Tần Tấn Chi Hảo

Chương 22-2




Phùng Uyển trả lời: “Thiếp khen y muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, rất có phong phạm.”

Triệu Tuấn phì cười một tiếng. Trong nháy mắt, sắc mặt y nghiêm trang, vẻ mặt cứng rắn, nói nghiêm túc: “Như vậy cũng tốt, không có đắc tội y.” Dừng một chút y lại nói: “Ngũ điện hạ yêu thích nam sắc, Ngọc Lang này chắc chắn là người của y.”

Nói đến đây y lại hối hận: “Mới vừa rồi sao ta lại không nghĩ đến điểm này? Thật vất vã mới có một cơ hội làm quen với Ngũ điện hạ mà.”

Y đi hai bước tại chổ, Triệu Tuấn liếc mắt nhìn Phùng Uyển đứng lặng lẽ, đầu chợt lóe lên. Y vội vàng tiến lên một bước, dịu dàng nắm tay Phùng Uyển, “Uyển nương, ta biết y ở đâu, nếu không tối nay nàng tìm cơ hội gặp y xem.”

Tối nay sao?

Phùng Uyển lẳng lặng nhìn về phía y, nhân buổi tối đi gặp một nam nhân xa lạ, y không sợ sao?

Đúng rồi, bây giờ y không sợ, bây giờ y chỉ cần công danh, làm sao quan tâm đến thanh danh của nàng chứ? Dù có cái gì hoài nghi không thích thì chờ khi thành công rồi thanh toán cũng không muộn.

Phùng Uyển rủ mắt, sợ hãi nói: “Thiếp là một phụ nhân nhà người… Phu chủ, sao không đợi đến sáng mai?”

Thấy nàng cự tuyệt, Triệu Tuấn mất vui nói: “Cũng không biết Ngũ điện hạ sẽ dừng ở Nguyên Thành mấy ngày, sáng mai nàng đi chỉ sợ đã muộn.”

Phùng Uyển vẫn cúi đầu không nói.

Triệu Tuấn nhức đầu, y nhìn Phùng Uyển rồi thở dài một tiếng, giọng nói dịu hơn: “Uyển Nương, nàng thật sự quá tùy hứng rồi.”

Tùy hứng sao?

Phùng Uyển nghĩ kinh ngạc: Là ta không quá tùy hứng nữa. Một kiếp đó ngươi muốn gì ta cũng giúp ngươi lấy. Ngươi muốn ta buổi tối đi gặp nam nhân xa lạ, ta chắc chắn sẽ đi gặp. Ngươi yêu thích tiểu thiếp người ta, ta cũng càng khách khí. Nếu như khi đó ta đây tùy hứng một chút, suy nghĩ ình một chút, có lẽ tất cả cũng sẽ khác đi.

Trong quá trình y trèo lên trên cao, có bao nhiêu cơ hội là do nàng làm ra, có bao nhiêu nhân vật lớn là do nàng tìm cách kết giao? Nhưng nàng mãi mãi, mãi mãi chỉ sống ở phía sau màn, nàng làm hiền thê, nàng chưa từng nghĩ đến tính toán ình.

Triệu Tuấn thấy tinh thần nàng hoảng hốt không nói chuyện, giọng trầm xuống nói không vui: “Uyển Nương, nàng thay đổi rồi. Nàng biết rõ cơ hội lần này đối với ta hiếm có cỡ nào, còn tùy hứng như vậy.”

Y vung tay lên nói: “Nàng không phải lo lắng danh tiếng, nàng là thê tử của ta, ta không so đo thì ai dám nhiều lời?”

Thấy Phùng Uyển vẫn không nhúc nhích, giọng nói y mềm mỏng, nói dịu dàng: “Uyển Nương, nàng cũng biết vi phu ngu dốt, thua xa với thông minh trí tuệ của nàng. Ta đã chuẩn bị xong lễ vật, nàng dẫn theo người hầu đi gặp y được không?”

Y vừa nói, vừa nhích đến gần Phùng Uyển, đưa tay ôm lấy eo thon của nàng, dịu dàng ôm nàng vào ngực. Vỗ về mái tóc của nàng, y ôn hòa cười nhẹ: “Từ xưa đến nay, phu vinh thê quý, Uyển Nương của ta thông minh hơn người sao lại không rõ đạo lý này chứ?”

Y cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt Phùng Uyển.

Phùng Uyển làm vẻ mặt khó xử, mãi hồi lâu mới lên tiếng: “Tứ muội là do phụ thân thiếp biết thiếp không có con nên cố ý đến đây… Phu chủ, thiếp không thích nàng ta.”

Lời của nàng còn chưa nói hết nhưng ý của nàng thì Triệu Tuấn rất hiểu. Đây là giao dịch, tối nay nàng có thể gặp Ngọc Lang, nhưng y phải tỏ rõ lập trường của y trước mặt Phùng Vân.

Điều này rất đơn giản. Đối với Triệu Tuấn mà nói đây không phải chỉ là thiếu một mỹ nhân cam chịu làm thiếp thôi sao? Lúc này y đã hoàn toàn quên mất lời Phùng Vân nói với y là ả sẽ làm quý nhân.

Y lập tức cười nói ôn hòa: “Được.”

Đưa tay ôm eo nhỏ của Phùng Uyển, Triệu Tuấn quay đầu đi.

Cách đó không xa, Phùng Vân và bọn người hầu đứng cùng với nhau, các nàng còn đang nghị luận Ngọc Lang tuấn mỹ kia.

Cảm giác được Triệu Tuấn nhìn về phía mình, Phùng Vân ngoái đầu mỉm cười, dáng vẻ yêu kiều xinh đẹp.

Hai mắt Triệu Tuấn mới vừa sáng ngời nhưng trong nháy mắt nghĩ đến thê tử trong ngực liền ho khan một tiếng, nhíu mày quát lớn tiếng: “Người đâu, đưa tứ cô tử trở về.”

Y quát gọi vô cùng đột ngột, bọn người hầu sau khi ngẩn ngơ đồng thời nhìn về phía Phùng Vân.

Triệu Tuấn quát gọi quả thật là chẳng chừa cho Phùng Vân chút mặt mũi nào. Cảm giác được ánh nhìn khinh miệt và cười nhạo của người hầu bốn phía, Phùng Vân thoáng chốc mặt đỏ bừng.

Ả không dám tin nhìn chằm chằm Triệu Tuấn, ánh mắt tràn đầy oán giận và ngượng ngùng.

Bọn người hầu trước sau không kịp phản ứng. Lập tức hai tỳ nữ thân cận của ả cất bước đến gần ả. Phùng Vân nghĩ đến nhục nhã hai ngày nay gặp phải, khóc òa lên một tiếng. Vừa khóc ả vừa bưng mặt phóng ra ngoài cực kỳ nhanh.

Triệu Tuấn nhìn chằm chằm bóng lưng Phùng Vân đi xa, nghĩ đến ánh mắt ả nhìn mình, trong mắt ả toát lên vẻ oán hận, không khỏi thẹn quá thành giận quát lên: “Thật là một tiểu cô tử không biết thẹn, không biết xấu.”

Tâm trạng của y không tốt, cũng không có tâm tư dịu dàng với Phùng Uyển, buông eo nàng ra, hầm hầm sải bước rời đi.

Chờ y đi xa, Phùng Uyển quay đầu nhìn lại phương hướng Phùng Vân lao ra, ngẫm nghĩ: Giữa bọn họ đã có oán giận.

Cho đến nay hai người bọn họ muốn trợ lực lẫn nhau, từng bước thăng chức thì e là cả đời này cũng sẽ không dễ dàng nữa.

Triệu Tuấn hơi nóng lòng, mặt trời khó khăn lắm mới lặn về phía tây, y liền thúc giục Phùng Uyển tắm rửa thay y phục, ngồi xe ngựa nhà mình ra khỏi phủ.

Nhân khẩu trong Triệu phủ đơn giản, người hầu có chừng hơn mười người. Giờ phút này ngoại trừ lão nhân đánh xe và tỳ nữ Nhung Nhi ra còn có bốn thanh niên chính trực cường tráng đảm đương chức hộ vệ đi theo nàng.

Đây là Triệu Tuấn phái đi để làm nàng an lòng.

Chỗ ở của Ngọc Lang là một tửu lâu. Tuy tửu lâu kia bình thường, nhưng nó nằm ngay mặt sông lớn, ngẩng đầu ngắm nhìn chính là cảnh tà dương trên sông xanh.

Một tiếng bước chân truyền đến, một người hầu chạy đến trước mặt nàng, “Phu nhân, người đó không có ở đây.”

Không có ở đây sao?

Phùng Uyển quay đầu nhìn hình dáng con sông xanh trong kia, còn có hàng liễu rũ rậm rạp, rồi nói: “Các người chờ đi, ta qua bên kia xem sao.”

“Phu nhân?”

Phùng Uyển mỉm cười: “Không phải lo lắng, nơi này khách đến khách đi, không có sao đâu.”

Bọn người hầu đáp một tiếng, đưa mắt nhìn nàng chậm rãi rời đi.

Giờ phút này cảnh tà dương rất đẹp, một tia lại một tia ráng đỏ hiện trên bầu trời xanh thẳm. Nơi xa là thấp thoáng núi xanh, bên cạnh là nước hồ thăm thẳm, chim quay về cành liễu, quả thật yên tĩnh khôn tả.

Những ngày qua trong lòng Phùng Uyển chất chứa nhiều chuyện, nhưng thời gian ở một mình không có nhiều. Nàng không muốn người hầu đi theo, chỉ muốn một mình lẳng lặng đi dạo.

Bên bờ có vài chục gốc đào nở hoa tươi đẹp, Phùng Uyển lướt nhẹ xuyên cành hoa, gần như rất lâu sau nàng mới phát hiện ra hôm nay bờ sông vô cùng an tĩnh. Một nơi tốt thế này, cảnh trí đẹp thế này mà lại chỉ có một mình nàng ư?

Phùng Uyển dừng bước lại, thu hồi tâm trạng hoảng hốt, nhìn quanh khắp nơi.

Lúc này một tiếng nói thiếu niên vô cùng êm tai vang lên, “Không phải khẩn trương, là ta để hộ vệ cho nàng đi vào.”

Là giọng nói thiếu niên tuyệt sắc kia.

Phùng Uyển cả kinh.

Tiếng bước chân của thiếu niên càng ngày càng gần, chỉ chốc lát chàng đã đứng ở sau nàng, nhìn nàng chăm chú, rồi chàng khẽ nói: “Nàng tên là gì?”

Lúc này Phùng Uyển mới quay đầu lại, nàng nhẹ nhàng chào thiếu niên, nói cung kính và thành khẩn: “Thiếp họ Phùng, tên Uyển.”

“Ngẩng đầu nhìn ta.”

“Dạ.”

Phùng Uyển ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của nàng sáng trong, bình tĩnh, đôi mắt xinh đẹp thần bí vẫn điềm tĩnh không sợ hãi như lần đầu chàng nhìn thấy.

Cũng giống như lần trước, Phùng Uyển khó khăn lắm mới đối mặt với chàng liền bị dung mạo rực rỡ của chàng khiến phải cúi đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.