lâu đã bị biến thái biết, giống như anh mọi lúc mọi nơi đều chú ý cậu, loại theo dõi này muốn tránh cũng không được, mà không thể tránh thì lại càng nghẹn khuất, Tô Bắc đủ cường, nhưng cái cường này lại ngày càng đi xuống.

Cậu hữu khí vô lực nhắn trả lời tin nhắn.

— Chuyện của tôi, không cần anh quản.

Biến thái thoạt nhìn phi thường am hiểu ý, anh trả lời:

— Vậy tôi đây sẽ quản chuyện của tôi, Chu Phỉ Thạch khi nào mới chết?

Tô Bắc cầm di động, cảm thấy nó như một cái bàn ủi nóng.

Cậu nghĩ nghĩ, đánh trả lời một hàng kí tự:

— Anh cứ đợi mà xem.

Mãi cho đến khi Tô Bắc tới nhà, biến thái mới reply lại một cái tin nhắn:

— Không cần tiếp tục trì hoãn, kiên nhẫn của tôi có hạn. Gần đây ra khỏi nhà, tôi thường xuyên tưởng niệm thân thể tuyệt vời của em, nhớ kỹ, không cần có ý đồ khiêu chiến điểm mấu chốt nào đó, em không gánh nổi trách nhiệm này.

Tô Bắc đem tin nhắn xóa đi.

Cậu nhìn một mảnh hắc ám trong phòng, mở cái đèn gần nhất.

Tô Bắc nằm trên bàn học, đồ đồ vẽ vẽ.

Notebook cũng mở ra, đây là bản đồ của thành phố H, ở trên có làm một ít cái đánh dấu.

Thế lực của Bắc thành nằm trong tay Long Hổ Đường, tuy rằng hiện tại thực lực suy giảm, nhưng địa vị lão đại vẫn miễn cưỡng duy trì.

Tây thành là thế lực của K4 trong tay Ngô Thiệu, kề bên Bắc thành, khó trách lần trước lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Nam thành là thế lực của Thẩm lão gia, địa vị giang hồ trong tứ khu là đứng đầu.

Đông thành là thế lực của Tam Hợp, Đông thành là địa bàn không lớn, qua nhiều năm như vậy mà Tam Hợp vẫn cầm giữ được, nguyên nhân là do không đối ngoại phát triển thế lực, cũng không để thế lực khác nhúng tay vào chuyện của Đông thành, Long lão đầu Tam Hợp tương đối bí ẩn, đến nay chỉ có vài người gặp qua hình dạng của Long lão đầu, bình thường đều là thủ hạ dưới trướng ra mặt.

Liên tục tính toán phân tích, ý đồ của Tô Bắc là tra ra bằng được ai mới là biến thái.

Hoặc là nơi nào mới là nơi ẩn thân của biến thái.

Trong bốn thành Đông Tây Nam Bắc, Tô Bắc cho rằng nơi khả nghi nhất chính là Đông Thành – Tam Hợp.

Đáng tiếc tại nơi này, cũng là nơi khó tra được tình báo.

Nhờ Chu Phỉ Thạch nói bóng gió nên mới biết được đại khái một số tin tức này.

Bốn thành, trước mắt mà nói, địa vị của Thẩm lão gia giữ trong tay Nam thành là củng cố, khó có thể lay động.

Tây thành là do Ngô Thiệu nắm giữ, nhưng theo Tô Bắc quan sát được thì Thẩm lão gia cũng có một tay trong thế lực ở đây.

Nhìn bên ngoài, Bắc thành là nơi phong vân tề tụ.

Cả hai người là sói con nắm quyền to, làm sao địch nổi đám hổ sói rình mồi chung quanh.

Hơn nữa, nếu Chu Phỉ Thạch đột ngột chết đi, Bắc thành nhất định xảy ra đại loạn.

Tô Bắc cẩn thận suy nghĩ.

Tờ giấy A4 bị cậu viết đến nát nhừ.

Cuối cùng, cậu đem tờ giấy vò thành một cục ném vào thùng rác trong góc.

Thế lực gì đó, có quan hệ gì với cậu.

Tô Bắc nghe được tiếng mở cửa.

Y mở cửa ra, bộ dáng màu xanh trông thật mỏi mệt.

Chu Phỉ Thạch mang dép lê, một thân quần áo ở nhà đứng trong đại sảnh, nhìn thấy cậu ngược lại ngẩn người.

“Tôi còn nghĩ anh không ở nhà.” Chu Phỉ Thạch đem chân gác lên bàn trà, mỗi động tác đều thanh nhã.

“Cái hợp đồng kia, tôi ký.” Bởi vì một đêm không ngủ, thanh âm Tô Bắc có hơi khô sáp.

Nghe thấy câu này, Chu Phỉ Thạch đem chân trên bàn trà để xuống dưới.

Y đứng lên, đi tới trước mặt Tô Bắc, sắc mặt nghiêm túc, thậm chí hơi biến đen nhìn Tô Bắc : “Cô gái kia quan trọng với anh như vậy?

“Cô gái?” đầu óc Tô Bắc hơi trì độn, lặp lại lời Chu Phỉ Thạch thêm một lần.

Là chỉ Lâm Lâm sao? Trong lòng cậu, Lâm Lâm sắp không phải là một “cô gái”.

“Cô gái”… Ngụ ý, là những người đối với cậu có lực hấp dẫn, mà Lâm Lâm, đã không còn nữa.

Cô nhiều lắm chỉ là một ký hiệu tồn tại.

Trong lúc ngươi đi tới vực sâu, vực sâu đã đứng nhìn ngươi.

Tô Bắc là nể tình Lâm Lâm.

Cậu kéo (giúp đỡ) cô một lần, không chỉ vì từng thầm mến cô hay đều là bạn học với nhau, mà còn có đồng tình do cùng hoàn cảnh và áy náy.

Nếu nói dẫn người cùng sa đọa, cũng có thể đạt được loại khoái cảm thành tựu vặn vẹo.

Thì Tô Bắc hy vọng, đem Lâm Lâm từ trong vũng bùn kéo ra, điều này khiến cậu có cảm giác đứng dưới ánh mặt trời.

…. Cho dù chỉ là một cái bóng âm u.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.