[Tản Văn] Đào Hoa Thác

Chương 6




Quyết định của Stephen lờ đi sự tồn tại của nàng trở nên càng lúc càng gay gắt giữ nguyên từ buổi chiều kéo dài cho đến tối, và chàng nhìn thấy nàng quanh quẩn ở rìa khu vực có ánh đuốc nơi những chiếc bàn được sắp xếp cho bữa tối. Cơn choáng váng khi nhìn thấy nàng đã kéo dài trong vài tiếng đồng hồ đầu tiên, nhưng lúc này chàng không còn chướng ngại đó nữa. Đứng cách biệt về một phía, đằng sau những vị khách khác, hai vai chàng dựa vào một cây sồi, chàng có thể nhìn thấy nàng mà không bị trông thấy, trong khi những kí ức của chàng dường như không thể kiềm chế tràn qua tâm trí chàng.

Chàng nhìn thấy cô ta đứng bên ngoài cánh cửa phòng làm việc của chàng, nói chuyện với người quản gia phụ. "Chào buổi sáng, Hodgkin. Hôm nay trông ông cực kì tuyệt đấy. Đây là bộ quần áo mới đúng không?"

"Vâng, thưa tiểu thư. Cám ơn tiểu thư."

"Tôi cũng có một chiếc váy mới " cô ta nói, xoay tròn để biểu diễn cho người quản gia phụ. "Nó không đáng yêu sao?"

Vài phút sau, khi Stephen lại sa lầy vào khoảng thời gian trước khi chàng muốn cô ta tìm kiếm một tấm chồng khác, chàng đã hỏi cô ta tại sao cô ta không đọc những tạp chí mà chàng đã đặt cho cô ta.

"Ngài đã thực sự nhìn vào bất kì một cuốn nào trong số đó chưa?" cô ta hỏi, làm chàng bật cười thậm chí là trước khi cô ta bắt đầu miêu tả. "Có một cuốn tên là Bảo tàng hàng tháng của các quí bà, hay là Nơi tiêu khiển tao nhã và Chỉ dẫn: trở thành nơi tụ hội của những xu hướng theo thị hiếu, Chỉ dẫn trí tuệ hay là Đề cao tính cách Anh tốt đẹp." Cô ta đã giải thích "Bài báo viết về cách đánh phấn hồng trên má!. Nó hoàn toàn đáng chú ý." Cô ta đã nói dối với một nụ cười không nén nổi "Liệu ngài có cho rằng nó rơi vào chủ đề về "Chỉ dẫn trí tuệ" hay là về "Đề cao tính cách"?".

Nhưng hơn tất cả, chàng nhớ cái cảm giác khi cô ta tan chảy trong tay chàng, một sự hào phóng ngọt ngào của đôi môi lãng mạn của cô ta. Cô ả là người người đàn bà quyến rũ bẩm sinh, Stephen quyết định. Những thiếu sót do sự thiếu thành thạo được cô ta bổ sung thêm nhiều hơn với sự đam mê tự nguyện.

Một vài phút trước, cô ta bước vào nhà với mấy đứa con trai nhà Skeffington rõ ràng là đang định hát để giúp vui cho khách khứa, và khi cô ta hiện ra, chàng có thể thấy cô ta đang cầm một loại nhạc cụ. Chàng phải kéo cái nhìn của mình ra khỏi cô ta và buộc mình phải nhìn chằm chằm vào ly brandy đang cầm, để chàng sẽ không phải bắt gặp ánh mắt cô ta và sẽ không bắt đầu ham muốn cô ta.

Sẽ không bắt đầu ham muốn cô ta? chàng nghĩ với một sự căm ghét cay đắng. Chàng đã bắt đầu muốn cô ta ngay cái khoảnh khắc cô ta mở mắt trên giường của chàng ở London và bây giờ cũng không hề giảm bớt đi chút nào, chỉ trong vài giờ sau khi gặp lại cô ta. Mặc một bộ váy buồn tẻ với mái tóc quấn gọn phía sau đầu và bó lại thành một búi ở đằng sau gáy, cô ta khiến cho cơ thể chàng cứng lại với sự ham muốn.

Chàng nhìn chằm chằm vào Monica và Georgette đang nói chuyện với mẹ chàng. Họ đều là những phụ nữ xinh đẹp - ăn mặc đẹp, một người mặc váy màu vàng và người kia mặc màu hồng, kiểu tóc đẹp, cư xử đẹp. Nhưng chẳng ai trong họ nghĩ đến chuyện ăn mặc như kẻ giữ ngựa, phi nước đại trên con ngựa kinh khủng đó.

Nhưng rồi, chẳng ai trong số họ trông quá rực rỡ cho dù họ có cố gắng.

Chẳng ai trong số họ sẽ tặng chàng một bao tải với một nụ cười hấp dẫn và giả vờ là cô ta đang tặng lại một "kỉ vật" cho chàng.

Nhưng rồi chẳng ai trong số họ có đủ trơ tráo để nhìn thẳng vào mắt chàng, mời mọc chàng kéo cô ta vào trong vòng tay, thách thức chàng làm điều đó.

Trong quá khứ, chàng đã nghĩ Sheridan Bromleigh như một mụ phù thủy, và khi những điệu nhạc đầu tiên bắt đầu vang lên từ thứ nhạc cụ cô ta đang chơi, sự suy nghĩ lại làm chàng đau khổ. Cô ta mê hoặc tất cả mọi người, đặc biệt là chàng .

Những cuộc chuyện trò giữa các vị khách hoàn toàn ngưng lại, và thậm chí những người hầu cũng dừng lại để nhìn cô ta, lắng nghe trong sự thán phục. Stephen trừng mắt nhìn brandy trong ly, cố gắng không nhìn cô ta, nhưng chàng thực sự cảm nhận được là ánh mắt cô ta đang hướng về chàng. Tối nay cô ta đã nhìn chàng thường xuyên đến độ chàng có thể chắc chắn điều đó.. Những ánh nhìn luôn luôn dịu dàng, luôn luôn mời gọi, thỉnh thoảng cầu xin. Chúng làm cả Monica và Georgette, những người đang bối rối và khinh thường vì cô ta đã xấc xược như thế, tức điên lên, nhưng rồi Stephen đã không đặt tay chàng lên bất kì người nào trong cả hai. Sheridan tự hiểu chính xác điều gì cô ta có thể khiến chàng muốn .. và khiến chàng nhớ.

Tức giận với quyết định yếu đuối của mình, Stephen len ra khỏi cái cây và đặt ly của chàng xuống cái bàn gần nhất, rồi chàng chúc các vị khách ngủ ngon và hướng về phòng mình, dự định uống một mình trong sự suy ngẫm riêng tư nếu đó là việc giữ cho chàng không đến với cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.