Tàn Tro

Chương 2




Đợi A Uyển được bãi bỏ lệnh cấm túc cũng đã sắp tới Trung thu, cung yến được tổ chức bên trong Bắc Lan uyển, Bắc Lan uyển nằm ở ven hồ Ánh Sắc, ngắm trăng ở đây đích thị là điều hạnh phúc nhất , nếu còn được dạo thuyền trên hồ người ta mới chính xác lĩnh hội được “Yên lung thu thủy nguyệt lung sa” là ca ngợi ý cảnh này.

Chỉ là cung yến dù sao cũng có nhiều người, tuy nói cung yến lúc này không còn giống như trước, phải mời các phu nhân hoàng thất cùng các mệnh phụ bên ngoài truyền vào cung tham gia, nhưng dù chỉ có các phi tần tham gia cung yến thì số lượng cũng đã không nhỏ. Thế nên chơi thuyền du hồ là điều không thể, lui lại làm điều dễ thực hiện hơn, cung yến liền được tổ chức tại ven hồ Ánh Sắc trong Bắc Lan uyển.

A Uyển đến Bắc Lan uyển hơi trễ, cung yến đã sớm bắt đầu, nàng cứ chậm rãi thong thả mà tới, muốn làm người khác không chú ý cũng không được. Lúc này ánh mắt mọi người đều không tập trung lên sân khấu, mà là cùng nhau nhìn về phía vị Uyển tần tới trễ .

Các phi tần cũng hơn nửa tháng không thâấy được vị Uyển Tần bị cấm túc này, cho dù là nữ nhân cũng không thể không thừa nhận hôm nay trang phục của Uyển tần thập phần thu hút.

Một thân váy mẫu đơn mỏng uốn lượn như làn nước, trước áo choàng nhẹ nhàng bao phủ bởi cánh hoa yên la, trên vầng trán được điểm thêm một đóa hoa màu hồng tinh tế, chiếc trâm hải đường xanh nhạt búi trên mái tóc được điểm thêm vài hạt ngọc bích lay động nhẹ nhàng theo mỗi bước đi, lúc nhấc chân lại vô tình lộ ra mũi hài được gắn các viên minh châu tinh xảo.Một thân ăn mặc mang dáng điệu mười phần của một sủng phi, quá rực rỡ, quá sáng ngời, đây thật là muốn làm chói mắt các phi tần khác. Nhìn Uyển tần đưa ra khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại có chút uể oải vì bị cấm túc, ngược lại còn hơn trước kiều mị động lòng người.

Chúng phi tần đưa ánh mắt vừa ghen ghét vừa đố kị nhìn theo mỗi bước đi của A Uyển, chẳng qua lúc này A Uyển lại đưa ánh mắt hờn giận về phía vị đang ngồi mỉm cười trên kia, hoàng thượng. Bản thân đã đi được nửa đường, nếu không phải Hoàng thượng cho người ban xiêm y để nàng phải chạy về tẩm điện thay đổi một hồi, bản thân cũng không tới mức phải đến muộn như thế này, dù sao cũng là cung yến trung thu, thái hậu cũng ở đây, tới muộn thật là không tốt.

Hoàng thượng lại coi như không thấy ánh mắt trách cứ của A Uyển, ngược lại là đưa ra một bộ dạng hăng hái, nhìn A Uyển không tha, cuối cùng vẫn là tự đắc ý về khả năng chọn trang phục của mình.

A Uyển nhẹ nhàng qui củ tiến lên thỉnh an thái hậu, Hoàng thượng cùng hoàng hậu, dù sao mình đã đến chậm, cũng phải cùng ba vị này cáo tội mới phải.

Nét mặt hoàng hậu vẫn luôn một vẻ rất rộng lượng hiền hậu, tự nhiên cho qua, thái hậu lại đưa vẻ mặt kì quái nhìn làm A Uyển đoán không ra suy nghĩ.

“Qua đây, đến gần ai gia”. Để A Uyển thỉnh anh xong, thái hậu liền nhìn về phía A Uyển vẫy tay, gọi A Uyển đến bên cạnh mình. Mọi người dựng thẳng lỗ tai muốn xem thái hậu muốn nói gì với Uyển tần, dù sao Uyển tần này cũng gây ra động tĩnh không nhỏ, thái hậu ít khi ra cửa cung chắc cũng nghe được.

Trong lòng A Uyển cũng có chút thấp thỏm, nói như thế nào cũng là mình làm trái cung quy, thái hậu lúc này nhỡ muốn truy xét đến cùng lại có thể tốt sao?

Tuy rằng những ngày cấm túc có thoải mái thật, cũng không thể vừa được giải trừ lại bị cấm túc trở lại chứ?

Thái hậu nhìn bước chân A Uyển do dự, vẻ mặt rối rắm nhìn mình, vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ động lòng người lúc này lại nhăn nhó thành một nắm, nói :”Trước lá gan lớn lắm ? Sao giờ ai gia mới gọi ngươi qua ngươi lại mè nheo không dám rồi?”

Biết chút tâm tư lén lút của mình đã bị nhìn ra, A Uyển chỉ có thể bước nhanh đến chỗ thái hậu, cười khan :”Thần thiếp không dám.”

Thái hậu liếc mắt A Uyển :”Ai gia đúng là xem thường ngươi rồi, ngươi nha, thật là giỏi mà.” Giọng điệu bình ổn làm A Uyển cũng không thể đoán được thái độ của thái hậu là gì.

“Thái hậu lại trêu tần thiếp, tần thiếp làm sao nhận hai chữ “tài giỏi” này chứ!”

Nghe giọng A Uyển có chút quẫn bách, thái hậu cũng biết nàng lo lắng cái gì, xem ra cũng không phải ngươi hoàn toàn không hiểu qui củ. Đem A Uyển dọa sợ như vậy, trên mặt thái hậu cũng hiện ra ý cười.

“Đối với ai gia thật thông minh, ngươi nha, mặc dù chép kinh phật không ít, nhưng vẫn còn cái tính nóng nảy cẩu thả kia, hành sự đã suy nghĩ chu đáo ?” Giọng thái hậu giống một trưởng bối yêu thương giáo huấn tiểu bối, làm lòng A Uyển đang treo lơ lửng cũng an ổn một ít, có thể nghe được từ giọng điệu thái hậu cũng không hẳn là tức giận, chẳng qua là hù dọa mình một chút thôi.

Trong chốc lát A Uyển cũng làm nũng với thái hậu :” Tần thiếp sai rồi, trở về sẽ cố chép kinh phật thật tốt, lần sau sẽ không tái phạm nữa.”

Thái hậu cũng khoát tay chặn lại: “Không cần như vậy, lần này hãy nhớ cho kĩ là được, còn trẻ không sửa sau này sẽ càng hư thêm.”

Trước kia khi còn là cô nương trong nhà, thái hậu cũng có phong phạm của một tương môn hổ nữ, chỉ là sau khi nhập cung liền đem tính tình này sửa lại, ở trong cung đã gặp qua đủ loại người, ai cũng đều đem vẻ mặt giả dối ra để gặp nhau, người thẳng thắn như A Uyển tính ra lại rất hiếm thấy, nhìn A Uyển lại khiến thái hậu nhớ tới tuổi trẻ của mình, hảo cảm cũng vì thế mà tăng lên vài phần.

Chuyện này cũng do Lệ quí nhân khơi mào trước, A Uyển dù sao đã bị phạt cấm túc rồi, thái hậu tự nhiên cũng không muốn truy cứu nữa. Tuy trong cung có người cùng thái hậu bàn về phật đạo, nhưng lại e ngại thận phận của bà nên cũng không được tự nhiên. Chỉ có A Uyển da mặt dày, biết làm nũng khoe mẽ, lại dỗ cho thái hậu vui vẻ.

Lúc sinh Tể vương gia thân mình thái hậu bị tổn thương, không thể có thêm một nữ nhi, vì vậy đối với A Uyển cũng có chút ảnh hưởng tâm tình, vả lại A Uyển lớn lên vốn tốt đẹp, tuy có chút yếu ớt, gương mặt cũng không phải quá xinh đẹp, lòng thái hậu cũng có chút xem A Uyển như một cô nương bình thường trong nhà.

“Hôm nay ăn mặc rất xinh đẹp, lại ngồi bên ạnh trò chuyện với ai gia.” Ở tuổi thái hậu vốn thích xem những nhan sắc tươi tắn, A Uyển hôm nay lại ăn mặc thanh tú xinh xắn như vậy, thường ngày ấn tượng với A Uyển đã tốt, lúc này thái hậu nhìn A Uyển lại càng thích.

Chúng phi tần đang ngồi sắp đem khăn tay vò nát, được ngồi bên cạnh thái hậu là điều hết sức vinh dự, chỗ đó không phải là ngay sau Hoàng thượng sao? Thái hậu cùng Hoàng thượng đều không phải cùng một kiểu, luôn theo lẽ thường an bài sao ?

Vốn tưởng thái hậu sẽ dạy dỗ cho Uyển tần một trận nên thân, làm sao lại được ban ngồi gần thái hậu đây? Hai vị không thể để cho nội dung vở kịch diễn theo như suy đoán sao?

Chẳng qua lời này ai dám nói? Hoàng hậu còn phải mang vẻ mặt ôn hòa với A Uyển, các nàng cũng chỉ có thể nhìn thái hậu đặt thêm bàn mới làm chỗ ngồi cho A Uyển phía sau người. Tuy nói thân phận Uyển tần ngồi trên đó là không hợp qui củ, bất quá thái hậu thích như vậy, ngươi dám có ý kiến sao?

Nhìn chung cung yến cũng không có gì mới mẻ, chỉ có thể xem như việc ngắm hoa ngắm trăng đơn giản thôi, duy chỉ có thức ăn là cực ngon, A Uyển ngồi bên thái hậu, thức ăn đương nhiên cực kì kĩ lưỡng, nàng cũng không cần lo lắng chút nào.

Trò chuyện với thái hậu một chút, chọc thái hậu vui vẻ, thời gian không còn sớm, thái hậu cũng sớm rời chỗ hồi cung, tiễn thái hậu xong cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tinh thần thưởng thức mĩ vị của A Uyển.

Trung thu chính là thời điểm tốt để ăn cua, đang mong chờ cua được mang lên, chỉ là chưa kịp mang lên bàn của A Uyển lại bị đem lui xuống, không thể nào món cua đã sắp tới miệng lại bay đi mất?

A Uyển còn đang ấm ức tên cung nhân mang đĩa cua của nàng đi mất, bên tai lại vang lên giọng nhàn nhạt của Hoàng thượng :” Cua có tính hàn, đối với thân thể nàng không tốt, liền bỏ qua đi.”

Âm thanh tuy không lớn, nhưng hơn nửa phi tần đều nghe được, nói xong Hoàng thượng còn ra lệnh cho Lí Đắc Nhàn đem mâm hoa quả tiến cống của mình đem đến bàn A Uyển.

Tuy nhóm phi tần sau vụ việc A Uyển bị cấm túc đã trăm ngàn lần chịu đựng, lúc này rốt cuộc lại càng nhận thấy rõ A Uyển có bao nhiêu sủng ái.

Đĩa cua này lẽ nào chỉ có trên bàn của Uyển tần hay sao? Không phải trên bàn của các nàng đều dọn một đĩa cua thật to sao? Ngài lại rõ ràng công khai quan tâm Uyển Tần như vậy, thật sự coi được ư?

A Uyển lúc này nào có tâm tư đáp lại ánh mắt “thân thiết” của các phi tần ngồi bên dưới, chỉ lo trừng mắt nhìn tên đầu sỏ đã đoạt mất quyền ăn của của mình, làm nũng :”Thần thiếp không ngại, Hoàng thượng cho bọn họ đem cua đưa đến đây đi .”

” Tham ăn, nàng chỉ được ăn một con thôi, biết chưa?” Hoàng thượng nghiêng đầu nói với A Uyển, vừa nói vừa ra hiểu cho người đem dĩa cua được xử lí tốt tới trước mặt A Uyển.

Trong lòng các phi tần đều đã tan nát không còn một mảnh! Ngồi bên cạnh hoàng thượng, hoàng hậu nương nương nhìn cảnh này, trong lòng ngũ vị tạp trần không biết nói lời nào.

Hoàng thượng cũng đâu thèm quan tâm…lúc này chỉ chăm chăm nhìn ngươi nào đó vừa ăn cua, vừa đô đô cái miệng nhỏ trách mình hẹp hòi, thật là được tiện nghi lại còn khoe mẽ, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa nghiêng nghiêng khi ăn kia cũng làm cho người khác đui mù.

Hai người không biết ngại ngùng trước nơi đông người mà ân ái quan tâm nhau, trong bầu không khí chàng thiếp thiếp chàng, người bên cạnh nửa điểm cũng không chen vào lọt.

Lúc này âm thanh rơi vỡ của cái chén đột ngột vang lên, cùng một trận thanh âm tiếng nôn mửa nước chua, nhất thời hấp dẫn ánh mắt mọi người, đây là tình huống gì a! Đến A Uyển luôn cắm cúi ăn cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía âm thanh kia. Mọi người nhất tề phát hiện trận chấn động nhỏ này do Lâm quý tần gây nên, lúc này sắc mặt Lâm quý tần tái nhợt, một bộ mềm mại đứng dậy xin lỗi :”Thân thể nô tỳ có chút không khỏe, lại quấy rầy không khí, là nô tỳ không phải.”

Lúc này ai cũng đều đoán bộ dáng kia của Lâm quý tần là có chuyện, hành động nôn mửa nước chua đâu phải bình thường.

A Uyển một mực ngồi im lặng, trong lòng thầm suy đoán, theo như kinh nghiệm phim truyền hình kiếp trước, Lâm quý tần lúc này chắc sẽ mang tin tức mình có thai nói ra, các nàng tiến cung từ tháng tư, lúc này lộ ra mang thai, chắc là thai đã vững vàng.

Bất quá, trước mặt chúng phi tần lại làm trò tung ra tin tức này thật sự đúng lúc? không sợ mình bị mưu hại sao?

Đức phi mở miệng :”Lâm muội muội thế này có chút không đúng, chẳng lẽ có thai rồi? Phải chuẩn đoán kĩ xem, nếu thật thì đúng là đại hỷ sự mà.”

Chúng phi tần cũng không ngốc, lời Đức phi vừa nói ra, mọi ánh mắt nóng rực đều tập trung trên bụng Lâm quý tần. Hoàng hậu phía trên nghe xong, quay về phía Hoàng thượng :”Nếu Lâm muội muội thật sự có thai, thật đúng là chuyện vui rồi, không bằng thần thiếp cho gọi thái y tới?” Hoàng thượng đương nhiên là gật đầu đồng ý.

Lâm quý tần lúc này âm thầm cắn răng, đối với nghi ngờ mình mang bầu nàng tất nhiên là biết được, chẳng qua nghĩ tại cung yến trung thu này trước nên giả vờ thân thể không khỏe, sau đó hồi cung mời thái y mới đem tin tức này báo cho hoàng thượng.

Đã nghĩ lần diễn này sẽ nhanh qua, đột nhiên lại lộ tin tức có thai trước mặt mọi người, thật là không thích hợp, nhưng việc đã đến nước này, Lâm quý tần cũng chỉ có thể cắn răng mà nhịn.

Thái y viện hiệu suất làm việc rất cao, sau khi chuẩn mạch cho Lâm quý tần liền đứng dậy chắp tay chúc mừng Hoàng thượng :”Bẩm hoàng thượng, Lâm quý tần đã mang thai hơn một tháng, chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng.”

Mọi người nghe xong tin tức này tuy vẻ mặt không giống nhau, nhưng trong miệng lại nhất tề một kiểu chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu cũng cười tủm tỉm, “Chúc mừng hoàng thượng, lần này Lâm quý tần muội muội có thai, đúng là một chuyện vui mừng.”

Hoàng thượng nghe tin xong cũng giật mình, tuy nét mặt cười cười, nhưng trong lòng cũng khó chịu :” Ân, ái tần có thai, đương nhiên phải thưởng.” Thưởng xuống một chút Bình Nhi nha trâm, lại quay sang nói cùng hoàng hậu “Lần này Lâm quý tần có thai, trẫm rất vui, còn phải làm phiền hoàng hậu chăm sóc Lâm quý tần.”

Trong lời nói có chút ý tứ đánh xuống, hoàng hậu vậy nhưng vẫn một bộ hiền đức :”Hoàng thượng nói quá lời, trong cung này khó có được hài tử, con sinh ra được còn gọi thần thiếp một tiếng mẫu hậu đấy , thiếp tất nhiên phải tận tâm.”

***

Cũng không biết có phải Lâm quý tần thả con tép, bắt con tôm có xu hướng lớn mạnh hay không, trừ cung yến trung thu có tin Lâm quý tần mang thai được tung ra, mấy ngày sau Hà dung hoa, Du tiểu viện, Cảnh mỹ nhân đều truyền ra tin tức mang thai, nhất thời trong cung có thể nói là cực kì náo nhiệt.

Lúc này Hoàng thượng đang nằm trên giường A Uyển cũng có chút suy tư, mặc cho A Uyển ghé vào người mình đùa giỡn cũng không làm ảnh hưởng tới mình, trẫm ở bên tiểu Uyển bỏ ra không ít công phu, làm sao lại so ra kém những kẻ chẳng qua thỉnh thoảng mới được thị tẩm?

Đột nhiên Hoàng thượng suy ngẫm được cái gì, nhìn chòng chọc A Uyển :”Nhìn đám người bên ngoài đều có thai, tiểu Uyển của trẫm lại chưa có, xem ra trẫm phải nỗ lực nhiều hơn nữa.”

Vừa nói vừa đem A Uyển đặt ở dưới thân, bắt đầu sự nghiệp tạo người của mình, lúc bị hôn đến thất điên bát đảo, A Uyển vẫn còn một tia tỉnh táo thoáng qua :đừng nói mình sinh con có khó khăn, chỉ bằng việc mới phát dục chưa thành thục thì việc có thai với nàng là chưa thể. Bia đỡ còn phải chịu trách nhiệm sinh cục cưng sao? Nàng làm bia đỡ rồi tới con nàng làm bia đỡ sao?!

Trong đầu hiện lên ý nghĩ đó làm A Uyển tức giận, lật người đè lên trên hoàng thượng, không hết giận được lại cắn lên vai hoàng thượng, cắn được cũng có cảm giác đỡ giận nhưng cũng có chút sợ hãi khi làm hắn bị thương.

Hoàng thượng lại vui mừng khi thấy tiểu Uyển học tập tiến bộ, đúng là thú vui khuê phòng, thật sự phải khen ngợi mới được, động tác ra vào cũng nhanh hơn…

Cái kiểu suy nghĩ trống đánh xuôi kèn thổi ngược này, hai vị các ngài ở cùng một chỗ thích hợp sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.