Tán Tỉnh Cô Nàng Ngây Thơ

Quyển 1 - Chương 24: Cuối cùng hiện mánh khóe (3)




Thẩm Tâm Duy có thể cảm thấy có người chạm vào mình, nhưng cô quá mệt, sức để mở mắt còn không có. Vì vậy chỉ có thể để mình ngủ say. Dù trong quá trình ngủ, cô cảm thấy mình đang chuyển động, cô nghĩ chắc mình đang có ảo giác, giống như ánh sáng lóe lên vậy. Chuyện tốt đẹp mong đợi nhất, là sau khi Lương Nguyệt Lăng tới nơi này, cô cũng biết rõ mình ở chỗ nào. Cô như bị nguyền rủa, nếu như mình vẫn nằm tại đây, kiếp sau cũng chỉ bị giam cầm, sau đó mãi mãi không trốn thoát được. Lúc này mới nhớ tới những gì đã mất đi, nhưng cô thật sự quá mệt, không muốn giãy giụa, không muốn mở mắt. Thế nên mới tự nói với mình, cô có thể đi rồi.

Dù sâu trong lòng mình không muốn thế, nghe tiếng bước chân ngày càng xa của Lương Nguyệt Lăng thì cô cũng biết, mình chỉ có thể đợi trong bóng tối. Cô không tức giận, không tức nổi, mọi người đều phải chịu trách nhiệm vì chuyện mình đã làm, như vậy mới có thiện ác hữu báo. Cô đã đoạt đi cái gì đấy của Lương Nguyệt Lăng, đây là sự thật không thể chối bỏ, mà lúc đó cô còn rất vui, hơn nữa còn hưởng thụ… Cô nên cảm tạ Lương Nguyệt Lăng mới đúng, Lương Nguyệt Lăng nói ra tất cả, khiến cô không hối hận về chuyện mình đã làm, người đàn ông cô yêu, chưa bao giờ phản bội cô, hơn nữa cũng yêu cô, như vậy là đủ rồi. Bỏ với giá cao, sau đó đạt được thứ mình muốn, hạnh phúc như vậy mới đáng để theo đuổi, chỉ là quỹ đạo của cô có phần thay đổi mà thôi, thu được hạnh phúc trước, sau đó mới phải trả giá.

Cô rất thỏa mãn, hơn nữa cảm giác như vậy mà chết đi, sắc mặt của cô rất trầm tĩnh, hình như ngủ rất ngon.

*************

Thẩm Tâm Duy còn rất yếu, đã lâu không được uống nước và ăn, khiến sức của cô đã tới cực hạn, giờ phút này yếu đuối nằm trên giường, truyền nước biển, cung cấp dinh dưỡng cho cô, nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại. Mắt nhắm, hình như không muốn mở ra.

Giang Thiếu Thành ngồi bên cạnh, yên lặng nhìn vợ mình, tầm mắt của anh trên cổ tay cô, cô không thích truyền nước, chỉ cần có một kim tiêm nhỏ trong mạch máu cũng khiến cô đau, huống chi còn châm từng này vào, nhưng mà giờ phút này, cô không giãy dụa không kêu ca, cứ ngoan ngoãn như thế. Trước kia cô bị ốm, người đau đầu nhất là Giang Thiếu Thành, không dịu được, Thẩm Tâm Duy không chịu truyền nước, tránh né các loại, khiến anh không thể làm gì. Anh hi vọng, nhìn thấy cô nhảy dựng lên phản đối, không muốn truyền nước … Khóe miệng anh mơ hồ có nụ cười, cần gì nghĩ như vậy, cô không có vấn đề gì khác, chỉ suy yếu mà thôi, sẽ nhanh tỉnh lại.

Anh rất may mắn, Lương Huy chưa từng hành hạ cô, chỉ nhốt cô dưới mặt đất, nếu không… tỷ lệ xảy ra chuyện xấu này, anh sợ, vì vậy cấm suy nghĩ tiếp.

Thẩm Diệc Đình từ ngoài phòng bệnh đi tới, nhìn Giang Thiếu Thành một chút, đi lên trước vỗ vai anh, “Cậu nghỉ ngơi đi, tôi ở đây cho.”

Vết thương ở chân Giang Thiếu Thành còn chưa khỏi, cần nghỉ ngơi nhiều… Thẩm Diệc Đình nhớ lại, lúc cảnh sát gọi điện thoại tới thì Giang Thiếu Thành không quan tâm gì, chỉ muốn đi. Bọn họ tới nhà họ Lương, nghe Lương Nguyệt Lăng bên trong nhà có chút kì lạ, vì vậy một đám người bắt đầu điều tra trong phòng Lương Huy, bọn họ tìm đi tìm lại các đồ vật, vất vả mới mở ra cửa đi xuống….

Lúc Giang Thiếu Thành thấy Thẩm Diệc Đình ôm Thẩm Tâm Duy ra thì Thẩm Diệc Đình cho rằng anh sẽ xúc động, nhưng lúc đó, đột nhiên Giang Thiếu Thành bình tĩnh lại. Cái cảm giác tỉnh táo đấy Thẩm Diệc Đình có thể hiểu, chỉ cần cô thật tốt, tất cả không còn là vấn đề.

Giang Thiếu Thành lắc đầu một cái, “Không cần.”

Thẩm Diệc Đình còn muốn khuyên nữa, nhưng lại thôi, thở dài, anh biết, khuyên nữa cũng vô ích, Giang Thiếu Thành sẽ không nghe. Thẩm Diệc Đình nhìn Thẩm Tâm Duy trên giường một hồi, lúc này mới yên lặng ra khỏi phòng bệnh.

Nam Ngưng đứng ở ngoài, thấy Thẩm Diệc Đình ra ngoài, không khỏi cảm thấy buồn cười, “Anh cũng biết ở đó mình làm kỳ đà cản mũi sao?”

Nói thế này, Thẩm Diệc Đình đương nhiên không muốn nói lại, chỉ không có phản ứng gì. Anh ngồi cạnh Nam Ngưng, thấy cô cười vui vẻ, không nhịn được sờ đầu cô, “Ăn cơm đi!”

“Ừ.” Nam Ngưng gật đầu một cái.

Bọn họ đi qua hành lang, vào thang máy. Bây giờ tất cả mọi chuyện đã qua, anh không cần vì mục đích nào mà không quan tâm tới người con gái này nữa. Bọn họ vào thang máy, cửa thang máy có bóng dáng của bọn họ, Nam Ngưng bây giờ không có gì khác so với lần đầu anh gặp cô, vẫn thanh lệ thoát tục như thế. Đột nhiên anh cảm thấy thật may mắn, cho tới giờ phút này, người phụ nữ này vẫn ở bên cạnh anh. Khi anh không nhịn được muốn xem cô một chút thì thấy cô gặp mặt với bạn trai cũ thì anh mới biết mình khó chịu cỡ nào, chuyện tình cảm, thực sự không liên quan tới người khác, nhưng cũng dễ dàng để mình càng thấy rõ tình cảm của mình. Anh quan tâm tới cô gái này, rất quan tâm, cho nên lúc biết cô bị Lương Huy bắt cóc thì mới tức giận đến thế, dù khi đó Giang Thiếu Thành đảm bảo với anh cô sẽ không sao. Mà lần thứ hai cô bị bắt cóc thì anh tự nói với mình, nếu như anh không bảo vệ được cô, thì cả đời này anh sẽ không tha thứ cho mình….

“Nam Ngưng.” Bỗng dưng anh gọi.

“Hả?” Cô có chút kì quái nhìn anh, bởi vì giọng anh có chút trầm, giống như đang đè nén thứ gì đó, như sắp nói chuyện gì lớn.

“Lần đầu tiên anh gặp em, thực sự khiến anh nhớ tới Đường Tâm Vũ.” Thẩm Diệc Đình nói chậm rãi, anh không nghĩ tới sẽ có ngày anh nói với vợ mình về người con gái khác.

Nam Ngưng cũng thấy lạ, nhưng chưa khó chịu và tức giận. Thẩm Diệc Đình chủ động nói với cô chuyện này, là cô hi vọng. Hơn nữa Thẩm Diệc Đình dùng ba từ “ Đường Tâm Vũ”, đã rõ ràng vạch giới hạn với Đường Tâm Vũ, bất kể Đường Tâm Vũ còn chết hay sống, như vậy là đủ rồi, cô có thể yên tĩnh nghe anh giải thích.

Bọn họ đi ra khỏi thang máy thì Nam Ngưng mới “ừ” một tiếng.

“Chỉ muốn nói rõ, anh biết rõ em là em, cô ấy là cô ấy.” Thẩm Diệc Đình bình tĩnh nói, “Anh đưa em đi bệnh viện, cũng vì anh cho rằng anh để em bị thương rồi, đổi thành bất cứ ai, anh cũng sẽ làm thế.”

Vì vậy tướng mạo của cô ra sao, không liên quan, chỉ là nguyên tắc làm người của anh mà thôi.

Thẩm Diệc Đình nói tới chỗ này, hình như cũng không biết nơi như thế nào tiếp, anh nhìn thấy cô ở bệnh viện khóc suốt, khi đó cho rằng đó là lỗi của anh, sau mới biết cô vì thất tình, thì theo bản năng mà an ủi cô, sau đó đến gần từng bước một, mới gần tự nhiên đến thế… Anh biết cô khác với Đường Tâm Vũ,ddlqd bề ngoài Đường Tâm Vũ yếu đuối, thì bên trong càng mỏng manh hơn, mà Nam Ngưng bên ngoài thì yếu đuối, nhưng bên trong vô cùng bền bỉ, nhưng không hiểu sao, anh càng đau lòng hơn.

Nam Ngưng hiểu lời của anh, “Anh muốn nói cho em biết, chuyện giữa 2 chúng ta, không liên quan tới Đường Tâm Vũ, từ lúc bắt đầu quen cho đến khi kết hôn, không có Đường Tâm Vũ gì cả.”

Thẩm Diệc Đình gật đầu.

Bây giờ anh đã thẳng thắn như thế, thì điều ở trong lòng cô cũng nên nói ra, “Em tới thư phòng của anh thấy hình của cô ấy… tại sao anh phải tức giận như vậy? còn có…. Thời gian đó anh rất xúc động…..”

Cũng bởi vì anh như thế, cô mới hoài nghi rốt cuộc cô gái kia còn ảnh hưởng gì với anh, mới có thể canh cánh trong lòng.

Thẩm Diệc Đình cau mày, “Là lỗi của anh, thời gian đó tâm tình anh không tốt.” Anh cảm giác lời này không đủ, vì vậy không thể làm gì khác hơn là tiếp tục thẳng thắn, “Anh biết rõ Lương Huy nhằm vào anh, mà lúc anh phát hiện ra, tình huống đã không tốt. Anh một mực tìm cách giải quyết, nên Lương Huy mới vậy, không bỏ được, mà lúc đó anh cũng biết Lương Huy yêu Đường Tâm Vũ sâu đậm như vậy….ddlqd Giây phút đó, anh mặc cảm, thậm chí có ý nghĩ quái dị, cảm thấy lúc đầu anh không cùng với Đường Tâm Vũ sẽ tốt hơn bao nhiêu. Cô ấy sẽ đi cùng với Lương Huy, cô ấy sẽ rất hạnh phúc, mà Lương Huy cũng sẽ không nhằm vào anh….”

Anh nói xong, nhắm mắt lại, anh áy náy, sâu trong lòng anh, luôn cho rằng Đường Tâm Vũ chết là do anh, dù chuyện như vậy xảy ra một lần nữa, anh vẫn sẽ chọn đứng bên người nhà mình.

“Anh cảm thấy có lỗi với Đường Tâm Vũ, hơn nữa càng xấu hổ đối với tình yêu của Lương Huy đối với Đường Tâm Vũ… cho nên tâm tình anh không tốt, lúc ấy em nhắc tới Đường Tâm Vũ lần nữa thì anh mới tức giận?” Cô đoán được, hóa ra là như vậy, chẳng qua vấn đề lúc đấy đều theo cách mình nghĩ.

“Thật xin lỗi….” giọng của anh càng trầm hơn.

“Em không trách anh.”

Thẩm Diệc Đình nắm chặt tay cô, “Bây giờ anh nói những lời này không cách nào xoay chuyển được, anh có thể tìm cho mình rất nhiều lý do mà nói,ddlqd nhưng… đối với chuyện em bé anh rất xin lỗi, cho dù anh đối tốt với em hơn nữa, đây là chuyện không thể cứu vãn được.”

Khi đó bọn họ cãi nhau to, anh vội vàng, trong công ty có vô số gián đẹp và công ty khác nằm cùng, bên ngoài công ty lại có người gài bẫy anh, anh không chịu được, mới mắng cô, anh không biết cô mang thai, mà lúc biết thì cô đã sảy thai, đây là phần anh không thể tha thứ cho mình, huống chi khi anh đi bệnh viện thì không an ủi cô, ngược lại nói cô cố ý…. Câu nói đó, hẳn đã tổn thương cô cỡ nào.

“Em không trách anh.” Cô nói lại, “Thật ra thì, em chưa chắc mình mang thai, nhưng lúc tắm, không biết thế nào ngã xuống, đứa bé sẽ không… là ngoài ý muốn, có lẽ đứa bé biết, tới vào lúc chưa thích hợp thôi!”

Cô cảm thấy anh nắm tay cô chặt hơn, “Là ngoài ý muốn.” Cô nhấn mạnh thêm một lần.

Cô biết, lời của cô không cách nào bỏ được phần áy náy của anh, đứa bé không kịp ra đời, thậm chí không kịp biến thành phôi thai, đã trở thành phần anh canh cánh trong lòng.

Thẩm Tâm Duy mở mắt, liền thấy có người ngồi ở mép giường, anh ngồi yên lặng, hơn nữa nhìn thẳng cô. Cô có chút hoài nghi, mình tới thiên đường thật sao, hơn nữa còn mang theo Giang Thiếu Thành ư?

Nhưng cô có thể cảm thấy. Chắc hẳn là thế giới thật, kì quái, tại sao cô không phản ứng quá. Vậy cũng đã tìm được đường sống trong chỗ chết, chỉ là sao anh nhìn mình, mà không lộ ra vẻ mừng rỡ hay kích động gì cả? hay vẫn là một giấc mơ, thật ra không cần làm giấc mơ như thế, hình dáng của anh đã sớm in trong đầu, căn bản không cần dồn hết tâm trí nhìn anh, dùng hình ảnh đã sớm trong trí nhớ.

“Đã tỉnh rồi hả?” chân mày Giang Thiếu Thành khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng.

“Ừ.” Cô nhìn anh. Giờ phút này, mới có cảm giác chân thật, nhưng cảm thấy hạnh phúc như vậy, thì ra là cô còn sống, có thể làm nhiều chuyện nữa, có thể ăn nhiều đồ ngon, có thể thấy anh, có thể thấy anh trai và chị dâu, còn có thể thấy mẹ…..

“Đói bụng à? ăn ít cháo đi.”

Anh chỉnh giường, để cô dựa vào, cũng để cháo tới trước mặt cô. Hình như anh đã tính ra thời điểm này cô sẽ tỉnh lại, nhưng cô quá đói, không nghĩ tới những điều này, mà là cầm bát cháo, ăn từng miếng từng miếng một, chỉ là cháo bình thường, nhưng cô lại cảm thấy thật sung sường.

Cô ăn xong, để bát xuống.

“Em còn tưởng rằng, em sẽ không được thấy anh nữa.” Cô nói xong còn thấy thẹn thùng, lời này nghe vào sao lại thế chứ.

“Ừ, Diêm vương không muốn thu em về, cho nên em chỉ có thể về đây.”

Anh nói vậy, trong giọng vẫn còn phần tiếc nuối. Thẩm Tâm Duy liếc mắt xem thường, có thể động tác kia sẽ làm mình biến dạng, nên thôi, “Hừ…..”

Anh cười cười, bộ dạng tức giận của cô, khiến anh nhớ lại trước kia.

Cô thấy kỳ cục trong chốc lát, mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng, “Đúng rồi, tại sao em lại ở bệnh viện… em nhớ em ở một chỗ rất tối, là ai đã cứu em?”

Vẻ mặt của Giang Thiếu Thành có chút lạ, “Lương Nguyệt Lăng gọi điện thoại cho cảnh sát, cô ấy nói đột nhiên phát hiện trong phòng anh trai mình là lạ, anh trai của cô ấy thường biến mất trong phòng… cô ấy nói có khả năng có liên quan tới em.”

“Lương Nguyệt Lăng?” Thẩm Tâm Duy không ngờ, người phụ nữ không phải nói sẽ không cứu mình sao?

“Ừ…. Tiểu Duy, là do Lương Huy nhốt em vào đó?”

Thẩm Tâm Duy gật đầu, “Đúng, khi em tỉnh lại, anh ta đã trói chặt tay chân em, sau em cứ ở trong chỗ tối đấy.”

Hình như Giang Thiếu Thành có điều suy nghĩ, “Ừ.”

“Có cái gì kì quái sao?”

Giang Thiếu Thành suy nghĩ một chút, đành nói thật, “Có người nghi ngờ Lương Nguyệt Lăng đã sớm biết em ở đó, là đồng mưu với anh cô ấy…..”

“Không phải.” Thẩm Tâm Duy nói chắc như đinh đóng cột, “Ý của em là, mặc dù em không thích cô ấy, nhưng cô ấy không phải người như vậy. Lòng kiêu ngạo của cô ấy cũng không cho phép cô ấy làm chuyện như thế, bên cảnh sát suy nghĩ nhiều rồi, nếu như cô ấy làm thật, cần gì phải gọi cho cảnh sát?”

Giang Thiếu Thành cũng không muốn nghĩ nhiều, gật đầu.

Mà Thẩm Tâm Duy nghĩ tới là điều khác, thì ra Lương Nguyệt Lăng nói không cứu cô là không sai, chỉ là không cứu tận tay. Hình như cô có thể hiểu sự kiêu ngạo của Lương Nguyệt Lăng, người phụ nữ không ngừng độc lập kiên cường. Vì vậy cô càng áy náy hơn, người phụ nữ như Lương Nguyệt Lăng, nếu cô là đàn ông, nhất định sẽ yêu cô ấy.

Nếu như không có cô, có phải Lương Nguyệt Lăng sẽ cùng với anh hay không? Suy nghĩ này, luôn khiến cô cảm thấy mình rất áy náy với Lương Nguyệt Lăng, chỉ là cô không tính vì cảm giác áy náy mà làm điều gì, vừa nghĩ như thế, cô lại thấy mình dối trá nhiều. Nếu không định làm gì, vậy gì cần gì phải cảm giác thế?

“Giang Thiếu Thành?”

“Hả?”

“Anh đã sớm biết Lương Nguyệt Lăng là cô gái khi xưa à?”

“Ừ.”

“Vậy… anh đã sớm biết em không phải cô gái đó?”

“Ừ.”

Đột nhiên Thẩm Tâm Duy rất muốn khóc, cô áy này. Một mặt cảm thấy quý trọng hạnh phúc mà mình trộm được, một mặt lại cảm thấy xấu hổ vì hành động của mình. Giờ mới rõ, anh đã sớm biết rồi, mâu thuẫn trong lòng mình này, tựa như bị lừa.

Cô rất buồn bực, đẩy mạnh, “Anh khốn kiếp.”

Giang Thiếu Thành không ngờ cô sẽ đẩy anh, có chút kinh ngạc, bị cô đẩy như thế. Anh theo bản năng cách giường xa một chút, đứng lên, chân liền đau. Sắc mặt của anh cũng biến thành vẻ khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.