[Tản Văn] Đào Hoa Thác

Chương 28




- Được thôi.

Dạ Nhược Y dứt khoát trả lời, nàng vung tay, vẽ lên không gian, một vòng ma pháp dưới chân hiện ra, từ từ vòng ma pháp biến mất, để lại là một cái hố sâu.

- Lôi Huyết đại nhân.

- Dạ Nhược Y!

Hai người Tà Âm Linh và Bạch Ân đột nhiên xuất hiện nhảy vào vòng ma pháp. Ma pháp không gian đưa cả bốn người rời đi.

Bốn người xuất hiện ở trong một hang động, xung quanh có vài viên đá màu sắc phát sáng.

- Nơi này?

Tà Âm Linh nhìn một nơi xa lạ thì thầm lên tiếng.

Dạ Nhược Y không trả lời, nàng từ dưới hồ nước bước lên, đi ra ngoài hang.

Nàng quay về Dạ gia, theo sau là ba người, suốt đường đi cả bốn người đều im lặng, khiến bầu không khí thật nặng nề.

- Ầm.

Đang bay giữa đường, đột nhiên có một nhóm người va chạm vào nhóm của Dạ Nhược Y, khiến cả hai bên đều rơi xuống.

- Không có mắt sao?

Một nam nhân tóc vàng tức giận quát. Nhưng sau đó khi nhìn thấy Dạ Nhược Y một thân huyết sắc lại có phần ướt sũng, không hiểu sao lại khiến tim hắn đập loạn xạ cả lên, như một tiếng đánh vào hắn.

- Vị tiểu thư này không biết là ai?

Dạ Nhược Y nhìn tên nam nhân tóc vàng, đưa ta trước mặt nàng thế này, nàng lại khinh thường, hất tay hắn đi, vô tình nói lên:

- Dạ Nhược Y.

- Hả?

Tên nam nhân ngơ ngác. Những người bị té ở phía sau hắn từ từ đứng dậy, nhìn nhóm người Dạ Nhược Y, tức giận quát:

- Đi không nhìn xung quanh à?

Những người đó, nhìn lại bốn người Dạ Nhược Y, cả một nhóm bảy người như bị sét đánh, cảm giác tim đập mạnh, trai gái trong nhóm người đó đều nảy sinh tình với bốn người.

- Bắt được rồi.

Một âm thanh vang lên, nhóm bảy người kia ngơ ngác nhìn lại tay của mình, không biết đã bị trói từ khi nào?

- Dạ Qua Thần, ngươi...cái tên chơi bẩn!

Dạ Qua Thần nhìn bọn họ, sắc mặt lạnh nhạt thì đột nhiên cười lên quái dị như ác ma:

- Ta gọi các ngươi ba lần rồi đấy! Có nghe không? Ta trói các ngươi lại mà các ngươi còn không biết, đúng là ngu đến hết thuốc chữa.

Từ xa đi đến, một nữ nhân thân hình thướt tha, nàng thấy nơi này có phần ồn ào, lên tiếng:

- Có gì mà ồn ào thế?

- Mẫu thân, à không có gì đâu a, chỉ bọn người này muốn tỷ thí với con và bị thua thôi ấy mà.

Người này là Hàn Y La, trong nhóm bốn người Dạ Nhược Y không ai là không biết nàng.

- Y La đại nhân.

Tà Âm Linh đôi mắt long lanh nhìn Hàn Y La, nàng vui sướng nhảy tới ôm lấy nàng.

- Nhược Y, muội về rồi sao? Tu vi của muội?

Dạ Qua Thần lướt mắt qu nhìn thấy Dạ Nhược Y vui vẻ lên tiếng.

- Tu vi của muội sao? Thượng vị Thần đỉnh phong.

Hàn Y La đang vui vẻ khi gặp được Tà Âm Linh, thì nghe Dạ Qua Thần nhắc đến tên "Nhược Y" thì nàng không khỏi quay lại nhìn.

Con người huyết sắc này, lại chính là người đã đưa nàng quay về thế giới này, nhưng nhìn lại bên cạnh Dạ Nhược Y, thì đi theo là Lôi Huyết và Bạch Ân.

- Nhược Y, tránh xa tên đó ra!

Hàn Y La quát lên. Dạ Nhược Y ngơ ra, liếc nhìn lại bên cạnh là Hàn Tử Lôi, nàng cười nhạt:

- Mẫu thân không cho ta và ngươi một chỗ, nên... hắc hắc.

Hàn Tử Lôi lo lắng, chạy đến chỗ của Hàn Y La, đôi mắt long lanh như cún con, vang xin:

- Nhạc mẫu đại nhân, ta sai rồi, người đừng tát ta và Y Y đi, ta xin người.

Hàn Y La, Tà Âm Linh và cả Bạch Ân đều đơ ra, không phản ứng kịp với tình huống hiện tại. Bạch Ân thì đã hiểu lí do tại sao, Lôi Huyết đại nhân lại đi đến thế giới này, tất cả là vì con người huyết sắc kia.

- Cách nói này...

Dạ Qua Thần có phần thấy hơi quen quen, khi nhận ra rồi thì cười ngã nghiêng ngã ngửa.

- Ha ha...Hàn Tử Lôi, không ngờ vẫn còn gặp lại được ngươi...lại còn trong bộ dáng này nữa chứ... ha ha... mắc cười chết mất thôi...

Dạ Qua Thần vất vả lắm mới nói hết một câu, xoa đi nước mắt ở trên khuôn mặt, quả thật cái tình huống này dù đã thấy nhiều ở kiếp trước, nhưng bây giờ thấy lại vẫn rất buồn cười.

- Thần đại ca, đừng đùa...

Hàn Tử Lôi mặt đỏ bừng lên, xấu hổ nói.

Hàn Y La thì vẫn chẳng thể nào thích nghi được ngay, Dạ Qua Thần biết được lên tiếng:

- Đi, chúng ta tìm nơi để nói chuyện rõ ràng.

Mất gần nửa ngày, Hàn Y La mới hiểu rõ mọi chuyện.

Hàn Tử Lôi chính là tên thật của Lôi Huyết, Dạ Qua Thần không thể nói là Dạ Nhược Y và Hàn Tử Lôi là vợ chồng từ kiếp trước, hắn chỉ có thể nói là Hàn Tử Lôi luôn nhớ về Dạ Nhược Y, si tình ngay từ khi gặp lần đầu, lúc nàng vừa xuyên qua thế giới Tà Thiên.

Giải thích xong, mọi người nói chuyện với nhau, một lúc lâu, rồi tìm gặp Dạ Tĩnh Phong. Cứ nghĩ là có chuyện gì quan trọng, hóa ra hai người Hàn Y La và Dạ Tĩnh Phong muốn làm hôn sự.

Biết được tin này, Dạ Qua Thần như muốn té xuống ghế, nhưng rốt cuộc thì vẫn cười gật đầu đồng ý.

Trong nghị sự đường.

- Hôn lễ của Nhược Y sẽ tổ chức vào ba tháng tới, mọi người nghĩ sao?

Dạ Tĩnh Phong ở trong nghị sự đường lên tiếng.

- Không được, ta không chấp nhận nàng ta. Chẳng phải nói lúc trước là bọn ta chấp nhận trừ khi cr hai đều có vấn ấn sao?

Dạ Nhược Y nghe nhị trưởng lão nói, nàng lên tiếng:

- Không phải là không có vấn ấn. Chỉ là khi đó ta đã ở trên cấp Thần Linh, nên vân ấn đã chuyển hóa thành năng lượng, giúp ta thăng cấp rồi.

Nhị trưởng lão đứng họng, không biết nói gì nữa.

- Vậy quyết định vậy đi, ba tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ.

Dạ Đường Tam ở trên ghế thượng nói.

. . .

Mọi người bàn qua bàn lại một hồi quyết định này nọ xong xuôi tất cả lại đi đưa thiệp mời.

Từng người ở từng nơi, Dạ Nhược Y và Hàn Tử Lôi mất đến một tháng thời gian để đưa thiệp mời cho tất cả bạn bè.

Ba tháng thời gian đã tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.