Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 18




Sau khi lấy viên đạn ra, Long Trạch nằm trên mặt đất mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, Tiết Đồng cũng không khá hơn là mấy, cô rúc vào bên cạnh người hắn, mười đầu ngón tay tê cứng lại.

Cách đó không xa, đám thi thể cùng với những mảnh gỗ vụn ngổn ngang trong phòng, nhìn qua, cũng không có mấy khác biệt.

Mặt trời cũng dần xuống núi, bóng cây đổ dài trong khu vườn tạo nên bầu không khí tĩnh lặng.

Vết thương của Long Trạch mà nói hồi phục khá nhanh, hắn nằm ngủ nửa buổi chiều, vết thương đã ngừng chảy máu, tạo nên những lớp vẩy khô ráp, tinh thần cũng tốt lên không ít.

Nhìn bề mặt vết thương, máu tụ lại thành những vết nâu trên người, hắn nhíu mày, đưa tay xoa lung Tiết Đồng: “ Anh đưa em về phòng trước, sau đó quay lại xử lí những việc còn lại.”

Tiết Đồng chôn đầu ở bả vai Long Trạch, nấc nghẹn: “ Em không muốn ở một mình.”

“ Anh sợ em nhìn thấy, sẽ gặp ác mộng.” Long Trạch lên tiếng an ủi cô.

Tiết Đồng không trả lời, chỉ ôm chặt cánh tay của Long Trạch.

Mà hắn cũng không muốn cô ở một mình, suy nghĩ một lúc, mở miệng nói: “ Vậy em đi theo anh.”

Long Trạch ôm lấy Tiết Đồng, để cô áp sát vào lồng ngực của mình, đi đến chỗ để xe oto, đặt Tiết Đồng ngồi ở ghế sau, lấy một chiếc chănn đắp lên cho cô, sau đó hắn bắt đầu xử lí những thi thể trong phòng.

Thời điểm mặt trời hoàn toàn biến mất, Long Trạch đứng trên mỏm đá cao gần mặt biển, dùng đuôi cuộn những thi thể thành rồi ném ra biển.

Những thân hình cường tráng, trở thành những điểm nhấn nhỏ xíu trên măt biển, rồi theo sóng biển dạt về phía xa. Bỗng chốc, bãi biển được thiên nhiên sinh ra, lại trở thành nơi chôn xác chết.

Tiết Đồng đứng phía xa nhìn Long Trạch xử lí đống xác, mặc dù cô không bị thương nặng, nhưng cảm thấy đáy lòng có chút chua chát. Hiện tại, cô và Long Trạch không thể tìm một nơi mai táng tử tế cho đám sát thủ này, ánh sáng le lói còn sót lại cũng dần biến mất, gió đêm thổi lên mái tóc lộn xộn của cô, hệt như tâm trạng rối bời của Tiết Đồng lúc này.

Bóng dáng của Long Trạch đứng trên mỏm đã bị hoàng hôn nhuộm sang màu khác, có phần u ám, nhưng hắn vẫn kiên định, luôn đứng vững trước mặt cô. Giống như một tảng đá không bao giờ lay chuyển.

Thi thể cuối cùng cũng chìm sâu dưới đáy biển, Long Trạch im lặng đứng đó, ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt biển.

Gió đêm mang theo vị mặn của biển cả, không khí lạnh thẩm thấu vào từng tấc da thịt, đôi mắt của hắn bỗng sẫm lại, đen như mực, nhưng trong đó lại có chút ưu sầu không thể xua tan đi được, thật lâu sau, hắn xoay người nhìn Tiết Đồng.

Long Trạch đi tới bên Tiết Đồng, hắn im lặng đứng nhìn cô, bóng dáng cô mỏng manh mà yếu đuối khiến hắn đau lòng, hắn lấy áo khoác trong xe mặc vào cho cô. Long Trạch muốn nói điều gì đó, khẽ nhúc nhích môi nhưng lại không nói thành lời.

Oto lướt nhanh trong sắc trời đen kịt, bên ngoài là cũng chỉ là một màu đen, bóng dáng những cây cổ thụ bên đường lúc ẩn lúc hiện, khuôn mặt Long Trạch vẫn điềm tĩnh như không có chuyển gì xảy ra.

Nhưng Tiết Đồng lại cảm thấy khó chịu, cổ họng như đang ứ nghẹn, nuốt không trôi mà nói cũng không ra, hai người như cứ như vậy trên suốt quãng đường trở về, không ai nói một câu.

Phòng ngủ đã bị đám sát thủ phá hoại không thể ngủ được nữa, hai người tạm thời ở sang một phòng khác, lần trước có dọn dẹp qua, cũng có thể tạm ở được, Tiết Đồng thay qua ga giường là có thể trở thành phòng ngủ được.

Tắm rửa thay quần áo xong, Long Trạch mang đồ ăn từ phòng bếp lên phòng. Cả một ngày chưa ăn cơm, nhưng Tiết Đồng cũng không cảm thấy đói, trong đầu mùi vị tanh nồng của máu tươi vẫn phảng phất trong từng hơi thở của cô. Uống vài ngụm canh rồi nhanh chóng trở về phòng ngủ, Tiết Đồng cuộn mình trong ổ chăn, mở tivi rồi chỉnh cần giải trí, hai mắt đờ đẫn nhìn vào màn hình tivi.

Long Trạch kéo chiếc chăn Tiết Đồng đang đắp ra, cầm thuốc thay cô bôi những vết thương trầy xước trên da, mặc dù vết thương không quá nghiêm trọng nhưng cũng không thể lơ là. Nhìn trên làn da trắng nõn của Tiết Đồng, những vết sẹo đủ hình dạng, khi thuốc chạm đến vết thương vẫn còn rỉ máu của cô. Tiết Đồng hít sâu vào, lên tiếng: “ Nhẹ một chút, đau quá.”

Long Trạch vẫn không lên tiếng, dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn cô.

Tiết Đồng biết, tâm trạng hắn không tốt, vội vàng im lặng, cắn chặt răng, hốc mắt cũng đỏ lên, nhưng cố gắng nhịn không để nước mắt tràn ra.

Động tác Long Trạch bôi thuốc cho cô vẫn rất dịu dàng, nhưng khuôn mặt hắn vô cùng khó coi, đôi môi mím chặt lại, ngay cả lời nói dỗ dành như mọi khi cũng không nói ra. Nhìn Tiết Đồng vùi đầu trong gối, đau đến tòan thân run lên, rồi những giọt nước mắt của cô đang dần thấm đẫm trên gối.

Bôi thuốc xong, hắn cũng không lên tiếng, chỉ cầm khăn vào nhà tắm vò qua nước rồi đến bên giường thay cô lau mặt.

Sự im lặng của hắn khiến Tiết Đồng khó chịu, cô khẽ lên tiếng: “ Đi ngủ sớm một chút.”

Long Trạch cũng không trả lời, nhìn vết thương trên người cô, hắn lên tiếng: “ Em có sợ vết thương để lại sẹo không?.”

“ Không sao cả.” Tiết Đồng nhìn vết thương trên người mình.

“ Không cần phải lo lắng, vết thương cũng không sâu, có lẽ sẽ không lưu lại sẹo. Mua thuốc bôi là sẽ hết.” Long Trạch dừng một lúc, hắn thở dài rồi thay cô đắp chăn: “ Anh sẽ không khiến em phải cảm thấy khó chịu.”

“ Em cũng không để ý.” Sống chết cũng đã thử qua, chuyện này có đáng là gì.

“ Nhưng anh để ý.” Long Trạch nói rất nhẹ, gương mặt hắn trầm xuống, khóe mắt mang theo vẻ buồn bã.

Hắn đứng lên, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bầu trời không có trăng, những ngôi sao cũng rất nhỏ, lu mờ bởi đám mây đen.

Long Trạch yên lặng rất lâu, trên khuôn mặt tuấn tú phủ bởi những nét đau thương, cô đơn và cả sự bất lực. Bên ngoài, gió thổi thành từng cơn, những nhánh cây lay động, trên tường, mũi kim đồng hồ nặng nề di chuyển, Long Trạch lên tiếng: “ Tiết Đồng, anh đưa em trở về.”

Giọng nói của hắn không lớn, Tiết Đồng nằm trên giường nửa mê nửa tỉnh, loáng thoáng nghe được lời hắn nói, dựng người dậy, nhìn về phía Long Trạch: “ Anh nói gì?.”

Long Trạch xoay người, giống như đang hạ quyết tâm: “ Anh sẽ kêu người nhanh chóng đưa thuyền tới đây, chờ thuyền được đưa tới, anh sẽ đưa em về thành phố C, em tạm thời về ở cùng cha mẹ mình một thời gian.”

Từng câu nói của Long Trạch, Tiết Đồng nghe rất rõ ràng, nhưng cô sẽ không hiểu được vì sao hắn lại đồng ý với mình như vậy, lại sợ hắn thay đổi chủ ý, hỏi dò: “ Thật sao?.”

“ Đúng vậy.” Long Trạch đi tới ngồi bên cạnh giường: “ Anh rất lo lắng.”

Trong mắt Tiết Đồng như ánh lên tia sáng, hôm nay bản thân trải qua cảnh mưa bom bão đạn, cái chết như đang gần đến với cô, nhưng lúc này Long Trạch lại đồng ý đưa cô trở về nhà, cảm giác như vừa ở địa ngục, giây tiếp theo đã trở lại thiên đường. Quá vui sướng, Tiết Đồng vẫn không rời mắt khỏi Long Trạch.

Long Trạch bắt được ánh mắt khó hiểu của cô, thản nhiên lên tiếng: “ Em cũng không thể cả đời ở bên anh như này.”

Tiết Đồng không lên tiếng, cả đời, cô chưa nghĩ xa đến như vậy, chẳng phải cứ từng bước từng bước rồi sẽ đến đích hay sao.

“ Anh cảm thấy trước đây em nói rất đúng, anh căn bản không hiểu được thế nào là cuộc sống thực tế.” Long Trạch chậm rãi nhả từng câu chữ, khuôn mặt hắn mang theo vẻ bất đắc dĩ.

“ Đó là do em tức giận mới nói linh tinh.” Tiết Đồng thấp giọng, giải thích: “ Lúc đó, quan điểm chúng ta bất đồng, lời nói trong lúc cáu giận không nên coi là thật. Hiện tại, anh đối với em rất tốt, hôm nay nguy hiểm như vậy, anh cũng không bỏ rơi em, trên đời này, liệu có mấy người có thể làm được.”

“ Nguy hiểm như vậy đều là do anh.” Ở trước ngọn đèn vàng, khuôn mặt Long Trạch lúc tối lúc sáng, mông lung giống như tâm trạng của hắn.

Trước nay, hắn chỉ biết đem những thứ mình thích giữ ở bên người, chiếm hữu nó. Hắn yêu cô, chỉ cần đối xử tốt với cô, dành những thứ tốt nhất cho cô, như vậy sẽ là yêu là hạnh phúc. Nhưng thời điểm hắn nhìn Tiết Đồng bị hai tên sát thủ uy hiếp, hắn bỗng nhiên hiểu được, yêu một người đôi khi không cần giữ người ấy bên mình, mà chỉ cần đối phương được hạnh phúc, vậy là đủ.

Tiết Đồng là hạnh phúc của hắn, nhưng hiện tại, hắn không thể hứa hẹn bất cứ điều gì với cô. Dù sao, hắn cũng chỉ có một mình, tự bản thân mình gây ra sai lầm mình hắn đương đầu là được rồi.

Hơn nữa, Long Trạch cũng biết rằng Trình Thiên sẽ không bỏ qua cho hắn nhưng không ngờ hắn lại dùng đến cả vũ khí hạng nặng để diệt trừ mình.

Cũng không thể ngờ rằng, Tiết Đồng lại ngồi chung trên con thuyền đầy nguy hiểm của hắn, cái hắn cho rằng là tình yêu, nhưng lại không thể đem lại hạnh phúc cho cô.

Tiết Đồng là người bình thường, những sóng gió lớn như vậy sao cô có thể chịu được. Đêm dài lắm mộng, Trình Thiên biết hắn không chết, Tiết Đồng còn ở bên cạnh hắn, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, hắn không thể vì bản thân mà ích kỉ giữ cô ở bên cạnh, luôn ở trong ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết như hắn được.

Nghĩ có thể được về nhà, trong lòng Tiết Đồng vui sướng không thôi, nhưng nhìn sắc mặt Long Trạch, cô cũng có chút hụt hẫng: “ Hôm nay người đến nhiều vậy, nếu chúng ta sống tại thành phố, Trình Thiên sẽ không dám ra tay.”

“ Hắn sẽ không có cơ hội.” Long Trạch trả lời, hắn rất kiên định, ánh mắt nhìn tấm thảm màu xanh, màu vàng nhạt còn điểm xuyết những bông hoa nhỏ, đúng là màu sắc Tiết Đồng thích.

“ Chúng ta có thể về thành phố C trước, người ở đó hành động cũng nhanh chóng, phản ứng mau lẹ, đối với tình huống như này đều có thể giải quyết được. Ở trong thành phố, hắn không có khả năng sát hại anh. Sau đó chúng ta sẽ từ từ nghĩ cách đối phó hắn.” Tiết Đồng không muốn Long Trạch mạo hiểm, có lẽ hôm nay sự việc xảy ra quá đột ngột mới khiến hay thay đổi suy nghĩ.

Từ từ giải quyết? Nếu đối phó với mình Trình Thiên, hắn không đủ sức để giết Long Trạch, nhưng hắn có thể mua chuộc đám sát thủ, nói không chừng, ngày nào đó hắn sẽ phái người đến đối phó với Tiết Đồng.

Nếu Tiết Đồng xảy ra chuyện, cho dù hắn có đầu rơi máu chảy cũng không thể bù đắp lại được, các đốt xương trên mu bàn tay Long Trạch gồ lên, Trình Thiên nhất định phải chết, hơn nữa phải nhanh chóng biến mất khỏi thế giới này, Long Trạch cũng không ngại đem chính bản thân của mình để đổi lấy cái chết của Trình Thiên.

“ Trạch, anh sẽ cùng em cùng nhau trở về sao?.” Tiết Đồng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt mong chờ.

“ Anh sẽ đưa em về nhà.” Long Trạch trả lời, nhưng không có nói hắn sẽ làm gì tiếp theo.

Hắn đứng dậy, dựa người vào đầu giường, đem Tiết Đồng ôm vào trong lòng, đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, rồi lại lấy ngón tay cuốn nhẹ từng lọn tóc, từng vòng từng vòng tựa như trong lòng hắn, tình yêu đối với cô vô cùng say đắm.

Trở về nhà, đó là khát vọng của Tiết Đồng, hắn hiểu được điều ấy. Chỉ cần Tiết Đồng an toàn, hắn sẽ tìm Trình Thiên, cần phải giải quyết triệt để, nếu không Trình Thiên cũng sẽ không từ bỏ, đến khi mọi chuyện được giải quyết, hắn chết cũng không ngần ngại.

“ Anh cũng ở lại thành phố C đi, cho dù Trình Thiên có tìm được anh nhưng hắn cũng sẽ không làm gì được.” Tiết Đồng ở trong lòng hắn khuyên nhủ, cô biết, cô đã yêu người đàn ông này.

Long Trạch khẽ cười: “ Tiết Đồng, anh không phải người, em cũng là người bị ép ở bên cạnh anh, còn muốn cả đời ở bên cạnh anh?.”

“ Cũng không phải là không thể.” Nửa khuôn mặt của cô chôn ở khuỷu tay hắn, giọng nói của cô rất nhỏ, giống như mỗi chữ chỉ nói một nửa, thực chất nghe cũng không rõ được.

Dù vậy, Long Trạch vẫn nghe được, trên mặt hắn nụ cười bỗng rõ hơn, điều hắn mong muốn nhất cuối cùng hắn cũng đạt được, vì một câu nói này của cô, cho dù bắt hắn chết hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Hắn muốn đem lại hạnh phúc cho Tiết Đồng, nhưng hiện tại đến sự an toàn của cô hắn cũng không thể bảo vệ được, hắn có tư cách gì để nói yêu cô? Long Trạch trả lời, giọng nói hắn rất nhẹ giống như hơi thở của hắn vậy: “ Như vậy là đủ rồi.”

Cho dù thời gian Tiết Đồng ở bên cạnh hắn không lâu, nhưng cũng khiến hắn cảm thấy cuộc đời mình đã quá hoàn mĩ rồi. Sau này, khi hắn già đi, dù không có cô ở bên cạnh,hay hắn phải lẩn trốn tại chân trời góc bể, nhưng khi nhớ tới thời gian ở bên cạnh cô, hắn cũng có thể nở nụ cười hạnh phúc.

“ Trạch, không phải anh muốn đưa em về nhà rồi một mình đi tìm Trình Thiên chứ?.” Tiết Đồng cảm thấy Long Trạch có có điều khó hiếu, cô giãy khỏi vòng tay hắn, ngồi dậy đối diện với hắn. Trước kia sống chết cũng không đồng ý cho cô về nhà, hiện tại hắn lại đồng ý, nghĩ kĩ lại thấy kì lạ.

Cô nhìn hắn với ánh mắt chất vấn: “ Không phải anh muốn đi tìm hắn trả thù? Cho dù biết mình sẽ mất mạng, cũng muốn xử lí hắn?.”

Cơ thể Long Trạch bỗng chốc cứng ngắc lại, giọng nói không lớn nhưng đủ để phát huy sự kiên quyết của hắn: “ Hắn đáng chết!”

“ Hắn đáng chết, em cũng hận không thể giết chết hắn trăm ngàn lần. Nhưng hắn không đáng để anh phải trả giá lớn như vậy, cho dù anh giết được hắn, nhưng sau đó anh sẽ thế nào?.” Tiết Đồng mở to mắt nhìn hắn, giống như muốn xem rốt cuộc Long Trạch đang nghĩ gì.

Long Trạch im lặng không trả lời.

Tiết Đồng hiểu được, hắn sẽ đi tìm Trình Thiên để một mạng đổi một mạng, cô cảm thấy buồn bực: “ Trạch, tức giận cũng không nên nóng nảy nhất thời, chỉ cần chúng ta rời đảo, Trình Thiên cho dù thế lực lớn thế nào cũng không thể khiến người khác cầm súng đi trên đường bắn phá. Anh làm việc không thể giống trẻ con, người khác đánh anh, anh không thể lập tức đánh trả. Cần phải suy tính kĩ càng, như vậy có phải tốt hơn không?.”

“ Em sẽ không bao giờ phải chịu cảnh người khác chĩa súng vào đầu mình.” Long Trạch nhíu mày lại, giọng nói hắn gằn xuống như muốn xé rách điều gì đó.

Tiết Đồng sửng sốt.

“ Tiết Đồng, anh không thể mạo hiểm nữa.” Ánh mắt Long Trạch như có ngọn lửa thiêu đốt, hắn hận Trình Thiên, cũng hận chính mình: “ Anh không muốn để em đi, nhưng so với việc em sẽ gặp nguy hiểm, anh tình nguyện để em trở về nhà, tiếp tục cuộc sống của mình. Em nghĩ xem, nhiều như thi thể lạnh lẽo nằm trên sàn nhà hôm nay, nếu anh có sai sót gì, thì người nằm ở đó, sẽ là em.”

Long Trạch sắc mặt trở nên trắng bệch: “ Nếu như vậy, anh sẽ điên mất.”

“ Việc anh gây ra, chính anh sẽ tự mình giải quyết.” Long Trạch kiên quyết, hắn đã hạ quyết tâm, trong nháy mắt, hắn lại trở nên mềm mỏng: “ Chỉ cần em vui vẻ là được rồi.”

“ Long Trạch, sao anh có thể suy nghĩ cực đoan như vậy?” Tiết Đồng mắng: “ Hay anh quá tự tin về mình, hay không tin tưởng chính mình? Trước kia chỉ hận không thể cất em vào đâu đó để có thể mang theo bên người, hiện giờ chỉ vì một chút mạo hiểm, lại buông tay. Chúng chỉ là một đám sát thủ, cũng không phải là cả một quân đội, nhiều người như vậy, cuối cùng cũng chỉ chôn xác dưới biển sâu, bọn chúng đều chết hết, còn có gì phải sợ?.”

“ Đúng là em muốn về nhà, anh cũng không phải là không thể thích ứng với cuộc sống tại thành phố. Chẳng lẽ vì tên Trình Thiên tội ác chồng chất kia, anh từ bỏ sao? Ban ngày còn nói sẽ đem lại hạnh phúc cho em, đây chính là thứ anh nói sẽ cho em?.” Chỉ tiếc, rèn sắt không thành thép.

Long Trạch xoay người, vẻ mặt phẫn hận.

Tiết Đồng bình tĩnh lại, cầm tay hắn: “ Hôm nay, thời điểm anh trở lại cứu em, em nhận ra rằng em đã yêu anh. Cho dù sau này có hoạn nạn gì, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, có chuyện gì nghĩ không thông sẽ cùng nhau chia sẻ, như vậy dù có khó khăn gì cũng sẽ giải quyết được. Cùng nhau trải qua mưa gió, đến khi chúng ta già, sẽ có rất nhiều kỉ niệm bên nhau.”

Long Trạch thở dài, không muốn tranh luận vấn đề này: “ Anh sẽ đi liên hệ với công ty đặt thuyền, trước mắt cần phải có thuyền, chúng ta sẽ rời khỏi đây, chuyện này để sau này nói.”

Tiết Đồng tạm thời cũng không muốn nói thêm, quãng đường trở về nhà cũng khá xa, cô sẽ nghĩ cách để Long Trạch thay đổi quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.