Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 47




Một trận bão tuyết lớn đổ xuống thành phố, dẫn theo nhiệt độ giảm xuống đáng kể, trời đông giá rét buốt đến tận xương, những chiếc lá cây hương chương run rẩy trong gió lạnh, các biển quảng cáo trên đường dường như cũng đang co lại vì giá rét.

Trên đường cái, người đi đường đều mặc quấn áo lót bông trông ai cũng như con gấu, khăn len quàng cổ, mũ len, người lái xe máy thì đều bịt kín chỉ lộ ra hai con mắt.

Đương nhiên, cũng có trường hợp ngoại lệ, có người không sợ lạnh. Rất nhiều thanh niên trên đường vẫn mặc váy ngắn, đi tất da chân, khoe chiếc đùi thon dài cùng với cặp mông đẫy đà, xách theo một chiếc túi thời trang. Tiếng cười nhỏ nhẹ, ăn mặc thời trang, những cô gái vô cùng nổi bật trong giá rét.

Tiết Đồng cũng là một trong số đó, chiếc áo khoác bó eo, cặp chân trắng nõn ẩn dưới lớp tất da chân mỏng manh, kết hợp với chiếc váy ngắn tạo thành một thân hình hoàn mĩ, eo nhỏ đùi thon vô cùng quyến rũ. Chiếc xe oto màu trắng đi tới chỗ Tiết Đồng thì dừng lại, Long Trạch ngồi ở ghế lái đang quan sát tỉ mỉ người con gái trước mắt, sau đó từ từ mở cửa xe ra. Tiết Đồng nhanh chóng chui vào xe, đóng nhanh cửa xe lại.

Long Trạch không nổ máy ngay mà nghiêng đầu hỏi: “ Em có lạnh không?.”

“ Không lạnh.”

Long Trạch quét mắt một lượt trên người Tiết Đồng, giống như không tin: “ Vậy mở cửa kính xe ra cho thoáng.”

Hắn nói xong, liền nhấn nút hạ cửa kính xe xuống, sau đó mới nổ máy lái xe đi, xe dần dần hòa vào dòng xe đông đúc trong thành phố. Trong lúc chạy xe, hắn cũng không quên hạ hết các cửa kính xe còn lại xuống.

Tiết Đồng rùng mình một cái: “ Gió lớn, đóng cửa kính lại đi.”

Tiết Đồng không những yêu cầu đóng cửa kính xe, còn nói: “ Anh mở hệ thống sưởi lên đi.”

Tay phải Long Trạch huých vào tay Tiết Đồng, cảm nhận được hai tay cô lạnh như băng, liền tỏ ra khó chịu: “ Lạnh thì mặc nhiều áo vào, mùa đông sao mặc váy ngắn thế này!.”

“ Em không lạnh, chỉ là gió lớn nên mới lạnh.” Tiết Đồng nói dối.

“ Em còn dám nói không lạnh? Có quần áo không mặc, bây giờ lạnh tới mức phải mở hệ thống sưởi ấm. Áo khoác cũng không cài nút, chỉ đi tất da chân, hơi lạnh sẽ truyền từ dưới chân lên, em không biết điều này sao? Tự mình làm tự mình chịu.” Long Trạch mắng cô, nhưng hắn vẫn mở hệ thống sưởi.

Oto bẻ tay lái, Tiết Đồng nghi ngờ: “ Chúng ta không phải đi tới sở thú sao?.”

“ Hôm nay không đi, bây giờ đi mua quần áo cho em.” Long Trạch nói thêm: “ Con người rất dễ bị bệnh, em ăn mặc như này về sao bị viêm khớp thì lúc ấy đừng có khóc.”

Nhìn thấy sắc mặt Long Trạch không được tốt cho lắm, Tiết Đồng cũng không dám lên tiếng. Oto chạy tới phần đường dành riêng cho người đi bộ, đánh xe tìm chỗ đỗ xe, vừa mở cửa rời khỏi oto thì gió lạnh từng cơn ùa tới, Tiết Đồng lạnh run cả người, mấy người đàn ông qua đường không nỡ rời mắt khỏi cô.

Long Trạch đỗ xe xong bắt gặp được cảnh tượng này, hét lên: “ Em mặc như này có phải muốn cho người khác ngắm?.”

Tiết Đồng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “ Em chỉ muốn mặc cho anh xem.”

“ Thế thì không cần, em không mặc quần áo anh cũng nhìn thấy hết rồi, anh thích thế hơn.” Long Trạch tức giận, thay cô cài nút áo rồi kéo tay cô đi vào trung tâm thương mại.

Trong trung tâm thương mại mở máy sưởi công suất lớn nên không khí vô cùng ấm áp, Tiết Đồng cũng không thấy rét run nữa. Lúc cô tốt nghiệp đại học, cô cũng cho đi rất nhiều quần áo, bao gồm cả quần áo mua đông. Hơn nữa, con gái ai cũng thích mặc quần áo mới nên cũng không cảm thấy tiếc khi cho đi tủ quần áo cũ. Tiết Đồng chọn hai cái quần bò, sau đó đi dạo ở khu bán váy ngắn, rồi chờ Long Trạch.

Tuy rằng phê bình cách ăn mặc của Tiết Đồng nhưng hắn cảm thấy cô ăn mặc như vậy rất quyến rũ, liền mua cho cô hai chiếc váy dày, rồi còn chọn thêm hai đôi tất len, còn lót bông ở trong. Nói rằng, chỉ khi nào thời tiết không quá lạnh mới được mặc váy, nếu không nghe lời sẽ bị ăn đòn. Tiết Đồng ngoan ngoãn gật đầu.

Dạy dỗ Tiết Đồng xong, hai mắt Long Trạch lại trở nên dịu dàng: “ Tiết Đồng, anh hy vọng sau này quần áo em mặc đều là do anh mua.”

Tiết Đồng khẽ cười, Long Trạch thường xuyên bắt nạt cô nhưng cô luôn vui vẻ chịu đựng.

Long Trạch thay Tiết Đồng xách túi hàng rồi kéo tay cô tới cửa hàng bán giày, Tiết Đồng mua được một đôi giày mới, đôi cũ thì bị Long Trạch ném thẳng tay. Sau chuyến thu hoạch đáng kể, áo khoác lông mới, đều là mẫu mới nhất của năm nay. Nhìn thấy hãng Apple có dòng máy mới ra, Tiết Đồng ngó nghiêng xem qua, ngay lập tức Long Trạch mua cho cô một chiếc.

Đi ngang qua các cửa hàng, chỉ cần Tiết Đồng liếc mắt một cái, tỏ vẻ thích thú, Long Trạch sẽ liền kéo tay cô vào trong, nếu thích sẽ mua cho cô.

Lúc trở về, tâm tình Tiết Đồng rất thoái mái, nhìn chiếc đồng hồ mới mua trên cổ tay không ngừng vuốt ve, còn đem khoe với Long Trạch.

Về tới khách sạn, Tiết Đồng mở cửa ghế sau lấy túi lớn túi nhỏ nhảy nhót lên phòng.

Long Trạch xuống xe: “ Đưa anh xách cho.”

“ Nhiều lắm, mỗi người một ít.”

Long Trạch vừa ôm eo cô vừa bước vào khách sạn.

Ở gần đó, có một chiếc xe hơi màu đen, người ngồi ở ghế lái là một người đàn ông trung niên, đang chuẩn bị nổ máy, người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh đột nhiên kéo kéo tay áo ông: “ Ông à, xem đó có phải con gái chú Tam không?.”

Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn nhìn, tỏ vẻ nghi hoặc: “ Cũng thấy giống.”

Long Trạch ôm Tiết Đồng đi ngang qua, hai vợ chồng bên trong xe nhìn càng rõ, người đàn ông trung niên nói: “ Hình như là Tiết Đồng.”

“ Cái gì mà hình như. Khẳng định đó là Tiết Đồng, không sai được. Không phải lúc chú Tam bị tai nạn xe, khi đó ở bệnh viện chúng ta đã gặp qua con bé.” Người phụ nữ nhìn hướng hai người đi vào khách sạn, ánh mắt liền thay đổi, sau đó quay sang nhìn chồng:” Tiết Đồng có bạn trai?.”

Người đàn ông trung niên là bác hai của Tiết Đồng, ông giống như có vẻ không chắc chắn: “ Hình như là không. Lúc đó, con bé bị bắt cóc đem đi bán, hàng xóm xung quanh đều nói sau này sẽ rất khó tìm được đối tượng tốt.

Mấy lần tôi định giới thiệu cho con bé nhưng hôm trước gọi điện cho cha con bé, chú ấy nói rằng con bé có bóng ma với đàn ông, ngay cả Trần Kiến Bình giới thiệu con bé cũng không vừa mắt. Tiết Đồng mới trở về, sao đã có bạn trai nhanh tới vậy?.”

Long Trạch ôm Tiết Đồng càng tới gần chiếc oto màu đen, đôi vợ chồng bên trong càng nhìn rõ hơn, người đàn ông nói: “ Đúng là Tiết Đồng rồi.”

Người phụ nữ có chút đố kị: “ Cái gì mà tâm lí có bóng ma, ông xem con bé ôm ấp người đàn ông kia thân mật đến thế? Cô nam quả nữ ôm ôm ấp ấp đi vào khách sạn, thì làm chuyện gì? Hay là, con bé là ...?.”

Hai người liếc nhau, sắc mặt người đàn ông trở nên khó coi: “ Làm sao có thể?.”

“ Sao lại không có khả năng? Ông nghĩ lại xem, con bé bị đem bán thì có thể làm gì? Lần trước ở bệnh viện chúng ta gặp qua con bé, mấy tháng không thấy, ngực với mông nở nang, ngay cả khuôn mặt cũng trở nên xinh đẹp hơn, không biết đã qua tay bao nhiêu người đàn ông rồi.”

Lời lẽ của người phụ nữ mỗi lúc một cay nghiệt hơn: “ Hiện tại, con gái trẻ tuổi bây giờ đều hám hư vinh, ngay cả sinh viên bây giờ chỉ vì một chiếc điện thoại Apple cũng làm nghề đó, ông xem người đàn ông kia trông rất có địa vị, mua bao nhiêu là quần áo, tất cả đều là hàng hiệu quốc tế, không phải giao dịch sắc tiền thì là cái gì?.”

Khuôn mặt của người đàn ông trung niên bỗng xanh lét: “ Bôi xấu danh dự cho gia đình, chú Tam sao lại có đứa con như thế!.”

“ Tiết Đồng ở trước mặt người lớn rất biết che dấu, khẳng định vợ chồng chú Tam không hề biết gì. Nơi này cách nhà con bé không xa, đi lại rất tiện.” Người phụ nữ quay sang nhìn chồng mình, giọng nói tỏ rõ vẻ coi thường: “ Ở gần nhà mà cũng dám làm cái chuyện này, không biết xấu hổ. Buổi chiều ông không có việc gì, đến nhà chú Tam một chuyến, chuyện lớn như vậy để người khác biết được còn mặt mũi nào nhìn ai.”

Xe oto màu đen chậm rãi rời khỏi bãi đỗ xe, rời khỏi khách sạn.

Ở trong phòng khách sạn, tầng cao nhất Tiết Đồng đang hớn hở thưởng thức chiến lợi phẩm của ngày hôm nay, Long Trạch cởi áo khoác rồi ôm cô, cằm chôn ở gáy cô cọ qua cọ lại, hơi thở nóng hổi của hắn phả vào cần cổ trắng nõn của cô.

“ Đều là anh mua cho em, em có nên báo đáp anh một chút không?.” Tiết Đồng liền quay sang ôm cổ Long Trạch, tặng cho hắn một nụ hôn: “ Đây là phần thưởng cho anh.”

“ Chỉ thế này thôi sao?.” Long Trạch kéo khóe miệng nhếch lên, ôm cô vào phòng ngủ, đặt cô ở trên giường rồi bắt đầu cởi quần áo của Tiết Đồng, cười nói: “ Quần áo anh mua đều mặc trên người em, sau đó tự anh lại cởi ra, cảm giác rất tuyệt.”

“ Anh đúng là đồ lưu manh.” Tiết Đồng vội đẩy hắn ra, quấn chăn kín người: “ Hôm nay không được. Trạch, khi nào quan hệ chúng ta có thể công khai? Anh nên tới nhà em một chuyến, về sau chúng ta có thể công khai ở cùng nhau, đỡ phải ngày nào em cũng phải tìm lí do để ra ngoài.”

Long Trạch nằm xuống bên cạnh cô, nhìn trần nhà rồi miễn cưỡng nói: “ Để anh xem.”

“ Sao lúc nào anh cũng nói câu này.” Tiết Đồng liếc mắt nhìn hắn một cái: “Trạch, không phải anh sợ cha mẹ em không thích anh, cho nên anh mới không dám tới?.”

“ Anh sợ gì chứ?.” Vẻ mặt Long Trạch không được tự nhiên cho lắm, sau đó quay mặt sang hướng khác.

“ Nếu anh không sợ, vậy sao mỗi lần nhắc đến chuyện này anh đều né tránh.” TIết Đồng nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Long Trạch, bật cười: “ Mấy ngày tới, anh chọn ra một ngày đến nhà em.”

“ Về sau rồi nói.” Long Trạch trả lời qua quýt.

Tiết Đồng nghe hắn nói như vậy, xoay người ngồi dậy, hùng hổ nói: “ Hạn cuối là cuối tuần này, anh tự mình chọn. Sau noel là tết Tây, chẳng lẽ anh muốn kéo dài tới Tết âm lịch? Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, sớm muộn anh cũng phải gặp cha mẹ em.”

Con mắt hắn đảo quanh, Long Trạch im lặng không trả lời, lại thấy Tiết Đồng chuẩn bị nổi giận, mới cố gắng trả lời: “ Vậy Tết âm lịch.”

“ Anh ...” Tiết Đồng dừng một chút: “ Tết âm lịch thì Tết âm lịch, nếu anh còn khước từ nữa, em sẽ ở mãi trong nhà.”

“ Được rồi, đừng nói đến vấn đề này nữa.” Long Trạch đẩy ngã cô ở trên giường, thấy cô còn định nói gì đó, liền dùng môi mình chặn lại.

Quần áo bị hắn nhoáng cái đã cởi hết, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng cao, hơi thở đứt quãng của Tiết Đồng vang khắp căn phòng, hai thân thể trần truồng quấn quít chặt chẽ ở cùng một chỗ, giống như còn chưa được thỏa mãn, cả hai đều hận không thể đem đối phương hòa chung với thân thể của mình.

Đang trong cơn cao trào, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, cô đang bị cái đuôi dài của Long Trạch quấn chặt ở môt chỗ, từ trạng thái đê mê Tiết Đồng bỗng bừng tỉnh, ấp úng nói: “ Điện thoại ...”

“ Em còn có tâm trạng để mà nghe sao ...” Long Trạch tỏ vẻ khó chịu, động tác trở nên nhanh và mạnh hơn.

Tiết Đồng rên lên một tiếng.

Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, sau đó lại ngừng rồi lại vang lên. Giọng nói Tiết Đồng đứt quãng: “ Là ... là ... cha em ... Điện thoại ... Á ... Hình như có chuyện gì đó.”

Tiếng chuông ầm ĩ kia phá vỡ không khí nóng bỏng của hắn, Long Trạch khó chịu dùng cái đuôi cuốn lấy điện thoại, đồng thời còn dùng sức đâm mạnh một cái tiến vào nơi sâu nhất của Tiết Đồng.

Tiết Đồng rên lên, nhíu mày nói: “ Anh dừng lại một chút.”

Di động vẫn kêu, Long Trạch vẫn chôn sâu trong cơ thể của Tiết Đồng, chỉ là động tác của hắn đã dừng lại, Tiết Đồng hắng giọng rồi nói: “ Cha?.”

“ Đồng Đồng, con đang ở đâu?.” Giọng nói của mẹ Tiết Đồng có phần không được vui.

Tiết Đồng hoảng sợ: “ Con, con đang ở phố dành riêng cho người đi bộ, hôm nay không đi sở thú, hôm nay thời tiết lạnh như thế, động vật đều trốn ở trong hang hết, đi xem cũng chẳng xem được gì, cho nên con không đi sở thú, vừa mới đi mua quần áo xong.”

“ Đi với ai? Sao đang ở trên đường lại im ắng như vậy?” Mẹ cô hỏi dồn dập.

Tiết Đồng cố gắng tỏ ra bình thường: “ Đi với Lộ Linh, đang ở trong quán cafe.”

Không hiểu sao Long Trạch đột nhiên cử động, toàn thân Tiết Đồng trở nên căng thẳng sau đó phát ra tiếng rên khe khẽ, không biết đầu dây kia có nghe được không. Long Trạch lại giống như đang chơi trò chơi vậy, ở trong cơ thể cô chậm rãi cử động.

Tiết Đồng vội vàng lấy tay che điện thoại, dùng sức đạp Long Trạch một cái, muốn bảo hắn đừng có nhúc nhích. Long Trạch cười cợt nhả, chẳng những không dừng mà còn cử động rất có tiết tấu.

Tiết Đồng cố gắng đè nén tiếng rên của mình, điện thoại bỗng truyền đến tiếng quát của mẹ: “ Con mau trở về cho mẹ.”

“ Trong nhà có việc sao?.”

“ Có việc, vợ chồng bác hai tới nhà chơi, con mau trở về.” Giọng nói của mẹ Tiết Đồng trở nên nóng nảy.

“ Vâng, con lập tức trở về.” TIết Đồng giống như được giải thoát, Long Trạch ở bên cạnh nói nhỏ vào tai cô: “ Vừa rồi hình như hơi nhanh.”

Nói xong hắn luận động điên cuồng, Tiết Đồng bị giọng nói tức giận của mẹ khiến cho sợ hãi, hứng thú sớm lụi tàn, xin hắn tha: “ Em muốn về nhà, trong nhà có việc.”

Long Trạch ép cô triền miên thêm một lúc mới miễn cưỡng tha cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.