Tần Tấn Chi Hảo

Chương 7: Đồng minh




Lời nhân viên bán hàng vừa nói khiến Lan Ninh giật mình, chiếc váy này đắt như vậy, anh nói mua liền mua luôn, không phải sao Kim Ngưu nổi danh là thần giữ của à?!

“Sao anh lại trả tiền hộ tôi?” Cô có cảm giác không nhấc nổi chân lên nữa, liền đứng im tại chỗ, nhìn Ngôn Nho Ngữ đứng trước quầy thanh toán.

Ngôn Nho Ngữ nói: “Trả tiền cho bạn gái mình không phải chuyện bạn trai nên làm sao?”

“Nhưng chúng ta đâu phải người yêu!”

Ngôn Nho Ngữ cợt nhả: “Sớm muộn gì cũng phải.”

Lan Ninh: “...”

Anh ta vẫn luôn tự tin về bản thân như vậy sao?

“Thưa anh, váy của anh đã được gói xong.” Nhân viên bán hàng cười tươi đưa chiếc túi có in hình logo cửa hàng gửi lại cho Ngôn Nho Ngữ.

“Cảm ơn.” Ngôn Nho Ngữ nhận chiếc túi, quay sang nhìn Lan Ninh một cái nói, “Đi thôi.”

Lan Ninh: “...”

Cô mang theo tâm trạng trăm mối ngổn ngang đi theo sau anh ra khỏi cửa hàng, đằng sau vẫn là giọng nói ngọt ngào của mấy cô nhân viên bán hàng: “Cám ơn quý khách đã tới, hoan nghênh quay lại vào lần sau.”

Lông mày Lan Ninh giật giật, cuối cùng cũng tiễn được chiếc váy đắt tiền này, hẳn là bọn họ vui lắm đây.

Ngôn Nho Ngữ đi phía trước đột nhiên dừng lại, đợi Lan Ninh đi ngang bằng với mình thì mới quay sang nhìn vẻ mặt như muốn cãi nhau ngay lập tức của ai kia, anh khẽ cười an ủi: “Thoải mái đi, chỉ là một chiếc váy thôi mà.”

Lan Ninh: “...”

Chiếc váy có giá trị bằng tiền lương nửa năm của cô, anh bảo cô phải thoải mái thế nào! Cô không hề muốn nợ anh một món nợ ân tình lớn thế này.

Nghĩ tới đây, cô ngẩng đầu nhìn Ngôn Nho Ngữ: “Nói rõ chuyện này trước đã, váy là anh mua, tôi không đồng ý, sau này anh đừng tìm tôi đòi tiền.”

Ngôn Nho Ngữ cười vang: “Yên tâm đi, tôi sẽ không tìm em đòi tiền.”

Lan Ninh: “...”

Không, đột nhiên cô cứ có cảm giác “Anh nhất định sẽ tới đòi tiền”.

“Nếu đã tới trung tâm thương mại, thì nhân tiện ăn chút gì đã rồi hãy về.” Ngôn Nho Ngữ đề nghị. Lan Ninh nhìn xung quanh một lượt, nói: “Nhưng bây giờ các nhà hàng rất đông người, chưa chắc đã có chỗ ngồi.”

“Không sao, chúng ta cứ đi dạo một lúc rồi hãy ăn.” Ngôn Nho Ngữ đưa mắt nhìn toàn thân cô một lượt, “Mua váy thôi à, em cũng nên cần một đôi giày và một chiếc túi phù hợp với bộ váy này đi?”

“...Thầy có vẻ cũng biết nhiều nhỉ, ha ha.”

Ngôn Nho Ngữ vô cùng thản nhiên chấp nhận lời khen ngợi này: “Vì tôi chưa bao giờ ngừng cố gắng học tập.”

Lan Ninh: “...”

Anh toàn học mấy thứ gì đâu đâu!

Hai người cùng nhau đi dạo một vòng quanh các tiệm giày thời trang, bình thường Lan Ninh không hay đi giày cao gót, thế nhưng vừa nãy mua chiếc váy kia thì phải mua thêm một đôi giày cao gót mới hợp, cô nghĩ váy đã mua đắt như vậy, thì không thể chọn giày qua loa được, nên cô chọn giày cao gót rất thoải mái.

Vì Ngôn Nho Ngữ đã mua chiếc váy này cho cô, nên cô đã có đủ tiền để mua giày. Thử giày thì không cần phòng thay quần áo, lần này Lan Ninh không cho Ngôn Nho Ngữ cơ hội lén lút trả tiền hộ cô, chọn được đôi giày ưng ý cô liền đưa thẳng cho nhân viên bán hàng, móc thẻ ATM ra thanh toán luôn.

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô cầm theo đôi giày mới mua đi về phía anh, thì vô cùng bất mãn chau mày lên án: “Em mua đôi giày giá rẻ đó để phối với chiếc váy của anh à?”

Lan Ninh: “...”

Rẻ chỗ nào chứ, mấy ngàn tệ đấy ạ! Tiền lương một tháng của cô cũng dồn hết vào cho nó rồi!

Cô hừ một tiếng, nhìn xung quanh một lượt: “Hiện giờ các nhà hàng cũng không còn đông người nữa, chúng ta chọn một chỗ ăn tạm đi.”

Lông mày Ngôn Nho Ngữ chau lại càng rõ ràng hơn: “Nếu ngay cả đồ ăn em cũng có thể ăn tạm được, thì cuộc đời này của em cũng quá tùy tiện quá rồi đấy.”

Lan Ninh: “...”

Cuộc đời của cô không lấy ăn làm mục tiêu, anh cho rằng người nào cũng giống anh sao?!

Cuối cùng Ngôn Nho Ngữ chọn một nhà hàng theo phong cách Italy, may mắn là vẫn còn bàn trống. Lan Ninh vốn định nói Ngôn Nho Ngữ đã mua cho cô chiếc váy đắt như vậy, bữa cơm tối này sẽ do cô mời, nhưng cô đâu có ngờ Ngôn Nho Ngữ lại chọn nhà hàng sang trọng nhất trong khu trung tâm thương mại này.

Lan Ninh nhìn thực đơn, cảm thấy quy tắc AA [1] chính là sự tốt bụng lớn nhất của cô.

[1] Quy tắc AA: chia đôi mỗi người trả một nửa.

Cũng giống như lần trước khi cô đi ăn với Diệp Trừng, cô chọn những món rẻ nhất. Sau khi trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, cô cầm cốc nước lọc trên bàn nhấp vài ngụm.

Ngôn Nho Ngữ vẫn đang xem thực đơn ngước mắt nhìn cô một cái hỏi: “Em muốn uống rượu đỏ không?”

“Tôi không uống.”

“Ăn món Italy làm sao có thể thiếu rượu đỏ được.”

Lan Ninh giật khóe miệng: “Là anh muốn uống...”

Ngôn Nho Ngữ cúi đầu tiếp tục xem thực đơn, chút nữa anh còn phải lái xe nên không thể uống rượu được.

Cuối cùng anh cũng không gọi rượu đỏ mà trả lại thực đơn trả lại cho nhân viên phục vụ. Lan Ninh lại nhấp một miếng nước trắng, nhìn anh nói: “Thật ra tôi cũng có giấy phép lái xe.”

Ngôn Nho Ngữ ngước mắt nhìn cô: “Em lái xe được bao nhiêu lần?”

“À thì...” Lan Ninh nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Lúc thực hành, giáo viên hướng dẫn vẫn đi cùng tôi mấy lần.”

Lông mày Ngôn Nho Ngữ hơi nhướn: “Giữa rượu và mạng, tôi chọn cái sau.”

Lan Ninh ho khụ khụ hai tiếng: “Anh đừng xem thường tôi như vậy, tốt xấu gì tôi cũng thi một lần là đỗ luôn!”

Ngôn Nho Ngữ nói: “Em cũng may đấy chứ.”

Lan Ninh: “...”

Cô tạm thời không muốn nói chuyện với anh nữa.

Thấy cô không nói gì nữa, anh liền chủ động tìm đề tài gợi chuyện: “Không phải em nói có sách muốn đưa cho tôi sao?”

“Ồ đúng.” Anh không nhắc thì suýt nữa cô cũng quên luôn. Lan Ninh mở túi xách, lấy cả ba quyển đặt lên bàn: “Tổng cộng có ba bản, chờ sau khi sách được xuất bản, ban biên tập sẽ gửi lại cho anh mười bản.”

Ngôn Nho Ngữ nhận sách cô đưa tới, nâng sách trên tay áng chừng cân nặng của chúng: “Em xách ba quyển này đi dạo phố sao?”

Lan Ninh: “...”

Cô... quên mất! Sớm biết thế này thì cô để anh tự cầm cho xong!

Ngôn Nho Ngữ đặt chồng sách sang bên cạnh, cầm một quyển trên đầu lật xem: “Mực in rất tốt, chất giấy cũng khá ổn”. Anh lật vài trang, nhìn thấy đoạn phỏng vấn nhỏ hôm đó giữa anh và Lan Ninh, “Em thật sự thêm tấm ảnh thư phòng của tôi vào sách.”

“Đúng vậy, phải thỏa mãn sự tò mò bấy lâu nay của độc giả chứ.”

Ngôn Nho Ngữ ngẩng lên nhìn cô mà hỏi: “Em có bút không?”

“Có.” Lan Ninh lấy một chiếc bút đen trong túi xách ra, đưa cho anh, “Anh muốn làm gì?”

Ngôn Nho Ngữ không nói gì, cầm bút viết vài chữ lên trang sách đầu tiên. Lan Ninh ngồi đối diện tò mò nhìn anh hồi lâu, cũng không nhận ra anh đang viết gì.

“Xong rồi đây, tặng em.” Ngôn Nho Ngữ đưa cả sách và bút cho Lan Ninh.

Lan Ninh nghi ngờ liếc mắt nhìn anh một cái, rồi mở sách ra, vừa nhìn thấy mấy chữ kia thì cô nhất thời ngẩn ngơ.

Đó là một hàng chữ in nghiêng uốn lượn tuyệt đẹp, trên trang bìa anh viết một câu chúc rất đơn giản.

“Tặng Súp Lơ yêu thương: Mong em vui vẻ mỗi ngày

Hạnh Tâm.”

Trời ạ trời ạ, thầy Hạnh Tâm ký tên sách cho cô! Lại còn tặng kèm thêm lời chúc!

“A a a, cám ơn thầy! Tôi sẽ giữ thật cẩn thận!” Lan Ninh kích động nên nói năng có chút lộn xộn, tay cầm sách cũng hơi run rẩy, “Thầy à anh thật sự không muốn tổ chức một buổi ký tặng sao? Độc giả nhất định sẽ vô cùng hào hứng đấy!”

Ngôn Nho Ngữ lạnh nhạt chau mày: “Tại sao vì để bọn họ hài lòng, mà tôi lại tự khiến mình chịu khổ?”

“Bởi vì bọn họ đều là độc giả của anh!”

Ngôn Nho Ngữ nói: “Tôi cho rằng, quan hệ giữa độc giả và tác giả cũng như lớp sương mờ. Bây giờ bọn họ thích cô, nhưng trong một tác phẩm nào khác có thể bọn họ sẽ không thích cô nữa.”

“Không đâu, không phải tôi vẫn thích anh rất nhiều năm rồi đó sao?!”

Ngôn Nho Ngữ bỗng ngẩn người, khóe miệng dần dần cong lên. Từ góc độ này của Lan Ninh mà nhìn sang, nụ cười này quyến rũ chết mất thôi.

“Không ngờ tôi chưa chuẩn bị tinh thần gì đã được nghe em tỏ tình rồi.” Ngôn Nho Ngữ khẽ cười nói.

Lan Ninh: “...”

“Không, ý của tôi đâu phải như vậy...” Vẻ mặt cô trắng bệch mà nhìn Ngôn Nho Ngữ.

Anh cũng chẳng thèm để ý: “Cũng giống nhau cả thôi.”

...Giống nhau chỗ nào chứ?

“Có điều nói đi cũng phải nói lại, quả nhiên em là fan ruột của tôi.”

Lan Ninh: “...”

Được rồi cô thật sự không muốn nói chuyện với anh nữa.

Đúng lúc nhân viên phục vụ đi tới bưng món ăn lên, Lan Ninh cúi đầu hết sức chăm chú ăn đồ của mình. Một lát sau nhân viên phục vụ lại bưng ra thêm hai món nữa, Lan Ninh kỳ quái nói: “Tôi không gọi mấy món này.”

“Là tôi gọi.” Ngôn Nho Ngữ tỉnh bơ nhìn cô nói, “Vì hiểu rõ sức ăn của em, nên tôi biết hai món em vừa gọi nhất định không đủ cho em lấp bụng.”

Lan Ninh: “...”

Xì! Rõ ràng kẻ ăn nhiều hơn là anh mới đúng!

Nhưng cô cũng phải thừa nhận, sau khi Ngôn Nho Ngữ gọi thêm hai món nữa, cô thật sự ăn vừa no bụng.

Người trả tiền tất nhiên là Ngôn Nho Ngữ, Lan Ninh lại vì thiếu anh một món nợ ân tình mà rầu rĩ không vui. Dường như nhận ra suy nghĩ của cô, Ngôn Nho Ngữ chủ động mở đường: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không tìm em đòi tiền. Hơn nữa em đã ăn chực rất nhiều lần ở nhà tôi, thêm bữa hôm nay nữa cũng không bõ bèn gì cả.”

Lan Ninh: “...”

Vì câu này của Ngôn Nho Ngữ, mà trên đường về nhà cô luôn suy nghĩ lại những lần cô ăn cơm ở nhà anh. Từ món beefsteak cao cấp của những ngày đầu gặp nhau, rồi đến ba ngày trong căn biệt thư ở rừng sâu núi thẳm, trong đó còn chưa kể đến những bữa tối hàng ngày mỗi lần cô tới nhà anh đòi bản thảo...

Hình như có vẻ hơi nhiều, ha ha ~

Không biết xe đã đến khu chung cư của bọn họ từ bao giờ, sau khi Lan Ninh xuống xe, liền vẫy tay tạm biệt Ngôn Nho Ngữ ngồi trong xe: “Thầy à, chúc anh ngủ ngon.”

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô khẽ cười, khóe miệng hơi cong lên nói: “Tôi còn hi vọng em sẽ nói chào buổi sáng với tôi đấy.”

Lan Ninh: “...”

Thầy à anh nói xem, rốt cục là anh học được cái gì tốt vậy?!

Cô thở ra một hơi, cười với anh: “Được rồi, sáng sớm ngày mai sáu giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho anh chào buổi sáng.”

Sau khi nhìn cô chạy thật nhanh vào tòa nhà, Ngôn Nho Ngữ khẽ mỉm cười rồi mới lái xe rời đi.

Lan Ninh vừa mở cửa nhà, Khúc Đồng đã mặc váy đứng ngoài cửa chào đón cô như thường lệ: “Chị Lan Ninh, chào mừng chị về nhà!”

“Ừm.” Lan Ninh uể oải đáp một tiếng.

Khúc Đồng cười ranh ma dán sát vào người cô hỏi dò: “Vừa nãy em nhìn thấy chị bước ra từ xe thầy Ngôn đấy nhé, hai người vừa đi hẹn hò về phải không?”

Lan Ninh: “...”

Thời đại này học sinh cấp ba không phải có rất nhiều bài tập chịu rất nhiều áp lực học hành sao? Cô nhớ thời đó cô đâu có rảnh rỗi thế này.

Khúc Đồng thấy cô không nói lời nào, đang định tiếp tục tra khảo, chưa kịp mở miệng đã bị Lan Ninh lạnh lùng nhốt ngoài cửa phòng một mình.

Lan Ninh thở phào một hơi, lần mò trong túi xách lấy điện thoại di động ra. Trên màn hình hiển thị tin nhắn Wechat Diệp Trừng gửi tới, vừa nãy cô không nghe thấy có tiếng thông báo.

Diệp Trừng: Biên Biên, ngày mai công viên Ánh Sao có buổi diễn, chị muốn đi không? Tôi cũng có vài chuyện muốn nói với chị (*/w*)

Lông mày Lan Ninh hơi giật, nghĩ ngợi vài phút rồi cô nhắn lại: “Được, cũng đúng lúc tôi có mấy lời muốn nói với cậu _(:3” ∠)_ “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.