Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký

Chương 33: Gặp nạn




Ôn Nhung không lên tiếng, nhưng lỗ tai đỏ lên đã tiết lộ tâm tình của cô. Lâm Tuyển nhìn càng thích, đem cằm đặt lên vai cô, hưởng thụ không khí yên lặng không dễ có này.

Hồi lâu sau, Ôn Nhung nhẹ giọng kêu: “Chú...”

Lâm Tuyển được một tiếng gọi này rất thoải mái: “Ừ?”

“Em muốn hỏi anh một chuyện.”

“Em nói đi.”

“Anh khi nào thì thích em?”

Không ngờ tới Ôn Nhung thẳng thắn như vậy, cộng thêm bất ngờ, Lâm Tuyển sửng sốt một chút, sau khi trấn định, hỏi ngược lại: “Tại sao em lại hỏi như vậy?”

“Bành Duệ nói mười năm trước anh đã thích em.”

Bành Duệ, xin lỗi, là anh bảo tôi có thắc mắc thì hỏi, Ôn Nhung trong lòng yên lặng say sorry.

Lại là Bành Duệ, người anh em này của anh gần đây hình như thích gây phiền toái cho anh, Lâm Tuyển cau mày: “Bành Duệ còn nói gì với em nữa?”

“Anh ta không nói gì, những mà buổi tối anh cùng Bành Duệ nói chuyện ở bờ sông, em trùng hợp cũng có mặt ở đó nên nghe được một ít.”

Ôn Nhung nói có chút chột dạ, cũng may tâm tư Lâm Tuyển không ở nơi này, đầu tiên là yên lặng, sau là trầm ngâm, thậm chí Ôn Nhung còn phát hiện vẻ khó chịu trên mặt anh.

Lâm Tuyển cuối cùng cũng mở miệng: “Nếu đã nghe được, em còn muốn biết gì nữa?”

“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”

Ôn Nhung nghĩ, nếu anh nói lúc ban đầu vô tình gặp được cũng không đem cô để ở trong lòng, như vậy nói cách khác nghĩa là bọn họ mười năm sau gặp lại anh mới để ý đến cô?

Lâm Tuyển rất nhanh khôi phục bộ dáng bình tĩnh thường ngày, nhẹ nhàng vuốt tóc Ôn Nhung, giọng điệu điềm đạm: “Nhung Nhung, vấn đề này rất khó trả lời.”

Không chịu nói?

“Vậy coi như xong.”

Ôn Nhung bất mãn liếc về hướng Lâm Tuyển, đứng dậy muốn thoát khỏi anh, Lâm Tuyển đâu chịu buông tay, cứng rắn đem cô kéo vào trong ngực: “Vì sao em muốn biết chuyện này?”

Ôn Nhung buồn bực nói: “Có người nói em chẳng qua là có khuôn mặt như người ta cho nên mới lọt được vào mắt anh.”

Trong nháy mắt Lâm Tuyển liền hiểu, tâm tình tốt hẳn lên.

“Nhung Nhung đây là đang ghen?”

“Em chỉ là muốn xác nhận ánh mắt của anh thôi”. Ôn Nhung dùng ngón tay chỉ mình, “Em là cô gái tốt, không muốn cùng người khác so đo.”

Ghen? Ôn Tiểu Nhung cô là người hẹp hòi như vậy sao, sao có thể vì Văn Lam mà ghen chứ. Nhưng mà, không ghen không có nghĩa là không quan tâm, cô gái thiện lương như cô lại bị người có tâm cơ như Văn Lam làm hại thiếu chút nữa cửa nát nhà tan, cho dù là Thánh mẫu cũng sẽ tức giận, huống hồ cô vốn không phải là Thánh mẫu.

Liên quan tới Văn Lam, Ôn Nhung thật sự không thể thoải mái được, từ lần đó trở về sau, cô không thấy Văn Lam nữa, vốn định dò hỏi từ Lâm Giám Phi, nhưng anh ta miệng rất kín, như vậy cô chỉ còn cách hỏi trực tiếp Lâm Tuyển.

Lâm Tuyển lời ít ý nhiều nói: “Chuyện Văn Lam anh đã xử lý ổn thỏa.”

“Sao nữa?”

“Mấy năm nay anh giữ cô ta bên người là có dụng ý.”

“Sao nữa?”

“Cô ta vốn là người nằm vùng cho Lâm Nham.”

“Sao nữa?”

“Nhưng mà sau đó cô ta làm việc cho anh.”

Nói đến nửa ngày cũng không nói đến trọng điểm, Ôn Nhung không còn kiên nhẫn, cao giọng nói: “Sao nữa?”

Lâm Tuyển nghiêng mặt sang bên, hiếm thấy vẻ mặt mất tự nhiên: “Anh thấy bộ dạng cô ta nhìn thuận mắt mới giữ cô ta lại.”

Ôn Nhung cuối cùng nghe được trọng điểm: “Nhìn thuận mắt?”

“Nhìn mặt cô ta sẽ cảm thấy tâm tình không tệ.”

Ôn Nhung mím môi, tiếp theo thanh âm hơi thấp mấy độ: “Tâm tình không tệ?”

Nói đến đây, Lâm Tuyển đưa tay véo mũi cô, giọng điệu thân mật: “Ừ, để cho anh thỉnh thoảng sẽ nhớ tới một người.”

Ôn Nhung kinh ngạc nhìn anh: “Nhưng cô ta nói...”

Anh thích nhất biểu tình mờ mịt này của cô, khiến anh không nhịn được trêu chọc cô, nhưng đây cũng là biểu hiện cô đối với anh buông xuống phòng bị, anh không thể quá mức được voi đòi tiên.

Ánh mắt dịu dàng như nước, như cờ bay phất phới huy hoàng, tựa như chuyện không liên quan mấy nói: “Thứ có ích duy nhất của cô ta chính là gương mặt, nếu không phải gương mặt đó, anh cũng sẽ không đem cô ta đặt bên cạnh mình khi đã hiểu rõ mục đích của cô ta.”

Nghe thật là tàn nhẫn, tấm lòng Văn Lam nhiều năm như vậy, đem tất cả thời gian thanh xuân tốt đẹp nhất dâng hiến cho Lâm Tuyển, cuối cùng người ta lại đem cô trở thành vật hi sinh... Mặc dù muốn kín đáo một ít, nhưng Ôn Tiểu Nhung không phúc hậu cảm thấy thật sảng khoái.

Lâm Tuyển nheo cặp mắt đào hoa lại, Ôn Nhung mới vừa rồi còn nhíu mặt đã giãn ra, khóe môi hơi nhếch tiết lộ ra chút đắc ý, xem ra một chiêu này rất hữu hiệu. Lâm Tuyển đã rút ra được bài học, nếu Nhung Nhung của hắn không thích cường thế, như vậy hắn liền không cường thế, không thích hắn cường ngạnh sắp xếp, hắn sẽ không cưỡng ép, cộng thêm quan sát sắc bén, phát hiện thời điểm hắn hơi lộ ra quẫn bách, đôi mắt ti hí của Ôn Nhung sẽ chợt sáng lên, giảo hoạt không dứt, sau đó tăng lên một chút hưng phấn, thậm chí chủ động đến gần hắn.

Như vậy, giả vờ yếu đuối là cần thiết.

Ôn Nhung tất nhiên không biết mưu lược trong bụng ông chú Lâm, cô chỉ cảm thấy tối nay bầu không khí thật tốt, dường như có thể dẫn xà xuất động[1[.

[1] Dẫn rắn ra khỏi hang.

“Trở lại chuyện chính, anh lúc nào thì thích em?”

Ôn Nhung đối với vấn đề này không ngừng theo sát, cô quyết phải hỏi cho ra lẽ, nếu khi là học sinh cô không làm cho anh động tâm, như vậy là từ khi xem mặt mới bắt đầu, nhưng đến tột cùng là lúc nào chứ? Là trước lúc xem mặt bắt đầu, hay sau khi xem mặt, trước nụ hôn đầu, hay là sau nụ hôn đầu đây?

Ôn Nhung vẫn cảm thấy bản thân mình bình thường, làm sao hấp dẫn được Lâm Tuyển – một người đàn ông phức tạp khó hiểu như thế.

“Nhung Nhung, đừng làm khó anh, chẳng lẽ em nói ra được em lúc nào thì thích anh sao?” Lâm Tuyển chiêu này gọi là đổi khách thành chủ.

Ai ngờ Ôn Nhung nhún nhún vai, nói: “Em chưa từng nói em thích anh, đều là người khác nói.”

Lâm Tuyển ánh mắt khẽ nhúc nhích, thần sắc không rõ, nụ cười không giảm, nhưng Ôn Nhung lại thấy có chút lạnh: “Thật không thích anh?”

“Không bằng anh nói cho em biết trước anh lúc nào thì thích em, kế đó nói cho em biết tại sao thích em, như vậy em có thể cân nhắc sẽ thích anh một chút.”

Cô cùng anh dây dưa lâu như vậy, cũng học được mấy chiêu đối phó với anh.

“Được rồi.” Lâm Tuyển mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, chân mày nhíu lại, khó mà mở miệng, do dự nửa ngày mới nói, “Đại khái là lúc em bị thương bắt đầu đi.”

Ôn Nhung ngây ngốc, nụ cười tắt đi, lúc bị thương, là sau đêm kia sao?

Lâm Tuyển từ ánh mắt sợ hãi của cô đoán ra suy nghĩ trong lòng cô, hắn chậm lại ngữ điệu, chậm rãi nói: “Chắc là em không nhớ rõ.”

“…” Ôn Nhung lại ngơ ngẩn.

Lâm Tuyển dứt khoát nữa để một viên lựu đạn: “Hơn nữa anh còn cứu em một mạng.”

Ôn Nhung cũng không ngồi yên nữa, trong đầu nghĩ mãi cũng không nhớ ra chuyện gì, chẳng lẽ cô mắc bệnh mau quên, sao chuyện gì liên quan đến Lâm Tuyển cũng không nhớ?

Ôn Nhung cẩn thận nhìn Lâm Tuyển, không muốn quá đả kích anh, nhưng sự thật chính là sự thật, cô không thể làm gì khác hơn là nói: “Xin lỗi, em không có ấn tượng, chắc là trước kia cảm giác tồn tại của anh tương đối mỏng manh.”

“...”

Có lúc quá đơn giản quá thản nhiên cũng là vũ khí có lực sát thương cực mạnh.

Lâm Tuyển nội tâm co quắp, mặt ngoài bình tĩnh, nói: “Cũng không có gì, khi đó em hôn mê, không biết cũng là bình thường.”

“Hôn mê... ?” Một tiếng sét ở bên tai nổ vang, Ôn Nhung ánh mắt đột nhiên trợn to, “Chẳng lẽ là khi đó?”

Lâm Tuyển thấy cô nhớ tới, chẳng qua là cười cười, cặp mắt đào hoa phát sáng.

Ôn Nhung sống đến bây giờ, hôn mê thì chỉ có một lần, là lúc cuộc sống của cô rơi vào đáy vực, bị thương khi tham gia tranh tài ở đại hội thể thao quả thật làm cô sống không bằng chết, thật vất vả mới tìm cơ hội, thật vất vả cố gắng luyện tập, lập tức hóa thành bọt nước. Tình hình lúc ấy như thế nào Ôn Nhung đều không muốn nhớ lại, chẳng qua là trong nháy mắt, trời đất đảo điên, thế giới trắng đen đảo lộn, toàn thân đau đớn, sau đó không nghe được bất cứ âm thanh nào, chỉ cảm thấy có rất nhiều người vây xung quanh cô, có rất nhiều cánh tay ôm cô đặt lên cáng.

Trên đường đến bệnh viện, giống như có người không ngừng vuốt trán cô, nói với cô, đừng sợ, không sao.

Một thời gian sau đó, Ôn Nhung nghĩ đến đây thanh âm này liền muốn khóc.

Nhưng cô không biết là người nào, không phải huấn luyện viên, cũng không phải bác sĩ.

Mà nay, Ôn Nhung không thể tin được nhìn Lâm Tuyển, đáy lòng rối rắm nổi lên mặt nước. Ánh mắt cô vừa khiếp sợ vừa vui mừng nhìn Lâm Tuyển.

Ôn Nhung nắm tóc, ánh mắt đờ đẫn: “Em vẫn có chút loạn.”

Lâm Tuyển chớp mắt: “Không tin?”

Ôn Nhung lời nói không có mạch lạc: “Không phải... mà… em cũng không biết, nhưng tại sao anh lại có mặt ở đó?”

“Sân thể thao ấy anh cũng đầu tư không ít, cho nên khi có cuộc tranh tài, người ta đưa cho anh vài tấm vé vào cửa, anh vốn định không đi, không nghĩ tới em cũng tham gia, anh bị người quen lôi kéo đến xem.” Nói đến đây, Lâm Tuyển ngừng lại.

Ôn Nhung nghe đến đây, không hiểu hỏi: “Thế nào?”

Lâm Tuyển cúi đầu xuống, ánh mắt chạm đến gò má sạch sẽ của cô, còn có hai con ngươi trong suốt, cô gái này nhìn rất bình thường, nhưng chỉ có người hiểu rõ cô mới biết cô kiên trì cùng cố chấp thế nào.

“Anh chỉ là đang nghĩ, tư thế em nhảy cao rất đẹp.”

Tư thế đẹp mắt như vậy anh xem qua khó quên, lần nữa thấy còn là tươi đẹp, chẳng qua là trên sân so tài cô càng thêm trầm ổn, càng phát ra lưu loát, anh vốn không muốn đến, đến rồi lại vội vàng rời đi, không ngờ trước khi rời đi ngoài ý muốn nhìn thấy cô. Bắt đầu chạy, dùng lực, cô rốt cuộc nhảy.

Chẳng qua là, một bước nhảy này cũng kết thúc tại đây.

Cô giống như bươm bướm gãy cánh rơi xuống đất, không kịp kêu đau đã đau đến không cách nào lên tiếng.

Anh mắt thấy cô được khiêng ra bên ngoài sân, không tự chủ đi theo phía sau, lúc ấy tình cảnh rất loạn, cô trở thành tiêu điểm của mọi người, nhưng anh từ đầu đến cuối chỉ thấy thân thể cô cứng ngắt, hai tròng mắt nhắm chặt, đau đến khắp mặt đỏ bừng, từng giọt mồ hôi từ từ rơi xuống .

Bên ngoài còn có đông đảo người xem náo nhiệt, tình nguyện viên cùng bảo vệ căn bản vô lực chống đỡ, anh không thể nhịn được nữa hét lên một câu: Nhìn cái gì vậy, tất cả đều tránh ra!

Người bên cạnh không biết anh là ai, lại theo bản năng nhường đường.

Trong mơ hồ, cô mở mắt, tầm mắt không có tiêu điểm nhìn về phía anh bên này, anh cơ hồ là bật thốt lên: Đừng sợ, không sao.

Cô không có phản ứng gì, rất nhanh nhắm mắt lại.

Sau đó, anh thông qua người quen biết được cô đã trải qua ba lần phẫu thuật, sinh mạng không còn đáng ngại, chẳng qua là cũng không cách nào chịu đựng được cường độ huấn luyện cao như thế. Nghe nói cánh tay nơi cô bị ngã không thể bình phục như ban đầu, thế nhưng cô lại cười an ủi cô huấn luyện viên, chỉ khi lúc một mình sẽ ngẩn người xuất thần.

Sau khi xuất viện, cô rút lui khỏi đội tuyển, học sư phạm, từng bước trở thành giáo viên.

Anh vẫn nhớ trời mưa hôm đó, cô mặc quần áo vận động, núp ở dưới mái hiên, mái tóc ngắn bị ướt nhẹp, bất đắc dĩ nhìn mưa như thác đổ. Vì mới luyện tập xong nên gò má đỏ lên khiến cô xinh đẹp thêm vài phần, anh che dù đi qua, không nhịn được dừng lại hỏi cô, cô không hề phòng bị mà trả lời câu hỏi của anh.

“Tập chăm chỉ như vậy, cô muốn đạt huy chương vàng sao?”

Cô giương mắt nhìn hắn, con ngươi đen không thấy đáy: “Thành tích của tôi may ra vào được đội tuyển của tỉnh, phải cố gắng lắm mới có cửa vào đội tuyển quốc gia.”

Anh buồn cười, chỉ cảm thấy cô bé này rất thú vị, một chút đều không nghe ra lời trêu ghẹo của anh.

“Cho nên mới luyện khổ cực như vậy?”

“Thành tích của tôi không tốt, không thể thi đậu đại học danh tiếng, nhưng khả năng vận động của tôi là số một, huấn luyện viên nói, chỉ cần có thể đạt giải ở kỳ thi ở tỉnh thì sẽ có hy vọng.”

Sau khi cô nói những lời này, mưa rơi thành dòng, hóa thành thứ sương mù phả vào tròng mắt cô thứ ánh sáng chói mắt.

Anh cũng không đi tiếp, hai người cách nhau khoảng cách một cánh tay.

Bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi, tí tách vui tai, âm thanh theo nhịp điệu.

Đương lúc rảnh rỗi, anh chẳng qua là vừa hỏi, không suy nghĩ nhiều, cô chẳng qua là có hỏi tất đáp, không bận tâm.

“Mưa lớn như vậy, làm sao cô trở về?”

“Chờ mưa nhỏ một chút về là được.”

Cô còn chưa nói xong, anh đã xem dù đưa cho cô.

Cô nghi hoặc, anh thờ ơ nói: “Cho cô mượn, lần sau gặp trả lại tôi.”

Hết lần này đến lần khác, cô bé đem anh quên mất không còn một mống, lần nữa gặp lại, cô vẫn không nhớ anh, còn cùng anh ký giấy bảo đảm, làm anh dở khóc dở cười, lại gặp lại lần khác, anh thấy cô được mang lên xe cứu thương, đem cô tên lại nhớ một lần.

Một lần có thể quên, hai lần có thể cho qua, ba lần, bốn lần, chính là Lâm Tuyển cũng không khỏi để ý.

Anh là một người không có kiên nhẫn, chỉ là một cô bé thôi, anh lại dùng tất cả kiên nhẫn đời này đặt trên người cô.

Lúc nào thích chứ ?

Tại sao lại thích chứ ?

Có lẽ là trong nháy mắt cô ngã xuống đất, có lẽ là trong nháy mắt cô viết trên mảnh giấy “Đi chết”, cũng có lẽ là sau khi cho hắn một cú ngã so vai rồi tức giận chỉ vào mũi hắn mắng “Hôn một lần đánh một lần”, hoặc là... Là trong nháy mắt cô cực kỳ sợ hãi bảo hắn dừng tay.

Ôn Nhung nghe xong Lâm Tuyển tự thuật, tim đập như trống trận, thật lâu không nói gì, cô ở trong đầu cẩn thận tìm, mơ hồ nhớ tới chút mặt mũi, chẳng qua là khi đó cô chỉ một lòng đặt vào trên người Phó Tô, đối với người khác phái không có cảm giác chút nào, cao thấp mập ốm trong mắt cô đều giống nhau, đáng thương Lâm Tuyển là con cờ bù nhìn.

Ôn Nhung có chút rung động níu lấy cổ áo Lâm Tuyển, ánh mắt trong suốt ướt nhẹp, che giấu vẻ xúc động: “Chú...”

“Nhung Nhung, lúc nào thích em, anh thật không biết, mười năm trước em còn quá nhỏ, hai năm trước anh còn không biết, cho tới bây giờ để cho anh lại gặp em, làm em tổn thương, không phải là ý muốn của anh. Còn chuyện anh vì sao anh thích em còn phải hỏi sao?”

Lâm Tuyển mỉm cười, nụ cười từ trong mắt lộ ra, giống như ánh nắng mặt trời, xuân tới nắng ấm, từng chút một đi vào đáy lòng Ôn Nhung.

Anh cúi đầu từ từ đến gần, nhẹ nhàng hôn xuống mắt cô.

Lông mi cô khẽ run, cũng không tránh.

Dời xuống, bên bờ môi lưu luyến do dự, chạm nhẹ rồi buông ra.

Cô nhắm hai mắt, không che giấu được khẩn trương, càng thêm dùng sức níu lấy tay anh.

Nhìn cô cũng không phản đối, Lâm Tuyển thử lần nữa hôn cô, rồi sau đó rất có kiên nhẫn chờ cô thả lỏng, môi lưỡi quấn quýt, không thể kềm chế.

Bầu không khí thật tốt, tình yêu nảy nở, hồi lâu, Ôn Nhung tựa vào vai Lâm Tuyển, đầu còn chóng mặt, tràn đầy ánh mắt đều là áy náy, cô và Lâm Tuyển cùng xuất hiện nhiều lần như vậy, cô lại hoàn toàn không nhớ gì, quả thực đáng trách.

Ôn Nhung mềm nhũn kêu một tiếng: “Chú...”

Lâm Tuyển chớp mắt: “Ừ ?”

“Thật ra thì, nghiêm chỉnh mà nói, anh cũng không có cứu em một mạng.”

“...”

Lâm Tuyển thật sâu cảm thấy Nhung Nhung nhà hắn thích nhất hủy đi lòng tự tin của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.