Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết

Chương 32




Tiếp đến là vẻ mặt hưng phấn của Đông Phong Linh từ trong xe nhảy ra ngoài.

Nàng vừa rồi qua cửa sổ bên trong xe đã chứng kiến tình hình bên ngoài, cũng đoán được chuyện gì xảy ra.

Chưa từng thấy bộ dạng Nguyệt quý phi chật vật chạy trối chết như thế, thật sự là rất thống khoái.

Cổ Lạc Nhi, quá được.

“Phong Linh, chạy loạn cái gì? Không để ý tới mẫu hậu rồi?”

Trong xe truyền tới một thanh âm tràn đầy hờn giận.

Không phải rất già nua, đương nhiên, cũng không còn trẻ tuổi.

Đông Phong Linh đang muốn nhảy xuống xe tụ họp cùng Cổ Lạc Nhi liền nhức đầu quay người lại, giải thích: “Con nào có, con đây không phải đang định đỡ người sao?”

Aiz, mẫu hậu càng già càng giống như một tiểu hài tử, luôn muốn người ta dỗ nàng.

Đông Phong Túy ẩn đằng sau hoa mộc lần nữa ngáp một cái, xoay người rời đi, bước lên xe ngựa giấu đằng sau hòn non bộ.

An Thụy vội vàng đuổi theo, đỡ lấy hắn.

Bình thường vào lúc này, Hoàng thượng đều ngủ dưới tàng Hạnh hoa.

Hôm nay đứng ở chỗ này lâu như vậy, là chuyện chưa bao giờ có, hắn nhất định đã mệt muốn chết rồi.

Quả nhiên, Đông Phong Túy vừa ngồi lên xe ngựa, thân thể liền tà tà ngả xuống.

Xe ngựa của hắn cũng đã trải qua quá trình cải tạo đặc biệt, cả thùng xe giống như một chiếc giường lớn, cực kỳ thoải mái.

“Hoàng thượng, chúng ta bây giờ đi tới tàng cây Hạnh hoa sao?”

An Thụy xin chỉ thị.

Đông Phong Túy từ từ nhắm hai mắt, không lên tiếng.

An Thụy từ trước đến nay hiểu rõ hắn cho là hắn chấp nhận, biết điều định ra ngoài điều khiển xe.

Lại nghe thấy Đông Phong Túy miễn cưỡng nói: “Đi tới Kính Hồ.”

“Vâng.”

An Thụy nghi hoặc ra ngoài xe.

Kỳ quái, Hoàng thượng làm sao đột nhiên lại muốn tới Kính Hồ?

Chẳng lẽ bởi vì hắn ngồi trên xe ngựa, lười phải xuống xe?

Suy nghĩ hơn nửa ngày, rời khỏi rừng Lê Tuyết thật lâu, An Thụy mới bừng tỉnh đại ngộ.

Trong cung mọi người đều biết lúc này Đông Phong Túy đang ngủ dưới tàng Hạnh hoa, Nguyệt quý phi đương nhiên cũng biết.

Hôm nay nàng chịu thua thiệt lớn trong tay Cổ Lạc Nhi, chắc hẳn ở trước mặt Thái hậu cũng không chiếm được tốt đẹp gì.

Quá nửa sẽ tới tàng Hạnh hoa tìm Hoàng thượng cáo trạng.

Hoàng thượng đây là đang chạy nạn a.

Đúng vậy, Đông Phong Túy đang chạy nạn, tránh nạn mà Cổ Lạc Nhi rước đến cho hắn.

Mà hắn và An Thụy suy đoán hoàn toàn chính xác.

Nguyệt quý phi ở trước mặt thái hậu quả thực không thể kiện ngược lại Cổ Lạc Nhi.

Thái hậu tới rừng Lê Tuyết, Nguyệt quý phi lại không dám trốn, chỉ có thể kiên trì, sửa sang lại y sam hỗn độn trên người, đến bên cạnh Thái hậu thỉnh an.

Thái hậu được Đông Phong Linh đỡ, xuống xe ngựa, vừa thưởng thức mỹ cảnh trong rừng Lê Tuyết, vừa đi về phía Cổ Lạc Nhi các nàng.

Cổ Lạc Nhi đánh giá Thái hậu.

Nàng khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt ang áng có chút tương tự với Đông Phong Túy, thân thể hơi hơi có chút mập ra.

Phỏng đoán lúc còn trẻ nhất định là một đại mỹ nhân.

Kỳ thật, ngay cả hiện tại, nàng cũng coi như vẫn còn phong vận. (thướt tha thùy mị)

Thần thái của nàng ung dung, dáng đi thanh tao lịch sự, nhìn qua hết sức bình thường.

Cổ Lạc Nhi như thế nào cũng không thể đồng nhất giữa nàng và hình tượng Thái hậu điên điên khùng khùng trong miệng mọi người hợp vào một chỗ.

Cổ Lạc Nhi nhảy lên trước, nghênh đón Thái hậu, chào hỏi với nàng.

“Thái hậu, người khỏe.”

Tất cả mọi người bị thái độ của nàng làm cho hoảng sợ, Tiên phi nương nương quá không hiểu lễ rồi, ở trước mặt Thái hậu lại không hành lễ.

Đông Phong Linh cũng cuống quýt ra hiệu cho nàng.

Cổ Lạc Nhi chỉ làm như không phát hiện.

Nếu thật muốn hành lễ, nàng hẳn là phải quỳ xuống trước mặt Thái hậu a?

Hừ, Cổ Lạc Nhi nàng ngay cả cha mẹ tổ tông còn chưa từng quỳ, cũng sẽ không dễ dễ dàng dàng quỳ xuống trước người khác đâu.

Giống như Cổ Lạc Nhi suy đoán, một đám Tần phi phía sau lưng nàng, cùng với nhóm cung nữ công công đều quỳ xuống.

Ngay cả Nguyệt quý phi cũng thành thành thật thật quỳ xuống.

Quỳ thành một hàng dài.

Trăm miệng một lời kêu to: “Khấu kiến thái hậu. Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Cổ Lạc Nhi nhìn thấy da đầu liền run lên.

Bình thường trên TV có trông thấy loại cảnh tượng này, nhưng dù sao cũng chỉ là TV, nàng chưa bao tự mình thể nghiệm qua.

Ở trong cung này, luôn phải quỳ hành lễ, như vậy, những công công cung nữ phẩm cấp thấp kia chẳng phải đều quỳ đến đầu gối chai cả ra mất.

Kỳ thật, Cổ Lạc Nhi không biết, bình thường không cần hành lễ long trọng như vậy.

Chỉ vì Thái hậu thường xuyên ở trong Từ An điện, rất ít khi ra ngoài, mọi người rất ít được gặp nàng.

Bởi vậy, tình cờ gặp mặt, tất không thể không hành đại lễ.

Thái hậu cũng không lưu tâm, nói: “Bình thân.”

Thanh âm không lớn không nhỏ, cũng rất là bình thường.

Cổ Lạc Nhi cơ hồ muốn hoài nghi, Thái hậu theo lời bình thường mọi người nói, có chăng là một người khác, hoặc là căn bản chỉ là bịa đặt.

Nhưng là, Đông Phong Linh cũng sẽ tạo ra tin đồn cho mẫu hậu nàng sao?

Mọi người lại trăm miệng một lời nói: “Tạ Thái hậu.”

Lúc này mới đứng lên.

Thái hậu cầm tay Cổ Lạc Nhi, từ trên xuống dưới đánh giá nàng.

Hỏi: “Ngươi chính là Tiên phi mà chính miệng Hoàng thượng phong?”

“Vâng. Là Tiên phi tạm thời.”

Cổ Lạc Nhi xấu hổ cười cười.

Nàng thật sự không quen làm Tiên phi gì đó.

Ở trước mặt những người khác, Tiên phi chỉ là một danh hiệu, nàng còn cảm thấy không sao.

Nhưng vị trước mắt này, là mẫu thân của Đông Phong Túy nha.

Ít nhiều cũng khiến nàng cảm thấy có chút căng thẳngg.

Thái hậu lông mày giương lên.

“Cái gì gọi là Tiên phi tạm thời?”

Mọi người ở ngoài đều dựng hết lỗ tai lắng nghe, bọn họ cũng không rõ ràng về lai lịch của Cổ Lạc Nhi.

Cổ Lạc Nhi đành phải giải thích.

“Ta thiếu bạc của Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn ta làm Tiên phi, dùng tiền tiêu vặt hàng tháng để trả nợ. Khi nào trả hết nợ, ta sẽ không cần làm Tiên phi nữa.”

Trong mắt Thái hậu hiện ra vẻ dò xét đùa giỡn.

Trên mặt mọi người cũng đều hiện ra biểu lộ không thể tưởng tượng nổi.

“Ngươi phải làm bao lâu?” Thái hậu hỏi.

“À, gần tám mươi năm a.”

Cổ Lạc Nhi ăn ngay nói thật, trong lòng không ngừng mắng chửi Đông Phong Túy.

Tên đáng giận, tên hẹp hòi, lấy gần cả đời của nàng.

Thái hậu đột nhiên bật ra một trận cười lớn.

“Tám mươi năm? Cũng gọi là tạm thời?”

Cổ Lạc Nhi càng xấu hổ.

Thái hậu a Thái hậu, có thể đừng cười lớn tiếng như vậy được không? Một chút cũng không giữ lại mặt mũi cho người ta.

Cũng không bận tâm đến hình tượng ung dung hoa quý của mình.

Dáng vẻ nàng cười to này, cùng thanh nhã vừa rồi đúng là tựa như hai người a.

Cổ Lạc Nhi bắt đầu có chút tin tưởng lời mọi người nói.

Khẽ cắn môi nói: “Đương nhiên là tạm thời. Ta sẽ nghĩ cách trả bạc cho hắn, chỉ cần trả bạc, ta chẳng phải sẽ không cần làm Tiên phi sao?”

Thái hậu hướng Cổ Lạc Nhi nháy nháy mắt.

“Ngươi dự định trả như thế nào? Bạc của ngươi từ đâu ra?”

Cổ Lạc Nhi từ trong mắt Thái hậu thấy một tia hi vọng, vội kéo tay nàng năn nỉ.

“Thái hậu, người giúp đỡ ta, được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.