Tảng Băng Bắc Cực À!!! Em Là Của Tôi!!!

Chương 33




Cũng đã một thời gian, thân thể Tử Bạch đã khỏe hơn, còn về môn võ thì hai người không tập nữa, thầy thấy Tử Bạch như vậy cũng có phần áy náy, cũng có chút đáng tiếc vì Tử Bạch rất tinh thông. Nếu không có chuyện này thì sau nhất định là quán quân thế giới không chừng.

Tử Bạch khỏe lại, Vương Tiêm đi với hắn đến võ quán để tạm biệt những người đã cùng nhau tập luyện.

Tất cả mọi người vẫn rất lưu luyến, nhưng cuối cùng cũng phải rời đi.

" Về sau tớ muốn kiếm nhiề tiền."Mục tiêu hiện tại chỉ có việc này.

" Vì sao muốn kiếm nhiều tiền?" Vương Tiêm tuy biết rằng về sau Tử Bạch là phú hào, thì ra hiện giờ đã có mục tiêu.

" Bí mật." Tử Bạch giơ cao khóe miệng, về sau hắn nhất định phải có tiền nhiều hơn Trương Vũ, để sau này nha đầu này thiệt tình sùng bái hắn.

" Nói cho tớ biết đi, tớ đảm bảo không cho người khác biết." Vương Tiêm bắt đầu hình thức làm nũng.

Tử Bạch đương nhiên sẽ không nói, chỉ có thể nói tránh sang chuyện khác, đương nhiên Vương Tiêm thật đúng là bị dời lực chú ý.

Thời gian học sơ trung nhất nhanh liền đi qua.

Kỳ thi tuyển sinh đối với Vương Tiêm không tính là quá khó, đương nhiên là cô nhận được phiếu trúng tuyển, nhưng có một đã kích đến với Vương Tiêm là cô với Tử Bạch không thi cùng trường với nhau.

Bây giờ Trương Vũ với Vương Tiêm cùng một trường, Tử Bạch và Tử Tuệ cùng một trường. Thật không hổ là nam xứng,nữ xứng cùng chênh lệch với nam chủ và nữ chủ.

"Như thế nào lại thiếu một điểm!" Vương Tiêm cầm phiếu trúng tuyển, trong lòng có chút tan vỡ.

Sau đó một phen nước mắt, nước mũi chạy qua nhà Tử Bạch.

" Thiếu điểm?" Tử Bạch không nhìn phiếu điểm của Vương Tiêm, dần dần nhíu mày.

" Ân, ô ô, thiếu một điểm!" Vương Tiêm một chút nhào vào lòng Tử Bạch.

Tử Bạch hiện tại cũng có chút không vui, vừa mới nhận được phiếu điểm mà nha đầu không được nhận chung trường.

" Không sao, dù sao hai trường cũng không xa." Tử Bạch nhìn trường trên phiếu trúng tuyển, phát hiện hai trường cách nhau không xa, thời gian đi qua cũng chỉ mười phút.

" Nhưng vẫn là không học chung trường với cậu, nếu cậu bị người khác để ý đến thì sao bây giờ." Cô thật vất vả mới có Tử Bạch, nếu trường học kia có người tốt hơn thì làm sao bây giờ.

Tử Bạch nghe nữ sinh trong ngực nói, có điểm bất đắc dĩ.

" Cậu cho rằng tớ đối xử với người khác giống như cậu?"

" Chẳng lẽ không phải sao?" Vương Tiêm nhìn chằm chằm, hai mắt đều đã hồng lên, Tử Bạch có lòng tốt với người khác từ nhỏ, hiện tại cũng không sửa.

Tử Bạch không nói lời nào, dùng sức ôm Vương Tiêm, trong lòng hắn cũng rất là tiếc nuối.

Buổi tối, Vương Tiêm rốt cuộc cũng được hắn trấn an xong, trên mặt mang theo tươi cười.

Lúc ăn cơm, Tử Bạch nhịn không được liền nói với ba mẹ hắn, tuy rằng trấn an được t, nhưng hắn cũng mong hai người học cùng trường, Vương Tiêm lo lắng hắn đối tốt với người khác, nhưng hắn cũng lo lắng có người đem cô bắt đi khỏi hắn.

" Ba, con đổi trường học được không?"

" Làm sao vậy? Đó là trường tốt nhất của tỉnh." Ba Tử Bạch đối với việc Tử Bạch muốn chuyển trường rất là nghi hoặc.

" Không có, chỉ là cảm thấy nó hơi xa nhà." Tử Bạch không thèm để ý tiếp tục ăn cơm.

"Chẳng lẽ là con tưởng ở nhà hả? Cao trung đều có tiết tự học vào buổi tối, con phải ở nơi gần trường học."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.