Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết

Chương 46




Cổ Lạc Nhi vội vàng nhắc nhở các nàng.

“Các tỷ muội cho dù ở trong cung, cũng không có khả năng lúc nào cũng được nhìn hắn. Huống chi, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, có tác dụng gì? Các tỷ muội còn không nghĩ tới ngày trước đấy sao?”

Mấy hậu phi bị nàng nhắc nhở, vội vàng thu lại tinh thần.

Đúng vậy a, cho dù dáng vẻ Hoàng thượng có đẹp hơn thì tác dụng gì.

Chính như Cổ Lạc Nhi nói, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.

Hơn nữa, bình thường ngay cả cơ hội được nhìn hắn cũng không có.

Hai ngày này, Cổ Lạc Nhi mang theo các nàng đánh bại Nguyệt quý phi, khiến cho các nàng ở trong cung hãnh diện, đã qua thời trước nay chưa có ngày lành.

Các nàng đều đối với nàng tràn đầy cảm kích.

Càng đối với nàng gởi gắm vô hạn hy vọng cùng tín nhiệm.

Đi theo Cổ Lạc Nhi, các nàng nhất định có thể mở ra một mảnh trời, một mảnh trời thuộc về chính các nàng.

Mấy ngày nay, Cổ Lạc Nhi tẩy não các nàng không ít.

Nữ nhân vì sao phải sống phụ thuộc nam nhân?

Nữ nhân vì sao lại không thể có được sự nghiệp cho riêng mình?

Để cho các nàng đến dẫn đầu, dẫn đầu tất cả bọn tỷ muội đều đứng lên a.

Về phần gia tộc của các nàng, phụ huynh trưởng bối các nàng muốn can thiệp, muốn phản đối các nàng, còn có Phong Linh công chúa, còn có Lý Tể tướng.

Sợ cái gì?

Hôm nay, ngay cả Hoàng thượng đều đã đồng ý rồi, Thái hậu cũng không phản đối, các nàng còn có cái gì phải lo trước lo sau nữa.

Tất cả hậu phi đều hưng phấn không thôi, vây quanh Cổ Lạc Nhi, thay phục sức dân gian, xuất cung.

Sau đó, Cổ Lạc Nhi suy nghĩ, kỳ thật Đông Phong Túy rất sáng suốt đi.

Nếu là Hoàng đế khác, sẽ cho phép của hậu phi của mình “Hồ nháo” như thế sao?

Chỉ bởi vì các nàng ầm ĩ đến hắn?

Lý do này hình như không thỏa đáng mấy.

Cổ Lạc Nhi lại một lần nữa hoài nghi, Đông Phong Túy rốt cuộc là lười thật hay lười giả?

Đến cùng có phải muốn lợi dụng nàng hay không?

Chỉ có điều, Cổ Lạc Nhi không có tinh lực suy nghĩ nhiều như vậy, tâm tư của nàng hoàn toàn bị một loạt công việc ngoài cung chiếm giữ.

Hôm nay, các nàng xuất cung chỉ để dạo chơi, lựa chọn địa điểm phù hợp để mở Minh Châu lâu.

Ngoài ra, còn dẫn chúng hậu phi hưởng thụ hưởng thụ cuộc sống ngoài cung.

Nhóm hậu phi chưa bao giờ ung dung tự tại đi dạo trên đường như vậy, thấy cái gì cũng mới lạ.

Ngày trước, các nàng chỉ thỉnh thoảng ra khỏi nhà, nhưng không ngồi trên xe ngựa cũng là ngồi kiệu hoa.

Tối đa chỉ có thế nhìn qua cửa sổ thưởng thức phố cảnh một chút thôi.

Thêm vào trước đó ở trong cung, bị đè nén quá lâu.

Ngày hôm nay tìm được tự do, tựa như cá vây ở vũng bùn nay được thả vào sông, tâm tình thoải mái vui sướng không cách nào nói rõ.

Trên đường đi, líu ríu nói không ngừng.

Khiến người qua đường người người ghé mắt.

May là Cổ Lạc Nhi trước đó đã lo lắng chu đáo, phân phó mấy thị vệ đang mặc thường phục, bảo vệ các nàng.

Bởi vậy, không phát sinh nguy hiểm gì.

Cổ Lạc Nhi mang theo các nàng, đến nơi náo nhiệt, lựa chọn địa điểm lý tưởng để mở cửa tiệm.

Mệt mỏi, liền tới tửu lâu ăn cơm.

Đây đối với nhóm hậu phi mà nói, lại là một thể nghiệm hoàn toàn mới.

Chưa từng nghĩ đến, nữ nhân gia các nàng cũng có thể giống nam nhân đến tửu lâu ăn cơm.

Chỉ vì tránh cho phiền toái không cần thiết, Cổ Lạc Nhi bao hết gian sương phòng.

Mọi người vô câu vô thúc ăn cơm, giống hai ngày trước ăn đồ nướng, không cần phái chú ý lễ nghi quy củ gì.

Mà ngay cả thị vệ bảo vệ các nàng đều được thơm lây, hưởng thụ một bữa cơm trưa hoàn toàn mới.

Nếu không phải Cổ Lạc Nhi muốn bọn hắn tạm thời giữ bí mật, bọn hắn thực không thể chờ đợi được muốn trở về khoe khoang, bọn hắn cùng nhóm hậu phi cùng phòng ăn cơm đấy.

Này thật là chuyện có nghĩ cũng không dám nghĩ.

Sau khi ăn xong, lại đến một nơi phong cảnh nổi tiếng ở ngoại thành dạo chơi nửa ngày.

Thẳng đến hoàng hôn, mới buông lỏng hưng phấn mỏi mệt bước chân trở lại trong cung.

Hôm nay thật sự là quá hưng phấn.

Trước bởi vì thích ứng hoàn cảnh trong cung, nhóm hậu phi bị ép ít nói kiệm lời đều chiêm chiếp oa oa nói không ngừng.

Ngay cả mấy hậu phi thẹn thùng nhất hướng nội nhất cũng nói không ít lời.

Hôm nay cũng thật là quá mỏi mệt.

Chưa từng đi qua nhiều đường như vậy, chưa từng làm nhiều chuyện như vậy.

Nhưng là, mỏi mệt rất giá trị a.

Về phần tiền bạc, nhờ phúc của Phong Linh công chúa, từ trong Nội vụ phủ mượn mấy trăm lượng, coi như khởi động tài chính.

Bởi vì Đông Phong Túy đồng ý cho các nàng ra ngoài cung buôn bán, mà không phải là giáng chức các nàng, cho nên thân phận các nàng vẫn là hậu phi.

Cho nên, các nàng còn phải trở lại trong cung cư trú.

Đương nhiên, đây đối với nhóm hậu phi mà nói, là tình trạng lý tưởng nhất rồi.

Có thể xuất cung để làm chuyện mình thích, lại không còn lo trước lo sau.

Cuộc sống tốt đẹp như vậy, quá khứ ngay cả nằm mơ cũng không thấy a.

Phong Linh công chúa đương nhiên sẽ không vắng họp, cũng ra vẻ dân nữ, đi theo các nàng điên khùng chạy một ngày.

Thẳng đến hoàng hôn hòa nhã bao phủ lên bầu trời hoàng cung, Phong Linh công chúa mới cùng Cổ Lạc Nhi mới trở lại Tử Tiêu Cung.

Cổ Lạc Nhi thấy nàng mỏi mệt, để nàng không cần tiễn nữa, chính nàng tự trở về.

Đông Phong Linh lại nói cái gì cũng không chịu, không thể không tiễn nàng.

Nói là sợ Nguyệt quý phi kiếm chuyện với nàng.

Mãi cho đến cửa Tử Tiêu cung, Đông Phong Linh mới cáo từ trở về Thính Phong điện.

Cổ Lạc Nhi đứng ở cửa Tử Tiêu cung, mày chau mặt ủ nhìn ráng chiều đã hiện lên màu đỏ sậm.

Trời sắp tối rồi, Đông Phong Túy giờ phút này hẳn là ở hậu viên, hẳn là đang muốn dùng bữa tối.

Nàng nên dụ hoặc hắn như thế nào đây?

Thật là nhức đầu a.

Chưa từng trải qua loại sự tình này.

Cũng chưa bao giờ phải làm loại chuyện vụn vặt này.

Nhưng là, cái mạng nhỏ của nàng quan trọng hơn, không thể không kiên trì lên a….

Một hồi gió đêm tử bên trong cổng thổi tới trên người Cổ Lạc Nhi, lạnh giá lãnh đạm, làm cho nàng không tự chủ mà run rẩy.

Đêm mùa xuân, thời tiết vẫn thật là lạnh.

Đúng rồi, trước hết phải bắt tay vào quan tâm đến Đông Phong Túy a.

Cổ Lạc Nhi đi tới hậu viên, quả nhiên, Đông Phong Túy mới từ trên giường ngồi dậy, đang định đứng lên đi dùng bữa tối.

An Thụy không ở bên cạnh, Hỉ Thuận phục thị hắn.

Cổ Lạc Nhi vội vàng chạy lên trước, đoạt lấy áo choàng trong tay Hỉ Thuận, giúp Đông Phong Túy khoác lên người.

Hiến ân tình.

“Hoàng thượng, ban đêm gió lớn, khoác áo choàng lên, cẩn thận bị cảm lạnh.”

Đông Phong Túy há có thể không rõ mục đích của nàng, trong lòng cười thầm.

Trò hay mở màn rồi.

Làm hắn mong đợi cả ngày a.

Đông Phong Túy tỉnh bơ để cho Cổ Lạc Nhi khoác áo lên người, được nàng dìu đỡ đứng lên.

Hơn nữa thập phần thản nhiên để Cổ Lạc Nhi đỡ hắn vào Thiên điện dùng bữa.

Bởi vì, hắn phi thường phi thường xác định, hôm nay Cổ Lạc Nhi chắc chắn sẽ không hại hắn ăn cháo loãng rau dưa nữa.

Nàng chỉ biết thật tốt phục thị hắn dùng bữa.

Chỉ có điều, tại thời điểm đi đến cửa đại điện, Đông Phong Túy cố ý dừng bước.

Nói: “Lạc Nhi, ngươi chạy cả ngày rồi, mệt mỏi không? Đi nghỉ ngơi đi.”

Cổ Lạc Nhi lắc đầu giống như đánh trống bỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.