Tận Thế Ca

Chương 1: Hài tử mắt tím




Trở lại cảnh của 4 người kia(Kiệt, Xu, Huy, Thuỷ)

Khi cơn gió cuốn họ đi thì điểm đến của nó là 1 cái làng nhỏ, cả 4 người đều bị ngã nhào khi cơn lốc đột nhiên biến mất

_ “em ko sao chứ?” Huy hỏi Thuỷ

_ “anh có bị gì ko?” Thuỷ hỏi Kiệt

_ “cô có bị làm sao ko?” Kiệt hỏi Xu

Cứ như vậy mà 8 mắt nhìn nhau, Huy nhìn Kiệt với ánh mắt của lửa, ánh mắt của Thuỷ cũng chẳng thua kém gì Huy, chỉ khác mục tiêu là Xu chứ ko phải Kiệt, Xu cũng nhìn Kiệt khi nghe chàng ta hỏi thăm, chỉ vài phút sau bầu ko khí ấy bị phá vỡ khi XU quay mặt đi chỗ khác và

_ “chúng ta phải tìm cách ra khỏi đây” Xu

_ “chúng ta biết đi đường nào đây?” Kiệt

_ “nhìn như đây giống 1 cái làng thì phải?” Thuỷ

_ “hãy đi vào trong đó,tìm xem có ai ko?” Xu

Thế là cả 4 cùng nhau đi, bây giờ đã là 18h. ai nấy cũng có cảm giác mệt mỏi rất nhiều, đi sâu vào ngôi làng nhưng chẳng thấy 1 bóng người, trời thì tối, tiếng chó tru ở đâu đó lâu lâu lại vang lên làm cho người ta có 1 cảm giác thật rùng rợn, rồi cứ chốc lát lại có 1 cơn gió lành lạnh thôi qua, tiếng lá cây chạm vào nhau lao xao, cảm giác mệt, đói, lạnh và sợ dường như đang xâm chiếm.

_ “chẳng có 1 ai ở nơi đây” Huy

_ “chúng ta tìm đại 1 căn nhà nào đó vào ở tạm, sáng mai tính tiếp” Kiệt

_ “đúng vậy, cứ làm như lời anh Kiệt đi” Thuỷ

_ “ừ!” Xu

Thế là cả 4 tìm đại 1 căn nhà bước vào, nhưng nhà nào họ đi ngang đều đã đóng cửa, Kiệt tiến lại và bắt đầu gõ cửa

_ “có ai trong nhà ko?”

_

_ “xin lỗi! có ai trong nhà ko?” KIệt lặp lại

_

_ “đẩy cửa bước vào đi” Huy nói và dùng cánh tay ko bị thương đẩy vào nhưng vô dụng, cánh cửa ko tài nào nhút nhích, thấy vậy Thuỷ cũng bước lại đẩy phụ rồi Kiệt cũng nhập cuộc, kết quả vẫn là con số 0, cánh của nhìn như mục nát nhựng ko ngờ nó lại chắc chắn như vậy

_ “ko đẩy được” Kiệt

_ “xin lỗi! chúng tôi ko có ý mạo phạm, chúng tôi chỉ là những người đi lạc, muốn xin vào ở 1 đêm rồi sáng mai chúng tôi sẽ đi ngay” Xu

_ “cô nói với ai vậy, trong nhà có ai đâu, cô điên rồi à?” Thuỷ

Xu mặt kệ lời nói của Thuỷ

_ “nếu ko đồng ý,chúng tôi xin phép đi trước, xin lỗi đã làm phiền”

Nói rồi XU quay mặt bước đi, mọi người cũng thế

Ét…két………nhưng cánh cửa đột nhiên mở ra, cả 4 quay lại thì chẳng thấy ai

_ “cám ơn!” Xu nói, nhưng 3 người còn lại chẳng biết Xu nói với ai, cái cảm giác sợ hãi lại xuất hiện, Xu đi vào trước tiếp đến là Kiệt, Thuỷ và Huy. Bước vào căn nhà, đều đầu tiên họ nhìn thấy là trước sân có rất nhiều hoa hướng dương, chúng được trồng rất đều nhau, xếp thành 2 hàng như 2 hàng người đứng chào đón bọn họ vậy, vào đến căn nhà, nhìn xung quanh chỉ thấy được cái bàn nhỏ và 4 cái ghế đều bằng tre rất xưa, rất cổ nhưng ko hề có 1 chút bụi nào cả.

_ “mọi người ngồi đi” XU lên tiếng, giống như Xu là chủ nhà vậy đó, ko biết vì sao lúc này cả 3 người còn lại đều nghe XU, dường như họ nghĩ Xu đang biết chuyện gì đang xảy ra, và dù có bất cứ ân oán nào thì lúc này đã ko còn quan trọng nữa

_ “chúng tôi bị 1 cơn gió lạ thổi đến đây, ko có ý xấu, nên mọi người đừng lẫn tránh chúng tôi nữa” Xu lại lên tiếng, im lặng 1 lúc lâu thì bỗng nhiên trong căn buồng nhỏ có 2 người bước ra, 1 bà cụ khoản 70 tuổi,và 1 cô gái khoản chừng 18 tuổi. cô gái ấy dìu bà cụ bước đến gần mọi người, lúc này Kiệt, Thuỷ và Huy đều đứng dậy, lùi ra sau. XU thì nhìn 2 người lạ mà cười nhẹ, 1 nụ cười toả nắng, rất tự nhiên.

_ “chào bà!” Xu nói rồi cúi đầu chào, cả 3 người kia cũng làm theo

_ “mọi người ngồi đi” bà cụ từ tốn nói, 1 âm thanh nghe trầm trầm, sau đó bà quay lại cô gái và nói:

_ “cháu đi nấu 1 ít thức ăn cho họ đi”

_ “dạ” cô gái nói rồi bước ra phía sau nhà

_ “xin lỗi đã phiền bà!” Xu lại cất tiếng, tiếng nói nhỏ nhẹ và ấm áp

_ “ko có gì! Mọi người cứ tự nhiên, lát nữa sẽ có thức ăn” bà lão nói rồi quay mặt đi vào buồng, đi nữa chừng bà quay lại, nhìn vào mắt Xu, đôi mắt rất buồn nhưng lại rất đẹp,rất đẹp. nói xong bà lại đi tiếp. để lại sự ngạc nhiên của cả nhóm.

_ “ở đây thật kỳ lạ” Thuỷ

_ “đúng vậy, tất cả mọi chuyện đều rất là lạ” Huy

_ “cô có quen họ ko?” Kiệt hỏi Xu

_ “ko!” câu trả lời vừa ngắn vừa xúc tích được Xu phát ra, lời nói mang tính lạnh lùng chứ ko dịu dàng như lúc nãy nữa. nói rồi Xu cũng bước ra ngoài sân, cô nàng ngắm nghía những cây hoa hướng dương, rồi dần dần bước ra phía sau nhà thì thấy cô gái lúc nãy đang xào xào, nấu nấu cái gì đó

_ “sao ko ở trong nhà, ra đây làm gì?” cô gái

_ “chỉ đi dạo thôi” Xu

Người con gái quay lại nhìn Xu

_ “cô ko giống như bọn họ”

_ “tại sao lại ko giống?” XU

_ “trong hoàn cảnh này mà có tâm trí để dạo, quả là khác người!” cô gái quay lại với việc nấu nướng của mình

_ “hihi. Bình thường mà chị!” XU

_ “chị sao! Sao cô nghĩ tôi lớn hơn cô bao nhiêu tuổi ?” cô gái

_ “thật ra cô là ai?” cô gái

_ “chị ko thấy chúng ta có 1 điểm giống nhau à?” XU

_ “điểm gì?” cô gái

_ “đôi mắt chị rất buồn” XU. Lần này cô gái liền quay mặt lại nhìn XU, nhưng XU đang mang chiếc mặt nạ thì làm sao có thể nhìn rõ đôi mắt của XU, vậy mà lúc nãy bà lão biết đôi mắt XU rất buồn, rất đẹp dù chẳng nhìn kỹ Xu cho lắm

_ “thật ra cô là ai ?”

_ “chị hãy trả lời em trước. có phải đây là ngôi làng của dân tộc Thần Nữ ko?” XU

_ “chuyện này cô cũng biết hay sao?” cô gái

_ “vậy là đúng rồi. nhưng sao ở đây lại u tối như vậy, theo em được biết dân tộc Thần Nữ có cuộc sống rất vui vẻ, lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười, và đặt biệt ngôi làng này luôn có ánh nắng mặt trời,ko bao giờ có màn đêm mà?” XU

_ “cô gái biết khá nhiều đấy, nhưng bây giờ cô hãy phụ tôi đem mấy món này vào nhà cho đám bạn của cô dùng đi, tôi nghĩ họ đói lắm rồi”

_ “dạ! được” Xu nói rồi cũng phụ giúp đem vào nhà, đặt những món ăn lên bàn, cô gái lên tiếng

_ “mọi người dùng tự nhiên”

Nhìn mấy món ăn trên bàn mà 3 người mở to mắt hết cỡ, toàn là rau, món nào cũng là rau

_ “ko ăn được à?” cô gái

_ “ko! Ko! Ăn được chứ” nói rồi Kiệt ngồi vào bàn, cả 4 bây giờ đã yên vị

_ “ko tháo mặt nạ ra à” cô gái hỏi XU

_ “ko cần phải tháo” Xu

_ “ăn đi, ăn đại nhiều vô cho có sức” Kiệt vừa gắp cho XU vừa nói, làm cho máu “Hoạn Thư” của Thuỷ dân lên đỉnh điểm

_ “cám ơn” XU

_ “em cũng ăn nhiều vào” Huy gắp cho Thuỷ, nhưng thương thay, Huy chỉ sử dụng 1 tay còn tay kia đang bị thương, mà vết thương ko hề nhẹ, Thuỷ đã quên mất cái vết thương mà Huy đã chịu giùm mình

_ “cám ơn! Cậu cũng ăn đi” Thuỷ

Xu ngồi vào bàn cho có lệ chứ cô nàng ko hề động đến 1 chút nào cả

_ “sao ko ăn?” cô gái

_ “ko đói” Xu

_ “vậy tôi có thể nói chuyện với cô ko?” cô gái

_ “được thôi” Xu bước ra khỏi bàn và đi theo cô gái

_ “cô đi đâu vậy, tôi đi nữa” Kiệt cũng định đi theo XU nhưng

_ “ko cần! 3 người cứ ăn rồi nghỉ đi” Xu.

Kiệt đành phải ở lại nhưng Kiệt lại thấy ko an tâm cho lắm

Xu theo cô gái ra ngoài phía sau nhà, ở đó có 1 cái hồ nhỏ nhưng nước rất trong và phẳng lặng. Xu và cô gái ngồi xuống cạnh bờ hồ

_ “thật ra cô là ai?” cô gái bắt đầu hỏi

Xu vẫn chưa kịp trả lời thì đã có 1 giọng nói khác vang lên

_ “ là cháu của chúng ta”

Xu và cô gái cùng quay lại thì thấy bà cụ lúc nãy đang tiến lại gần họ

_ “sao bà lại ra đây?” cô gái bước lại đỡ lấy bà cụ

_ “ừ! Ra gặp cháu của chúng ta” bà cụ nói và nhìn Xu.

_ “bà đang nói gì vậy?” cô gái

_ “phải !cô gái đó mang dòng máu của chúng ta đấy”

_ “chuyện là như thế nào?” cô gái

_ “cô bé có thể tháo mặt nạ của cô ra ko?” bà cụ hỏi Xu, Xu nhìn 2 người họ rồi lấy tay đưa lên tháo mặt nạ ra, và chiếc mặt nạ đã được Xu trút bỏ, bây giờ còn lại một khuôn mặt như thiên thần, và là một thiên thần với ánh mắt đượm buồn.

_ “ánh mắt này! Ánh mắt……” cô gái rất ngạc nhiên khi nhìn thấy đôi mắt của Xu

_ “rất giống ánh mắt của một người,đúng ko?” bà cụ

_ “phải, rất giống với đôi mắt của chị cả..” cô gái

_ “phải! rất giống, giống lắm, cả ngoại hình cũng rất giống” bà cụ nhìn XU từ đầu đến chân. Xu thì vẫn chưa hiểu hai người họ nói gì cả

_ “cô gái tên gì?” bà cụ hỏi Xu

_ “bà cứ gọi cháu là Xu”

_ “Xu!” bà lão bước đến trước mặt Xu

“ngồi xuống đây” bà lão ra dấu cho XU ngồi xuống 1 tảng đá gần đó với bà. Xu cũng làm theo lời bà ấy

_ “tại sao cháu lại đến được đây?”

_ “thật ra cháu và mọi người bị 1 cơn gió lạ cuốn đến đây”

_ “tại sao lúc nãy cháu biết trong nhà này có người?”

_ “do cháu ngửi được có mùi hương của hoa hướng dương”

_ “cháu rất thích hướng dương à?”

_ “đúng vậy. cháu rất thích”

_ “cháu ko thấy 2 người bọn ta có gì lạ sao?”

_

_ “có phải cháu đã biết gì đó về bọn ta?”

_ “phải. cháu đã từng nghe nói có một ngôi làng của dân tộc Thần Nữ, và cháu đoán đây chính là nơi đó, nhưng cháu cũng quá bất ngờ khi mình lại đến đưọc đây”

_ “tại sao cháu lại biết dân tộc Thần Nữ?”

_ “cháu đã tình cờ đọc được 1 quyển sách nói về dân tộc này”

_ “quyển sách đó do mẹ cháu viết?”

_ “sao…sao..bà biết” Xu nhìn bà cụ, bà ấy thì vẫn với ánh mắt dịu dàng ko có một chút thay đổi.

_ “cháu còn biết gì nữa?”

_ “cháu chỉ biết dân tộc Thần Nữ có cuộc sống rất vui vẻ, lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười, luôn có ánh nắng mặt trời,ko bao giờ có màn đêm mà, mọi người ở đây sống rất hạnh phúc. Nhưng bây giờ…….” XU ko nói tiếp

_ “bây giờ đã bị thay đổi.” bà cụ

Xu gật đầu tỏ vẻ đồng ý

_ “cháu biết mẹ cháu là ai ko?

_ “mẹ cháu là người của dân tộc Thần nữ ạ”

_ “còn gì nữa ko?”

_ “dạ ko?cháu biết bao nhiêu đó thôi” Xu

_ “vậy cháu có thấy mình có khả năng khác người thường ko?”

_ “cháu……”

_ “cháu cứ nói thật đi”

_ “cháu biết mình hơn các bạn cùng trang lứa, dù là học hay làm bất cứ việc gì cháu thấy mình nắm bắt rất nhanh.”

_ “còn gì nữa?”

_ “và máu của cháu………..”

_ “sao? Máu của cháu……cháu đã biết”

Xu lại gật đầu

_ “tại sao cháu lại phát hiện ra?”

_ “1 lần đang điều chế thuốc cho em cháu, cháu bị đứt tay, máu của cháu tình cờ thấm vào 1 con chuột trong số đàn chuột thí nghiệm của cháu, từ ngày đó con chuột ấy rất khoẻ mạnh, dù bị thương cũng lành rất mau”

_ “như vậy cháu đã biết máu của cháu có thể dùng làm thuốc” bà cụ

_ “từ đó cháu đã nghiên cứu máu của mình,và phát hiện được nhiều điều khác lạ”

Bà cụ im lặng 1 lúc rồi lên tiếng

_ “thật ra. Mẹ cháu là người của dân tộc Thần nữ, ko những thế,mẹ cháu còn là 1 cô gái được mệnh danh là Thần nữ” nói đến đây bà cụ im lặng, XU thì nhìn bà ấy, như chờ đợi bà ấy nói ra bí mật của mẹ mình. Vì thật ra Xu đã biết mẹ của cô ấy ko đơn giản, vì cuốn nhật ký của mẹ cô ấy để lại đã nói lại tất cả, nó ko đơn thuần là 1 quyển sách như XU nói lúc nãy

_ “ Thần nữ, ko phải tự dưng mẹ cháu lại được danh hiệu như vậy. mẹ cháu vừa đẹp người lại đẹp nết, ngoài ra mẹ cháu còn biết y dược, con bé đã cứu rất nhiều người,rất nhiều người” bà lão lại im lặng, Xu cảm giác như đang có cái gì đó nghẹn lại trong lòng bà cụ

_ “con bé được rất nhiều chàng trai trong tộc để mắt đến, nhưng tất cả là do định mệnh, hay nói đúng là duyên sô”

_ “là sao vậy bà” XU

_ “vào 1 ngày nọ, cũng như thường lệ, mẹ cháu lên núi hái lá thuôc và đã tình cờ cứu sống 1 chàng trai, chắc đó là do ông trời đã sắp đặt, người con trai ấy chính là ba cháu. Ba cháu hôn mê suốt 3 ngày, thời gian đó mẹ chaú luôn bên cạnh để chăm sóc cậu ta, và khi tỉnh dậy, ba cháu đã ko còn nhớ nhà mình ở đâu cả và cũng chẳng nhớ mình là ai.”

_ “rồi sao bà?”

_ “rồi cậu ta ở lại làng, ngày ngày ba cháu luôn phụ giúp mẹ cháu hái thuốc, mẹ cháu làm gì ba cháu cũng giúp. Rồi dần dần tình cảm chớm nở, 2 đứa nó đã yêu nhau.”

_ “yêu nhau cũng đâu có sao.thưa bà” Xu

_ “nhưng quy định của làng là chỉ được cưới người cùng làng thôi.”

_ “như vậy thì……….”

_ “mẹ con là người con gái mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn có được, vì thế khi dân làng biết mẹ và ba cháu yêu nhau thì những thanh niên trong làng đã tìm cách hại ba cháu”

_ “rồi làm sao ba mẹ cháu đến được với nhau?”

_ “vào 1 nọ, mẹ cháu đã tìm đến bà, mẹ cháu đã quỳ xuống,xin bà có thể cho mẹ và ba cháu có thể lấy nhau.”

_ “bà đã đồng ý” XU

_ “ko. Tất nhiên bà sẽ ko đồng ý”

_ “tại sao?”

_ “bởi vì nếu bà đồng ý đồng nghĩa với việc bà đã cắt bỏ nấm ruột của mình”

_ “tức là sao?”

_ “mẹ cháu là cháu ngoại của bà. Bà là trưởng làng. Nếu đồng ý cho 2 đứa đến với nhau tức là bà phải đuổi mẹ cháu ra khỏi làng và ko bao giờ được quay trở về đây nữa.”

_ “rồi bà làm thế nào?”

_ “nhưng rồi,..nhưng rồi…” bà cụ nghẹn ngào

“nhưng rồi bà cũng phải để cho nó ra đi, bà ko thể ngăn cản nó được. mẹ cháu nhất quyết quỳ mãi ko đứng lên, và rồi……”

_ “và rồi 2 người họ đã đến với nhau và có cháu bây giờ. Vậy còn việc ngôi làng thành ra như thế này là sao?”

XU

_ “khi mẹ và ba cháu ra đi, vài tháng sau mọi chuyện đã trở lại như trước, mọi người cũng dần quên đi mẹ cháu, nhưng có 1 người ko hề quên, hắn ta là con của phó làng, hắn rất yêu mẹ cháu, yêu rất sâu đậm, yêu đến ích kỷ. từ ngày mẹ cháu ra đi, ngày nào hắn cũng đến tìm bà để hỏi xem là đã đưa con bé đi đâu. Bà đã nói là ko biết, vì nếu bà nói ra chỗ của con bé thì hắn sẽ đến đó phá tan hạnh phúc của 2 đứa nó và hơn thế nữa, hắn có thể giết cả 2 người.

_ “sao đó như thế nào?”

_ “có 1 lần 4 ngày liên tiếp hắn ta ko đến nữa, nhưng đến ngày thứ 5 hắn đã xuất hiện, nhưng với bộ dạng chỉnh tề, trên tay còn mang cả sính lễ đến, lúc đó mọi người trong nhà đều ko biết hắn định giở trò gì chỉ trừ 1 người”

_ “người đó định làm gì vậy?” XU

_ “hắn ta muốn cầu hôn”

_ “cầu hôn ai vậy bà?” Xu

_ “cầu hôn người dì thứ 2 của cháu. Ta có 3 đứa cháu gái, 1 là mẹ cháu, người thứ 2 là dì 2 cháu ,người mà hắn ta muốn cầu hôn và 3 là…… »

_ “là ta” người con gái lên tiếng khi từ nãy giờ chỉ lắng nghe

_ “hả? sao là dì…hả? XU ngạc nhiên

“sao dì lại trẻ như vậy?”

_ “chuyện đó ta ko biết, ta thật sự là dì của cháu, tính theo tuổi đời dì đã 35 tuổi và thua mẹ cháu 4 tuổi và kém dì 2 của cháu 2 tuôi”

_ “vậy…vậy….” Xu định nói gì nữa

_ “hãy nghe ta kể hết” dì út của Xu lên tiếng

_ “lúc đó, cả nhà tức là bà cố ngoại đây và dì đều ko đồng ý, vì chúng ta thấy có gì đó ko ổn ở đây”

_

Bà cụ tiếp lời

_ “nhưng dì 2 của cháu nhất quyết muốn lấy hắn ta. Bà đã cố gắn ngăn cản, nhưng dì 2 cháu đã nói một câu mà bà ko thể nào ngăn cản được nữa”

_ “dì ấy đã nói những gì?”

_ “tại sao lại ko cho cháu lấy? lúc trước chị cả đã lấy người ngoại tộc mà bà ngoại còn cho, bây giờ người con yêu là danh chính ngôn thuận, tại sao con ko được lấy. ngoại quá thiên vị.” dì út Xu nhắc lại lời nói của dì 2

_ “đúng vậy. nó đã nói như thế thì làm sao bà cản nó đây” bà cụ

_ “như vậy là hôn lễ được cử hành?” Xu

_ “phải. hôn lễ được tổ chức với sự chúc mừng của cả làng, nhưng mà………..” dì út ngập ngừng

_ “có chuyện gì sao?” Xu

_ “chỉ 1 tuần sao đó, mọi người mới phát hiện ra ý đồ của hắn ta”

_ “ông ấy định làm gì?”

_ “hắn đã yêu cầu bà ngoại của dì phải nhường lại trưởng làng cho chị 2” dì út

_ “sao phải nhường” Xu

_ “theo quy định của tổ tiên thì ngôi trưởng làng sẽ truyền lại cho người con gái trưởng ngay sau khi kết hôn”

_ “vậy là ông ấy đã tính toán trước” XU

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.