Tần Tấn Chi Hảo

Chương 2: Làm nũng




Ngủ , ngủ cái đầu anh á! Triển Chiêu hung hăng trợn mắt nhìn dáng lưng của anh, ở trong lòng len lén nguyền rủa cho anh mất ngủ liên tục hơn một tuần, sau lại cảm thấy mình có chút độc ác , sợ mất ngủ một tuần ảnh hưởng đến cái mạng nhỏ của anh ta, liền len lén đem lời nguyền rủa đổi thành ba ngày. Thầm nguyền rủa xong, Triển Chiêu miễn cưỡng nở nụ cười , bước nhanh đến trước mặt Bạch Ngọc Đường, nài nỉ ,

Một ly trà này xem như quyết định đánh cược, từ lúc Triển Chiêu trưởng thành tới nay, đây là lần đầu tiên cậu đánh cược cùng người khác. Tuy ngoài miệng Triển Chiêu bảo tin tưởng Thủy Ký Bình, nhưng dù gì cũng đã hơn ba năm không gặp mặt. Làm một nhà khoa học chuyên nghiên cứu tính cách loài người, Triển Chiêu hiểu rất rõ loài người luôn thay đổi. Nói cậu không lo thua cược, chính là không thể nào. Cảm nhận nguy cơ thua cuộc khiến Triển Chiêu không chờ được đã muốn bắt đầu công việc điều tra.

Vì vậy, sau khi uống trà xong, cậu lập tức đứng lên khỏi chỗ, nhìn Bạch Ngọc Đường nói, “Đi thôi!”

“ Đi ? ”

Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ

“Muốn tôi đưa cậu về nhà ? ”

“ Không phải về nhà! Anh đưa tôi tới cục, tôi bây giờ phải đến gặp Ký Bình !”

“ Cái gì ? ” Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn khuôn mặt kiên định của Triển Chiêu, theo bản năng liếc ra ngoài cửa số đen như mực,

“Cậu khùng à? Có biết bây giờ là giờ gì không, muốn tra án cũng phải chờ đến giờ hành chánh ngày mai chứ”

“Chuyện khẩn cấp .” mặt Triển Chiêu càng lúc càng kiên định ,không một chút lùi bước ,

“ Chính anh cũng đã nói vụ án dính đến người ngoại quốc sẽ rất phiền toái, chúng ta hành động chậm một chút, lỡ hắn về nước thì làm sao mà tra. Đi mau, mang tôi tới phòng tạm giam của cục!! ”

Bạch Ngọc Đường nhíu lông mày , trong lòng rất không tình nguyện xoa xoa cái trán .Nhìn ra vẻ mặt không tình nguyện của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu chăm chằm nhìn hắn khiêu khích một câu

“Thế nào? Anh là sợ thua mới không giúp tôi đúng không ?”

Chiêu kích tướng của Triển Chiêu cũng không có tác dụng, Bạch Ngọc Đường mỉm cười quan sát vẻ mặt hiếm có của Triển Chiêu một cái, cười nói ,

“ Tôi đã bảo sẽ giúp cậu, nhưng không nói sẽ tăng giờ làm việc để giúp cậu nha. Bây giờ đã là giờ tan sở rồi, muốn tôi làm thêm giờ phải có tiền tăng ca đấy.

” Tiền tăng ca?” Triển chiêu nghe có chút không hiểu.

Mặc dù bảo cậu cầm chút tiền đi hối lộ Bạch Ngọc Đường cũng được thôi, nhưng Triển Chiêu nhìn thắy nụ cười rất ư là đểu cáng trên mặt Bạch Ngọc Đường, chẳng đoán cũng biết tiền tăng ca anh nói căn bản cũng không phải là tiền. Chẳng biết gã này lại muốn trêu mình cái gì đây.

“Thế nào? Không muốn trả ? Vậy thôi đi, dù sao tôi cũng tính về nhà ngủ . ” Bạch Ngọc Đường đứng lên , làm bộ phải đi .

Ngủ , ngủ cái đầu anh á! Triển Chiêu hung hăng trợn mắt nhìn dáng lưng của anh, ở trong lòng len lén nguyền rủa cho anh mất ngủ liên tục hơn một tuần, sau lại cảm thấy mình có chút độc ác , sợ mất ngủ một tuần ảnh hưởng đến cái mạng nhỏ của anh ta, liền len lén đem lời nguyền rủa đổi thành ba ngày. Thầm nguyền rủa xong, Triển Chiêu miễn cưỡng nở nụ cười , bước nhanh đến trước mặt Bạch Ngọc Đường, nài nỉ ,

“Ngọc Đường ,anh muốn cái gì nói đi , chỉ cần tôi làm được tuyệt đối sẽ không từ chối, anh giúp tôi thêm một lần.”

Bạch Ngọc Đường chậm rãi đi , tựa như vô cùng hưởng thụ cảm giác Triển Chiêu chịu nghe lời mình. Mãi cho đến lúc hai người lên xe, Bạch Ngọc Đường vừa khởi động xe, vừa cười, nói

“Thấy cậu có thành ý như vậy , tôi cũng cho cậu một cái nhân tình, tới, trả lời ca ca một chuyện, tôi lập tức đưa cậu đi gặp tiểu tình nhân ”

Triển Chiêu nhíu mày một cái , cảnh giác hỏi , “Chuyện gì? ”

Bạch Ngọc Đường cười híp mắt nhìn chăm chăm vào mặt của Triển Chiêu, bình thản hỏi.

“Chuyện khác tôi không quan tâm, cậu chỉ cần nói, cậu với Thủy Ký Bình năm đó đã đến giai đoạn nào là được. ”

“Giai đoạn nào? ”Triển Chiêu hơi sững sờ , chỉ chốc lát đã kịp hiểu Bạch Ngọc Đường đang hỏi cái gì, lập tức đỏ mặt .

Khuôn mặt đỏ hồng của Triển Chiêu làm Bạch Ngọc Đường cảm thấy căng thẳng, vừa cố gắng không để lộ ra vẻ mặt cứng ngắc, vừa thầm chửi trong lòng, tên tiểu sắc lang này , nhất định là nhớ ra cái gì đó tốt. Hừ hừ, chỉ là thằng nhóc con mười chín tuổi đã không biết tự kiểm điểm, thật là làm người không thể xem bề ngoài mà!

“Thế nào , cậu không hiểu tôi hỏi cái gì sao, có muốn tôi giải thích cho cậu một cái hay không? Giai đoạn một là ——”

“Im mồm! Không cần anh giải thích, cũng cần hỏi nữa ,tôi có thể chờ ngày mai điều tra!” Triển Chiêu quay đầu không thèm nhìn tới Bạch Ngọc Đường che đi biểu lộ muốn giết người trên mặt, quyết định không cho Bạch Ngọc Đường cơ hội làm tăng ca nữa.

Nhìn thái độ của cậu như vậy càng làm Bạch Ngọc Đường thêm khó chịu, anh hừ lạnh một tiếng , cười nói ,

“Đừng dễ giận như vậy, nói một chút cũng chẳng chết ai. Thế thôi, cậu không nói thì để anh đây tự đoán. ”

Nói xong dứt khoát không thèm khởi động xe nữa mà xoay cả người về phía Triển Chiêu, cười lạnh,

“ừm, nghe cậu nói hai người cũng chưa có chính thức qua lại, theo dáng vẻ chưa biết mùi đời của cậu, nhất định không tới được giai đoạn 4. Vậy giai đoạn 3, giai đoạn 3 có tới chưa? ”

Triển Chiêu tiếp tục nghiêng đầu giả chết, căn bản không thèm nhìn tới anh một cái. Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười , tiếp tục nói ,

“Xem ra là không thành rồi, vậy giai đoạn hai thì sao đây?”

Thấy Triển Chiêu không có phản ứng , Bạch Ngọc Đường cảm thấy an tâm một chút, đưa ngón tay ra chọt chọt vai của Triển Chiêu, thành công bắt cậu quay đầu, dùng ánh mắt khinh bỉ, hung hăng trừng mắt nhìn anh. Bạch Ngọc Đường hoàn toàn không tức giận, còn tiếp tục híp mắt cười,

“Tiến sĩ nhỏ, cậu đừng nói với tôi là ngay cả giai đoạn 1 cũng chưa làm tới nha.”

“Anh!!” Triển Chiêu mặt đỏ hồng như trái cà chua, hung hăng nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường , mắng

“Anh phá đủ chưa!! Tôi cự tuyệt trả lời anh vấn đề nhàm chán này!!”-“Ai da, không lẽ là thật!?” Bạch Ngọc Đường giả vờ hô toáng lên,

“Mọt sách, cậu ở chung với một mỹ nhân hoa tiền nguyệt hạ suốt hai tháng, cũng phải nắm tay chứ, hoặc là…”-“Nói gì? ” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường hướng tay mình liếc một cái, bắt đầu cảm thấy khẩn trương .

“Cả tay cũng không dám nắm luôn? ”— “Ai nói!! Dĩ nhiên là có!!”

Triển Chiêu không phục trợn mắt nhìn bạch ngọc đường một cái ,tức giận đem tay của mình giấu dưới cánh tay, tránh đi ánh mắt đáng ghét của Bạch Ngọc Đường.Bạch Ngọc Đường ha hả cười to, một cước đạp ga khởi động máy. Triển Chiêu gò má đỏ hồng chịu đựng để bạch ngọc đường cười nhạo,Trong lòng thề mấy ngày tới phải bắt hắn làm thêm giờ tới chết, nếu không thật có lỗi với bản thân.

Suốt con đường này Triển Chiêu không nói chuyện, tâm tình Bạch Ngọc Đường tốt vừa lái xe vừa tìm đề tài trêu cho Triển Chiêu mở miệng. Đây là lần đầu tiên anh mới biết, trêu chọc tiến sĩ nhỏ đơn thuần này là một chuyện rất vui.

Mới rồi nhìn phản ứng của cậu cũng biết, cậu căn bản chỉ có thể cầm tay nữ nhân, ngay cả hôn một cái cũng không biết cách, không biết tại sao, ngoài miệng Bạch Ngọc Đường chọc ghẹo Triển Chiêu, lòng lại vui không kềm được, tâm tình khó chịu từ lúc Thủy Ký Bình xuất hiện tới giờ dường như bị quét sạch hết. Mà đến tận bây giờ, Bạch Ngọc Đường mới hoàn toàn tin tưởng rằng, Triển Chiêu cùng con nhỏ buôn ma túy kia không có quá nhiều quan hệ, nhiều nhất cũng chỉ là một khoảng mập mờ ngu thì chết mà thôi, cũng chỉ có loại người đơn giản thuần khiết như Triển Chiêu mới xem trọng loại quan hệ này như vậy. Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường lại liếc nhìn Triển Chiêu một cái, phát hiện đối phương dường như đã hồi phục tinh thần, mặt cũng không đỏ nữa. Lúc này cậu đang nghiêng người dựa vào lưng ghế, ánh mắt lại tiếp tục nhìn chăm chú vào đường phố sáng đèn. Xem ra cậu ta đang suy tư nữa rồi, là đang nghĩ phải làm thế nào cởi tội cho cô gái kia sao? Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, cũng không tiếp tục quấy rầy cậu..

Thủy Ký Bình được canh giữ tại phòng tạm giam của cục, những án giống như vậy thường sẽ sắp đặt thẩm vấn tạm thời, những khi có án khẩn cấp, thẩm vấn cả đêm cũng là chuyện thường xảy ra. Vì thế những cảnh sát gác cục thấy Bạch Ngọc Đường đột ngột xuất hiện cũng không ngạc nhiên, bọn họ trả lời với Bạch Ngọc Đường, từ lúc Thủy Ký Bình bị đưa vào phòng tạm giam đều ngẩn người, có lúc sẽ khóc, nhưng tâm tình xem như ổn định. Bạch Ngọc Đường sắc mặt nặng nề gật đầu với họ, bảo họ đưa Thủy Ký Bình tời phòng thẩm vấn, sau đó đưa mắt nhìn Triển Chiêu.

“Hồi nữa tự cậu đi vào, muốn hỏi cái gì thì hỏi cái nấy, bất quá không được tiết lộ chuyện cảnh sát quyết định điều tra gã đàn ông kia, biết không?”

Triển Chiêu không ngờ rằng Bạch Ngọc Đường sẽ chịu để cho cậu một mình gặp mặt Thủy Ký Bình, kinh ngạc nhìn anh, “Một mình tôi?”

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường Gật đầu, khóe miệng cũng câu một nụ cười, “Để cậu cùng hồng nhan tri kỷ ở riêng với nhau, có phải cảm động lắm không?”

Triển Chiêu nhớ đến trò đoán giai đoạn lúc ở trên xe, mặt lại đỏ lên, không vui trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, lạnh lùng nói, “Anh yên tâm, tôi biết anh giúp tôi chẳng qua chỉ mang tính cá nhân, tôi sẽ không cuốn Tổ Trọng án vào chuyện này.”

Bạch Ngọc Đường thu lại nụ cười, gật đầu, “Cậu hiểu là tốt, vào đi, tôi ở ngoài nhìn cậu, có vấn đề gì sẽ vào giúp.”

Triển Chiêu nhìn xuyên qua kinh thủy tinh, thấy Thủy Ký Bình bị mang vào phòng thẩm vấn, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ mệt mỏi, lòng cũng nặng nề gật đầu.

Triển Chiêu bước vào phòng thẩm vấn, Thủy Ký Bình ngẩng đầu lên, trong mắt lại lóe lên một tia kinh ngạc, “Triển Chiêu, lại là cậu!”

“Là tôi, chị, có khỏe không?”

Thủy Ký Bình cười khổ lắc đầu, “Cậu nhìn bộ dáng của tôi sẽ biết, làm sao mà tốt được.”

Triển Chiêu gật đầu, lần nữa đối mặt với cô gái ban đầu khiến cậu động tâm, mặc dù biết tất cả đã thay đổi, nhưng thấy cô khổ sở như thế vẫn không nhịn được mà mềm lòng. Cậu nhẹ giọng, quan sát nét mặt Thủy Ký Bình, nói, “Tôi đến vì muốn hỏi cho rõ những chuyện chị liên quan tới vụ án này, chị nhất định phải kể hết ra. Chị có nói thật tôi mới có thể nghĩ cách giúp chị, chị biết không?”

Lời nói của Triển Chiêu dường như không có chút lay động gì với Thủy Ký Bình, cô vẫn mang ánh mắt bi thương, tuyệt vọng. Dựa người vào ghế sắt, giơ tay lên vén tóc, trên khuôn mặt nhợt nhạt hiện ra nụ cười lạnh,

“Chuyện tới nước này còn cái gì có thể nói đây, lúc chiều cảnh sát Bạch kia nói cũng không sai. Chuyện tôi buôn ma tuy có chứng cớ xác thực như thế, nói cũng chết, không nói cũng chết. Muốn trách chỉ có thể trách tôi ngu, lại đi tin hoa ngôn xảo ngữ của hắn. Thật ra mỗi lần hắn nhờ tôi xách đồ, tôi cũng đã nghi rồi, vì lần nào xách qua, hắn cũng sẽ đưa tôi một khoản tiền. Đôi lúc là mấy ngàn, lúc là mấy vạn. Buôn lậu hàng gì mà lại đáng tiền như thế? Tôi không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên sẽ đoán ra một ít, nhưng vì đống tiền cũng tình cảm với hắn tôi chỉ có thể giả như không biết. Bây giờ lâm vào kết quả này cũng chỉ có thể trách tôi, Triển Chiêu, cậu không cần lo cho tôi. Adam là người ngoại quốc, thấy tôi gặp chuyện nhất định sẽ chạy về nước, cậu không tìm được hắn đâu, bỏ đi.”

“Ký Bình, chị thế này là sao? Lần đầu tôi gặp chị, chị đâu phải nói thế này. Chị quên rồi ư? Chị muốn tôi cứu mạng chị, không lẽ chị bây giờ không muốn sống nữa? Chị không nghĩ cho cha mẹ chị, người nhà chị một chút sao?” Triển Chiêu kinh ngạc nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của Thủy Ký Bình, trong lòng lại cảm thấy chua xót.

Thủy Ký Bình hơi cười lạnh, “Người nhà? Họ căn bản không phải người nhà, chẳng qua chỉ là một đám quỷ hút máu.”

Nói tới đây, Thủy Ký Bình tỉnh táo nhìn Triển Chiêu, thống khổ trong mắt đã bị lạnh lùng thay thế, “Hồi chiều khi mới gặp chuyện không may, lúc đó tôi rất vội vã, trong lòng cũng trông chờ vào may mắn. Gọi điện cho cậu xong tôi còn tưởng chuyện sẽ không nghiêm trọng đến vậy. Nhưng sau khi bị giam rồi, tôi cuối cùng đã tỉnh táo, cẩn thận suy nghĩ một hồi sẽ nghĩ ra. Triển Chiêu, tôi là người có học vấn cao, biết cái gì là luật pháp, biết tội buôn ma túy nặng tới mức nào. Chuyện này do tôi tự chuốc lấy, không thể trách người khác. Nếu tôi không tham lam như thế, chuyện cũng không ra như vậy.”

Nói tới đây, Thủy Ký Bình làm vẻ mặt phức tạp, cô nhìn thật kỹ Triển Chiêu, trên mép cũng lộ ra nụ cười dịu dàng, “Triển Chiêu, mấy năm nay, tôi đều có lúc sẽ có suy nghĩ như thế này. Nếu lúc đầu tôi kiên trì một chút, ở lại đại học A cùng học với cậu, tất cả chuyện này cũng sẽ không xảy ra. Đáng tiếc, một bước sai ngàn bước sai, sẽ không trở lại.”

Lời nói của Thủy Ký Bình làm Triển Chiêu cau mày, cậu không nghĩ rằng, trong mấy giờ ngắn ngủi, tâm tình Thủy Ký Bình lại có thay đổi lớn đến thế. Cậu nhăn trán phân tích nụ cười tuyệt vọng của Thủy Ký Bình, nụ cười này che dấu dục vọng muốn sống của cô, chẳng lẽ chị ấy muốn che giấu chân tướng chuyện này? Tình tình quật cường lại một lần nữa chiếm thế thượng phong, Triển Chiêu kiên định nhìn Thủy Ký Bình, nói, “Ký Bình, hình như ý chị nói, chuyện tới giờ chúng ta đã không thể làm được gì nữa. Xem như chị thật sự đã chấp nhận, cũng không buồn để ý người nhà của chị, nhưng chị đừng quên sẽ có một người sẽ không vứt bỏ chị.”

“Còn có một.” Thủy Ký Bình là một cô gái thông minh, cô dĩ nhiên biết người Triển Chiêu nói là ai, bất quá cô vẫn lắc đầu.

Thấy Thủy Ký Bình lắc đầu, Triển Chiêu lại kiên định hơn, “Chị rất rõ tôi, cứ xem như tôi chấp nhận tất cả mọi người đều phản đối, vẫn sẽ kiên trì tới cùng. Ký Bình, chuyện duy nhất tôi muốn bây giờ chính là muốn chị mở miệng nói thật. Nếu chị đã nhận mệnh, vậy cứ xem như kể chuyện xưa cho tôi nghe đi, mang tất cả những chuyện từ lúc chị quen anh chàng kia tới giờ nói hết ra, không được bỏ qua bất cứ chi tiết nào. Tìm ra hắn lúc này đã không còn là chuyện của chị nữa, mà là chuyện tôi nhất định phải làm. Chị hiểu không?”

Thủy Ký Bình hơi ngạc nhiên nhìn bộ dáng kiên định của Triển Chiêu, rất lâu sau, mới thở dài,

“Không ngờ, cậu vẫn y như cũ.”

Triển Chiêu khẽ mỉm cười, “Cũng không có, hơn ba năm, chị không cảm thấy tôi già dặn hơn sao?”

Thủy Ký Bình hơi sửng sốt, cuối cũng lộ ra nụ cười thả lỏng, “Trong mắt tôi, dáng vẻ của cậu vẫn như năm đó, không tới hai mươi tuổi, bên ngoài thì giống em trai tôi, nhưng tâm trí lại chín chắn như thầy giáo vậy.”

“Thầy giáo?” Triển Chiêu sửng sốt, Thủy Ký Bình cười.

Bạch Ngọc Đường đứng ngoài phòng thẩm vấn, nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh thấy được một mặt này, biểu lộ đáng yêu trên khuôn mặt ngây ngô của  Triển Chiêu làm anh không nhịn được mà ha ha cười lớn. Bọn cảnh sát đi ngang qua phòng thẩm vấn thấy vậy cũng rối rít ghé mắt nhìn, không biết vị lão huynh này cuối cũng phát điên cái gì đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.