Tảng Băng Bắc Cực À!!! Em Là Của Tôi!!!

Chương 50




Hồng Hạ nói xong mới ý thức được cái gì đó lên cũng nhanh chóng chạy theo, Bạch Mẫu Đơn đến căn phòng kia vừa muốn xông vào thì cửa phòng trùng hợp cũng mở ra, nàng thấy hai người Băng Thần đi ra thì nước mắt suýt nữa trào ra.

Thực ra nàng hiểu lầm cũng phải, Hồng Thiên Nữ bị ăn 10000 cái tét mông thế nên đứng cũng không vững lại đau rát đến chảy cả nước mắt, gương mặt cũng đỏ như máu vì ngài ngùng, Băng Thần thì trả thù xong xuôi cả người thư thái trên khóe môi nụ cười vẫn hiện.

Vừa thấy Bạch Mẫu Đơn hắn liền cười nói: 

"Bạch quản sự chuẩn bị đi vào trong Tân Sinh nhé, khi về U Minh sever ta sẽ thực hiện ngay."

Nhưng khác với tưởng tượng của hắn ta rằng nàng sẽ rất vui vẻ thì Bạch Mẫu Đơn lại ôm mặt khóc bỏ đi, Hồng Hạ cắn môi nói:

"Sao huynh lại tai họa tỷ tỷ cùa ta rồi."

Băng Thần bĩu môi nói:

"Nàng trước kia đánh ta thừa sống thiếu chết, hôm nay ta chỉ đánh mông nàng mấy cái thôi thì tai họa cái gì cơ chứ, ta còn đang cảm thấy lỗ đây này, nếu không phải nể mặt nàng thì không chỉ nhẹ nhàng như thế này đâu."

Hồng Hạ giật mình nói:

"Huynh chỉ đánh mông nàng thôi sao lâu như thế?"

Băng Thần khẽ cười nói:

"Mười ngàn cái lại thêm thời gian nghỉ giải lao nữa thế nên mới lâu như thế, mẹ nàng làm sao thấy ta lại ôm mặt khóc rồi bỏ đi thế?"

Hồng Hạ cười khổ sau đó giải thích cho hai người nghe, Băng Thần mỉm cười nói:

"Thực ra ta muốn mang Như Ý và Ngọc Hà về U Minh sever lên đồng ý với điều kiện của tỷ tỷ ngươi thôi, không thể tin được nàng lại nghĩ rằng ta ép buộc Hồng hội trưởng, ta mà là con người như thế sao."

Hồng Thiên Nữ cắn môi muốn hét to vào mặt của hắn rằng:

"Ngươi chính là loại người đấy."

Khi nãy hắn đánh nàng đến khi mông của nàng tê dại còn người thì mệt lử do la hét giãy giụa thì cảm giác được bàn tay đánh mình đang tác oai tác quái, lúc nàng hỏi thì tên này mặt dày đáp lại nguyên văn thế này:

"Ta là con ngươi văn mình thế nên nếu đã biết "ân đền oán trả " thì tất nhiên phải biết "vừa đánh vừa xoa " chứ nhỉ, nếu không sau này Hồng hội trưởng ghi hận ta thì sao."

Nàng không thể ngờ được một người có quá khứ huy hoàng như Băng Thần lại có thể nói ra những lời đê tiện như thế, nhưng dù cho sau đó nàng có nặng lời thì dường như chỉ thêm kích thích sự biến thái trong người của Băng Thần.

Thậm chí nàng đã không kiềm chế được mà ra một lần thế nên quần áo cũng thay mới khiến cho Bạch Mẫu Đơn mới chắc chắn như thế, có điều chuyện này nàng không thể để cho ai biết được, còn Băng Thần thì ngoài việc hơi bất ngờ vì sự nhạy cảm của nàng thì cũng không có ý định tiết lộ chuyện này ra.

Hồng Thiên Nữ cắn răng nói:

"Để ta đi tìm mẹ giải thích."

Nàng vừa muốn đi thì bị Hồng Hà kéo lại, Hồng Thiên Nữ nhìn em gái hỏi:

"Muội muốn gì nữa?"

Hồng Hạ cười nói:

"Tỷ không thấy mẹ hiểu lầm như thế không tốt hay sao, ta đảm bảo như thế này thì về sau mẹ sẽ không còn xen vào việc riêng của hai tỷ muội chúng ta nhiều nữa, tuy nàng sẽ ghét Băng Thần nhưng chuyện đó thực tế chẳng ảnh hưởng bao nhiêu cả."

Hồng Thiên Nữ nghĩ một chút rồi nói:

"Thôi như vậy cũng tốt, cứ quyết định vậy đi."

Băng Thần lắc đầu nói:

"Như vậy thì đâu có tốt chút nào, tự nhiên ta bị mẹ vợ thù ghét, chưa kể chuyện này nếu bị nhiều người biết thì khi Hồng hội trưởng tìm được nam nhân mình yêu mến thì không phải ta sẽ mang tiếng là mọc sừng hay sao?"

Hồng Thiên Nữ nhìn hắn rồi nói:

"Ngươi cũng còn quan tâm đến danh tiếng hay sao?"

Băng Thần lắc đầu thành thật nói:

"Chính xác thì ta không quan tâm lắm đến danh tiếng nhưng riêng mang tiếng bị cắm sừng thì không được đâu."

Hồng Hạ và Hồng Thiên Nữ nhìn vẻ mặt tràn đầy quyết tâm của Băng Thần thì biết rằng hắn ta không hệ nói chơi, với lại quả thật một người như Băng Thần mà mang tiếng bị cắm sừng thì hắn ta chịu được mới là lạ.

Hồng Hạ và Hồng Thiên Nữ khi nghĩ đến lợi hại của chuyện lần này thì chỉ có ý nghĩ tìm cách thuyết phục Băng Thần thôi, Hồng Thiên Nữ đã trải qua thời kỳ bị mẹ mình bắt đi ra mắt liên tục thế nên nàng quá sợ rồi.

Nếu để mẹ tập trung qua Băng Thần thì hai nàng một người sẽ không còn lo lắng còn một người sẽ không phải nhức tai, nguyên nhân quan trọng nhất là bọn họ biết mẫu thân của mình còn lâu mới làm gì được Băng Thần.

Có tấm khiến chắn cứng cáp như thế thì cớ sao các nàng lại không chịu, tất nhiên một người quyền cao chức trọng như Hồng Thiên Nữ biết được không có cái gì mà bản thân sẽ không không được lới, dù là gì thì cũng phải có sự hi sinh nhất định. 

Vấn đề là phải sắp xếp sao cho hợp lý, Băng Thần nghĩ một lát rồi nói:

"Ta có kế hoạch như thé này hai người các ngươi xem có hợp lý không."

Hai nàng chụm đầu lại nghe Băng Thần nói ;

"Trước tiên......"

Băng Thần nói xong hết tất cả thì khẽ mỉm cười nói:

"Hai nàng thấy có ổn hay không?"

Hồng Thiên Nữ gật gù còn Hồng Hạ vui vẻ nói:

"Kế hoạch này quá hoàn hảo, ta hiểu tại sao kiếp trước huynh lại oách như thế rồi, quả nhiên không hổ danh lão công của ta."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Thế nhưng ta giúp đỡ thì Hồng hội trưởng cũng không được làm ta mất mặt, dù cho quan hệ giữa chúng ta có là giả đi chăng nữa, nếu ngươi không làm được thì thỏa thuận giữa chúng ta ngay lập tức bị xé bỏ."

Hồng Thiên Nữ hơi lo lắng rồi nói:

"Người trong giang hồ thân bất do kỷ, ta là con người phóng khoáng không chấp nhặt tiểu tiết, khi đã chắc chắn thì lo làm thôi."

Băng Thần cười nói:

"Ngươi quyết tâm như thế thì ta cảm thấy yên tâm rồi, nếu để bể chuyện thì ngươi vừa phải chịu thiệt thòi lại còn không qua mặt được mẹ ngươi đâu, thành bại tất cả đều do ngươi hết đấy."

Hồng Thiên Nữ trong lòng thầm nghĩ:

"Dù gì bị hắn sờ một lần thì vài lần cũng chẳng sao, chỉ cần lừa được mẹ mình qua cửa ải này thì cái gì cũng đáng để bỏ ra, thiệt thòi trước mắt đổi lấy tu do trăm vạn năm, nhất định mình phải làm cho xong."

Ba người sau đó thương thảo chi tiết, tất nhiên Băng Thần không đời nào giúp không, hắn đã được Hồng Thiên Nữ hứa sẽ tạo ra một phân bộ của Lam Hoa Cung tại U Minh thế giới.

Như thế nữ nhân của hắn ta sẽ danh chính ngôn thuận đi qua U Minh thế giới, giao kèo lần này đổi bên cùng có lời lên không ai còn ý kiến gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.