Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký

Chương 15: Anh hùng




Ôn Nhung mang tâm trạng nặng nề trở về nhà, dưới lầu một bóng đen bỗng nhào ra: “Con nhóc chết tiệt kia, hai ngày nay trốn đi đâu!!! Chuyện quan trọng như vậy, bà cũng không tự mình đến cửa nói với tôi!!!”

Ôn Nhung còn chưa tỉnh hồn, nhìn rõ là Đoạn Như Bích xong, thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện gì?”

“Chuyện này!” Như Bích cô nương rút từ trong túi xách ra một tấm thiệp mời.

Ôn Nhung cầm lấy lật lật, “Bích Bích à, mấy ngày trước không phải bà ngã bệnh sao, tôi ngại quấy rầy đến bà thôi.” Ôn Nhung không muốn nhìn nữa, trả thiệp mời lại cho Đoạn Như Bích, “Bà nhớ tới đúng giờ.”

“Hừ, tôi ngã bệnh mà cũng không tới thăm tôi, đồ tiểu dạng vô lương tâm.”

Ôn Nhung cúi đầu cắn môi, nhún vai một cái: “Xin lỗi nhé.”

Có gì đó không ổn, giác quan thứ sáu của Đoạn Như Bích rất mạnh mẽ, nhướn mày: “Bà làm sao vậy, không giống như là người mai sắp đính hôn.”

“Không sao đâu, chẳng phải chỉ là đính hôn sao, bà thấy tôi phải thế nào?” Ôn Nhung mở to hai mắt, nghiêng đầu cười.

Như Bích cô nương nâng cằm cô lên, trầm giọng nói: “Không đúng, có vấn đề.”

“Tôi thực sự không sao mà.”

“Ngay cả tôi mà cũng dám gạt! Nói! Nói hay không, không nói tôi…”

Chữ đánh của Như Bích cô nương còn chưa nói ra miệng, nước mắt Ôn Nhung đã lã chã rơi xuống.

Đoạn Như Bích sững sờ tại chỗ, cô còn chưa có xuất chiêu độc, sao đã khóc rồi.. Trong ấn tượng con bé này dù gặp chuyện thương tâm đến thế nào cũng chưa từng khóc bao giờ, bị thương ở thắt lưng rồi rút lui khỏi cuộc thi cũng cắn răng làm phẫu thuật, hôm nay là thế nào đây?

Đoạn Như Bích chính là con hổ giấy, vội vội vàng vàng kéo lấy Ôn Nhung: “Được rồi được rồi, tôi nói thế thôi mà, đừng khóc,, quỷ lùn, cô hề, lại đây, tôi ôm một cái nào.”

“Bích Bích, Bích Bích…”

Ấm ức lâu như vậy, vẫn không nhịn được mà bộc phát trước mặt người khác.

——————————————————————————-

Ngày hôm sau, mặt trời lên cao chiếu rọi, cả thành phố Z chìm trong ánh vàng chói lọi.

Lâm Tuyển đính hôn, oanh động khắp thành phố.

Khách khứa được mời khắp nơi đã đồng loạt tìm đến khu ngoại ô gần biển thuộc thành phố Z, cách điểm tổ chức mấy cây số đã có nhân viên phong tỏa quản chế, kiểm tra xe tới lui, đối chiếu thiếp mời.

Đem lễ đính hôn làm long trọng chẳng khác nào kết hôn, Lâm Tuyển Lâm thị muốn cao giọng thông báo cho toàn thế giới, hắn đã trở lại.

Gần bờ biển, một chiếc du thuyền riêng của Lâm thị đang neo đậu, trên bờ biển đã được bài trí thỏa đáng, chiếc bàn dài hoa lệ đã được đặt đầy những món ngon mê người, dọc theo bờ biển, vây xung quanh cả một khoảng, toàn là những cây nến lãng mạn. Tất cả đều hợp với tính tình của chủ nhân, trắng đến mức đẹp không sao tả xiết.

Lâm Tuyển đương nhiên là người được chú ý nhất ngày hôm nay, hắn bỏ mắt kính xuống, một thân lễ phục màu trắng phong tao đến cực độ, nụ cười nho nhã, so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn. Bên cạnh hắn là một cậu nhóc, Lâm Tử Hào cũng giống như cha mình, bóng bẩy đáng yêu, trên mặt treo lên nụ cười đáng ghét, một đôi mắt sáng trong suốt.

Nhìn như vậy, người đàn ông lớn tuổi này đúng là hào hoa phong nhã không ai bằng, song, mặt người dạ thú, xấu xí làm sao.

Đoạn Như Bích nhấc váy đi tới phía trước, Lâm Tuyển thấy cô, cười đến là phong thần tuấn lãng: “Cô Đoạn, hoan nghênh!”

Đoạn Như Bích nhìn chằm chằm anh ta hồi lâu, nhịn rồi nhịn, rốt cuộc mới đè xuống một hơi, ôn hòa cười hắt ra một tiếng: “Buổi đính hôn này làm như thật ấy nhỉ.”

Thái độ của Đoạn Như Bích đã nói lên tất cả, Lâm Tuyển coi nhẹ, cười nói: “Cô Đoạn trước có thể đi dạo xung quanh một chút.”

“Đi dạo cái gì, ngắm cát sao, hay là nhìn động vật? Tôi thấy chỗ này chỉ có một con cầm thú thôi, chẳng có gì đẹp mắt.”

Mặt mũi Lâm Tuyển vẫn như cũ: “Xin cứ tự nhiên.”

Nói xong cũng bỏ đi.

“Này, cô nương này sao mà hùng hổ với anh thế, anh chọc tới người ta hả?” Bành Duệ không tốt bụng chọc chọc Lâm Tuyển.

Lâm Tuyển đón khách, bớt chút thời gian đáp lại anh ta: “Con gái còn đang thời thanh xuân, không cần so đo.”

Bành Duệ không nhanh không chậm đi theo sau hắn: “A a, không phải anh sắp kết hôn với một cô bé sao, làm sao, thành thực khai ra, có phải kích động lắm không, tâm nguyện bao nhiêu năm nha.”

Lâm Tuyển quay mặt ra biển rộng, không nói một lời.

Đã sắp tới năm giờ, già trẻ nhà họ Ôn đều đã có mặt, cha Ôn ánh mắt trốn tránh, Ôn Tuyết coi buổi đính hôn này như cái gai trong mắt, lạnh như băng sương, cụ bà Ôn ngồi trên xe lăn, trạng thái không được tốt, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười hạnh phúc như cũ, hơi chút là hỏi Tiểu Nhung đâu.

Nhà họ Phó cũng nhận được thiệp mời, nét mặt hai vợ chồng có chút khẩn trương, trên mặt Phó Tô không nhìn ra biểu cảm gì.

Tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa, chỉ thiếu nữ chủ nhân mà thôi.

Mọi người đều biết nhà gái là con gái nhà họ Ôn, nhưng nhà họ Ôn này so với nhà họ Lâm, chênh lệch không chỉ là một chút, một gia tộc sắp kề cận phá sản, làm sao có thể lấy được mối hôn nhân này, nghĩ mãi không ra, hay là đây cũng là một ván cờ đã được Lâm Tuyển bố trí tử tế?

Lâm Tuyển lui qua một bên, hỏi Lâm Giám Phi: “Người đâu?”

Lâm Giám Phi nhỏ giọng nói: “Còn chưa tới.”

“Tôi đã bảo cậu theo sát.”

“Nhưng tối hôm qua cô ấy không về nhà…”

Văn Lam tìm tới đây, trấn an nói: “Đừng vội, em nghĩ cô giáo Ôn chắc bị trì hoãn gì đó thôi.”

“Cô tới đây làm gì?”

“Em chờ cùng anh.”

“Không cần.”

Văn Lam giống như chấn kinh, vẻ mặt không được tự nhiên: “Được, vậy em đi trước.”

Thời gian không đợi người, khách khứa cũng bắt đầu nhìn ngó xung quanh.

Lâm Tuyển đứng tại chỗ, nét cười trên mặt phai dần, mắt nhìn đám đông náo nhiệt phía trước, gió biển thổi qua mặt, trong không khí đầy mùi vị ẩm ướt mằn mặn,

Cất giấu chút bất an.

Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, đã hơn năm giờ mười.

Ngày tháng năm, trời vẫn sáng như cũ, hội trường lễ đính hôn đẹp đẽ, chỉ chờ một người.

Đến, hoặc không đến.

Đây là một đề lựa chọn, cũng là cơ hội cuối cùng hắn dành cho cô.

Lâm Giám Phi gọi mấy cuộc điện thoại, vội vàng chạy tới, la lên: “Đến rồi, đang ở phòng hóa trang.”

Lâm Tuyển sửng sốt xong, bước nhanh về phía biệt thự đã được sắp xếp trước, chạy thẳng tới lầu hai.

Đứng bên ngoài cánh cửa phòng màu trắng, để cho Lâm Giám Phi đợi ở ngoài, hắn giơ tay lên gõ cửa.

Một lúc, sau cánh cửa truyền đến giọng nói trong veo của Ôn Nhung: “Mời vào.”

Tay hắn đặt trên tay nắm cửa, từ từ ấn xuống.

Mái tóc ngắn của cô gái trong gương đã được vuốt lại cho phù hợp, sau tai có một chiếc kẹp tóc bằng kim cương xinh đẹp, trên người là bộ váy trắng thuần khiết, sa mỏng sau lưng rủ xuống đất, phần váy ngắn phía trước tao nhã, không cần nhiều trang sức, giống như một khóm bách hợp yên tĩnh, nở rộ ngát hương.

Hắn đứng ở cửa, có chút thất thần.

Ôn Nhung đứng trước gương, từ từ ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.

Vì một thoáng chớp mắt này, cô đã lấy hết tất cả dũng khí.

Anh ta vẫn anh tuấn trước sau như một, mà khí thế càng sâu sắc hơn ngày thường, trên mặt vẫn mang nụ cười như thật như giả, nếp nhăn khi cười rất nhạt, khóe mắt lạnh bạc, ánh mắt thâm trầm sâu không thấy đáy.

Hoàn toàn khác biệt với cái đêm điên cuồng kia, anh ta lại khôi phục lại phong độ quý ông nho nhã này, nhưng trong đầu của cô vẫn không sao gạt bỏ nổi ánh mắt kinh khủng như dã thú của anh ta khi nhìn cô.

Nhìn nhau hồi lâu, Lâm Tuyển ung dung nói: “Em vẫn tới.”

Ôn Nhung nhấc làn váy, quay người lại: “Anh cho rằng tôi sẽ khóc trời kêu đất báo cảnh sát chắc? Đừng có ngốc vậy, chuyện kia chẳng qua chỉ là…” Cô dừng một chút, “Một đêm tình.”

Hắn cong khóe miệng, mập mờ nói: “Không ngờ là Nhung Nhung của tôi thích □, một đêm thật đẹp, không phải sao?”

“Bị cầm thú cắn một phát thôi.”

Hắn không ngờ cô sẽ chủ động nhắc tới chuyện đêm đó, mà sự bình tĩnh của cô lúc này khiến hắn khẽ cau mày.

Nhưng hắn không biết, lúc này cô rất muốn chạy trốn khỏi hắn.

Ôn Nhung bước tới bàn trang điểm, cầm chiếc khuyên tai bằng kim cương lên, ngón tay có chút run rẩy, đeo hai lần mà vẫn không vào.

Hơi thở của hắn chợt kề sát sau lưng, một bàn tay nắm lấy cô, cô lập tức theo bản năng hất ra, liên tiếp lui về phía sau, chưa tỉnh hồn.

“Chẳng qua là bị cắn một phát mà thôi.” Hắn cười đầy ẩn ý, “Sớm biết như thế, lúc trước cần gì phải như vậy. Nếu đã tới, thì theo tôi diễn cho hết vở kịch này đi.”

Anh ta khăng khăng muốn đính hôn với cô, đơn giản chỉ vì bảo vệ mặt mũi đúng không.

Ôn Nhung vất vả lắm mới trấn định lại lần nữa, giương mắt nhìn anh ta: “Anh nói, nếu tôi không đến, sẽ đói nợ nhà họ Ôn đúng không?”

“Không sai. Nhưng mà giờ em đã tới, tất cả đều dễ giải quyết.”

“Không.” Ôn Nhung nói rõ ràn, “Tôi muốn anh đòi nợ nhà họ Ôn.”

Lâm Tuyển có chút ngoài ý muốn: “Em muốn nhà họ Ôn phá sản?”

“Phải. Tôi cho anh một lễ đính hôn hoàn mỹ, anh thu hồi mọi sự viên trợ dành cho nhà họ Ôn.”

“Lạ thật.” Lâm Tuyển sờ sờ cằm, từ từ nói: “Nhưng em thấy bây giờ em có tư cách để đặt điều kiện với tôi sao?”

“Nếu anh không muốn mất hết mặt mũi ngày hôm nay, tôi thì chẳng sao cả. Hôm nay tôi cũng không uống thuốc mê, có khí lực.”

“Uy hiếp tôi?”

“Không dám.”

Cô đấu với anh ta, là không có phần thắng, trong lòng cô biết rõ ràng, cho nên không phải cô tới đây là để đấu với anh ta, cô tới để nói sự thật với anh ta.

“Trước khi lễ đính hôn bắt đầu, tôi có vài chuyện muốn nói với anh.”

Lâm Tuyển ung dung nghe cô nói.

“Cha tôi quả thực đã đề cập với tôi muốn tôi chú ý chuyện của anh, tôi cũng biết Lâm Nham có ý định muốn chèn ép anh, nhưng tôi không nghe ông ta, không cần biết anh có tin hay không, chuyện này trái với nguyên tắc làm người của tôi, tôi không hiểu những thứ linh tinh trên thương trường kia, cũng không có hứng thú tham gia.”

“Anh nói anh đã cho tôi rất nhiều cơ hội, thứ lỗi cho tôi ngu dốt, tôi đến giờ còn không biết trước kia anh là đang thử dò xét tôi, bởi vì tôi hoàn toàn không chú ý, tôi cho rằng chúng ta đang qua lại rất bình thường, tôi không phức tạp được như anh nghĩ đâu.”

“Tôi luôn cảm thấy anh là một người khôn khéo, nhưng ngay cả một kẻ không thông minh như tôi cũng biết hòm thư cũng có thể bị lấy trộm, không hiểu sao anh lại không biết. Tôi không hay dùng mail, nhưng có người vẫn thông qua hòm mail của tôi liên lạc với cha tôi, tôi không hiểu nhiều về hacker, nhưng nếu như tìm người lần theo địa chỉ IP, thì không khó để phát hiện ra dấu vết.”

“Em gái tôi anh đã biết, quan hệ của tôi và cô ta không tốt, cô ta thích Phó Tô, trước kia tôi cũng thích, nhưng tôi không phủ nhận điểm này, nhưng đó đã là chuyện trước kia, chuyện đã qua, chúng ta đều không thể xóa bỏ. Gần đây tôi mới biết được mấy năm trước cô ta đã giở chút thủ đoạn bẩn thỉu, tôi tìm Phó Tô chỉ là vì không muốn để anh ấy giống tôi, chẳng hay biết gì.”

“Lâm Tuyển, thực ra thì không ai có thể khiến tôi tổn thương, cho dù là Ôn Tuyết, Văn Lam, hay là Phó Tô, người có thể gây tổn thương đến tôi, chỉ có anh, anh hiểu không? Anh không hiểu.”

Ôn Nhung đem suy nghĩ mấy ngày qua của cô nói liền một hơi, giọng nói của cô không cao không thấp, vẻ mặt của cô bình thàn nhàn nhạt, cô nhìn anh ta, dùng giọng nói bén nhọn chưa từng có nói, Lâm Tuyển, anh không hiểu.

Sau đó, vẻ mặt Lâm Tuyển cuối cùng cũng biến đổi, vẻ mặt tự cho là đúng lại xem thường lúc nãy nhất thời trở nên trắng bệch.

Ôn Nhung nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn bầu trời vẫn sáng rõ như trước, khuôn mặt cô đón lấy ánh nắng cuối cùng, đúng là xinh đẹp không nói lên lời: “Đi thôi, nghi lễ sắp bắt đầu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.