Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 48




Mặc xong quần áo mới Tiết Đồng mới rời khỏi phòng. Cô mặc chiếc quần bò hôm nay vừa mua, sau đó gom đồ Long Trạch mua cho vào một túi lớn rồi xách theo về.

Long Trạch ở trong phòng một mình sinh ra buồn chán, đành tới công ty tìm Tả Thần Dật. Gần đây, Tả Thần Dật bận đến bù đầu, một đống tài liệu còn chưa được giải quyết, anh ta biết Long Trạch đọc số liệu rất nhanh và chuẩn xác, từ mấy ngày trước đã gọi điện nhờ Long Trạch tới giúp. Long Trạch quyết định cùng cô rời khỏi khách sạn.

Ở trong thang máy, tâm trạng Tiết Đồng bồn chồn không nguôi, hắn nắm tay an ủi cô: “ Nếu trong nhà xảy ra chuyện gì, em gọi cho anh.” Tiết Đồng gật đầu. Vốn Long Trạch định lái xe đưa cô về nhà nhưng Tiết Đồng từ chối.

Bác hai tuy là anh em ruột trong nhà nhưng tình cảm của cha cô và bác hai không được tốt. Bác hai làm ở chính phủ, chức vị ở tầm trung, có điều nói chuyện rất khó chịu. Ở trong điện thoại, giọng nói của mẹ Tiết Đồng không được vui, Tiết Đồng không biết trong nhà đang xảy ra chuyện gì, lo lắng liệu có rắc rối nào lớn không.

Vừa về đến nhà, Tiết Đồng đã cảm thấy bầu không khí trong gia đình rất lạ. Vợ chồng bác hai ngồi trên sofa ở phòng khách, sắc mặt cũng không được vui, nhưng cha mẹ cô còn khó coi hơn rất nhiều, giống như đang vô cùng tức giận.

Bốn người thấy cô vào nhà, đều chuyển ánh mắt lên người Tiết Đồng, đang không hiểu chuyện gì xảy ra, lại bắt gặp được mọi ánh mắt đang đổ xô vào mình, cô chợt rùng mình, cố gắng tỏ ra tự nhiên: “ Cháu chào hai bác.”

Giọng nói của cô rất nhỏ, giống như đang run sợ điều gì đó. Bác hai ngồi trên sofa chỉ “ Uhm” một tiếng, bác gái thì không thèm trả lời, ánh mắt mang theo vẻ coi thường.

“ Hôm nay con đi dạo phố?.” Cha cô lên tiếng, giọng nói lạnh toát như băng.

“ Vâng.” Tiết Đồng nhỏ giọng trả lời, định xách đồ vào phòng ngủ để cất.

“ Đem túi xách đến đây, cha muốn xem con mua gì.” Giọng nói cha cô trở nên nghiêm khắc.

Tiết Đồng không dám cãi lời, xách túi lớn tới chỗ cha cô, đặt xuống: “ Trời vàomùa lạnh, quần áo của con đều là từ thời đi học, lúc tốt nghiệp còn đem đi cho bớt, trong tủ cũng không nhiều quần áo, nên con mua thêm vài bộ.”

Cha cô liếc mắt nhìn chiếc túi to đặt ở bên cạnh, nhìn qua đều là quần áo, cùng với mấy chiếc váy. Ông cũng không mở ra kiểm tra nhưng vẫn làm cho Tiết Đồng lạnh run người, bầu không khí trong phòng vô cùng nặng nề.

Bác hai đến chơi vốn là chuyện bình thường, sao không khí lại u ám như này, bỗng vợ bác hai lên tiếng: “ Đồng Đồng, toàn là mẫu mới của LV, cũng phải vài vạn tệ một chiếc.”

Da đầu Tiết Đồng giật giật, không hiểu vì sao bà ta lại biết rõ như vậy, cô chỉ biết cười trừ: “ Hàng fake, hàng fake, chỉ vài trăm thôi.”

“ Hàng thật hàng giả mà bác còn không phân biệt được sao, nếu không đưa cho bác xem.” Bà ta cười mỉa.

Đối với người họ hàng này, Tiết Đồng cũng không mặn mà gì nên cũng mặc kệ những gì bà ta nói, cô vẫn ôm chặt chiếc túi trong người, sau đó chuyển mắt nhìn mẹ cô, nhìn thấy mẹ cô im lặng không nói, càng cảm thấy khó hiểu không biết đang xảy ra chuyện gì.

Cha cô nói: “ Con nói, con ở trên đường dành cho người đi bộ, nhưng bác hai của con lại thấy con ôm ấp một người đàn ông đi vào trong khách sạn, là khách sạn năm sao ở gần nhà, có phải người đó là con không?.”

“ Hả?” Tiết Đồng kinh ngạc, không nghĩ rằng có người nhìn thấy cô và Long Trạch ở cùng nhau. Nhìn thấy sắc mặt cha mẹ u ám, rồi nghĩ đến vợ chồng bác hai sẽ nói những lời khó nghe, cô kiên quyết phủ nhận: “ Con ở trên đường dành cho người đi bộ mua sắm, chắc vợ chồng bác hai nhìn nhầm rồi.”

“ Mẹ cũng nghĩ chị dâu nhìn nhầm người.” Mẹ cô rốt cuộc đã mở miệng, nhìn về phía vợ chồng bác hai: “ Chị nói người phụ nữ vừa rồi mặc chiếc áo khoác màu vàng, nhưng Đồng Đồng mặc chiếc áo màu ghi, là chiếc áo khoác ngắn. Tuổi cao mắt cũng kém đi.”

Quan hệ giữa mẹ cô với người chị dâu này luôn ở hai thế đối nghịch, làm sao có thể để cho người khác coi thường con gái của bà được. Cùng lúc ấy, Tiết Đồng cảm thấy vô cùng may mắn, chiếc áo khoác màu vàng vẫn còn ở trong phòng Long Trạch, cô ngại không muốn lỉnh kỉnh nên để lại, định lần sau sẽ đến lấy về.

Sắc mặt vợ chồng bác hai đen như đít nồi, ánh mắt nhìn về cổ tay Tiết Đồng đang lộ ra chiếc đồng hồ, đột nhiên nắm lấy tay trái của cô, nở nụ cười có như không: “ Chú Tam, gia đình chú dạo này làm ăn được quá, chiếc đồng hồ nhãn hiệu Châu Âu đắt như này cũng mua được, không phải là hàng fake chứ?”

Ánh mắt của bà ta nhìn về phía Tiết Đồng đầy vẻ khinh miệt, kiên quyết ép cô phải thừa nhận.

Mẹ cô ở bên cạnh nổi giận: “ Đây là chồng em mua trong chuyến du lịch lần trước tặng cho Tiết Đồng. Là thật là giả em tự biết phân biệt, quan trọng là tấm lòng thôi, không cần phiền hà tới anh em trong nhà phân biệt hộ thật hay giả. Tiết Đồng nhà em số khổ, chị dâu sẽ không làm khó cháu nó chứ?. Nếu không có chuyện gì, chân của cha Đồng Đồng còn chưa lành hẳn, muốn yên tĩnh dưỡng bệnh, em cũng không giữ hai người ở lại ăn cơm chiều.”

Mẹ Tiết đuổi khéo khách, xem hai người không có động tĩnh gì, bà liền nhìn cha Tiết Đồng nói: “ Ông à, nếu sức khỏe không tốt thì nên trở về giường dưỡng bệnh. Đồng Đồng, trong phòng còn đống quần áo chưa giặt, mau đem đi giặt, lớn rồi không nên suốt ngày chỉ lo đi chơi.”

Hai vợ chồng bác hai kinh ngạc trước hành động đuổi khách của mẹ Tiết Đồng, tỏ vẻ tức giận, vợ bác hai lên tiếng: “Đồng Đồng, những chuyện trước kia con làm là bất đắc dĩ, nay con đã trở về không nên làm những chuyện xấu mặt dòng họ.”

“ Nói chuyện thì phải có chứng cứ rõ ràng, Đồng Đồng xảy ra chuyện cũng không phải là nó muốn thế, chỉ trách số nó khổ.” Mẹ Tiết Đồng đầy vẻ tức giận: “ Mọi người đều là người hiểu lí lẽ, tốt nhất là nên trở về lo chuyện của chính mình.”

Bác hai đứng lên vung tay tỏ vẻ giận dữ: “ Chú Tam, chú tự mình dạy dỗ con gái cho tốt.”

Vợ chồng bác hai thấy không thu hoạch được như ý đành lặng lẽ ra về, đóng cửa một cái rầm. Mẹ Tiết Đồng chạy nhanh ra khóa cửa, còn cha cô đứng lên, mắng cô: “ Con có biết suy nghĩ hay không? Cha mẹ nuôi con lớn đến chừng này, còn muốn cha mẹ mất mặt sao? Bây giờ còn để người khác đến tận nhà chọc giận cha, con có phải muốn cha tức chết không?.”

Tiết Đồng thấy cha mẹ đang hiểu lầm mình, xua tay giải thích: “ Không phải, cha, không phải như vậy, con không làm thế.”

Thấy chồng như sắp giơ tay đánh Tiết Đồng, mẹ cô liền hét lên: “ Động tay gì chứ, phải hỏi cho rõ trước. Đồng Đồng, có phải con tới khách sạn không?”

“ Không phải, thực sự không phải.” Vì không muốn Long Trạch có điểm xấu trong mắt cha mẹ, Tiết Đồng kiên quyết phủ nhận: “ Lúc cha mẹ gọi điện cho con, Lộ Linh gọi bạn trai cô ấy tới giới thiệu cho con quen biết, không tin cha mẹ có thể gọi điện hỏi. Hơn nữa, không phải cha mẹ cũng không biết, vợ chồng bác hai không thích con, trước đây ở trước mặt ông nội còn làm khó cho con nữa. Hai bác nhìn thấy có người giống con, liền chạy tới nhà chụp mũ con, điểm này có gì kì lạ đâu?.”

“ Chuyện này không phải bình thường, bọn họ sao có thể tùy tiện chụp mũ con?.” Cha cô có vẻ không tin, nói thêm: “ Cả ngày còn ở bên ngoài rong chơi, đi từ sáng tới tối, có hôm thì ở ngoài qua đêm, con nói xem, con làm gì ở ngoài?.”

“ Là cha và mẹ bảo con không nên suốt ngày ở nhà.” Tiết Đồng bật khóc.

“ Khóc cái gì mà khóc, con gái của mình ông còn không hiểu sao?” Mẹ Tiết đứng về phía cô, cầm lấy chiếc túi đổ hết đống đồ ở trong túi ra, để di động mới của Tiết Đồng lên bàn trà, bỗng cơn tức liền dâng lên: “ Vậy con nói xem, làm sao con có tiền mua những thứ này? Quần áo, di động, đồng hồ, còn có túi xách này nữa, rốt cuộc là hàng thật hay giả?.”

Tiết Đồng biết không thể giấu giếm được nữa, đành khai thật: “ Mẹ, hãy nghe con nói, con có bạn trai, là anh ấy mua cho con.”

“ Con có bạn trai từ khi nào?.” Cha cô càng tức: “ Cho dù con có bạn trai, nhưng cũng không thể nhận những món đắt tiền như vậy được. Chúng ta không phải dạng người hám danh lợi, sao con có thể làm vậy. Nếu là bạn trai tử tế, tại sao con không nói với cha mẹ một tiếng?.”

Tiết Đồng thấy cha cô đang hiểu lầm là giao dịch tiền sắc, trong lòng vô cùng rối rắm, nước mắt rơi lã chã, đầu óc trở nên hỗn loạn. Cô không trả lời, cha cô càng tỏ ra chắc chắn: “ Con còn muốn lừa dối cha mẹ đến chừng nào?.”

Mẹ Tiết thấy cô càng khóc càng lớn, đau lòng không thôi: “ Đồng Đồng, con nói thật ra đi.”

Tiết Đồng cảm thấy mình đang làm cho mọi chuyện rối tinh lên, nếu thế sẽ khiến ấn tượng của cha mẹ đối với Long Trạch càng xấu hơn, cô suy nghĩ một lúc, mới nói: “ Con thực sự có bạn trai. Con cũng nhiều lần định nói với cha mẹ, trước kia con bị người khác bắt, rồi chạy trốn, trên đường gặp được người tốt, anh ấy đưa con về. Con cảm kích anh ấy, sau đó đôi bên giữ liên lạc, gần đây mới chính thức qua lại.”

Nghe Tiết Đồng nhắc tới chuyện trước đây, còn nói đối phương có ơn với cô, sắc mặt cha mẹ cô cũng dịu đi phần nào, nhưng vẫn chưa hết nghi ngờ, mẹ cô hỏi: “ Thật vậy không? Các thứ này đều do anh ta tặng cho con?.”

Tiết Đồng gật đầu: “ Vâng, con nghĩ để thêm một thời gian nữa rồi mới nói cho cha mẹ biết.”

“ Con còn dám gạt cha mẹ, thì đừng mong ở lại cái nhà này.” Mẹ Tiết cầm điện thoại, ý bảo cô gọi điện: “ Con gọi điện đi, ở trước mặt cha mẹ gọi, nếu là bạn trai con nhấc máy thì bảo tới nhà mình một lúc, nếu chúng ta đồng ý, sẽ cho hai người ở cùng một chỗ, còn không thì cũng tránh cho con bị người khác lừa.”

Tiết Đồng có chút do dự: “ Bỗng nhiên gọi anh ấy tới, có chút không phải ...”

“ Con thấy không thích hợp? Cho con thêm thời gian để con tiếp tục gạt chúng ta?.” Mẹ cô nói tiếp: “ Chúng ta nhường một bước, ngày mai gọi cậu ta đến đây, nhưng điện thoại phải gọi ngay bây giờ.”

Tiết Đồng im lặng một lúc, nhìn thấy cha mẹ vẫn chưa hết giận, cô chậm chạp đi tới bàn trà lấy điện thoại, cảm thấy hơi bất an, nghĩ thế nào Long Trạch cũng sẽ từ chối. Bên cạnh thì cha mẹ đang nhìn chằm chằm cô, giống như đang xem cô diễn trò.

Tiết Đồng hít một hơi sâu, bấm dãy số quen thuộc, vừa nghe thấy máy có người bắt, bật khóc: “ Trạch.”

“ Em đang khóc sao?.” Long Trạch nghe thấy cô khóc nức nở trong điện thoại, giọng đầy lo lắng: “ Xảy ra chuyện gì?.”

Tiết Đồng nói: “ Họ hàng nhà em đặt điều xấu về em trước mặt cha mẹ, nói ở khách sạn nhìn thấy em, nói em ... nói em là gái gọi.”

“ Họ hàng nhà em không đáng để quan hệ.” Long Trạch nói tiếp: “ Bọn họ xúm lại bắt nạt em?.”

“ Không phải, không phải.” Tiết Đồng nức nở nói: “ Em đã nói với cha mẹ chuyện của chúng mình, nhưng cha mẹ không tin em, muốn gặp anh. Ngày mai anh tới nhà em một chút được không?.”

“ Ngày mai?.” Long Trạch chưa có chuẩn bị, xưa nay hắn luôn làm việc theo cảm tính, chuyện lấy lòng cha mẹ Tiết Đồng, hắn chưa từng nghĩ qua.

Tiếng khóc của Tiết Đồng mỗi lúc một to, lại tỏ ra vô cùng oan ức: “ Anh bận chuyện gì sao? Người khác yêu nhau đều phải gặp mặt cha mẹ mà.”

Thấy cô khóc trong điện thoại, Long Trạch cũng cảm thấy khó chịu, Tiết Đồng gọi điện khóc lóc như vậy, khẳng định bị người khác bắt nạt, hắn đành thỏa hiệp: “ Em đừng khóc, anh sẽ không để người khác coi thường em. Nếu không, bây giờ anh tới ngay?.”

“ Không, không cần. Ngày mai anh tới là được rồi, nhà của em lúc nào cũng có người, vậy đi.” Tiết Đồng không muốn nói chuyện quá lâu với Long Trạch ở trước mặt cha mẹ, nhanh chóng cúp máy.

Mẹ Tiết nhìn chằm chằm cô: “ Thật sự con có bạn trai? Còn muốn giấu sao?.”

Tiết Đồng vốn định nói hắn bận nhiều công việc, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách im lặng. Ngày mai nhất định cha mẹ sẽ không vui vẻ mà đón tiếp Long Trạch, tính tình hắn thì lại không biết cách chiều lòng người, không biết rồi sẽ xảy ra chuyện gì, cô không dám tưởng tượng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.