Tần Tấn Chi Hảo

Chương 9: Đồng lõa (2)




Mấy ngày cuối tuần, Lan Ninh đắm chìm trong suy nghĩ về câu nói đó của Ngôn Nho Ngữ.

Đầu tiên là đồng nghiệp cùng công ty, sau đó là bạn học đại học, chiến thuật của thầy quá nham hiểm, quả thực khiến cô không kịp phản ứng.

Đương nhiên, mọi chuyện đều do hai kẻ cầm đầu là Bình Quả và Đại Thanh gây nên.

Bàn làm việc của Bình Quả ngay sát bên cạnh cô, bình thường ngẩng đầu không gặp cúi đầu lại thấy, cô không thể coi nàng ta như người vô hình, nhưng tuyệt giao với Đại Thanh... hai tuần thì hoàn toàn không thành vấn đề. 

Đến ngày thứ năm cô tuyệt giao với Đại Thanh, tác phẩm mới của Ngôn Nho Ngữ chính thức ra mắt thị trường.

Lượng tiêu thụ sách của anh luôn rất ổn định, và tác phẩm này cũng không phải ngoại lệ. Trước khi sách được xuất bản, ‘Lời nhắn tử vong’ vẫn liên tục đứng top đầu trong danh sách đặt hàng nhiều tuần liền, hôm nay sách vừa ra thị trường được một ngày, đã nhanh chóng leo lên đứng hàng đầu trong những cuốn sách bán chạy nhất.

Tâm trạng Lan Ninh vô cùng kích động, cô cố tình lên QQ chúc mừng Ngôn Nho Ngữ: “Thầy à, sách mới bán rất chạy! Không chừng phải đặt in thêm đợt nữa! Nếu có sách mẫu về tôi sẽ gửi cho anh trong vòng hai ngày tới!”

Hạnh Tâm: Sau này có đồ gì thì em đừng gửi chuyển phát, mang về thẳng nhà cho tôi cũng được.

Súp Lơ:... Nhưng là mười quyển đấy.

Hạnh Tâm: Còn nhớ lúc em xách đồ giúp tôi ở siêu thị không? Lúc ấy tôi đã nói, những chuyện này đối với em thì không là gì hết.

Súp Lơ:...

Súp Lơ: Lúc đó tôi cũng có nói, tôi kiên trì tập luyện không phải xách đồ giúp anh!

Hạnh Tâm: 

Hạnh Tâm: Nói chung nếu em gửi chuyển phát tôi sẽ từ chối nhận hàng.

Lan Ninh: “...”

Từ chối thì từ chối, anh ta định dọa ai hả?!

Tan giờ làm, cô nhìn chiếc túi đựng mười quyển sách mẫu trên tay, thì thất vọng về bản thân vô cùng.

Lúc này Ngôn Nho Ngữ đang xuống lầu chuẩn bị tới siêu thị, trước khi tới siêu thị, thì anh ghé qua một nhà sách gần khu chung cư.

Quy mô nhà sách này cũng thuộc dạng tầm trung, anh vừa đi tới cửa, liền nhìn thấy trên cửa kính ra vào có dán tấm poster lớn của ‘Lời nhắn tử vong’.

Thiên Vương tiểu thuyết trinh thám - tác giả Hạnh Tâm, lại vừa hoàn thành một tác phẩm tâm huyết! Xa cách ba năm, viên đạn thứ tư trong hệ liệt trinh thám An Nhiên ―― “Lời nhắn tử vong” đang gây chấn động toàn quốc!

Ngôn Nho Ngữ giật khóe miệng, cô ấy thật sự đưa mấy lời tuyên truyền kiểu này in lên poster sao.

Sách của anh được đặt ở một nơi rất bắt mắt gần cửa ra vào, lúc anh đi tới, còn có người đi ngang cầm một quyển tới quầy thanh toán.

Ngôn Nho Ngữ cầm một quyển lên ngắm nghía một chút, đây không phải tác phẩm đầu tiên anh xuất bản, càng không phải cuốn sách đầu tiên bán chạy thế này, lăn lộn trong nghề cũng đã nhiều năm vậy rồi, từ lâu anh không còn như người mới luôn quan tâm đến lượng tiêu thụ nữa.

Nhưng hôm nay anh vẫn không nhịn được mà ghé qua nhà sách quan sát một chút, đối với anh mà nói, điểm đặc biệt duy nhất của tác phẩm này, chắc hẳn chính vì người biên tập là Lan Ninh.

Một nhân viên nhà sách thấy anh cứ nhìn chằm chằm cuốn sách trên tay, liền đi tới nhiệt tình tiếp thị: “Tiên sinh, đây là tác phẩm mới nhất của thầy Hạnh Tâm đấy ạ, hôm nay là ngày đầu tiên phát hành, vừa bán thì chỉ còn từng này quyển thôi.”

Ngôn Nho Ngữ nhẹ nhàng cong khóe miệng hỏi: “Thật sao?”

“Đúng vậy, thế nên nếu như anh là fan của thầy, thì phải mau chóng mua một quyển đi.”

Ngôn Nho Ngữ đặt quyển sách trên tay lên giá sách, nhìn nhân viên nhà sách mà cười: “Tôi đã mua rồi.”

Anh vừa nói xong liền quay người rời khỏi nhà sách, một lát sau, một nhân viên khác đi tới, lắc lắc vai đồng nghiệp mình mà hỏi: “Cậu làm sao vậy? Cứ đứng ngây người ra đó làm gì?”

Đối phương như vừa tình giấc sau cơn mơ mà nói: “Cậu không thấy sao, vị khách vừa rồi đẹp trai quá đi!”

“...”

Khi Ngôn Nho Ngữ mua xong mọi thứ vừa đi ra khỏi siêu thị thì gặp ngay Lan Ninh trước cửa. Cô xách trên tay hai chiếc túi lớn, nhìn qua liền biết ngay là rất nặng.

Lan Ninh vừa nhìn thấy anh, liền nổi giận đùng đùng đi tới mắng: “Thầy, anh có biết hôm giờ này đang là giờ tan sở không? Anh có biết trong giờ cao điểm thì trên tàu điện ngầm có bao nhiêu người chen chúc nhau không? Anh có biết cầm đống sách nặng chịch này chen nhau trên tàu điện là cảm giác gì không?!”

Ngôn Nho Ngữ tỉnh bơ: “Không biết, bình thường tôi ra ngoài đều tự lái xe.”

Lan Ninh: “...”

Cô tức giận nhét một túi sách vào người Ngôn Nho Ngữ, trên tay anh còn đang cầm hai túi đồ lớn, nhưng cũng không thể không đưa hai tay ra đỡ chiếc túi sách đang nằm trong lòng mình. Anh cảm nhận sức nặng một lúc, rồi nói với Lan Ninh: “Hình như cũng hơi nặng thật.”

Lan Ninh ha ha: “Có thể xóa hai chữ hình như được rồi đấy.” Cô nói xong dường như tới chuyện gì đó, liền tức giận nói, “Hơn nữa trên tàu điện tôi còn gặp một fan cuồng của anh, vừa nhìn thấy trong túi tôi có nhiều sách như vậy, còn muốn tới đòi mua một cuốn!”

Ngôn Nho Ngữ không nhịn được bật cười: “Vậy sao em không bán?”

“Đây là sách mẫu dành riêng cho tác giả, tôi nào dám bán chứ, cô ấy còn hùng hổ doạ tôi, nói tôi mua nhiều sách về như vậy cũng có đọc hết đâu!”

“Ừm, vậy em nói sao?”

“Tôi nói tôi mua về lót chân thôi.”

Ngôn Nho Ngữ: “...”

Ha ha.

Lan Ninh nhìn gương mặt xị ra kia của anh, thì cười cười nói: “Nếu thời này vẫn có nhà dùng bếp than, tôi sẽ nói tôi mua về để đốt bếp.”

Ngôn Nho Ngữ tiếp tục cười: “Sách quý hơn củi rất nhiều, có phải em bị ngốc không?”

“Thế mới nói nãy giờ tôi chỉ muốn trêu anh thôi.”

Ngôn Nho Ngữ: “...”

Lan Ninh nhìn anh, kinh ngạc nói: “Không phải anh nghĩ rằng mình thật sự có nhiều fan cuồng thế chứ?”

Lông mày Ngôn Nho Ngữ hơi giật: “Tôi chỉ không ngờ em lại nhạt nhẽo như vậy thôi.”

Lan Ninh nói: “Anh thấy vừa rồi tôi diễn xuất thế nào? Có thể tới tham gia vòng thử vai chọn nữ chính của ‘Diễn viên’ không?”

“Ha ha, còn muốn diễn cùng Mạc Trăn cơ đấy, giấc mơ cũng to quá nhỉ?”

“Không phải có người nào đó từng nói sao, con người là phải có giấc mơ, không chừng một ngày nào đó bạn sẽ thực hiện được giấc mơ.”

“Chỉ cần tôi còn sống ngày nào thì em đừng mơ về chuyện đó, tôi có một lá phiếu biểu quyết chọn nữ chính.”

“...”

Hai người nói hàng đống thứ chuyện, hai chiếc bóng song song chạy dài phản chiếu trên mặt đất.

‘Lời nhắn tử vong’ vừa xuất bản được hơn nửa tháng, ban biên tập đã thông báo với xưởng in chuẩn bị tái bản, đồng thời công ty cũng quyết định tận dụng mọi thời cơ, tăng lượng tiêu thụ bằng cách tặng kèm bốn phụ kiện cho mỗi quyển sách lần này.

Lan Ninh kể lại chuyện này cho Ngôn Nho Ngữ, câu đầu tiên của anh chính là: “Phụ kiện kèm theo cũng được thôi, nhưng tôi không định kí tên, cũng không định đóng dấu đâu.”

Lan Ninh: “...”

Lại bị thầy nhận ra ý đồ của cô, mất cơ hội rồi.

Súp Lơ: ~(≧▽≦)~ Thầy à, nếu không vẫn như lần trước, tôi đóng dấu hộ anh nhé.

Hạnh Tâm: 

Hạnh Tâm: Đừng tưởng rằng tôi không biết em đang nghĩ gì, đến lúc đó em đóng được một nửa rồi lăn quay ra ngủ, phần còn lại không phải tôi sẽ đóng hết sao? 

Súp Lơ:...

Súp Lơ: Vậy anh ký một nửa đi! [quát mắng]

Hạnh Tâm: Không muốn 

Lan Ninh uống một ngụm nước chanh, rồi đặt rầm cốc nước chanh xuống bàn. Bình Quả ngồi bên cạnh giật mình quay đầu qua nhìn cô một cái, rồi lại gục xuống nằm ngủ gật trước máy tính.

Súp Lơ: Thầy à, cuối tháng này công ty chúng tôi sẽ bắt đầu kỳ nghỉ hè ngắn, phải đến giữa tháng bảy mới làm việc lại, anh mau gửi đại cương và đoạn mở đầu sách mới cho tôi đi! Tôi muốn trước khi nghỉ báo xong tên truyện! [quát mắng]

Hạnh Tâm: Tại sao công ty của em vẫn chưa bỏ kỳ nghỉ hè ngắn đó? Tôi nghĩ kỳ nghỉ hè kiểu này không khoa học cho lắm, em xem ngoại trừ công ty của em ra, còn có công ty nào làm vậy không?

Lan Ninh: “...”

Kỳ nghỉ hè ngắn này của công ty Sang Duy, là điều ước ao của biết bao nhân viên từ các công ty khác! Anh không biết thì đừng nên nói lung tung được không!

Súp Lơ: Đây là yếu tố nhằm nâng cao năng lực cạnh tranh của công ty tôi  Anh có biết lúc đi xin việc, điều này sẽ hấp dẫn các ứng viên thế nào không?

Hạnh Tâm: Không biết, tôi chưa từng đi xin việc. 

Lan Ninh: “...”

Súp Lơ: Nói chung để bảo đảm số báo tháng sau có thể phát hành đúng hạn, ban biên tập sắp tới sẽ rất bận, phiền anh giao bản thảo đúng hạn cho tôi được không? o(n_n)o~

Hạnh Tâm: Em bận rộn như thế, tốt nhất tôi không nên quấy rầy em mới phải o(n_n)o~

Súp Lơ: Nói chung trước kỳ nghỉ lễ anh không giao bài cho tôi, hai chúng ta sẽ tuyệt giao! [quát mắng]

Hạnh Tâm: Tuyệt giao cái gì chứ, em phải nói là chia tay.

Súp Lơ: Chia tay thì chia tay! [chửi bới]

Ngôn Nho Ngữ ngồi trước máy tính đọc được câu này thì nở nụ cười, sau đó ở gõ bàn phím đáp lại: “Được rồi ngoan, đừng động một cái là nói chia tay, ngày mai anh sẽ gửi bài qua cho em nhé, được chưa?”

Lan Ninh: “...”

Mẹ nó chứ!

Cũng may Ngôn Nho Ngữ vô sỉ thì vô sỉ, nhưng chuyện anh đã nói thì nhất định sẽ làm, ngày hôm sau anh thật sự đã gửi tài liệu về sách mới cho cô.

Lan Ninh không thể kiềm chế được mà mau chóng mở file word ra.

Cuốn sách này có tên là ‘Bí Mật’, giống như Ngôn Nho Ngữ đã từng nói trước đây, nhưng chủ đề của tác phẩm này hoàn toàn khác với những truyện anh đã từng viết.

Bởi vì đây không phải tiểu thuyết trinh thám.

Lan Ninh đọc đại cương anh viết, câu chuyện kể về một đôi vợ chồng rất bình thường trong thành phố lớn, tuy rằng họ yêu thương nhau, nhưng cả hai đều che giấu một bí mật. Vì không để đối phương phát hiện ra bí mật này, bọn họ thêu dệt từng lời từng lời nói dối.

Tuy rằng hai người đều sống trong sự dối lừa lẫn nhau, nhưng cuối cùng khi chân tướng bại lộ trước ánh sáng, thì câu chuyện của bọn họ không khiến người ta phẫn nộ và đau lòng, mà ngược lại khiến người ta tiếc nuối và cảm động.

Tất cả mọi lời đều là nói dối, chỉ có tình cảm giữa bọn họ là thứ thiêng liêng chân thật nhất.

Đây là lần đầu tiên Hạnh Tâm không nhấn mạnh cái ác trong con người, mà câu chuyện này đề cao tính nhân văn và tình yêu tươi đẹp. Tuy tác phẩm này không phải tiểu thuyết trinh thám, nhưng kết cấu thì rất chi tiết và tinh xảo không kém bất kỳ cuốn tiểu thuyết trinh thám nào anh từng viết.

Mỗi một lời nói dối đều là một điều dự báo về tương lai, mỗi chi tiết nhỏ đều là một chất liệu tinh xảo không thể thiếu.

Hạnh Tâm vẫn duy trì một phong cách nhất quán như vậy.

Sau khi đọc xong bản tóm tắt truyện Lan Ninh không kiềm chế nổi tâm trạng kích động.

Súp Lơ: Thầy! Tuy rằng chỉ có bản tóm tắt và lời mở đầu, nhưng thiếu chút nữa tôi đã bật khóc vì cảm động rồi!

Hạnh Tâm: Tuyến lệ phát triển dồi dào quá.

Súp Lơ:...[bái bai]

Cô giận thì có giận nhưng cũng không nén nổi tò mò mà bắt chuyện với anh trước: “Thầy à! Tác phẩm này thực sự rất đặc biệt! Trước đây trong những tác phẩm tôi đã đọc, thì chỉ cảm thấy câu truyện của anh quả thực rất u ám! Sau khi đọc xong sẽ cảm thấy cả thế giới này đều tràn ngập cái ác! Nhưng câu chuyện này rất cảm động! Rốt cục anh cũng bắt đầu viết về cái đẹp trong nhân cách con người rồi!”

Hạnh Tâm: Ừ, chắc hẳn là vì tôi đang yêu đi.

Súp Lơ:...

Súp Lơ: tôi sẽ nhanh chóng gửi tác phẩm lên cấp trên xin duyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.