Tầng Dưới! Mau Xách Con Anh Về Đi!

Chương 10




Tôi quyết định đến phỏng vấn bà Tuckerton với một sự thiếu nhiệt tình hoàn toàn. Mặc dù có ý kiến của Ginger, tôi thấy việc này còn thiếu thận trọng. Trước hết tôi thấy không ngang tầm với công việc mình làm. Tôi sợ sự khéo léo của tôi trong vở hài kịch này.

Với lòng hăng hái ghê gớm có thể làm đảo lộn tình hình khi mình muốn, Ginger dặn tôi qua điện thoại:

- Cái đó rất đơn giản. Toà nhà thuộc kiểu Nash, nhưng có một vài chỗ không phù hợp, một trong những vẻ gô-tích của nó.

- Và vì sao tôi lại muốn quan sát tại chỗ?

- Anh muốn viết một bài báo hay một cuốn sách nói về những ảnh hưởng của sự cải tiến phong cách kiến trúc. Một vài cái gì đó như thế.

- Cái đó có vẻ như đánh lừa trẻ con ấy.

- Buồn cười thật - Ginger gắt - Khi đã là vấn đề văn chương hay nghệ thuật, những người nghiêm chỉnh nhất, ít nói nhất có thể viết về bất cứ cái gì. Tôi có thể đọc cho anh nghe những chương sách hoàn toàn trừu tượng.

- Tôi đã hiểu tại sao cô lại làm được nhiều việc hơn tôi.

- Ở đây anh lại nhầm lẫn nữa. Bà Tuckerton có thể tìm trong tập sách Bottin thời thượng và sẽ thấy tên anh ở đấy. Chứ không phải là tên tôi.

Tôi tự thú nhận là đã bị đánh nhưng không thua.

Sau khi nghe câu chuyện giữa tôi với Bradley, Ginger và tôi, chúng tôi đã bàn bạc công việc. Cái đó đối với cô thì ít kỳ lạ hơn là đối với tôi.

- Cho đến đây chúng ta biết được có một tổ chức làm cái việc thủ tiêu mọi người.

- Bằng một cách siêu tự nhiên.

- Anh cứ khư khư giữ ý kiến của mình. Những lá bùa của mụ Sybil, sự lường gạt mà mụ quấn quanh mình, tất cả đã làm anh mất thăng bằng. Bradley đã để lộ ra là một nhà chiêm tinh học giả hiệu. Hắn chỉ là một kẻ cướp nhỏ do được đóng móng pháp luật mà hình thành. Cái lạ lùng là nó được xuất hiện và ba mụ già ở CON NGỰA NHỢT NHẠT đã thực hiện một cái gì đó để nó hoạt động.

- Nếu cô đã biết rõ thì tại sao lại còn phải đi gặp bà Tuckerton?

- Một sự dự phòng phụ thêm. Chúng ta đã biết là cái mà mụ Thyrza Grey nói là có thể làm được. Chúng ta đã biết là bằng cách nào khía cạnh tài chính của công việc được giải quyết. Chúng ta đã có một vài chi tiết về ba nạn nhân. Còn cần biết cách nhìn nhận của khách hàng nữa.

- Và nếu bà Tuckerton không thể hiện cái gì chứng tỏ bà ấy là khách hàng thì sao?

- Thì chúng ta sẽ điều tra kỹ hơn nữa.

* * *

Và vì thế tôi đã đến quảng trường Carraway, dừng chân trước một tòa nhà đẹp, theo tôi có phần dựa vào phong cách Nash. Nhưng tôi hiểu biết rất ít về vấn đề này.

Một tên đầy tớ ăn mặc tồi tàn, nghe thấy tiếng chuông gọi của tôi, chạy ra.

- Ông Easterbrook? Bà chủ tôi đang đợi ông - Anh ta nói.

Người đầy tớ dẫn tôi vào một phòng khách có đồ gỗ được giữ gìn cẩn thận. Xung quanh tôi mọi vật đều đắt tiền nhưng tất cả đều thiếu tao nhã. Một hai bức tranh thừa và không đẹp. Một lũ những con hoẵng vàng. Bà Tuckerton tới làm tôi phải ngừng việc quan sát.

Tôi không hiểu là tôi chờ đợi cái gì, nhưng tôi đã rất ngạc nhiên: một người đàn bà còn trẻ cũng như mọi người khác. Không có gì đáng chú ý ở bà ta. Sự tốt bụng cũng không phải là tính nết nổi bật của bà. Đôi môi tuy được tô đẫm son nhưng rất mỏng và mím chặt. Cặp mắt xanh xao cho ta cái cảm giác chúng luôn luôn đánh giá mọi vật. Bà ta là loại đàn bà quen việc phân phát những khoản tiền diêm thuốc ti tiện. Những người như bà ta thì nhan nhản, ăn mặc thì nghèo nàn nhưng trang điểm thì khéo léo.

- Ông Easterbrook?

Việc thăm viếng của tôi đúng là làm bà hài lòng.

- Tôi rất sung sướng được gặp ông vì ngôi nhà của tôi làm ông quan tâm. Đúng như vậy. tôi biết qua chồng tôi, ngôi nhà do Nash xây dựng, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó có thể lôi kéo sự chú ý của ông.

Bà ta kéo tôi ra khỏi tình cảnh lúng túng.

- Thưa bà, bà có thấy nó không theo đúng cái yếu tố quen thuộc của Nash và cái đó, hừ...

- Tôi rất dốt về những cái này: kiến trúc, khảo cổ... và tất cả những cái khác. Nhưng xin ông đừng chú ý đến cái đó...

Không cần nói là bà ta muốn gì, tôi đã biết rõ.

- Thật vậy, tất cả cái đó rất hấp dẫn - Bà nói tiếp.

- Chúng tôi là những nhà chuyên môn, chúng tôi rất nghi ngại - Tôi nói với bà.

Bà ta hỏi tôi là tôi muốn dùng trà trước khi đi thăm ngôi nhà hoặc đi thăm trước rồi uống trà sau.

Tôi không nghĩ đến tình huống này. Tôi có một cuộc hẹn vào lúc ba giờ ba mươi, nhưng tôi chọn cách bắt đầu bằng việc đi thăm ngôi nhà.

Bà ta hướng dẫn tôi, nói chuyện không biết mệt, cái đó đã trợ giúp tôi nhiều.

Việc đến thăm của tôi là đúng lúc, bà bảo, toà nhà sắp được bán.

- Nó quá lớn đối với tôi... từ khi chồng tôi mất. Tôi không thích để ông trông thấy nó trống không. Một ngôi nhà phải được ở thì người ta mới có thể đánh giá được nó, phải không ông?

Về phần tôi, tôi muốn nó vô chủ và quẳng tất cả mọi đồ đạc đi, nhưng đó không phải là cái tôi được nói. Tôi hỏi bà chủ nhà rằng sau này thì bà vẫn sống ở gần đây chứ?

- Tôi cũng chưa rõ. Tôi muốn đi du lịch một lần nữa, đến nơi có mặt trời. Tôi ghét cái khí hậu buồn thảm này. Tôi có ý định nghỉ đông ở Ai Cập. Tôi đã ở đấy trước đây hai năm. Thật là một xứ sở tuyệt diệu! Nhưng tôi có ngu dại không, ông cần hiểu cái đó trong lòng mình.

- Tôi không biết Ai Cập như thế nào để nói chuyện với bà.

- Tôi không tin - Bà ta nói bằng giọng nhẹ nhàng.

- Đây là phòng ăn. Nó hình bát giác. Có đúng kiểu không?

Tôi xác nhận, ngắm nghía và khi việc đi thăm kết thúc, chúng tôi trở về phòng khách. Bà Tuckerton gọi trà. Một người hầu đầy bụi bặm mang trà lên, ấm pha trà lớn bằng bạc nhưng cần đánh bóng một cách nghiêm chỉnh hơn.

Bà Tuckerton thở dài khi chúng tôi còn lại hai người.

- Bọn đầy tớ bây giờ thì không chịu được. Sau khi ông nhà tôi mất, hai vợ chồng người giúp việc đã ở ngôi nhà này gần hai chục năm xin thôi việc, lấy lý do là nghỉ hưu trí. Nhưng người ta nói với tôi là họ đi làm ở một nhà khác. Và tiền công mà người ta trả cho họ thì ra sao! Không thể tưởng tượng được với những cái họ ăn, không nói đến cái giặt giũ.

Phải, tôi nghĩ, những con mắt nhợt nhạt kia, đôi môi mỏng dính kia đã nói rõ tính keo kiệt như thế nào rồi.

Làm cho bà Tuckerton nói chuyện thì không khó khăn lắm. Bà ta thích nói về mình. Một vẻ chăm chút, một lời động viên lúc này, lúc khác và tôi được biết về bà ta nhiều hơn là bà tưởng.

Tôi được biết là bà ta đã lấy Thomas Tuckerton, một người góa vợ, năm năm trước đây. Bà ta "rất, rất trẻ hơn ông". Bà đã gặp ông trong một khách sạn lớn bên bờ biển mà bà hay lui tới như là "người thứ tư trong cuộc chơi bài bridge". Cái chi tiết đó được đưa ra tuy bà không định nói. Ông có một người con gái đang học ở một trường gần đó. Ông Thomas khốn khổ, sống quá cô độc. Những vợ trước của ông đã mất cách đây chiều năm, ông rất cần đến bà.

Và bà Tuckerton tiếp tục tô vẽ cho mình. Một cô gái trẻ, có trái tim nhạy cảm, rủ lòng thương một người đàn ông già, đơn độc. Sức khoẻ kém của người này, sự hiến dâng của người kia.

- Thật vậy, trong những thời gian cuối khi ông ấy ốm đau, tôi không có một người bạn riêng nào cả.

Thomas Tuckerton có thể thấy mà không mong muốn một vài quan hệ với người nam giới của vợ mình không? Cái đó được giải thích trong bản chúc thư mà Ginger đã được biết trong khi quan hệ với cơ quan chính quyền.

Những quà tặng đối với những người đầy tớ cũ, những cô hầu gái và một khoản phụ cấp cho vợ cũng rất khá nhưng cũng không hào hiệp lắm, quyền thu hoa lợi để sống hằng một số tiền. Của cải còn lại, hơn một trăm ngàn livres, để lại cho con gái Thomasina Ane, để cô nhận gia tài đó vào ngày cô đủ hai mươi mốt tuổi hay là ngày kết hôn của cô. Trong trường hợp cô chết trước cái tuổi đó, tiền bạc thuộc về bà mẹ ghẻ. Hình như trong gia đình không còn ai khác nữa.

Tôi nghĩ việc chiếm đoạt số tiền đó là rất tốt và bà Tuckerton thì lại thích tiền, cái đó có thể thấy, có thể biết được lúc thoạt nhìn bà. Trước đây bà ta nghèo cho đến khi lấy được ông chồng giàu có goá vợ của mình. Và có thể cái đó đã bốc lên đầu bà ta. Đã từ lâu, bận rộn với người chồng ốm đau, bà ta mong đợi cái ngày bà được tự do, khi hãy còn trẻ, và giàu, ngoài tất cả những hy vọng của bà.

Bản chúc thư là một nỗi thất vọng. Bà ta đã mơ tưởng nhiều hơn về một khoản phụ cấp khá hơn. Bà ta hy vọng có những cuộc du ngoạn lịch sự, đồ nữ trang, quần áo hoặc có thể chỉ đơn giản là việc có nhiều tiền cho một cái ý thích duy nhất là trông thấy tiền được chất đống ở nhà băng.

Nhưng tất cả số tiền đó đã được cho người cơn gái mà thấy rõ là cô ta không thích bà mẹ ghẻ chút nào và với tính nết độc ác của tuổi trẻ đã làm cho bà thấy rõ cái đó. Cô gái đó sẽ trở nên giàu có, ít nhất là...

Ít nhất là?... Cái đó có đủ không. Tôi có thể tin rằng người đàn bà quá vô vị này thường ở những nơi công cộng với nhịp độ như vậy, lại có thể lạnh lùng chuẩn bị, với sự giúp đỡ của CON NGỰA NHỢT NHẠT, cho cái chết của cô gái trẻ được không?

Không, cái đó đối với tôi là không thể được.

Bây giờ, tôi phải đóng vai trò của tôi.

- Hình như tôi đã được gặp cô con gái, cô con chồng bà - Tôi nói gần như là tàn nhẫn.

Bà ta nhìn tôi có phần ngạc nhiên nhưng ít quan tâm.

- Thomasina? Đúng không?

- Đúng! Ở Chelsea.

- Ồ! Chelsea! Cái đó không làm tôi ngạc nhiên - Bà thở đài - Những cô gái trẻ ngày nay! Người ta không thể làm gì được, chắc chắn là như vậy. Cái đó làm cho người cha đau khổ. Không bao giờ nó nghe lời tôi - Lại một cái thở dài - Khi chúng tôi kết hôn, nó đã lớn. Ông biết không. Một người mẹ ghẻ…

Bà ta lắc đầu.

- Đó là một hoàn cảnh luôn luôn tế nhị - Tôi nói.

- Tôi đã nhượng bộ nhiều, tôi đã thử tất cả.

- Tôi không nghi ngờ điều đó.

- Nhưng không kết quả. Thật vậy, Tom không cho phép nó hỗn hào với tôi, nhưng nó đã đi vào một cuộc sống không thể nào chịu được. Theo một nghĩa khác, tôi đã được an ủi khi nó bỏ nhà ra đi. Tôi hiểu hậu quả đó có ảnh hưởng như thế nào với Tom. Xung quanh nó là những con người hư hỏng.

- Tôi... tôi cũng thấy như vậy, hậu quả...

- Thomasina khốn khổ...

Bà Tuckerton cài lại một nụ tai màu hung, sau đó bà ngẩng nhìn tôi.

- Ồ! Nhưng có thể là ông không biết chăng? Nó đã chết, cách đây một tháng. Bị viêm não cấp. Đó là một bệnh thường xảy ra ở những người trẻ tuổi... tôi cho là như vậy. Thật đáng buồn.

- Tôi cũng đã biết cô ấy qua đời - Tôi nói và đứng lên - Tôi xin cảm ơn bà đã cho tôi đi thăm ngôi nhà của bà.

Bà chìa tay để tôi bắt. Tôi đi ra một vài bước, sau đó lôi quay lại:

- Về việc ấy… Tôi cho rằng bà biết CON NGỰA NHỢT NHẠT có phải không?

Phản ứng của mụ ta xảy ra không một chút nghi ngờ. Cặp mắt xanh nhờ mở to dưới ảnh hưởng của nỗi sợ hãi quá mức. Mặt mụ ta biến sắc dưới làn phấn mỏng.

- CON NGỰA NHỢT NHẠT? - Mụ ta nhắc lại bằng một giọng the thé - Ông muốn nói gì? Tôi không biết CON NGỰA NHỢT NHẠT nào cả.

Tôi giả vờ ngạc nhiên:

- Ồ! Tôi nhầm chăng? Đó là một quán rượu cũ rất thú vị... ở Much Deeping. Tôi đã ở đó cách đây một vài ngày. Cái quán đó đã được thay đổi một cách đáng mến. Tôi chắc chắn rằng đã được nghe nói đến tên bà... có thể là người con chồng của bà, nếu cô ấy đã tới đây hay là một người nào đó có tên như tên bà. Nơi đó có... một tiếng tăm nào đó.

Tôi rất hài lòng ra về. Trước một trong các tấm gương soi ở ngoài hiên, tôi thấy mụ Tuckerton nhìn tôi với đôi mắt mở to. Mụ ta khiếp đảm và tôi cũng nhìn thấy mụ một vài năm sau đó. Nhưng cái đó thì không có gì là đáng vui mừng cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.