Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết

Chương 47: Phiên ngoại 1




“Không mệt không mệt. Hoàng thượng, có thể chiếu cố người dùng bữa tối, là vinh hạnh của Lạc Nhi.”

Cổ Lạc Nhi nghe lời này, chính mình cũng phải buồn nôn.

Lời nói buồn nôn như vậy…, nếu không phải tính mạng đang bị đe dọa, nàng còn lâu mới nói ra miệng a.

Đông Phong Túy không hề khước từ, để Cổ Lạc Nhi đỡ, ngồi vào chỗ đầu trên bàn ăn.

Nhìn lướt trên bàn ăn, chủ động nói: “Cháo loãng rau dưa tốt cho thân thể, trẫm vẫn là nên ăn cháo loãng rau dưa. Đều mang những thứ này xuống đi.”

Cổ Lạc Nhi làm sao còn có thể để hắn ăn cháo loãng rau dưa nữa.

Vội vàng nói: “Hoàng thượng, đừng, người hãy ăn những thức ăn này đi, rất nhiều dinh dưỡng.”

Đông Phong Túy cố ý vô cùng kinh ngạc nhìn Cổ Lạc Nhi.

Hỏi: “Ái phi, không phải nàng nói, ăn cháo loãng rau dưa rất tốt cho thân thể sao?”

Cổ Lạc Nhi toát mồ hôi.

Nàng chỉ là vì chỉnh hắn mới nói như vậy chứ sao.

Tên này, làm gì mà nhớ rõ ràng lời nàng nói như vậy?

Thật là, đầu óc thông minh không thèm suy nghĩ quốc gia đại sự, luôn đem lời nói của nàng nhớ kỹ trong lòng.

Cười theo giải thích.

“Hoàng thượng, Lạc Nhi trước nói như vậy, là vì mỗi bữa Hoàng thượng đều ăn thịt cá, dinh dưỡng quá thừa, cho nên cần ăn chút cháo loãng rau dưa để điều lý tràng vị. Kỳ thật, lúc nào cũng ăn cháo loãng rau dưa, sẽ không đủ dinh dưỡng.”

Đông Phong Túy cười.

Hắn đã biết, hôm nay Cổ Lạc Nhi sẽ không dám để hắn ăn cháo loãng rau dưa nữa.

“Ra vậy, Ái phi, nàng nói xem ăn cái gì mới tốt a? Trẫm tất cả đều nghe theo nàng.”

Lời này của Đông Phong Túy ôn nhu vô cùng.

Thị thiện cùng mọi người chung quanh ai cũng vừa hâm mộ vừa vui mừng nhìn Cổ Lạc Nhi.

Hoàng thượng chẳng nhẽ có tình ý với Tiên phi nương nương rồi?

Thật hy vọng Hoàng thượng có thể đối với nữ nhân có chút tâm tư a, sớm một chút sinh ra một vị tiểu hoàng tử.

Bằng không, hậu cung này thật sự là quá nhàm chán.

Cổ Lạc Nhi lại giống như chưa tỉnh, chuyên tâm nhìn thức ăn trên bàn.

Kỳ thật, cũng không phải không chú ý tới ngữ khí của Đông Phong Túy a.

Chẳng qua, nàng hiểu rất rõ Đông Phong Túy, hắn tuyệt đối không phải có tình ý với nàng.

Mỗi lần hắn cố ý lộ ra mị lực nhu tình của hắn, cũng là có hàm ý, hắn muốn chỉnh nàng.

Hôm nay hắn định như thế nào?

Nàng vẫn nên cẩn thận một chút mới được.

Cổ Lạc Nhi chưa từng chính thức cùng Đông Phong Túy ăn xong một bữa cơm, cũng không hiểu sở thích của hắn.

Nhìn một lần, màu sắc thức ăn trên bàn thập phần phong phú.

Mặn chay phối hợp vô cùng hợp lý, hơn nữa tạo hình cũng cực kỳ khác biệt.

Nhưng mà, trong mấy chục món ăn, độc không thấy cá và chân gấu cánh ngỗng.

Cổ Lạc Nhi nhìn lại thấy buồn cười.

Xem ra Đông Phong Túy vẫn để bụng hai lời nàng đã nói đây.

Biết rõ Đông Phong Túy không có ý tốt, Cổ Lạc Nhi đương nhiên hết sức cẩn thận.

Nói: “Hoàng thượng, những món ăn này phối hợp rất khá, vẫn là ngự trù làm thật nhiều. Người nói muốn ăn món gì, Lạc Nhi liền lấy cho người món đó.”

Lời của nàng cũng nằm trong dự liệu của Đông Phong Túy.

Đông Phong Túy làm bộ làm tịch nhìn nhìn bàn ăn.

Chỉ vào chỗ đĩa bánh chiên xa nhất nói: “Bánh chiên đó, cầm một cái lại đây.”

Nghe xong phân phó của hắn, thị thiện cùng mọi người bên cạnh không khỏi kinh ngạc.

Hoàng thượng chưa bao giờ thích ăn những mõn ăn dầu mỡ này, chỉ bởi vì quy cách cần thiết, loại món ăn nào cũng phải xuất hiện ở trên ngự thiện.

Cho nên mới đưa nó vào cho đủ số.

Cũng chính là bởi vì Đông Phong Túy không thích ăn, cho nên người bày thiện mới tự giác đem nó đặt ở một chỗ khác trên bàn.

Để xa Đông Phong Túy.

Đông Phong Túy cũng không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, thích thú nhìn Cổ Lạc Nhi.

Kỳ thật hắn cũng không muốn ăn nó, chỉ là muốn để cho Cổ Lạc Nhi làm chân chạy thật tốt.

Ví như bình thường, lấy tinh lực hoạt bát của Cổ Lạc Nhi, chân chỉ chạy một chút như vậy căn bản không thành vấn đề.

Nhưng hôm nay nàng vốn đã chạy một ngày, mệt chết đi rồi, hắn nhìn ra được.

Cho nên nha, mới có thể đạt được mục đích chỉnh nàng.

Ai bảo hắn luôn chán ghét nàng, làm hại hắn bây giờ mỗi ngày dùng bữa tâm lý đều có chút ám ảnh.

Cổ Lạc Nhi không rõ tâm tư của hắn, nhưng đã chính miệng hắn phân phó, đương nhiên phải chiếu theo ý tứ của hắn mà làm.

Cầm đĩa không, chạy đến một bên bàn khác, cầm đĩa bánh chiên chạy tới.

Đặt cái đĩa đến trước mặt Đông Phong Túy.

Đông Phong Túy nhìn thấy đĩa bánh chiên, có chút hối hận.

Mọi thứ đều đã được lấy đến trước mặt, không ăn hình như có điểm không ổn.

Đây không phải rõ ràng là đang chỉnh người sao?

Cầm lên một chiếc bánh, miễn cưỡng cắn một miếng nhỏ.

Để nó xuống, lại chỉ vào một món ăn xa nhất trên bàn nói: “Cái kia, lấy cho trẫm một chút tới đây.”

Cổ Lạc Nhi đành phải lại cầm lấy một đĩa không, chuyển đến một bàn khác, vì Đông Phong Túy lấy món ăn.

Chưa từng biết, bàn ăn Hoàng đế dùng bữa dài và lớn như vậy.

Mấy lần lên xuống, trên trán Cổ Lạc Nhi đổ mồ hôi, trong miệng có chút thở phì phò.

Mà trước mặt Đông Phong Túy, cũng chồng chất nổi lên một tòa núi nhỏ.

Mỗi một món ăn, đều chỉ tượng trưng cắn một miếng nhỏ.

Cổ Lạc Nhi nhìn mà phát bực, lãng phí thức ăn thì không nói, chiếu theo kiểu ăn này của hắn, hắn là cố tình muốn mệt chết nàng sao?

Khó trách vừa rồi biểu tình của hắn là lạ như thế, hóa ra đúng là muốn chỉnh nàng.

Hừ, chờ nàng ứng phó xong mấy buổi tối này, ứng phó xong Lãnh Dạ, xem báo đại thù này như thế nào.

Cổ Lạc Nhi dường như nghĩ cho hả giận, trước mắt lại không chút nào dám thất lễ.

Đông Phong Túy vẫn chăm chú nhìn nàng.

Chăm chú nhìn trên mặt nàng đang dần dần hiện ra ửng đỏ, chăm chú nhìn miệng nàng có chút thở phì phò.

Đột nhiên cảm thấy mình rất vô lại.

Đường đường một Hoàng đế, lại dùng loại thủ đoạn không được thanh nhã này để chỉnh một nữ tử yếu đuối.

Trong lòng không rõ ràng chợt có chút cảm giác thương tiếc.

Nhớ tới dáng vẻ nàng sau khi bị Lãnh Dạ bức bách.

Tối hôm qua, nàng đứng ở phía trước cửa sổ mở rộng, qua cửa sổ nhìn lên bầu trời đêm.

Nàng lúc ấy, trên mặt không có một chút vẻ giảo hoạt thường ngày.

Trên mặt nàng chỉ có thương cảm, trong mắt nàng có chút hơi nước.

Trong lòng nàng cũng cất giấu rất nhiều rất nhiều thứ sao?

Một tiểu nữ hài tử như nàng, lẻ loi ở nơi này, phải ứng phó Nguyệt quý phi, ứng phó Phùng Thái Úy, trong khi liều mạng, còn phải ứng phó với Lãnh Dạ.

Nhưng nàng chưa từng báo oán.

Dáng vẻ nàng trước mặt người khác luôn luôn vui vẻ.

Nàng bình tĩnh ứng phó với mọi nguy cơ, không cần đến người khác thay nàng bận tâm, ngược lại còn quan tâm đến vận mệnh những người khác.

Nàng rốt cuộc nữ tử như thế nào vậy?

Hắn không biết nàng là ai, không biết tại sao nàng đến nơi này.

Hắn từ trước đến nay cũng không nghĩ muốn quan tâm việc này.

Hắn chỉ biết, nàng từ trên trời rớt xuống, cùng bất luận kẻ nào trên đời này đều không liên quan.

Là hắn tin người đã được chọn lựa.

Nhưng bây giờ, hắn bỗng nhiên rất muốn hỏi nàng một chút, nàng rốt cuộc là ai.

“Hoàng thượng, món ăn người muốn đến đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.