Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào

Chương 13: Giả chết tìm đường sống




Nói thực, hôm nay Kim thiếu gia rất hưng phấn.

Gã là khách quen của quán bar Tinh Ngữ, tuy nhiên hơn nửa năm rồi, cũng không tìm được cơ hội nói mấy câu với Ager lena, càng không nói đến việc gọi Ager lena đến cùng uống rượu nói chuyện phiếm.

Cũng không phải là nói Kim thiếu gia không có tiền, mấu chốt là không đủ thể diện.

Đối với người bình thường mà nói, Kim thiếu gia xem như con cháu nhà quyền quý, lão gia tử trong nhà rất có thực quyền, tại các hộp đêm khác, nhãn hiệu Kim thiếu gia cũng là nổi tiếng, ai cũng không dám chậm trễ.

Nhưng Ager lena thì khác.

Con ông cháu cha toàn bộ thủ đô đều biết rằng, Ager lena là người của thiếu gia nhà họ Tiêu. Một quyền của Tiêu thiếu gia khiến cho lão tam nhà họ Uông gục xuống, lúc đó đứng đầu giành được Ager lena.

Kim thiếu gia thật sự không dám làm càn.

So với Tiêu Phàm, bất kể là gia thế hay là "giá trị vũ lực", hai bên đều hoàn toàn không ở trên cùng một cấp bậc. Mặc dù nói Tiêu nhất thiếuđã hơn nửa năm không có công khai lộ diện, nhưng hành tung của cháu đích tôn trưởng này của Tiêu gia vốn là thần bí khó lường, rồng thần thấy đầu không thấy đuôi. Trước đó, Tiêu Phàm đối với đại đa số công tử ăn chơi trác táng mà nói, chỉ là người xa lạ. Nhưng hắn đột nhiên xuất hiện vào thời điểm Tiêu nhị bổ nhào, trực tiếp khiến lão tam nhà họ Uông nhập viện ba tháng.

Sau đó lão Uông gia đến đánh rắm cũng không dám.

Lão Uông gia còn như thế, Kim thiếu gia được xem là cái quái gì?

Nếu chẳng may bị Tiêu Phàm bắt gặp anh ta đang có ý đồ với Ager lena, cũng cho anh ta một nắm đấm, Kim thiếu gia sợ sẽ không chỉ nhập viện ba tháng. Nửa năm trước trận long tranh hổ đấu đó, Kim thiếu gia lại tận mắt chứng kiến. Ngay từ đầu nhiều loại thủ đoạn của Uông Phi, quả thực khiến Kim thiếu gia giật nảy mình. Ai ngờ Tiêu Phàm vừa ra trận, "người trời" liền vào bệnh viện.

Kim thiếu gia tự hỏi kém quá xa so với lão Tam nhà họ Uông, thì căn bản không thể nào so sánh được.

Tuy nhiên hôm nay đương nhiên có khác biệt.

Nhân vật chính của tối nay là Diệp đại thiếu gia.

Kim thiếu gia gã chỉ là một đám rảnh rỗi, đi theo Diệp đại thiếu gia, có lẽ cũng chỉ là dầu thơm của người ta, cũng không cần phải chịu bao nhiêu mạo hiểm.

Trời sập xuống, có một người trên cao chống cho.

- Được, được, mời mấy vị chờ một chút...

Bao Sư Hoa liên tục gật đầu, cười hì hì.

Cuối cùng đã có người có ý với Ager lena rồi, Bao Sư Hoa vẫn là rất vui. Vốn dĩ có thể trèo lên cành cây cao của Tiêu nhất thiếu, Bao Sư Hoa cũng liền không nghĩ tới người khác nữa. Không ngờ Tiêu nhất thiếulại mất tích từ đó, hơn nửa năm không lộ diện. Bao Sư Hoa trong lòng rất bồn chồn, rất hoài nghi Tiêu Phàm không phải là thật sự thích Ager lena, chỉ là thưởng thức một chút cái mới mẻ. Thưởng thức xong rồi, việc này cũng xem như xong rồi.

Thực sự nếu như vậy, chẳng phải là quá lãng phí ư?

Để một mỹ nữ ngoại quốc quyến rũ như vậy trong quán bar, có thể nhìn không thể chạm vào, chỉ có thể giống như Bồ Tát, cũng không phải là một việc tốt. Bao Sư Hoa là thương nhân, thứ theo đuổi chính là ích lợi thay đổi lớn nhất.

Nhưng người khác sợ uy danh của Tiêu nhất thiếu, không dám có ý đồ, Bao Sư Hoa cũng không thể "cưỡng ép giới thiệu". Cho dù ông ta cưỡng ép giới thiệu, hiệu quả chỉ sợ cũng không khá hơn chút nào. Tiêu nhất thiếumột khi lộ diện, còn không phải sẽ khiến những người kia sợ tới mức tè ra quần sao?

Kinh doanh thâm hụt vốn như vậy, Bao Sư Hoa cũng không làm.

Nhưng Diệp đại thiếu gia, không nghi ngờ là đủ tư cách đối đầu với Tiêu nhất thiếu. Tiêu nhất thiếu nếu thật là chỉ chơi cái mới mẻ, thế thì trèo lên cành cây cao của Diệp đại thiếu gia cũng là kết cục rất tốt.

Sử dụng hết tính năng của đồ vật!

Tuy nhiên thái độ của Ager lena lại nằm ngoài dự liệu của Bao Sư Hoa.

Ager lena không ngờ không tình nguyện, và nói rõ cho ông ta, nếu cô tiếp Diệp Hạo Văn uống rượu, Tiêu Phàm biết, sẽ rất không vui.

Lúc nói những lời này, dáng vẻ của Ager lena đặc biệt nghiêm túc, cặp mắt to xanh thẳm, long lanh nhìn chằm chằm Bao Sư Hoa.

Bao Sư Hoa liền rất buồn bực, châm chước câu chữ, nói:
- Ager lena, Tiêu lão đại hình như đã nửa năm không tới chỗ của chúng ta đúng không? Hắn rốt cuộc là có ý gì?

Ager lena lắc đầu, nói:
- Cái này tôi cũng không biết, nhưng chính hắn ta nói như vậy với tôi đấy.

- Vậy... Đi uống với Diệp đại thiếu gia bọn họ ly rượu, tán gẫu một lúc, vẫn được chứ? Dù sao cũng không biết Tiêu lão đại lần sau khi nào thì đến đây. Có lẽ, hắn căn bản đã quên việc này rồi?

Ager lena vẫn rất nghiêm túc nói:
- Ông là ông chủ, ông bảo tôi đi uống rượu nói chuyện với họ, tôi vẫn sẽ đi. Nhưng Bao tổng, tôi tuyên bố trước, nếu chẳng may Tiêu tiên sinh tức giận, tôi sẽ không chịu trách nhiệm này, tôi sẽ giải thích rõ ràng với hắn.

Đến thủ đô hơn nửa năm, Ager lena nói tiếng phổ thông càng thêm lưu loát, giọng điệu đã không còn kì quặc mấy.

Bao Sư Hoa lại buồn bực một lúc.

Trách nhiệm này, Ager lena không muốn gánh vác, ông ta Bao Sư Hoa cũng chưa chắc có thể gánh vác nổi.

Trầm ngâm một lúc, Bao Sư Hoa cắn chặt răng, nói:
- Hay là cô đi đi, Tiêu tiên sinh nếu thật sự truy cứu, tôi đi giải thích.

- Được.

Ager lena không dây dưa nữa, gật đầu nhận lời.

Nhìn thấy đi theo ở phía sau Bao Sư Hoa, mỹ nữ ngoại quốc phong tình, Kim thiếu gia tim đập thình thịch, một tiếng "cục", không chịu được nuốt từng ngụm nước miếng.

Có lẽ tiếng Kim thiếu gia nuốt nước miếng quá lớn, Diệp Hạo Văn đang nâng chén rượu lên đưa tới bên miệng không kìm nổi cười mắng:
- Tiểu Kim, nhìn cậu kìa, chưa từng gặp phụ nữ à?

Kim thiếu gia cũng không hổ thẹn, cười nói:
- Văn ca, phụ nữ thì gặp qua rồi, nhưng xinh đẹp như vậy thú vị như vậy, thì đúng là chưa gặp nhiều.

- Thật không?

Diệp Hạo Văn nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, rất là xem thường.

Kim thiếu gia trong mắt người thường cao cao tự tại, trong mắt Diệp đại thiếu gia xem ra cũng không có khác dế nhũi là mấy. Tuy nhiên trong hội có quy định của hội, Diệp Hạo Văn cũng không nói ra cảm nhận của mình. Bất kể nói thế nào, Tiểu Kim vẫn rất tôn trọng y, Diệp đại thiếu gia giữ cho anh ta chút thể diện.

Nhưng sau đó, ánh mắt của Diệp Hạo Văn bỗng nhiên cũng thẳng tưng, nhìn Ager lena khoan thai bước liên tục đến gần, cánh tay liền cứng ngay tại đó, ngay cả ly rượu cũng quên để xuống.

- Giai nhân!

Trong đầu Diệp Hạo Văn, trong nháy mắt hiện lên cái từ ngữ này.

Hơn nữa là tuyệt đại giai nhân.

Bất kể diện mạo, dáng người, khí chất hay là vẻ phong tình ngoại quốc nồng đậm kia, Ager lena đều hoàn toàn xứng đáng được ca tụng là tuyệt đại giai nhân. Hơn nữa đôi mắt xanh thẳm kia, sâu tựa như biển, hồn xiêu phách lạc. Tuy rằng còn cách xa một khoảng cách, ánh đèn tầng hai cũng không phải là sáng như vậy, Diệp Hạo Văn lại vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng điểm này.

Tiểu Kim hé miệng cười thầm.

- Giả bộ!

Còn tưởng rằng Diệp đại thiếu gia ngươi gặp qua bao nhiêu mỹ nữ, còn không phải là giống nhau ư?

Mọi người quen biết như vậy, ai không biết ai!

Trên khuôn mặt đẹp trai của La Soái, lại lóe lên một vẻ âm trầm, giống như rất có chút hâm mộ ghen tị.

Cô gái Nga da trắng này vừa đến, lập tức đã che kín ánh sáng rực rỡ của đại minh tinh, không chừa ra nửa tý. Gần hai năm qua, La Soái đã rất không quen với loại cảm giác đột nhiên bị người ta lờ đi này.

Nhưng giống như Tiểu Kim, gã cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

Diệp đại thiếu gia hiền lành thì hiền lành, nếu thật sự khiến y tức giận, hậu quả lại rất nghiêm trọng. Những người đang ngồi đây, không có người nào hiểu rõ Diệp Hạo Văn hơn La Soái. Tất cả vẻ phong độ nam tính, thực ra đều là giả vờ.

La Soái đã từng thấy vẻ mặt dữ tợn khác của Diệp Hạo Văn, hơn nữa không chỉ thấy qua một lần.

- Diệp tiên sinh, xin chào!

Ager lena đi tới, không đợi Bao Sư Hoa giới thiệu, liền chào hỏi Diệp Hạo Văn. Tự nhiên thoải mái, nho nhã lễ độ.

Là nữ hoàng hộp đêm của quán bar Tinh Ngữ, năng lực quan hệ xã hội của Ager lena thực sự rất không tồi. Chỉ là do lời dặn dò của Tiêu Phàm, đã giam cầm năng lực quan hệ xã hội này của Ager lena lại.

Lời vừa rồi Ager lena nói với Bao Sư Hoa đúng là xuất phát từ nội tâm. Cho dù bất kể cô và Tiêu Phàm chỉ quan hệ xã giao một lần, nhưng hết sức rõ ràng, Tiêu Phàm không phải kiểu người thích người khác làm trái ý của hắn.

- Xin chào, Ager lena tiểu thư.

Diệp Hạo Văn chậm rãi đặt chén rượu xuống, đứng dậy, mỉm cười nói, đưa tay ra hướng đến Ager lena.

Phong độ tao nhã.

Diệp đại thiếu gia xưa nay là một người rất có phẩm vị, tuyệt đối không phải là nhà giàu mới nổi.

Ager lena đưa tay ra, và nhẹ nhàng bắt tay anh ta.

Diệp Hạo Văn lại không có cầm chặt tay cô không thả ra ngay trước mặt mọi người, thể diện là thứ mà Diệp đại thiếu gia rất coi trọng. Tuy nhiên chỉ là cái nắm nhẹ như vậy, cũng đã khơi dậy một trận gợn sóng trong đáy lòng Diệp Hạo Văn.

Người phụ nữ này quả thật là tinh phẩm, từ trên xuống dưới, mỗi một tấc đều rất đẹp đẽ, cho người ta một cảm giác khác hoàn toàn với những người phụ nữ khác.

- Ager lena tiểu thư, xin chào...

Kim thiếu gia cũng kịp thời đưa tay ra hướng đến Ager lena.

Ager lena lại coi như không nhìn thấy, lập tức cầm lấy một ly rượu từ trên bàn trà, chào Diệp Hạo Văn một cái, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi mời ngài một ly.

Từ đầu đến cuối, không hề nhìn Kim thiếu gia một cái.

Kim thiếu gia buồn sầu.

Ngay trước mặt Diệp Hạo Văn, lại không dám nổi cáu. Bằng không, đã phá rối rồi. Không phải không nể mặt Ager lena, mà là không nể mặt Văn ca.

Diệp Hạo Văn mỉm cười chạm ly với Ager lena.

Tiếp đến tất cả những gì Ager lena làm, mới thật sự khiến mọi người rơi kính mắt xuống đất.

- Diệp tiên sinh, cảm ơn ngài tới quán bar Tinh Ngữ cổ vũ. Diệp tiên sinh, tạm biệt.

Ager lena đặt chén rượu xuống, nói nhỏ nhẹ. Ngay cả sô pha cũng chưa từng ngồi một chút, liền cáo từ rồi.

Diệp Hạo Văn không khỏi ngạc nhiên.

- Ager lena tiểu thư, cô đây là ý gì?

Ager lena hướng về phía Diệp Hạo Văn khẽ khom người, rất lễ phép nói:
- Diệp tiên sinh, rất xin lỗi, tôi không thể uống nhiều với ngài. Đây là Tiêu tiên sinh đã dặn dò, tôi không thể làm trái lệnh của ngài ấy.

- Tiêu tiên sinh? Tiêu tiên sinh nào?

Mặt Diệp Hạo Văn, trong nháy mắt trầm xuống, vô cùng không hài lòng.

Ager lena ngạc nhiên nói:
- Diệp tiên sinh, ngài không biết Tiêu tiên sinh là ai ư? Chính là Tiêu Phàm tiên sinh. Ngài có lẽ biết chứ ạ?

Thần sắc hết sức thuần khiết ngây thơ, giống như rất đỗi ngạc nhiên với kiến thức nông cạn của Diệp Hạo Văn.

- Tiêu Phàm? Cô nói là vị đạo sĩ kia của Tiêu gia ư? Ha ha, hắn nói gì với cô vậy? Bảo cô không được uống rượu với ta sao?

Diệp Hạo Văn thản nhiên hỏi, khóe mắt không ngừng nhảy lên. Những người quen biết y đều rất rõ ràng, Diệp đại thiếu gia lúc này là tức giận thật.

Kim thiếu gia ngầm rít một hơi khí lạnh.

- Vị đạo sĩ kia của Tiêu gia!

Nghe lời này, Diệp đại thiếu gia không định cho Tiêu Phàm một chút thể diện. Nói như vậy, Diệp Hạo Văn nếu không phải là tức giận đến mức độ nhất định, cho dù là xuất phát từ lễ tiết xã giao cơ bản nhất, Diệp Hạo Văn cũng không nói như vậy.

Kim thiếu gia bỗng nhiên có một dự cảm điềm gở.

Tối nay, gã xúi Diệp Hạo Văn đến quán bar Tinh Ngữ có lẽ là một chủ ý rất không hay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.