[Tản Văn] Đào Hoa Thác

Chương 1




Với rất nhiều thời gian chuẩn bị tinh thần cho bất kì sự khó chịu nào mà gia đình Westmoreland đã lên kế hoạch dành cho nàng ở Claymore, Sheridan gần như đã tự thuyết phục được mình rằng nàng đã được củng cố vững chắc để chống lại định mệnh. Trong hàng tuần liền, nàng đã tự nhắc nhở mình rằng nàng hoàn toàn vô tội, và rằng sự tốt đẹp và ngay thẳng thuộc về nàng. Để tự sỉ nhục bản thân hơn nữa chống lại trái tim tan vỡ, nàng đã kiên quyết đặt dấu chấm hết cho những giấc mộng hão huyền của nàng về Stephen.

Kết quả là, nàng đã có thể chịu đựng được một chuyến đi tới Claymore với cái mà nàng nghĩ là một sự lạnh nhạt cam chịu. Thay vì tự hỏi nàng sẽ mất bao lâu thì nhìn thấy Stephen – hay liệu nàng có được nhìn thấy chàng không – nàng tập trung vào những câu chuyện vui vẻ của các cậu bé nhà Skeffington, bọn chúng đang đi cùng với nàng trong chiếc xe ngựa thứ ba trong số ba xe đã được thuê để chở đoàn tùy tùng. Thay vì tự hỏi Stephen sẽ làm gì hay nói gì khi thấy nàng, nàng khăng khăng đòi mấy đứa trẻ hát những bài hát vui vẻ với nàng trong suốt chuyến đi dài hai giờ đồng hồ. Thay cho việc thò cổ ra ngoài xe ngựa để được nhìn thấy ngôi nhà lần đầu tiên, Sheridan kiên trì dành tất cả những suy nghĩ, tất cả sự chú ý của nàng tới vẻ ngoài của hai cậu bé trong khi bầu đoàn nhà Skeffington tiến vào đường xe ngựa uốn lượn, trồng đầy cây hai bên và đi ngang qua một cây cầu đá dẫn tới ngôi nhà thôn quê của Công tước Claymore. Nàng chỉ cho phép bản thân một cái liếc nhìn thoáng qua, không quan tâm tới mặt tiền của tòa nhà vĩ đại với hai chái nhà vểnh lên vòng quanh một lối vào rộng rãi, nàng cũng không cho phép bản thân chú ý tới những ban công và cửa sổ có chấn song tô điểm cho mặt tiền của nó.

Ngoại trừ nhịp tim phản trắc của nàng không ngừng đập gấp gáp hơn khi nàng bước xuống xe ngựa, thì nàng đã được củng cố vững chắc để chống lại bất sự xúc động nào đến nỗi nàng đã có thể nặn ra một nụ cười lịch sự, cứng ngắc với những người hầu đã tỏa ra từ trong nhà trong bộ chế phục màu nâu sẫm và vàng của nhà Westmoreland để giúp đỡ những người khách mới tới. Mặc bộ váy vải chéo đơn giản màu xanh đậm, với mái tóc được buộc chặt thành một búi nơi gáy, và cổ áo màu trắng vừa khít được cài khuy một cách kín đáo ở cổ, Sheridan trông chính xác như một cô gia sư khi nàng xuống xe. Với hai bàn tay đặt lên vai hai cậu bé, nàng tiếp lên những bậc cầu thang ngắn, phía sau là Ngài John và Bà Skeffington và Julianna.

Cằm của nàng ngẩng cao, nhưng không cần xông xáo đến thế, và hai vai nàng thẳng đơ, nhưng rồi nàng không có bất kì lý do gì để xấu hổ hay phải biện hộ, không ngay cả vì vị trí đáng trọng làm gia sư của nàng, cho dù đó chỉ là vị trí người làm thuê. Lần thứ mấy nghìn trong vòng ba tuần qua, nàng tự nhắc nhở mình rất chắc chắn rằng nàng đã không bao giờ cố ý lừa dối nhà Westmoreland hay bất kì ai khác. Bá tước Langford mới là người cố tình và nhầm lẫn nói dối nàng về chuyện chàng là vị hôn phu của nàng và về chuyện chàng thực sự muốn cưới nàng. Gia đình của chàng đã vào hùa với chuyện này, bởi vậy trách nhiệm và tội lỗi và tủi hổ thuộc về họ, chứ không phải nàng.

Không may là, sự tự tin khó khăn lắm mới dành được của Sheridan đã phải chịu một đòn trời giáng ngay khi nàng hướng dẫn những đứa trẻ vào trong phòng giải lao trên lầu ba, nơi có nhiều người hầu mặc chế phục hơn nữa đứng trong tầm mắt, chờ đợi để chỉ cho những người khách mới đến phòng của họ ngay khi người phụ quản gia đã chính thức chào hỏi họ và thông báo mỗi vị khách sẽ được chỉ vào phòng nào. "Nữ công tước hi vọng ông bà sẽ thích quang cảnh đặc biệt nhìn ra từ phòng nghỉ màu xanh của ông bà," ông ta bảo với Ngài John và Bà Skeffington. "Khi ông bà đã có đủ thời gian nghỉ ngơi mong muốn để hồi sức từ chuyến hành trình của hai vị, lệnh bà rất vui lòng được mời ông bà cùng tham gia với lệnh bà và những người khác trong phòng khách." Khi ông ta nói xong, một người giữ cửa bước lên hàng đầu để đưa họ tới phòng khách màu xanh.

"Thưa Tiểu thư Skeffington, căn phòng kế bên đã được chuẩn bị sẵn sàng cho tiểu thư." Ông ta quay sang hai cậu bé khi Julianna bắt đầu đi lên cầu thang rộng rãi cùng với một người giữ cửa khác.

"Thưa hai thiếu gia," Hodgkin nói tiếp, "phòng của hai cậu ở trên tầng ba, nơi có các phòng vui chơi. Và cô gia sư sẽ, tất nhiên –" Ông ta quay sang Sheridan, và mặc dù nàng đã có thời gian chuẩn bị cho bản thân khỏi giây phút khi ông ta nhìn thấy và nhận ra nàng, nàng vẫn không được chuẩn bị cho cái nhìn kinh hoàng lướt qua khuôn mặt của Hodgkin khi đôi mắt xanh đục của ông ta bám lấy khuôn mặt nàng, trượt xuống bộ váy rẻ tiền, rồi lại quay ngược lại mặt nàng. "-tất nhiên, sẽ -" ông ta lắp bắp, "ở ngay gần bên – trong một căn phòng - ở ngay bên kia hành lang."

Sheridan có một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn giơ tay ra và chạm vào bên má nhăn nheo của ông ta, để nói với ông ta rằng chuyện rất bình thường khi nàng ở đây như một gia sư, và rằng ông ta không cần phải trông như là sắp khóc như thế. Thay vào đó, nàng cố gắng nhếch mép gần giống như cười. "Cám ơn ông rất nhiều –" nàng nói và khẽ thêm vào, "Hodgkin."

Căn phòng của nàng nhỏ hơn so với phòng hai cậu bé và được bày biện đơn giản với một chiếc giường, một cái ghế, và một chiếc bàn có bồn rửa mặt và bình đựng nước, nhưng so với căn phòng gác mái mà nàng ở tại nhà của Skeffington thì nó giống như thiên đường. Hơn thế nữa, tòa nhà quá rộng tới nỗi nếu nàng ở tầng ba, nàng có thể dễ dàng tránh ánh mắt của vị chủ nhà cùng cả gia đình chàng. Trong nỗ lực giữ mình bận rộn, nàng rửa mặt và tay, dỡ những bộ đồ ngủ ra, và đi sang kiểm tra phòng hai cậu chủ.

Hai cô gia sư khác cũng được sắp xếp ở cuối hành lang, và khi Sherry dẫn hai cậu bé vào phòng vui chơi, họ cũng xuất hiện ở đó với những cậu chủ của họ, hai cậu bé có lẽ khoảng bốn tuổi. Sau màn giới thiệu thân thiện, những người gia sư này khăng khăng đòi rủ hai cậu bé nhà Skeffington vào một trò chơi với những cậu bé nhỏ hơn, và Sheridan thấy điều cuối cùng mà nàng mong ước: đầy thời gian rảnh rỗi.

Bỏ ra ngoài khỏi sự náo động do bốn cậu bé gây ra, nàng lang thang trong căn phòng rộng lớn, tràn ngập ánh nắng, ngang qua một chiếc bàn lớn có cả một đoàn quân lính gỗ, rồi nàng cúi xuống nhặt lên hai cuốn sách bị rơi ra khỏi giá. Nàng đặt chúng trở lại, lỡ đãng cầm lên một cuốn vở nháp nằm trên cùng của kệ sách, mở trang bìa ra... và cảm thấy trái tim nàng ngừng đập. Bên dưới bức vẽ của một đứa trẻ về một thứ có vẻ như là một con ngựa đang ăn cỏ trên cánh đồng – hay đang uống nước từ một cái hồ - là một cái tên, được viết một cách kì lạ và tỉ mẩn: STEPHEN WESTMORELAND.

Sherry đóng sập cuốn vở và quay người đi, nhưng tấm giáp dày công chuẩn bị của nàng lại bị chấn động lần nữa – lần này trên phạm vi toàn diện: cách nàng một vài mét, một bức tranh được đóng khung phía trên cái bàn bên cạnh con ngựa gỗ bập bênh, vẽ một cậu bé tóc đen đang vòng tay quanh cổ con ngựa và một nụ cười tinh quái nở trên khuôn mặt cậu, không phải là một sự vuốt ve mạnh dạn, mà nó là kiểu cười không thể cưỡng lại được, và cũng không còn nghi ngờ gì nữa, là nụ cười của Stephen.

"Tôi nghĩ tôi sẽ tham gia vào trò chơi," Sherry nói to, quay lưng lại với bức tranh. "Chúng ta chơi trò gì đây?" nàng hỏi Thomas Skeffington, cậu bé bảy tuổi đã bắt đầu có nguy cơ bị quá cân.

"Chúng ta đã có quá nhiều người chơi bây giờ rồi, Cô Bromleigh," Thomas nói. "Và phần thưởng là một cái bánh đặc biệt, cho nên sẽ không đúng khi cô chiến thắng bởi vì cháu thích nó."

"Không, cháu thích!" cậu bé sáu tuổi than vãn.

Hoảng sợ trước cách cư xử của các cậu bé, cho dù cách cư xử đó thực sự đã có một chút xíu cải thiện dưới sự chăm sóc của Sheridan, nàng liếc cái nhìn xin lỗi về phía hai người gia sư kia, họ cũng trả lời nàng bằng những nụ cười hiểu biết cảm thông. "Chắc hẳn cô rất mệt rồi," một trong hai người gia sư nói với nàng. "Cả hai chúng tôi đều đã tới đây từ ngày hôm qua và được lợi ích từ một giấc ngủ ngon. Sao cô không đi nghỉ một lát trước khi các trò vui bắt đầu, và chúng tôi sẽ chăm sóc các quí ngài trẻ này?"

Vì tất cả khả năng kiềm chế của nàng đã được dùng để ngăn nàng khỏi việc mở cuốn vở nháp ra một lần nữa hay nhìn ngắm bức tranh của cậu bé tóc đen khỏe mạnh với nụ cười thân thuộc một cách đau đớn, Sheridan tận dụng lời đề nghị của họ và thực sự đã chạy ra khỏi phòng. Để cửa phòng mở, nàng đi qua chiếc ghế gần giường và ngồi xuống trong khi cố hết sức tập trung không nghĩ về thực tế rằng đây là ngôi nhà nơi Stephen đã lớn lên. Tuy nhiên, ba tuần tất bật và làm việc vất vả không nghỉ, kết hợp với những sự kiện xảy ra trong vòng nửa giờ qua, tất cả đã cùng nhau đổ xuống một lúc, và lần đầu tiên trong vòng nhiều tuần, Sheridan để mình trôi theo những mơ mộng hão huyền: nhắm chặt mắt lại, nàng tưởng tượng rằng lời mời tới nhà Skeffington chẳng có gì liên can tới nàng, rằng nàng sẽ có thể cứ ở mãi trên tầng ba, không bị phát hiện trong vòng ba ngày, và rằng Stephen Westmoreland sẽ không có mặt ở đây

Sự xuất hiện của Julianna một lát sau không chỉ làm tiêu tan mọi hi vọng của bất kì khả năng nào nói trên mà còn cho thấy rõ ràng là Sheridan sẽ phải chịu đựng sự sỉ nhục liên tục. "Cô đang nghỉ ngơi à, em vào có được không?" Julianna rụt rè hỏi, và Sheridan kéo mình ra khỏi tưởng tượng mang tính cầu nguyện của nàng.

"Tôi cũng thích có người bầu bạn," Sheridan thành thật nói, và vì nàng không thể ngăn được câu hỏi, nàng nói thêm, "Bá tước Langford có ở đây không?"

"Không, nhưng mọi người nghĩ ông ta sắp tới, và Mẹ thì tâm hồn treo ngược cành cây với tất cả những lưu ý lố bịch về việc kết đôi chúng em. Em không biết làm thế nào chịu đựng nổi cả cuối tuần này." Sự tức giận bừng bừng trong mắt cô. "Sao bà ấy lại làm chuyện này với em, Cô Bromleigh? Hãy nói cho em biết tại sao niềm mong mỏi lớn nhất đời bà ấy là tống tiễn em đi với một người đàn ông giàu nhất với tước vị lớn nhất, bất kể ông ta có già cỗi hay xấu xí thế nào hay em thấy ông ta khó chịu đến thế nào đi nữa! Hãy cho em biết tại sao bà ấy hành xử như một – một kẻ bợ đỡ khi bà ấy ở cùng bất kì ai mà bà coi là có địa vị xã hội cao hơn bà!" Trái tim Sheridan hướng về phía cô bé khi nàng nhìn cô gái mười bảy tuổi đấu tranh để kiểm soát sự xấu hổ và tức giận của cô. "Cô phải thấy bà ấy trong phòng khách lúc nãy cùng với Nữ công tước Claymore và bạn của lệnh bà. Mẹ quá – quá thúc ép – và quá háo hức giành được thiện cảm của họ đến nỗi chỉ nhìn thôi cũng thấy thật kinh khủng."

Sheridan không thể trả lời bất kì câu hỏi nào mà không phản bội niềm thôi thúc bí mật muốn đồng tình với Julianna trong thái độ ghê tởm đối với bà mẹ tham vọng, giả tạo của cô. "Đôi khi," nàng nói một cách thận trọng, "các bà mẹ đơn giản là mong muốn một cuộc sống tốt đẹp hơn cuộc sống của chính họ cho con gái –"

Tỏ ra khinh bỉ, Julianna vặn lại, "Mẹ không quan tâm đến cuộc sống của em. Cuộc sống của em sẽ rất hạnh phúc nếu bà để em yên với việc viết lách của em! Cuộc sống của em sẽ rất hạnh phúc nếu bà thôi không cố gả em đi như một –"

"Một công chúa xinh đẹp?" Sheridan đỡ lời, và đó phần nào là sự thật. Trong tâm trí của Bà Skeffington, khuôn mặt và thân hình của Julianna khiến cho cô trở thành một tài sản đánh giá để đánh đổi lấy một vị trí cao hơn trong Xã hội thượng lưu cho toàn thể gia đình, và con gái của bà ta đủ nhạy cảm để hiểu điều đó.

"Em ước gì em xấu xí!" Julianna bùng nổ, và rõ ràng là cô thực sự mong như vậy. "Em ước gì em xấu đến nỗi không một người đàn ông nào thèm nhìn đến em. Cô có biết cuộc sống của em như thế nào trước khi cô đến ở với chúng em không? Em dành toàn bộ thời gian để đọc sách. Đó là tất cả những hoạt động sống mà em đã làm. Em chưa bao giờ được phép đi tới bất kì đâu, bởi vì Mẹ luôn sống trong phập phồng lo sợ rằng em sẽ dính vào một vụ tai tiếng và làm hỏng giá trị của em trên thị trường hôn nhân! Em ước gì điều đó đã xảy ra," cô nói đầy phẫn nộ. "Em ước gì em bị tai tiếng, để em có thể dùng khoản tiền nhỏ Bà nội để lại cho em. Em sẽ sống ở một nơi nhỏ bé ở London và kết bạn. Em sẽ đi xem nhạc kịch và nghe nhạc và viết tiểu thuyết. Tự do," cô khẽ nói một cách buồn bã. "Bạn bè. Cô là người bạn đầu tiên của em, Cô Bromleigh. Cô là người bạn nữ đầu tiên ở gần độ tuổi của em mà Mẹ từng cho phép em ở gần. Cô thấy đấy, bà ấy không chấp nhận kiểu hành xử của các cô gái ở tuổi em ngày nay. Bà ấy nghĩ rằng họ quá vội vàng, và nếu em giao lưu với họ -"

Sheridan cảm thấy hoàn toàn có nghĩa vụ để tối thiểu thể hiện là nàng hiểu. "Rồi thì danh tiếng của em sẽ bị hủy hoại," nàng nói thêm, "và em sẽ bị -"

"Tai tiếng!" Julianna kêu lên, nhưng nghe có vẻ như cô hân hoan tích cực trước viễn cảnh ấy. Đôi mắt cô lấp lánh với sự hài hước và một tinh thành không kìm nén được mà Bà Skeffington đã cố gắng hết sức để bóp chẹt khi cô vươn người ra phía trước và kể lể bằng lời thì thầm chế nhạo, "Tai tiếng. Bị làm cho không thể kết hôn... Điều đó chẳng tuyệt vời lắm sao?"

Trong trường hợp cụ thể của Julianna, điều đó thực sự nghe có vẻ như một sự ân xá vĩnh viễn, nhưng theo Sheridan được biết, Julianna không có khái niệm nào về những hệ lụy của một việc như thế. "Không, nó không hay đâu," nàng nói kiên quyết, nhưng nàng mỉm cười.

"Cô Bromleigh, cô có tin vào tình yêu không? Ý em là, tình yêu giữa một người đàn ông và một người đàn bà, kiểu tình yêu ta vẫn đọc được trong các tiểu thuyết ấy? Em thì không."

"Tôi –" Sheridan do dự, nhớ lại sự hân hoan một khi Stephen bước vào trong phòng, niềm vui đến từ việc nói chuyện với chàng hay cười với chàng. Hơn hết nàng nhớ lại hầu hết tất cả những lần cảm giác kì lạ về sự đúng đắn mà nàng cảm thấy khi nàng tin rằng chàng tìm thấy niềm vui thích đặc biệt trong việc hôn nàng. Trong một thoáng, nàng cảm thấy như thể nàng đang đóng vai của mình trong một thứ trật tự đương nhiên. Nàng đã cảm thấy... trọn vẹn... bởi vì nàng làm chàng vui. Hay vì nàn đã ngu ngốc nghĩ nàng làm chàng vui. Nhận ra Julianna bỗng nhiên quan sát nàng thật chăm chú, nàng nói, "Tôi đã từng tin vào tình yêu."

"Và?"

"Và điều đó có thể sẽ rất đau đớn khi nó là tình đơn phương," nàng thú nhận và rồi ngạc nhiên vì lớp bảo vệ của nàng lại bị gạt đi xa đến thế, chỉ bởi vì nàng đã cho phép bản thân nghĩ tới một nụ hôn.

"Em hiểu," Julianna nói, đôi mắt màu tím quá khôn ngoan so với tuổi của cô, quá hiểu biết. Theo ý kiến của Sheridan, cô là một cây viết tài năng và một người quan sát siêu việt.

"Tôi không nghĩ em hiểu," Sheridan nói dối với nụ cười rạng ngời.

Julianna chứng minh điều ngược lại với một sự đơn giản thẳng thừng. "Khi cô lần đầu tiên đến ở với chúng em, em đã cảm thấy... một nỗi đau sâu đậm trong lòng cô. Và sự can đảm, sự quyết tâm. Em sẽ không hỏi cô liệu đó có phải là một tình yêu không được đền đáp hay không, mặc dù em chắc chắn nó là như vậy, nhưng em có thể hỏi cô một câu khác không?"

Sheridan đã chực chỉ ra một cách nghiêm khắc cho cô bé thấy rằng thật sai trái khi tò mò chuyện đời tư của một người khác, nhưng vì Julianna quá cô đơn, và quá hấp dẫn, và quá đáng mến, đến nỗi nàng không nỡ nào làm như thế. "Chỉ khi điều em hỏi là chuyện không khiến tôi cảm thấy khó chịu," thay vào đó Sheridan nói.

"Làm sao cô có thể tỏ ra bình thản đến vậy?"

Sheridan chẳng thấy bình thản một chút nào vào lúc này, và nàng cố nói đùa, nhưng điệu cười của nàng rất căng thẳng. "Rõ ràng rồi, tôi là một tuyệt phẩm. Can đảm – quyết tâm. Bây giờ, nói cho tôi biết về những chuyện quan trọng đi. Kế hoạch cho cuối tuần thế nào, em có biết không?"

Julianna đáp lại với nụ cười thán phục khi Sheridan khéo léo chuyển đề tài khỏi bản thân nàng, nhưng cô hùa theo bằng cách trả lời câu hỏi. "Đó sẽ là một cuối tuần ở ngoài trời, bao gồm cả các bữa ăn, em nghĩ điều này có vẻ kì cục. Trong bất kì trường hợp nào, lũ trẻ và các gia sư sẽ được ngồi ở bàn bên cạnh bọn em – em được biết điều này bởi vì em đã đi dạo trên bãi cỏ trước khi lên đây và nhìn thấy mọi thứ được xếp đặt ở đó." Cô đã cúi xuống để gạt một hòn sỏi khỏi dép nên không nhìn thấy vẻ kinh hoàng và phản đối trên mặt Sheridan. "Ồ, và cô sẽ chơi ghi-ta và hát với các cậu bé –"

Thay vì bị tác động mạnh, Sheridan chầm chậm đứng bật dậy trên hai chân vì cơn giận của nàng đã bị đẩy đi xa hơn mọi thứ mà nàng từng biết. Dựa vào những gì Julianna nói, rõ ràng là toàn bộ bữa tiệc này đã được cố ý sắp xếp theo cách sẽ khiến Sheridan luôn luôn ở trong tầm nhìn. Các vị khách được giới hạn trong những cặp vợ chồng mà Sheridan biết rõ nhất.

Họ cũng là những người bạn thân nhất của nhà Westmoreland, điều đó có nghĩa rằng họ có thể vui mừng thưởng thức sự sỉ nhục của cô-vợ-sắp-cưới-biến-thành-cô-giáo của Stephen, nhưng sẽ không nhắc lại bất kì điều gì họ thấy với những kẻ ngồi lê đôi mách ở London bởi vì điều đó sẽ làm bá tước thành trò cười. Nàng thậm chí còn không được phép ăn tối trong yên bình. Còn hơn cả việc bị chọc tức, người ta trông đợi nàng sẽ biểu diễn như một thằng hề trong cung đình để mua vui cho họ. "Những con quái vật!" nàng kêu lên, giọng nàng rít lên.

Julianna nhìn lên khi cô xỏ lại đôi dép vào chân. "Bọn trẻ con á? Chúng đang ở bên kia hành lang."

"Không phải những con quỷ nhỏ đó," Sheridan trả lời mà không suy nghĩ. "Những con quái vật người lớn! Em nói lúc nãy bọn họ ở trong phòng khách đúng không?"

Lờ đi cái nhìn hoảng hốt của Julianna, người phụ nữ mà cô vừa mới ca ngợi vì sự bình thản lao về phía trước với cái nhìn chiến binh trong đôi mắt mà có thể khiến cho Napoleon Bonaparte phải nghĩ lại. Sheridan biết nàng sẽ mất việc vì việc nàng sắp sửa làm, nhưng rồi thế nào nhà Skeffington cũng đuổi nàng đi sau cuối tuần này. Bà Skeffington là một nười tham vọng và ranh ma, và chỉ không đầy một giờ là bà ta sẽ nhận ra cô gia sư của bọn trẻ là đối tượng bị khinh miệt, thêm vào việc là tiêu điểm của toàn bộ dịp này.

Bà Skeffington hoàn toàn sẵn sàng hi sinh cô con con gái duy nhất trong niềm hi vọng được gia nhập vào vòng kết giao của gia đình Westmoreland. Bà ta sẽ không do dự đuổi cổ Sheridan một tí nào nếu bà ta cảm thấy nhà Westmoreland đánh giá thấp nàng. Nhưng chẳng điều gì còn ý nghĩa với Sheridan khi nàng lao xuống cầu thang dài. Nàng thà chết đói ngay lập tức còn hơn để những kẻ quí tộc người Anh hợm hĩnh kia tra tấn nàng bởi sự trả thù bệnh hoạn, lệch lạc của bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.