[Tản Văn] Đào Hoa Thác

Chương 14




Cô dâu vừa cưới được hai tiếng đồng hồ của chàng miễn cưỡng nhúc nhích khi xe ngựa dừng lại một cách khéo léo, và với sự miễn cưỡng tương tự Stephen rời đôi môi chàng ra khỏi môi nàng. "Chúng ta đang ở đâu vậy?" nàng hỏi, giọng nàng thì thầm nhỏ nhẹ, yếu đuối.

"Về nhà," Stephen nói, một chút ngạc nhiên trong giọng nói khàn khàn của chính chàng.

"Của chàng à?"

"Của chúng ta", chàng sửa lại, và Sherry cảm thấy run lên vì sung sướng bởi âm thanh của nó.

Một người hầu đang mở cửa xe ngựa và vươn vào bên trong để đặt kéo bậc thang xuống. Sherry miễn cưỡng cố gắng để vuốt thẳng mái tóc của nàng bằng cách cào những ngón tay qua nó và vuốt nó ra phía sau đầu. Khi nàng làm việc đó, nàng để ý thấy cái cách ánh nhìn của chàng lạc vào mái tóc nàng, hầu như hướng theo nó một cái vuốt ve xuống dưới hai bờ vai nàng trong khi những đường nhăn nhỏ xíu ở đuôi mắt chàng nhăn lại trong một nụ cười thấu hiểu. "Chàng đang nghĩ về chuyện gì vậy?" nàng hỏi.

Điệu cười của chàng sâu đậm thêm. "Một vài điều ta đã nghĩ tới khi nàng bước ra khỏi phòng thay đồ ở London, tháo cái khăn tắm ra khỏi đầu nàng, và thông báo với ta bằng cái giọng kinh khủng nhất là tóc của nàng "màu đồng.""

"Chàng nghĩ tới điều gì cơ?" nàng kiên quyết khi chàng đứng lên và đưa tay cho nàng.

"Ta sẽ nói với nàng sau. Hay tốt hơn là, ta sẽ chỉ cho nàng," Stephen hứa.

"Nó nghe thật bí ẩn," Sherry trêu ghẹo.

Trong suốt bốn năm qua, những người phụ nữ đã lao mình vào Stephen với hi vọng một ngày nào đó trở thành nữ chủ nhân của tòa nhà lộng lẫy mà chàng đã thiết kế và xây dựng có tên gọi là Montclair. Lúc này, chàng đang đợi phản ứng của người phụ nữ mà chàng cuối cùng đã chọn lựa để trở thành nữ chủ nhân của nó.

Sherry khoác tay vào khuỷu tay chàng, thân ái cười với người giữ cửa đã bước ra để giúp họ, bước một bước lên phía trước, và nhìn lên tòa lâu đài đá uy nghi, đang hiện ra trước mặt nàng. Nàng đứng sững lại, nhìn chằm chằm không tin vào những cái cửa sổ sáng chói lòa trải dài suốt mặt tiền của nó, rồi nàng nhìn qua vai mình tới con đường đánh xe vào nhà dài uốn lượn được sắp thành hàng với những cỗ xe ngựa sang trọng ở cả hai phía như nàng có thể nhìn thấy. Nàng nhìn thấy nó, và rồi nhìn chàng, và nói bằng một âm thanh tuyệt đối choáng váng, "Chàng đang mở tiệc ư?"

Stephen quay đầu lại và cười to, rồi chàng quàng tay quanh nàng và vùi khuôn mặt tươi cười của chàng vào tóc nàng. "Ta mất trí vì nàng mất, phu nhân Westmoreland ạ."

Nàng không bị ấn tượng bởi tòa lâu đài, nhưng nàng hạnh phúc và bị ấn tượng với cái cái tên gọi mới của nàng. "Sheridan Westmoreland," nàng nói lớn. "Em vô cùng thích nó." Đằng sau họ, chiếc xe ngựa của Nicholas DuVille dừng lại và Sherry nhớ lại sự chú ý thực sự của nàng . "Chàng đang mở tiệc ư?"

Stephen gật đầu, nhìn tới DuVille và đợi khi anh bước về phía họ. "Đây là dinh nhật lần thứ 60 của mẹ ta. Ta định mở một vũ hội để kỉ niệm dịp này, đó là lý do mà anh trai và chị dâu ta đã không có mặt ở nhà thờ. Họ đang đóng vai chủ nhà trong sự vắng mặt của ta." Nàng trông có một chút mất tinh thần, và chàng giải thích, "Những thiệp mời đã gửi đi nhiều tuần trước, nhưng ta đã không muốn dời lễ cưới của chúng ta cho đến sau vũ hội. Chính xác hơn," chàng gượng bổ sung, "Ta đã không thể chịu đựng được tình trạng chờ đợi thêm ngày nào nữa để biết liệu sẽ có một đám cưới hay không."

"Không phải chuyện đó," nàng nói một chút liều lĩnh khi họ bước lên bậc thềm cầu thang, "đó là em không mặc lễ phục -"

Nicki nghe thấy điều đó và gửi cho nàng một cái nhìn tổn thương. "Tôi đã tự tay chọn cái váy này ở London."

"Vâng, nhưng nó không phải là một cái váy dạ hội," Sheridan giải thích khi người quản gia mở cánh cửa và sự bùng nổ của tiếng cười và âm nhạc vây quanh nàng từ mọi phía. Trước mặt nàng một cái cầu thang kiểu Palladian chạy dài hướng lên trên thành một hình chữ U duyên dáng ở cả hai phía của căn phòng giải lao mênh mông. Bên cạnh nàng, một người quản gia với khuôn mặt quen thuộc và một nụ cười rạng rõ đứng nghiêm trang, chờ đợi được thông báo tên của nàng, và Sherry quên mất vấn đề về chiếc váy. "Colfax!" nàng vui mừng thốt lên.

Ông ta cúi người xuống theo nghi lễ. "Chào mừng đã về nhà, phu nhân Westmoreland."

"Tất cả mọi người đều ở đây ư?" Stephen hỏi, kéo ý nghĩ của chàng ra khỏi cái giường lớn đang chờ đợi họ ở trên gác tới những vấn đề khẩn cấp hơn là phải thay đổi y phục.

"Họ ở đó."

Với một cái gật đầu, Stephen nhìn vào người bạn tốt nhất của chàng. "Tại sao anh không đi thẳng vào phòng vũ hội, và Sherry và tôi sẽ thay quần áo."

"Đừng có mơ. Tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt của họ."

"Rất tuyệt, chúng tôi sẽ thay đồ và gặp lại anh sau -" Stephen thực sự suy nghĩ khả năng hẹn hò với cô dâu của chàng trước khi chàng tham gia một vũ hội mà sẽ kéo dài tới vài giờ trước khi trời sáng.

"Trong vòng 20 phút nữa," DuVille nhấn mạnh với một cái nhìn hiểu biết.

Sherry nghe chuyện đó chỉ với một nửa sự chú tâm của nàng trong khi nàng tự hỏi nàng đang được trông đợi thay đồ gì. Nàng hỏi Stephen điều đó khi chàng chàng dẫn nàng lên gác, nhưng câu trả lời của chàng bị ngắt bởi Nicki DuVille gọi theo sau họ từ bậc cầu thang, "Hai mươi phút, hoặc tôi sẽ đi theo hai người."

Lời nhắc nhở có vẻ vô tình đó khiến anh chồng mới cưới của nàng lẩm bẩm điều gì đó. "Chàng vừa gọi Nicki là gì thế?"

"Ta đã gọi anh ta là "Người đúng giờ," Stephen nói dối với một nụ cười không cưỡng lại được với cái nhìn ngờ vực trên mặt nàng.

" Nó nghe không giống như vậy."

"Nó gần giống thế," chàng nói, dừng lại trước cửa dãy phòng ở cuối hành lang. "Không có thời gian để may một cái váy dành riêng cho cho nàng, vì thế Whitney đã mang một cái mà chị ấy nghĩ là rất hợp với sự kiện đặc biệt – mang nàng trở về với ta." Khi chàng nói, chàng với tay ra và đẩy mở cánh cửa. Sheridan nhìn qua chàng và nhìn thấy ba cô hầu gái đứng thành hàng, nhưng sự chú ý của nàng lại rơi vào một cái váy sa tanh màu ngà ngoạn mục đang được trải một cách đáng yêu trên chiếc giường rộng lớn, đuôi váy dài của nó trải bên trên của ga trải giường và kéo xuống cả sàn nhà. Bị mê hoặc, nàng bước một bước lên phía trước rồi dừng lại và nhìn từ chiếc váy lộng lẫy tới nụ cười dịu dàng của chồng nàng . "Cái gì vậy?".

Thay vì trả lời, chàng vòng tay qua gáy nàng, ép má nàng thật chặt vào ngực chàng, và thì thầm, "Váy cưới của Whitney đấy. Chị ấy đã muốn nàng mặc nó nếu nàng quay trở về với ta."

Sheridan nghĩ thật là ngớ ngẩn khi khóc chỉ đơn giản bởi vì nàng hạnh phúc.

" Nàng phải mất bao lâu để chuẩn bị sẵn sàng?"

"Một giờ đồng hồ," Sheridan buồn rầu nói, "nếu chúng ta phải làm việc gì đó kĩ lưỡng với tóc của em."

Lần thứ hai, chàng nghiêng đầu và thì thầm điều gì đó mà các cô hầu gái không thể nghe được: " Hãy chải tóc, nếu nàng phải làm thế, và rồi để nguyên nó như thế"

"Ồ, nhưng-"

"Ta có một sự say mê đặc biệt với mái tóc dài, óng ánh, đỏ rực của nàng."

"Trong trường hợp đó, "nàng nói hơi run run khi chàng để nàng đi, "Em nghĩ em sẽ thả nó xuống tối nay."

"Tốt, bởi vì chúng ta chỉ còn có 15 phút nữa."

Bà công tước quả phụ nhìn Hugh Whitticomb khi người quản gia phụ đang đứng nghiêm trang ở ban công xướng tên của Công tước và nữ công tước Hawthorne khi họ đi qua ông ta và tìm đường trong phòng vũ hội đông đúc. "Hugh, ông có biết mấy giờ rồi không?" bà hỏi.

Clayton nhìn đồng hồ của anh, trả lời cho vị bác sĩ. "Đã quá 10 giờ rồi."

Câu trả lời khiến cho một nhóm nhỏ người nhìn nhau chán nản. Whitney nói lên tất cả ý nghĩ của bọn họ với một giọng chứa đầy sự cam chịu buồn bã. "Sherry đã từ chối chú ấy hoặc là họ đã phải ở đây ba giờ trước."

"Tôi đã cảm thấy cực kì chắc chắn-" Bà Charity bắt đầu, rồi dừng lại, hai bờ vai hẹp của bà rũ xuống với sự thất vọng.

"Có lẽ DuVille không thể khiến cô ấy đồng ý để tới nhà thờ," Jason Fielding gợi ý, nhưng vợ anh lắc đầu và nói dứt khoát, "Nếu Nicki DuVille đã muốn cô ấy đi cùng anh ấy, anh ấy sẽ tìm được cách để thuyết phục cô ấy làm điều đó."

Không nghi ngờ là cô khiến việc đó nghe như thể không phụ nữ nào có thể chối từ Nicki bất kì chuyện gì, cô nhìn lên và thấy chồng cô đang nhăn mặt với Clayton Westmoreland."Có điều gì đó về DuVille mà tôi vẫn chưa chú ý thấy chăng?" anh hỏi Công tước. "Điều gì đó khiến anh ta trở nên hấp dẫn khó cưỡng?"

"Tôi không gặp vấn đề gì khi cưỡng lại anh ta," Clayton nói cộc lốc, rồi anh dừng lại khi một trong những bà dì tới chúc mừng sinh nhật mẹ anh.

"Thật là một buổi vụ hội tuyệt với, Alicia. Bà chắc phải rất hạnh phúc tối nay."

"Tôi có thể hạnh phúc hơn," bà công tước quả phụ nói với một tiếng thở dài khi bà quay lại bắt đầu lẫn vào những vị khách trong phòng vũ hội.

Ở ban công phía trên, quản gia phụ xướng tên những vị khách mới tới. "Đức ngài Roderick Carstairs, Ngài Nicholas DuVille ..."

Bà quả phụ quay nhanh lại và nhìn lên, cùng với phần còn lại của nhóm nhỏ người đang chờ đợi lời tuyên bố kết quả thắng lợi. Nicki nhìn xuống họ, khuôn mặt đẹp trai của anh nghiêm nghị khi anh từ từ bước dọc theo ban công theo hướng cầu thang dẫn xuống phòng vũ hội. "Chuyện đó đã không diễn ra!" Whitney đau đớn thì thầm, quan sát vẻ mặt của anh. "Chúng ta thua rồi."

Chồng cô lướt nhẹ tay trên eo cô và kéo cô gần lại. " Nàng đã cố gắng, em yêu. Nàng đã làm mọi thứ có thể làm. "

"Chúng ta tất cả đã làm thế" Charity Thornton đồng ý, cằm bà run lên khi bà buồn bã nhìn Hugh Witticomb và rồi nhìn lên Nicholas DuVille.

"Bá tưóc và nữ bá tước Langford!"

Lời thông báo đó là nguyên nhân những phản ứng tức thì của những người có mặt trong phòng vũ hội, họ nhìn nhau trong sự ngạc nhiên và rồi quay về phía ban công, nhưng chẳng có gì so sánh được với phản ứng giữa một nhóm nhỏ gồm bảy người đang cố giữ một hi vọng. Một sự choáng váng đến với toàn bộ nhóm người, những bàn tay giơ ra một cách mơ hồ và tìm thấy tay nhau, những khuôn mặt hướng ra phía ban công, trong khi những nụ cười vui sướng nhanh chóng trở nên rõ ràng và những đôi mắt mờ đi vì lệ.

Mặc một bộ lễ phục buổi tối màu đen với áo gi lê trắng và áo sơ mi trắng có diềm vải xếp nếp, Stephen Westmoreland, Bá tước Langford đang bước qua ban công. Trong tay chàng là một công chúa thời trung cổ mặc một bộ váy sa tanh màu ngà khảm ngọc trai với cổ áo vuông, trễ vuốt thon tới cuối hình chữ V ở chỗ thắt lưng. Một sợi dây bằng vàng với kim cương và ngọc trai ở mỗi mắt xích kéo xuống bên hông nàng, đung đưa với mỗi bước chân, và tóc nàng đổ xuống với những sóng tóc màu lửa và những lọn dày quanh vai và lưng.

"Ồ, Chúa- " Charity thì thào trong kinh ngạc, nhưng lời nói của bà bị chìm xuống bởi những tiếng vỗ tay như sấm bắt đầu khắp phòng vũ hội và tăng dần âm lượng cho đến khi nó dường như làm rung chuyển cả những cái xà nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.