[Tản Văn] Đào Hoa Thác

Chương 36: Pn1 – phiên ngoại rau trộn –




Anh chiêu ngẩn ra, Mao Vận Hàn ỷ lại làm lòng hắn như có một dòng nước ầm, chỉ bằng một câu này, hắn liền tính toán giúp nàng thu thập Đằng Xà, Mao Vận Hàn dùng thần thức nói chuyện với hắn: "Bất quá, trước hết để cho tôi thử xem thân thủ, tôi bị hạ, hẳng đến phiên ngươi ra tay."

Mao Vận Hàn bản thân muốn độc lập, không muốn phụ thuộc vào người khác, nàng biết Anh Chiêu sẽ thắng Đằng Xa nhưng nhưng nàng không thề cứ ỷ lại vào hắn, đây là cơ hội để nàng rèn luyện tinh thần lẫn y chí.

Anh chiêu ngoài ý muốn trợn to hai mắt, đối với hành vi của Mao Vận Hàn hắn rất tán thưởng, hắn hỏi: "Có cần hay không vũ khí?"

Nghe được vũ khí, Mao Vận Hàn vui không thể tả, đốn phó Đàng Xà khổng lồ nàng cần phải có vũ khí.

Anh Chiêu trong không gian ý niệm vừa động, bóng dáng hóa thành một đạo kim quang vọt đến tên tay Mao Vận Hàn, kim quang rút đi, một thanh đại đao xuất hiện trên tay nàng.

Đao?

Đại đao rất nặng, Mao vận Hàn đã luyện qua đao pháp nên cầm rất thuận tay.

Đằng Xà bị kết giới của Anh Chiêu đánh văng ra xa vô cùng tức giận, hiện giời thấy nhân loaị nhỏ bé đối với hắn phản kháng, nó làm sao có thể tha thứ? Mở ra hai cánh, vô số cái lông chim hóa thành phi châm hướng Mao Vận Hàn vọt tới.

Nhìn phi châm phóng tới, Mạo Vận Hàn mắt ngưng thần, đại đao vung lên, thanh âm vang lên, liền đỡ phi châm phóng tới, động tác của nàng không ngừng lại, thân hình nhanh nhẹn hướng Đằng Xà phóng tới.

Đàng Xà khinh bỉ nhìn Mao Vận Hàn, chỉ bằng ngay cả huyền sư cấp bậc cũng không có chính phế vật cũng có thể tồn thương nó?

Phốc ... ...... ...... ...

Một đạo huyết dịch trào ra, đại đao của Mao Vận Hàn cắt qua mặt Đằng Xà.

Mao Vận Hàn ngẩn ra.

Đại đao cư nhiên uy lực lớn như vậy?

Đằng Xà trừng lớn mắt nhìn Mao Vận Hàn, nhân loại nhỏ bé này cư nhiên đã thương nó? Vẩy da của nó rất cứng cỏi, chính huyễn khí bình thường không thể chậm vào, không nghĩ tới đại đao này lại có uy lực lớn như vậy.

Là nàng khinh thường nó?

Chịu tác động của lực công kích vừa rồi, Mao Vận Hàn toàn thân đau đớn, vô lực, làm cho nàng đối lực lượng càng thêm khao khát mảnh liệt.

"Nhân loại, không biết lượng sức!" Đằng xà phẫn nộ rống lên một tiếng, há miệng liền hướng đầu Mao Vận Hàn táp tới, nếu cắn trúng, khẳng đinh Mao Vận Hàn sẽ trở thành ma không đầu.

Thấy vậy, đại đao trên tay Mao Vận Hàn run lên, Anh chiêu vừa định hóa thân ra giải cứu Mao Vận Hàn, lại bị Mao Vận Hàn dụng ý niệm ngăn chận, Anh Chiêu đợi một chút, Mao Vận Hàn mạnh mẽ phá vỡ ấp chế đao quang kiếm ảnh trong lúc đó, nàng hét lên một tiếng, trong cơ thể phát ra một cổ năng lượng cường đại, màu tím văn trận ẩn ẩn thoáng hiện, một đạo cường đại màu tím hào quang bùng nổ, màu tím chiếu rọi, vạn vật chết, kia tôn quý uy ấp, ngay cả Anh Chiêu cũng nhịn không được muốn quỳ lại.

Mao Vận Hàn nhìn Đằng Xà đằng kia, nắm chặt đại đao trong tay, ra sức vung lên, Mao Vận Hàn huy động tử quang , hướng đằng xà vọt tới, đằng xà nháy mắt trở thành thịt nát.

Một tiếng vang nhỏ.

Một viên đỏ rực đích ma tinh thạch rớt xuống.

Tử quang trên người nàng rút đi, Mao Vận Hàn khôi phục bộ dáng lúc đầu.

Đại đao tức Anh Chiêu ly khai Mao Vận Hàn, nháy mắt hóa thành ma thú đứng bên cạnh nàng.

Nhìn ma tinh thạch trước mặt, Mao Vận Hàn vui sướng nhặt lên, ma thạch đỏ rực chính Hỏa Hệ ma thú, đây chính là chiến lợi phẩm đầu tiên khi nàng đến thế giới này.

Anh Chiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hưng phấn, nhịn không được muốn đánh nàng một trận nói:" như vậy cao hứng , ngươi cũng không phải dùng lực lượng của chính mình đả bại nó, tử quang trên tráng kia dùng nhiều, cũng sẽ dần dần biến mất."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mao Vận Hàn nhất thời đen lại.

Này Anh Chiêu, có cần đã kích vậy không?

Bất quá, nghe được Anh Chiêu nói đến tử quang, Mao Vận Hàn chỉ chỉ tráng mình tò mò hỏi: " người biết đây là cái gì?"

Anh Chiêu đã là ma thú khế ước của nàng , nó không thể không trả lời nàng, nó không thể làm trái với lương tâm à, nhưng hiện tại không phải thời cơ tốt, hắn qua loa trả lời:" Lấy thựnlực hiện tại của ngươi, không phải thời điểm, chờ ngươi cường đại, không cần ta nói, chính người cũng sẽ biết đến".

Mao Vận Hàn trừng mắt liếc Anh Chiêu mộ cái, hắn đây nói tương đương chưa nói.

Bất quá, Mao Vận Hàn không thích nhất ép buộc, Anh Chiêu không nói, nàng cũng sẽ không hỏi lại, chờ đúng thời điểm tốt , hắn nhất định nói.

Mạo Văn Hàn đem ma tinh thu lại, sau đó đứng lên tới chỗ xát Đằng Xà, cầm túi mật, vảy da, lông chim, những cái hữu dụng đều thu thập, trong trí nhớ những thứ này đều là thứ tốt.

Nhìn đồng đồ, Mao Vận Hàn phát sầu, Đằng Xà phi thường khổng lồ, mấy thứ trong cơ thể nó cũng một đống thật to, nàng phải như thế nào lấy về?

Nhìn khuôn mặt Mao Vận Hàn trở nên lo lắng, Anh Chiêu cho nàng chiếc nhẫn không gian.

Nhìn thấy Anh Chiêu cầm nhẫn trên tay, Mao Vận Hàn trươc tiên nghĩ đến đó là: Anh Chiêu nghĩ muốn hướng nàng cầu hôn?

Anh Chiêu cùng Mao Vận Hàn có liên hệ khế ước, Mao Vận Hàn trong đầu nghĩ muốn cái gì, Anh Chiêu làm sao không biết, nó chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Không kiến thức."

Đột nhiên linh quang chợt lóe, Mao Vận Hàn rốt cục biết đây là cái đồ vật gì, nàng vui sướng tiếp nhận nhẫn không gian từ tay Anh Chiêu, tò mò nghiên cứu nó.

"Lão bà nhà quê" Anh Chiêu đột nhiên nói một câu như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.