Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 7




Tiết Đồng ở trong hang đá hai ngày ba đêm, sáng sớm cô chạy đến rừng cây tìm kiếm thức ăn. Nghiền nát quả chua trong miệng khiến môi cô nhói lên cơn tê buốt, Tiết Đồng từng nghĩ sẽ chuyển nơi trốn nhưng cô lại sợ Đại Miêu phát hiện ra, rơi vào tay chúng chỉ còn con đường chết.

Về phương diện khác, hang đá này có thể nhìn ra mặt biển làm tăng thêm hy vọng sống sót. Ngay trong lúc Tiết Đồng vô cùng tuyệt vọng, ở phía xa mặt biển dập dềnh cùng làn nước hiện lên dải màu trắng vàng quen thuộc, đó chính là cái đuôi dài.

Tiết Đồng chạy khỏi ra cửa hang đá, phóng tầm mắt về phía mặt biển, đến khi xác định rõ là ai, cô dắt theo súng bên người, vừa chạy vừa hét lớn tiếng: “ Long Trạch, Long Trạch, em ở đây.”

Tiết Đồng dùng hết sức để chạy tới chỗ Long Trạch, mang theo niềm vui sướng tột cùng cô sải những bước lớn chạy với tốc độ nhanh nhất ra đến bờ biển.

Gió cuốn theo tiếng gọi của cô mang ra biển, đó là tiếng gọi của niềm hy vọng đang được nhóm lại. Xa xa, người đàn ông kéo theo cái đuôi dài đưa mắt nhìn cô, im lặng đó, hắn vui mừng đến phát điên không tin nổi vào những gì đang diễn ra trước mắt mình.

Tiết Đồng nhào vào người Long Trạch, dùng vòng tay yếu ớt của mình ôm chặt hắn, nước mắt không ngừng tuôn trào: “ Trạch … Trạch … Anh còn sống….”

Long Trạch rên nhẹ, ôm thắt lưng của cô, hai tay siết chặt giống như nếu buông ra cô sẽ bay đi mất, gọi tên của cô: “ Tiết Đồng … Tiết Đồng …”

Giọng nói ấm áp quen thuộc, Long Trạch khó khăn hít thở: “ Thật tốt, em còn sống. Tiết Đồng, anh sợ về không kịp sẽ không được gặp lại em!”

“ Em cũng sợ anh sẽ không trở lại.” Tiết Đồng đem đầu chôn ở gáy Long Trạch khóc lớn.

Long Trạch ôm chặt Tiết Đồng, dưa tay vỗ về lưng, cố gắng áp chế cơn đau của mình.

Lúc lâu sau, Tiết Đồng mới ngẩng đầu nhìn Long Trạch trong lòng cô như bị mũi dao cứa phải, nhìn sắc mặt hắn trắng dã không còn chút huyết sắc, ngay cả môi cũng nứt nẻ khô toác, giống như người bị bệnh nặng, đôi mắt trũng sâu vô cùng mệt mỏi, trên tóc còn dính những cọng rêu biển.

Tiết Đồng nhớ lại, vừa rồi hắn không chạy đến bên cô mà chỉ đứng đó chờ cô chạy tới. Hiện tại hắn dùng đuôi rắn để chống đỡ thân mình, khiến cô không thể nhìn rõ khuôn mặt hắn, không biết hắn có bị thương hay không: “ Trạch, anh làm sao vậy? Bị thương sao?.”

Long Trạch vẫn không buông tay: “ Anh không sao, thấy em không sao là được rồi.”

Giọng nói của Long Trạch đuối sức rõ rệt, Tiết Đồng không tin: “ Anh bơi về sao? Xảy ra chuyện gì?.”

“ Trình Thiên muốn giết anh. Do kịp phát hiện nên gọi điện bảo em chạy trốn.” Long Trạch nở nụ cười yếu ớt: “ Em không có việc gì là được rồi, mấy ngày nay anh rất sợ, sợ em không trốn kịp.”

Hô hấp của Long Trạch trở nên khó khăn, cái đuôi dài trên cát thẳng tắp không còn nghịch ngợm như ngày thường, cũng không thể biến thành hình người, mặt trên của của đuôi do ngâm nước quá lâu da nhăn nheo lại, chuyển sang sắc trắng lợt, vảy vàng cũng không còn óng ánh như ngày thường.

Nhìn Long Trạch, Tiết Đồng biết hắn kiệt quệ sức lực đến mức nào, cô lay nhẹ người của Long Trạch hắn lập tức phát ra tiếng hừ nhẹ.

“ Anh bị thương.” Tiết Đồng khẳng định.

Long Trạch đúng là bị thương, Trình Thiên muốn giết hắn, sai người cài bom hẹn giờ, hắn lập tức gọi cho Tiết Đồng khi phát hiện có bom trên trực thăng, dụng cụ nhảy dù cũng không có, khi hắn phát hiện mình bị gài bom thì đã muộn. Không có thời gian để trực thăng tiếp xúc với mặt đất, chỉ có thể trực tiếp từ trên nhảy xuống biển.

Khi trực thăng lao lên cao, với vị trí như này khi nhảy xuống biển áp suất vô cùng lớn, mặt biển sẽ biến thành bàn chông đầy mũi nhọn đủ để chọc thủng cơ thể hắn, áp suất xung quanh đủ để phá vỡ lục phủ ngũ tặng, khi nhảy xuống biển hai chân Long Trạch lập tức biến thành cái đuôi dài, để giảm bớt tỉ lệ gây ra thương tích cho mình.

Nhìn bề ngoài thì sẽ không nhận ra hắn bị thương nhưng thực chất bên trong xương cốt bên trong bị tổn thương không nhẹ, chỉ cần dùng tay ấn mạnh cơn đau lập tức xộc thẳng đến đại não đau đớn vô cùng, nội tạng bên trong cũng ảnh hưởng không ít, nếu hắn không phải có khả năng khôi phục nhanh hơn người thường, thì làm sao hắn có thể sống đến bây giờ.

Ngay cả thời gian để thở cũng không có, cố gắng quẫy cái đuôi dài rẽ nước nhanh chóng trở về đảo, chỉ chậm một giây, Tiết Đồng sẽ gặp nguy hiểm. Hắn không sợ đau, chỉ sợ sau này sẽ không được gặp lại cô.

Suốt hai ngày ba đêm, cơ thể chống đỡ căng như dây đàn, đau đến toàn thân dường như chết lặng, nhưng trong trái tim của hắn còn đau đớn hơn nhiều.

Đại Miêu và A Tống là người chuyên nghiệp, cơ hội sống của Tiết Đồng vô cùng thấp, hắn không tưởng tượng nếu Tiết Đồng rơi vào tay chúng sẽ ra sao, chỉ nghĩ đến Tiết Đồng sẽ gặp nguy hiểm, hắn muốn bay nhanh trở về bên cô, trở về để bảo vệ cho cô.

Hiện tại, Tiết Đồng còn sống trên người cũng không bị thương, nhìn lên bầu trời mặt trời bắt đầu nhô lên, Long Trạch cười nhạt: “ Nói cho anh biết, em trốn ở đâu? Đại Miêu và A Tống có bắt được em không?.”

Cơ thể bị thương tích nặng nề, Long Trạch nằm dài trên bãi cát, Tiết Đồng cũng mệt mỏi không kém, ngồi ở bên cạnh hắn, cô chưa từng thấy Long Trạch yếu ớt như vậy. Trong mắt cô, hắn luôn là một người mạnh mẽ nhất, tinh thần luôn tràn đầy năng lượng, ánh mắt mang theo tia quật cường, bình thường cái đuôi đều đong đưa còn bây giờ đến hít thở cũng làm khó cho hắn.

Tiết Đồng giải thích qua loa, đặt cây súng vào tay Long Trạch: “ Cũng may anh để súng lại cho em, trước đó dạy em cách sử dụng, cũng muốn cảm ơn ông trời đối xử với em vô cùng tốt.”

Long Trạch nhìn khẩu súng đèn ngòm, nói: “ Anh đã trở về, không cần sợ.”

Tiết Đồng cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt nhợt nhạt chứa đầy lo lắng: “ Trạch, tuy rằng anh không nói, nhưng có phải anh bị thương rất nặng? Hiện tại em có thể làm gì cho anh?.”

“ Tiết Đồng, anh cũng không muốn gạt em, hiện tại anh đứng lên cũng rất khó khăn, cần phải nghỉ ngơi tốt, dù sao chúng ta cũng có cái này.” Hắn nói đến cây súng trong tay: “ Cho dù vài người đến đây anh cũng không sợ.”

Hắn lại nhìn Tiết Đồng, vươn tay sờ mặt cô, thở dài: “ Em gầy đi nhiều.”

Tiết Đồng khịt khịt mũi: “ Chúng ta còn sống mới là điều quan trọng nhất.”

“ Đúng vậy! Còn sống là tốt rồi.” Long Trạch ngắm nhìn dải mây trắng trên đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng kiên quyết: “ Ngày đó, anh đã thề với chính mình, nhất định phải trở về."

Cả hai nghỉ ngơi một lúc, Long Trạch di chuyển xuống dưới tán cây cách đó không xa, Tiết Đồng mới phát hiện hắn đứng dậy vô cùng khó khăn, thân thể hắn dựng lên dùng thân trên để kéo cái đuôi dài, đuôi cũng không thể cuộn lại thành từng khúc, cảm giác như mỗi tấc da trên đuôi đều đang rỉ máu.

Tiết Đồng đỡ tay Long Trạch, nhưng hắn không muốn tỏ vẻ yếu đuối trước mặt cô nên gạt tay cô ra, Tiết Đồng càng kiên quyết, nắm chặt tay hắn đặt lên vai mình: “ Không được cử động, đi đến chỗ đó rồi nói sau.”

Long Trạch đi rất chậm, mỗi bước đi đều nặng nề, thấy hắn như vậy cô cảm thấy khó chịu, cẩn thận đỡ hắn dựa vào thân cây dừa: “ Có phải rất đau? Anh muốn gặp bác sĩ không?.”

“ Không cần, anh nghỉ ngơi sẽ khỏi, em không phải nghĩ rằng anh yếu đến mức không thể bảo vệ được em.?” Hắn thở dốc từng hơi, ở trước mặt người phụ nữ mình yêu lại trưng ra cái dáng sắp chết như này, có chút bực dọc: “ Anh sẽ không để người khác tổn thương em.”

Sống mũi cay cay, Tiết Đồng nói: “ Trước mắt, đừng nói gì, anh nghỉ ngơi cho tốt.”

Long Trạch im lặng quan sát Tiết Đồng, trong tay vẫn cầm chặt cây súng, sau đó rời mắt đến cây dừa cách đấy không xa, nhắm chuẩn rồi bắn ba phát đạn. Quả dừa từ trên cây rụng xuống, Tiết Đồng chạy tới nhặt lên, mấy ngày nay ăn uống thất thường lúc nào cũng rơi vào tình cảnh đói khát, hai ngày vừa qua cô không phải chưa từng nghĩ đến việc hái dừa nhưng trèo không tới được quả dừa, cũng không dám lãng phí nhiều thời gian và công sức vào việc đó, nên Tiết Đồng đành bỏ cuộc.

Long Trạch giúp Tiết Đồng bổ dừa, sau đó đưa cho cô: “ Em uống trước đi, trông có vẻ em mệt mỏi.”

Tiết Đồng ngồi xuống bên cạnh Long Trạch: “ Em không sao, lo lắng không biết anh sẽ gặp phải chuyện xấu gì, lại sợ, sợ anh sẽ không quay lại.”

“ Em ở đây, sao anh có thể không quay lại.”

Long Trạch uống một ngụm nước dừa, tinh thần cũng trở nên tỉnh táo hơn: “ Tiết Đồng, anh muốn ngủ một lúc, em ở bên cạnh anh, có người đến thì gọi anh, chờ anh khỏe lại chúng ta sẽ trở về biệt thự.”

Bộ dáng của Long Trạch hiện tại khiến ai nhìn thấy cũng phải đau lòng, Tiết Đồng đỡ hắn nằm xuống: “ Ngủ đi, em sẽ trông trừng cho anh, anh cần phải nghỉ ngơi nhiều.”

Long Trạch thực sự mệt đến chết, không có tinh thần nào khác chỉ muốn ngủ một giấc từ từ nhắm mắt lại, tay hắn vẫn nắm lấy bàn tay của Tiết Đồng, thật mềm mại, hô hấp của hắn dần trở lại bình thường.

Cây cổ thụ lay nhẹ trong gió, xa xa bọt nước dưới ánh mặt trời bị nhuốm sắc vàng lấp lánh, tay phải bị Long Trạch nắm chặt nó đem lại cảm giác ấm áp an toàn cho cô, giống như mặt biển lúc này, vô cùng bình lặng.

Cô cúi đầu nhìn ngắm khuôn mặt Long Trạch, sắc mặt trắng bệch, ngay cả khi thở cũng cảm nhận được cơn đau, thật đau lòng! Tiết Đồng vươn tay nhặt bỏ những cọng rêu biển trên tóc, sau đó cô di chuyển ngón tay xuống lông mi của hắn, rồi đến mắt, chạm nhẹ vào những đường nét quyến rũ trên khuôn mặt Long Trạch.

Hai người ngủ cùng giường, hàng đêm cùng nhau triền miên, hắn đã sớm tồn tại trong lòng của cô, Tiết Đồng không biết cách thể hiện tình cảm của mình, cô chỉ biết âm thầm cầu nguyện hắn sẽ được bình an.

Hàng mi dày cong thường ngày bây giờ cũng rũ xuống vì mệt mỏi, Tiết Đồng không biết hắn đã bơi bao xa, quãng đường khó khăn vất vả đến nhường nào, nhưng cô cảm nhận được, Long Trạch luôn hết lòng yêu thương cô, mỗi đêm cùng nhau sa vào bến bờ dục vọng hắn không ngừng gọi tên cô.

Long Trạch cũng giống như những người bình thường khác, chẳng qua ông trời để cho hắn những tài năng ưu việt mà người thường không có được, vậy nên hắn mới kiêu ngạo tự mình lảng tránh người đời.

Tiết Đồng dựa vào tảng đá, nhìn mặt nước biển xanh biếc dập dềnh theo từng đợt sóng, cô cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh, thi thoảng cúi đầu nhìn Long Trạch đang yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.

Đến giữa trưa, duy trì mãi một tư thế này khiến toàn thân cô mỏi rã rời, Tiết Đồng cẩn thận rút tay mình khỏi bàn tay Long Trạch, mỗi động tác nhỏ nhất của cô cũng khiến hắn quan tâm dù đang ngủ say nhưng Long Trạch nhíu chặt mày lại.

Long Trạch nói hắn chỉ ngủ một lúc, nhưng đến xế chiều hắn vẫn không tỉnh lại, nếu không cảm nhận được hơi thở đều đặn của hắn cô sẽ nghĩ người đang nằm ngủ kia sớm đã rơi vào trạng thái hôn mê. Nếu đúng như vậy, cô không thể bình tĩnh mà ngồi cạnh hắn như lúc này.

Chỉ đến khi tiếng ôtô từ xa truyền đến Tiết Đồng bỗng cứng người lại, cô nín thở để lắng nghe rõ hơn, âm thành ngày càng lớn, cô không do dự liền đánh thức Long Trạch.

Đương nhiên, Long Trạch cũng nghe thấy, xoay người ngồi dậy, im lặng lắng nghe, sau đó hắn cầm súng lên đạn sẵn sàn, mở chốt bảo hiểm, giọng nói trở nên nghiêm túc: “ Ở phía sau anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.