[Tản Văn] Đào Hoa Thác

Chương 20




Tôi đã có lần muốn đến Đài Bắc tìm anh, nhưng rồi lại thôi. Tôi cứ sống như vậy, ngày qua ngày, tháng qua tháng, lâu dần đã qua những mười năm. Nếu tôi được như năm tám tuổi, mất đi toàn bộ kí ức của bản thân, thì có lẽ sẽ không đau lòng, không cảm nhận được sự co bóp dồn dập của trái tim mình mỗi khi nhìn thấy anh trên màn hình tivi. Đặc biệt là nụ cười ấy, bao nhiêu năm vẫn rạng ngời, đẹp lộng lẫy như một minh tinh hay diễn viên điện ảnh. Một người đàn ông thành công, một người chồng mơ ước của biết bao người phụ nữ, rốt cục lại chính là anh trai của tôi - Trịnh Du Hạo, là chồng của cô gái kia, cô ta là ai chứ, tại sao có thể khiến anh yêu ? Tôi không biết đã đặt ra bao nhiêu câu hỏi cho suy nghĩ này, nhưng chỉ có duy nhất một câu trả lời, đó là cô ấy xinh đẹp hơn bất cứ người con gái nào khác. Cô ấy có đôi mắt to tròn, đen nhánh, hàng lông mày lá liễu, bờ môi lúc nào cũng đỏ mọng như nước kia. Dáng hình thon thả, gương mặt tựa như búp bê bằng sứ. Cô ấy đẹp và quyến rũ, thông minh nhưng không tỏ ra kiêu ngạo, là người phụ nữ hoàn hảo, được người khác ca tụng... Còn tôi chẳng là gì, thậm chí không đủ tư cách đem ra so sánh với hai từ "chị dâu".

Bắc Kinh vào buổi đêm rực rỡ ánh đèn, tôi hòa mình vào dòng người đông đúc, lang thang trên mọi nẻo đường của thành phố. Tôi không biết mình đã đi những đâu, đi bao xa, tôi cứ đi mãi, ánh mắt hững hờ nhìn dòng người di chuyển xung quanh. Mọi chuyện xảy ra, có lẽ đã đi quá giới hạn của sự chịu đựng rồi.

Có vài bông tuyết nhỏ bé rơi xuống, đậu trên bả vai tôi. Tôi đứng lặng một chỗ, ngửa lên nhìn bầu trời đêm có thêm những bông hoa nhỏ bé trắng xóa đang rơi xuống. Một tiếng thở dài - Tuyết rơi rồi !

Tôi mặc kệ dòng người huyên náo, lại bước tiếp trên con đường không của riêng ai. Thành phố đông đúc, nên con người cũng trở nên nhỏ bé hơn bao giờ hết, nhất là tôi chỉ có một mình dưới màn đêm lạnh lẽo này. Tôi cô đơn... Thực sự rất cô đơn.

...

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy trên người mình bám đầy tuyết. Nó dường như đã phủ kín cả cơ thể tôi.

Có tiếng động cơ xe ì ì vang lên, tôi quay qua nhìn chiếc ô tô bị tuyết che phủ. Người bên trong đang cố gắng khởi động nhưng mãi không được. Anh ta bỏ cuộc, mở cửa xe ra ngoài. Tôi vẫn ngồi thần ra tại chỗ đó, nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh chiếc xe của anh ta. Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc hồi hộp, trái tim tôi đập nhanh, hơi thở cũng rồn rập hơn. Tôi đưa tay lau đi đôi mắt đang nhoèn ra của mình, nhưng lau mãi cũng chỉ thấy lờ mờ. Tôi đã nhận ra anh ấy.

"Anh trai !" Lời nói phát ra từ cuống họng khô rát của tôi, nhưng nó không đủ lớn để níu lấy đôi chân đang bước xa dần của anh. Tôi lết trên nền đất lạnh cóng, đạp trên tuyết chạy theo anh, nhưng rồi lại bị vấp và ngã xuống đất. Chân tôi đau nhức, nó tê cứng lại khiến tôi không thể bước thêm một bước nào nữa. Bàn tay đã trở nên tím bầm lại, tôi đưa nó chạm vào không trung, cố gắng nắm lấy hình bóng đang khuất dần trước tầm mắt. Tôi gọi tên anh, nước mắt đồng thời chảy ra ướt đẫm trên gương mặt, nó mau chóng khô lại, lạnh lẽo và ran rát.

Anh ấy đi thật rồi, đi xa rồi, tôi không còn cơ hội để gọi tên anh nữa.

Những người xung quanh nhìn tôi, họ chỉ lắc đầu, sau đó bước ngang qua, không ai còn để ý thấy một cô gái đang nằm dài trên mặt tuyết. Có vài đứa trẻ nặn bóng tuyết ném những hình tròn vo đến chỗ tôi. Từng quả bóng tuyết ném đến và vỡ tan ra, tôi không cảm thấy gì, đầu óc choáng váng, và trong màn tuyết trắng xóa, tôi thấy một bông hoa hồng trắng rơi ra từ cánh cửa xe ô tô.

Một cô gái xinh đẹp, kiều diễm bước xuống xe. Tiếng giày cao gót lạch cạch vang lên bên tai, đế dày nghiền nát cánh hoa hồng trắng. Nước mắt tôi ứa ra, tôi ngước lên nhìn cô ta, trong lòng lại đau nhói, người phụ nữ đó không phải chính là chị dâu của tôi hay sao ? Hoa hồng trắng... Lâu lắm rồi tôi không còn nhìn thấy nó, lâu lắm rồi không còn ngửi mùi hương của nó. Không ngờ ngày nhìn thấy, lại là lúc nó bị người ta chà đạp.

Tôi cảm nhận thấy sự mệt mỏi của bản thân mình. Tôi kiệt sức và không thể đứng dậy để bước tiếp trên con đường này. Có lẽ, tôi nên từ bỏ thì hơn. Đã từ lâu, tôi không còn lý do để sống tiếp. Đây, hẳn là cơ hội mà ông trời ban cho tôi.

Cuộc đời với cái kết bi đát ?

Đôi mắt tôi díu lại và nhắm nghiền. Điều tôi thấy, không còn phải là bông hoa hồng trắng hay đôi giầy cao gót đen bóng của người phụ nữ kia, mà là hình ảnh của anh, lúc anh đang mỉm cười trên màn hình tivi. Lúc anh ôm chặt lấy tôi và nói "Đừng sợ, hãy đẩy nỗi sợ hãi đó sang cho anh"... "Em là đứa trẻ ngốc nghếch, lúc nào cũng đem phiền toái đến cho người khác"... "Em lại gần đây một chút, anh không thể tìm thấy em"

"Anh trai, nếu một ngày nào đó em biến mất, anh có đi tìm em hay không ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.