Tán Tỉnh Cô Nàng Ngây Thơ

Quyển 1 - Chương 38: Mưu kế, lột xác




"Du Du cậu cùng Lăng nhị gia quen nhau sao?" Cố Niệm Hề tiến lên, mắt thấy Lăng nhị gia đi tới gần Tô Du Du, cười như gió xuân. Nhưng Tô Du Du lại mang vẻ mặt tái nhợt, giống như là nhìn thấy quỷ

"Chúng mình...." Nhìn gương mặt tươi cười kia, Tô Du Du cảm giác cả người mình như bị hất một chậu nước lạnh, xương cốt buốt đau. Trong đầu thoáng hiện, hình ảnh sáng nay bọn họ thân mật trên một chiếc giường

Nhưng có Cố Niệm Hề ở trước mặt, Tô Du Du không muốn thừa nhận quan hệ của bọn họ

Lời của Tô Du Du còn chưa nói ra, cô đã cảm giác trên vai mình có đôi bàn tay lớn. Sau một lát, gương mặt tươi cười kia lại đưa sát về phía mặt cô. Đầu ngón tay lạnh buốt di chuyển qua đôi môi đỏ mọng như cánh hoa của Tô Du Du

Một phút kia, cô có chút ngây ngốc

"Tô bé nhỏ, chẳng lẽ anh nói sai sao? Chẳng lẽ, chúng ta không quen biết?" Không thể không thừa nhận, Lăng nhị gia là một tay già đời đối phó với phụ nữ. Lão luyện đến mức cô căn bản không tìm ra được điểm mấu chốt

Khóe miệng như trước vẽ lên độ cung, vừa lúc cho thấy sự mất mát cùng vô lực của hắn

Chỉ riêng mình Tô Du Du biết biết, biểu hiện này so với vẻ bề ngoài của hắn không giống nhau. Bằng không tại sao tay của hắn đặt trên vai cô, lại bóp mạnh đến như vậy

Lăng nhị gia nghiêng mặt qua một bên, môi ghé sát vào tai Tô Du Du nói nhỏ: "Nếu không hy vọng bạn của em nhìn thấy mấy tấm ảnh tình cảm mãnh liệt, thì em cũng biết nên trả lời thế nào rồi đấy!"

Nói lời này, ánh mắt của Lăng nhị gia chợt lóe tia lạnh

Thậm chí ngay cả tay nắm bả vai Tô Du Du cũng một lần nữa ra tăng sức lực. Làm cho Tô Du Du đau đến nhíu mi

"Du Du?" Cố Niệm Hề có chút lo lắng, cô đã nhìn thấy Lăng nhị gia sát gần Tô Du Du như vậy, vội vã chạy đến trước mặt Tô Du Du, bộ dáng giống như gà mẹ bảo vệ con 

"Hề nha đầu, anh ấy là người đầu tiên mình quen biết khi đến thành phố này!" Tô Du Du cắn cắn cánh môi nói

"Thì ra là hai người đã quen biết từ trước!" Cố Niệm Hề nghe tới lời nói của Tô Du Du có chút giật mình

"Chị dâu nhỏ, chúng tôi đâu chỉ quen biết, tôi cùng Tô bé nhỏ còn có nhiều chuyện xưa không muốn cho chị biết!" Hắn nhìn thấy sắc mặt Tô Du Du tái nhợt, tiếp tục trêu đùa

"Chuyện xưa không muốn cho tôi biết?" Thật ra, ngay từ đầu Cố Niệm Hề đã phát hiện hai người này có điểm kỳ lạ. Lại nghe Lăng nhị gia nói câu này, mi tâm cũng nhíu thành một đoạn

Giờ phút này, cô dùng ánh mắt khó hiểu chiếu đến trên người Tô Du Du

Cố Niệm Hề rất hiểu Tô Du Du, nên có thể dễ dàng nhìn ra điều khác thường

Nhưng hiện tại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Niệm Hề, cậu đừng nghe anh ấy nói bậy bạ. Người này miệng chó phun không ra được ngà voi. Đi, không phải nói muốn xem phòng hôm nay ngủ lại sao? Chúng ta đi trước, chiếm hai chỗ tốt!" Đối với sự nghi hoặc của Cố Niệm Hề, Tô Du Du mau chóng kéo cô rời khỏi tầm mắt của Lăng nhị gia

Đương nhiên, trước khi Tô Du Du đi, còn không quên liếc mắt nhìn Lăng Thần một cái

Mà người đàn ông dường như không để ý, vẫn như trước mang theo ý cười nhìn hai người họ rời đi

Thật ra, vừa mới hắn không nghĩ muốn dạy dỗ Tô Du Du

Nhưng thấy cô nóng lòng ở trước mặt Cố Niệm Hề phủ nhận quan hệ của bọn họ như vậy, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy chua xót

Ngẫm lại, Lăng Thần hắn dầu gì cũng là Lăng nhị gia người trong thành phố nghe thấy đều sợ mất mật, phụ nữ muốn cùng hắn có quan hệ có thể phá vỡ cả cánh cửa của nhà hắn. Chớ nói là muốn gả cho Lăng nhị gia hắn

Mà Tô bé nhỏ này lại ngược lại, nhìn thấy hắn liền giống như nhìn thấy quỷ!

Điều này làm cho lòng hắn khó chịu

Vì thế hắn mới tự biên tự diễn một trò hay như vậy

Chính là không muốn Tô bé nhỏ phủ nhận quan hệ của bọn họ

Cho tới hiện tại, Lăng nhị gia đều vô cùng hài lòng với biểu hiện của Tô Du Du. Cô kích động, vừa đúng chính mình cô còn ít nhiều cố kỵ chuyện bọn họ phát sinh quan hệ. Mặt cô tái nhợt, cũng vừa đúng chứng minh cô đối với quan hệ của bọn họ nhớ mãi không quên

"Du Du, cậu thật sự cùng người kia không có chuyện gì chứ?"

"Không có! Cậu cảm thấy bổn cung coi trọng một thái giám như vậy sao?"

"..."

Lôi kéo Cố Niệm Hề rời đi, hai người lại vui vẻ vừa đi vừa trò chuyện

Cũng không biết những lời nói của bọn họ đã lọt vào tai người đàn ông phía sau

Bọn họ về sau nói cái gì, Lăng nhị gia cũng chẳng thèm quan tâm

Hắn chỉ biết, lần thứ hai mình bị Tô bé nhỏ bôi nhọ danh dự

Nhìn bóng dáng hai người ngày càng xa, ánh mắt Lăng nhị gia híp lại

Lăng Thần hắn rốt cuộc có phải là thái giám hay không, không phải Tô Du Du là người biết rõ nhất sao?

Xem ra, cô gái này trí nhớ thật đúng là kém

Nếu như hắn không cho cô nếm một ít mùi đau khổ, làm cho cô nhớ lâu một chút, hắn sẽ không phải Lăng nhị gia!

Nghĩ vậy, khóe miệng Lăng Thần lại hiện lên một độ cung...

____

Hôm nay, tuy rằng mệt mỏi một chút, nhưng ở trên núi Cố Niệm Hề lần đầu tiên cảm nhận được sự yên lặng không thuộc về thành thị

Bầu trời tối đen, Cố Niệm Hề một mình đứng ở ngoài cửa phòng, nhìn mọi thứ chung quanh đang dần dần bị bóng đêm nuốt chọn. Nếu có thể, cô thật sự hy vọng mình cùng Đàm tham mưu trưởng cả đời sống ở một nơi không tranh giành ồn ào như thế này

"Vật nhỏ, thì ra em ở chỗ này!" Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc, Cố Niệm Hề cảm thấy eo mình bị bàn tay to ôm lại. Hơi ấm của cái ôm kia cô đã rất quen thuộc

"Lão già kia, nơi này thật tốt!" Lúc tới đây, Cố Niệm Hề cảm thấy thả lỏng

"Vậy sao? Vậy khi nào rảnh chúng ta sẽ đến đây!" Hắn ôm cô, mùi hương thơm ngát quanh quẩn ở mũi cô

Cố Niệm Hề nhìn thoáng qua hắn, miệng hơi nhúc nhích, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng

Thật ra, điều cô muốn không phải thỉnh thoảng đến đây, mà là...

Tại thành phố có tiếng động lớn rầm rĩ kia, cũng có thứ rất tốt. Nhưng Đàm tham mưu trưởng của cô, ngay cả ngủ cũng không được thả lỏng

"Yêu, Đàm lão đại hai người cũng ở trong này?" Phía sau là giọng nói của Mặc lão tam

Bọn họ xoay người liền thấy được, phía sau có ai người đang ôm nhau từ từ đi đến

"Nửa đêm không ngủ, không phải là muốn làm một cặp uyên ương hoang dã chứ?" Chu Tử Mặc cười giống như hồ ly. Cô gái bên cạnh liền nhéo hắn một cái: "Nói cái gì? Không đứng đắn gì cả!"

Tuy rằng Tô Mộng Dao chưa bao giờ cho Chu Tử Mặc mặt mũi, nhưng hắn một chút cũng không thèm để ý. Nhìn cô gái ở trong lòng ngực, hắn cười sáng lạn như trước

Nếu như Chu bà xã cho hắn một viên đạn ngay lúc này, hắn cũng không oán hận nhận lấy

"Lão tam, là chính cậu muốn nghĩ đến chuyện là uyên ương hoang dã. Cho nên vừa nhìn thấy người khác, tự nhiên lại liên tưởng đến điều đó!" Đàm Dật Trạch liếc Chu Tử Mặc một cái, khóe miệng thản nhiên có độ cung. Nói lời này, làm cho gương mặt của Tô Mộng Dao trong nháy mắt đỏ bừng, càng làm cho Chu Tử Mặc giống như là người câm ăn hoàng liên

"Đàm lão đại, đã lâu không gặp, miệng của cậu vẫn độc địa giống như trước!" Chu Tử Mặc cảm thán, nhưng hắn cũng không phủ nhận lời nói vừa rồi của Đàm Dật Trạch

Lời nói này của Chu Tử Mặc khiến cho Cố Niệm Hề âm thầm đồng ý

Đàm tham mưu trưởng nhà cô, mồm miệng luôn độc địa như vậy

"Cũng bình thường!" Nhìn Chu Tử Mặc cười như một tên lưu manh, biểu tình của Đàm Dật Trạch cũng không biết hóa bao nhiêu. Trong miệng vẫn truyền ra lời nói, như trước không buông tha cho người khác

"Ban đêm lạnh, lão đại cậu nên mang chị dâu nhỏ đi nghỉ ngơi đi!" Bị ánh nhìn chằm chằm của Đàm Dật Trạch kia, Chu Tử Mặc cảm thấy trong đầu mình suy nghĩ những gì đều hắn nhìn thấy

Cảm giác này, vẫn giống như mấy năm trước bọn họ ở cùng một chỗ

Đàm Dật Trạch mỗi lần đều có thể bất động thanh sắc, dùng ánh mắt nhìn thấu suy nghĩ của người khác

"Vậy nếu cậu biết lạnh, sao còn chưa mang em dâu rời đi?"

Chu Tử Mặc nói xong, Đàm Dật Trạch quả nhiên ôm Cố Niệm Hề hướng phòng ngủ đi đến, nhưng lúc đi qua chỗ vợ chồng Chu Tử Mặc hắn có dừng lại một chút

Khóe miệng khẽ nhếch, hắn không nóng không lạnh nói ra một câu như vậy. Trong lúc nhất thời, làm cho Chu Tử Mặc hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng làm cho Tô Mộng Dao đỏ bừng mặt

Mà người khởi xướng lại làm như không có chuyện gì, ôm Cố Niệm Hề chậm rãi rời đi

"Chu bà xã, em muốn đi đâu?"

"Quay về ngủ!"

"Đừng mà Chu bà xã, chúng ta khó mới có một chuyến đến đây, không làm này đó không phải rất lãng phí sao?"

"Cút, trở về cho anh ngủ ghế sô pha, bằng không em liền trở về nhà mẹ đẻ!"

"Chu bà xã, em vừa rồi lại sử dụng bạo lực với anh..."

Cố Niệm Hề ở phía sau chứng kiến được hết tất cả mọ thứ, khóe miệng lại nở nụ cười

Xem ra có cơ hội, cô phải đến học hỏi Tô Mộng Dao mới được

"Như thế nào, không phải là muốn học theo cô ấy, để đối phó anh chứ?" Ngay tại lúc Cố Niệm Hề còn đang cân nhắc, người đàn ông bên cạnh đã mở miệng

"Lão già kia, làm sao anh biết?" Cố Niệm Hề có chút ảo não hỏi lại, nhưng cũng rõ ràng nghe được tiếng cười của hắn

Xem ra, vừa mới hắn chỉ đoán mà thôi. Hiện tại cô lại hỏi một câu như vậy, thật đúng là....

"Vật nhỏ em như vậy, anh muốn biết cũng không phải là khó!" Hắn dừng cước bộ, môi cứ như vậy lặng yên không một tiếng động, đè ép cô

Đêm mặc dù đen, nhưng trên đỉnh đầu có ánh trăng sáng. Đủ làm cho cô thấy rõ người đàn ông trước mắt, tim không ngừng đập thình thịch, lông mi mang theo run rẩy...

Nụ hôn của Đàm Dật Trạch rất nhẹ. Nhưng cũng có thể gợi lên khát vọng sâu kín nhất

Nhìn hắn, cô đột nhiên chủ động kiễng hai chân, thoải mái đáp lại nụ hôn này

Gió lạnh ban đêm nhẹ nhàng phất qua, làm cho hoa cỏ chạm vào nhau phát ra tiếng động tinh tế, cũng là cho Cố Niệm Hề mơ mơ màng màng...

Nụ hôn vừa chấm dứt, Cố Niệm Hề phát hiện mình đang thở gấp

Mà đôi tay của Đàm Dật Trạch dừng lại bên eo của cô không hề tăng thêm sức lực, làm cho thân thể cô cơ hồ đều dán trên người hắn. Cảm nhận được nhiệt độ trên người hắn, cũng làm cho cô cảm giác được khát vọng của người đàn ông này

"Vật nhỏ, thân thích nhà em đã đi chưa?" Hô hấp của Đàm Dật Trạch có chút nặng nề, nhưng hắn vẫn cố nhẫn nhịn nói nhẹ với cô. Khiến cho cô run rẩy, càng làm cho cô khát vọng càng nhiều hơn

"Đi rồi!" Cô trả lời một câu như vậy, Cố Niệm Hề cảm giác gương mặt nhỏ nhắn của cô khô nóng

Nếu bóng đêm không phải đen như vậy, Cố Niệm Hề tin rằng Đàm Dật Trạch nhất định có thể thấy được gương mặt cô so với tôm luộc chín còn muốn đỏ hơn

"Ha hả..." Nghe thấy lời nói của cô, môi mỏng của hắn khẽ nhếch

"Làm cái gì vậy!" Cảm giác được đôi tay không an phận của hắn bắt đầu di chuyển trên mông nhỏ của cô, Cố Niệm Hề bắt đầu phản kháng

"Vật nhỏ, có muốn cùng lão già này làm một cặp uyên ương hoang dã?" Đàm Dật Trạch cảm thấy đề nghị của mình thật mê người, hắn đang cười, ngay cả hơi thở của hắn cũng bao phủ trên người của vật nhỏ

"Không cần! Nơi này rất tối, rất đáng sợ!" Cố Niệm Hề không ngốc, đương nhiên có thể hiểu được uyên ương hoang dã là cái gì

Nhưng không thể không thừa nhận, lời đề nghị này của Đàm tham mưu trưởng thật mê người. Tối thiểu, làm cho cô cảm thấy có chút chờ mong

"Thật sự không cần sao?" Hắn nghe được lời từ chối của cô, cũng có chút không thể... Kiên nhẫn

Giờ phút này, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tinh xảo của cô. Tay của Đàm Dật Trạch rất lớn, khớp xương đều rõ ràng, ngón tay thon dài xẹt qua mặt cô, giống như là lướt nhẹ trên phím đàn dương cầm

Nghe thấy giọng nói của Đàm Dật Trạch tràn ngập từ tính, nhìn đôi mắt hắn ôn nhu. Cũng không ngờ, người đàn ông này lại nói một câu

"Không cần cũng không được!"

Giây tiếp theo, Cố Niệm Hề cảm giác mình như bị nhấc bổng lên, sau đó liền bị ôm vào phía rừng sâu

Không lâu sau, lại có một đoạn đối thoại từ sâu trong rừng truyền ra:

"Sớm biết như vậy, đêm nay làm cho em mặc váy mới đúng!" Như vậy mới có thể dễ dàng hành động

"Lão già kia, là anh chọn sai chỗ"

"Hề Hề thả lỏng. Em như vậy muốn đem thắt lưng của anh chặt đứt sao!"

"Lão già kia, ai nói anh mang em đến nơi này, chặt đứt là tốt nhất"

"Chặt đứt, em sao có thể tính phúc. Ngoan, ngậm miệng lại, bằng không đêm nay chúng ta sẽ nghiêm chỉnh ở lại chỗ này..."

Lúc sau, trong rừng không còn tiếng nói chuyện. Trừ bỏ tiếng gió ngẫu nhiên thổi, còn có tiếng nhẹ nhàng thở dốc...

Một đêm này, Cố Niệm hề cuối cùng cũng hiểu được, trong đầu đàn ông luôn chứa suy nghĩ đen tối, ngay cả Đàm tham mưu trưởng nhà mình cũng không ngoại lệ

Trong rừng cây kịch liệt, cũng không có nghĩa là trong biệt thự nhỏ kia yếu thế

Tô Du Du ở trong rừng mệt một ngày, cơm nước xong xuôi liền trở về tắm rửa

Nhưng lúc đang tắm, Tô Du Du lại nghe thấy trong phòng mình có tiếng "Lách cách", sau đó là tiếng bước chân

"Ai vậy?" Tô Du Du hỏi: "Là ai ở bên ngoài vậy?"

Đáp lại Tô Du Du chỉ có một mảnh yên lặng

Khiến cho Tô Du Du nghĩ tiếng động bên ngoài chỉ là ảo giác của cô, đang chuẩn bị tiếp tục tắm rửa, bên ngoài phòng tắm lại truyền đến tiếng vang của TV

Hơn nữa, tiếng càng lúc càng lớn

Giống như là có người đi vào phòng của cô, bật TV phòng cô

Lúc này, Tô Du Du cảm thấy tóc gáy toàn thân đều dựng thẳng lên

Nơi đây, sẽ không có người xấu hay quái thú hoặc giả như là người ngoài hành tinh chứ?

Nghĩ vậy, Tô Du Du liền tắt vòi nước, sau đó túm lấy khăn tắm, bao lại trên người mình. Đi ra khỏi phòng, Tô Du Du theo bản năng nắm chặt khăn tắm trên người mình

Thật đáng chết!

Sớm biết như vậy, cô đã mang quần áo vào phòng tắm!

Nhưng ở nhà cô luôn có thói quen tắm xong ra ngoài mới mặc quần áo!

Bằng không cũng sẽ không có kết cục như vậy

"Ai, ai vậy?"

Tô Du Du chậm rãi ra khỏi phòng tắm

Lúc này là mùa xuân, thời tiết xem như không nóng. Hơn nữa tóc của cô vừa mới gội, mang theo từng giọt nước lạnh còn bám dính trên vai

Nhưng Tô Du Du cảm giác, sau lưng mình đang chảy mồ hôi

Đi tới hướng phòng ngủ, Tô Du Du không ngừng nuốt nước miếng, ý muốn đem sự kích động nuốt xuống

"Niệm Hề?"

"Hề nha đầu, có phải là cậu không? Là cậu thì lên tiếng được không, đừng làm mình sợ!" Vẫn chưa tiến đến phòng ngủ, Tô Du Du liền nhìn thấy TV quả thực mở. Hơn nữa cô cũng nhớ rõ ràng, vừa rồi trở về cô không bật TV

Rốt cuộc, là ai mở TV?

Đi đến cửa phòng ngủ, Tô Du Du cảm giác chân mình mềm nhũn. Nhưng trong phòng như trước không có bất cứ một bóng dáng nào

Lúc này, cô rất muốn chạy ra ngoài, tìm người trợ giúp

Nhưng trên người chính mình chỉ có một cái khăn bao bọc, nếu như chạy ra ngoài, không phải rất xấu hổ hay sao?

Nghĩ vậy, Tô Du Du nuốt nước miếng, ánh mắt dừng trên giường lớn trong phòng ngủ. Quần áo vừa rồi được cô đặt trên đó

Nếu không hiện tại trước cầm quần áo chạy ra ngoài

Sau đó tìm một nơi kín đáo để mặc, rồi mới tìm người đến giúp?

Biện pháp này, so với mọi biện pháp khác tốt hơn

Nghĩ vậy Tô Du Du nắm lấy bàn chải cọ bồn cầu ý muốn khều khều quần áo của mình

Nhưng bàn chải kia còn chưa kịp chạm đến quần áo, eo của cô liền bị một lực đạo tập kích. Mà "vũ khí" trên tay cô cũng bị cướp lấy, tùy ý vứt dưới đất

"Ác quỷ, buông ra!"

"A... Tô Du Du tôi không làm chuyện xấu gì, tại sao lại tìm đến tôi!"

"Xem ra, em thật sự làm rất nhiều chuyện xấu! Bằng không sao lại sợ hãi ác quỷ đến như vậy?" Tô Du Du nghe thấy được bên tai mình truyền tới giọng nói quen thuộc. Xoay người mới phát hiện được khuôn mặt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.