Tân Sủng

Quyển 1 - Chương 29: Bất trung lần nữa




Hỏi: Trình Ti Tư gần đây thế nào?

Trả lời: Trình Ti Tư gần đây điên rồi. .

Hỏi: tại sao? .

Trả lời: . . . . . . Nông dân gặp gỡ nhà tư bản, từ đó dê bò là của nhà anh. /(ㄒoㄒ)/~~.

Từ lúc mới ra đời tới nay, Trình Ti Tư cảm thấy đầu óc mình chưa bao giờ chập mạch đến như vậy, dầu gì cô cũng tốt nghiệp trung học, thi nghệ thuật cũng tung mình lăn tới, là sinh vật cao cấp mỗi tháng bị chảy máu bảy ngày còn chưa chết, tại sao lại ở tuổi hai mươi tốt đẹp của đời người, tại sao lại gặp phải thần tiên hẹp hòi âm hạng như vậy làm cho cô từ đó “Vạn kiếp bất phục” đây ?

Trình Ti Tư nghĩ mãi không rõ, cho nên quyết định ở trong đường cùng mà phản kích.

Chỉ là bất quá. . . . . . Cô tựa hồ quên mất, người mà cô phải phản kích không phải người khác, mà là Khâu Tân.

************

Lại một lần nữa nhìn thấy Trình Ti Tư, là ở ngày học sinh mới báo cáo

Xa xa , cô một mình xách vali da lớn, vác lấy túi hành lý, trong khuỷu tay trái phải còn khoác một cái túi nhựa lớn. Có thể nhìn ra được, thể lực xói mòn đã làm cho cô sớm thở hồng hộc. Bên cạnh không ngừng có học trưởng hoặc là dẫn đường hoặc là đi qua muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng đều bị cô lắc đầu cự tuyệt, đầu đầy mồ hôi cũng không biết cùng bọn họ nói cái gì nhưng vẫn như cũ kiên trì tự mình vận chuyển.

Sau này không ngờ cùng bạn học tham dự tiệc tiếp đãi học sinh mới, lúc nói đùa về chuyện lý thú của tân sinh viên năm nay thì mới biết được, khi bọn họ tiến lên hướng cô hỏi thăm có cần giúp đỡ hay không, cô chẳng qua là dùng miệng đối với cánh tay của mình bĩu bĩu, tràn đầy tự tin nói cho bọn họ biết: “Yên tâm, ta khỏe mạnh, không phải là mập giả tạo.”

” Mọi người nói xem hiện giờ người độc lập giống như học sinh mới này vốn thật rất ít thấy, huống chi còn là ‘khổng vũ có lực’ như vậy, quả nhiên là khó gặp một lần a.”

Lúc ấy Khâu Tân cũng không có suy nghĩ nhiều, chẳng qua rất nhanh, anh lại gặp được cô, cũng liền thay đổi cách nhìn.

Một lần tụ họp của Đại học năm 3, địa điểm chọn là ở một nhà trung tâm. Anh vẫn không quá quan tâm cái không khí rượu chè này, thế cho nên cả đêm Khâu Tân đều ẩn mình ở một góc, chỉ là bất quá cái loại hào quang đốt mắt người từ trên người anh có muốn ẩn cũng không ẩn được, lạnh nhạt cự tuyệt cũng không biết bao nhiêu người đến gần ra ám hiệu, đang muốn trở về, nhưng đảo mắt đã thấy bạn tốt Quảng Lỗi đề xuất uống rượu, Khâu Tân đè xuống lửa giận, quyết định ở lại chờ thay anh thu thập cục diện rối rắm.

Nửa đường đứng dậy đi đến phòng rửa tay, đi ngang qua khu vực này, mơ hồ nhớ được hình như phục vụ quán rượu có nhắc tới, có mấy xã đoàn xã giao của đại học ở nơi này kết hợp cử hành hội ái hữu. Anh không quá để ý chuẩn bị trở về chỗ ngồi, trong lúc vô tình ánh mắt lại quét đến một vị trí tại chỗ ở quầy ba cách anh hiện không xa.

Khâu Tân dừng bước, mắt lạnh nhìn, nhớ lại ban đầu lúc ở Nghệ khảo cô hình như là đã đề cập tới mình biết khiêu vũ, chẳng lẽ chính là cái loại vũ đạo này sao ?

Lạnh lùng, Khâu Tân mặt không chút thay đổi phải trở về chỗ ngồi, bỗng nhiên dừng lại, một lần nữa nhìn về phía bọn Trình Ti Tư, Khâu Tân khẽ cau mày.

Cái tên đàn ông bên cạnh cô rõ ràng là không có ý tốt. Chẳng qua là, liên quan gì anh?

Đang nhấc chân muốn đi, thì mấy người Quảng Lỗi bởi vì ở chỗ này không có tìm được anh, nên lảo đảo liền tìm tới đây.

“Muốn chạy trốn? Phạt rượu phạt rượu.”

Quảng Lỗi vô lại kéo Khâu Tân, không nói câu gì cùng những người khác tụ họp ở chung quanh quầy rượu.

“Nút áo. Cậu cậu chơi không đẹp nhé. Rõ ràng nói xong rồi sẽ thả tôi để cho tôi theo Tiểu Hạ. Kết quả lại thả bồ câu cho tôi.. Cho nên chén rượu này câu nhất định phải uống….uố…ng.”

Khâu Tân đen mặt nhìn anh mượn rượu nổi điên, lại liếc mắt một cái nhìn chén rượu trên mặt bàn, còn không có phát tác, thì đuôi mắt lại quét đến cái bóng người lung la lung lay chạy tới, không chờ phản ứng của nhóm người bọn họ, bóng người kia cũng đã đến gần bên cạnh bọn anh.

“Khát quá khát quá.” Trình Ti Tư nhào vào trên quầy ba, cũng mặc kệ người chung quanh biết hay là không biết, cầm chén rượu trên mặt bàn làm một ngụm.

Đám người Quảng Lỗi đều ngây ngốc, ngay cả Khâu Tân cũng dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn cô ngửa đầu uống hết. Trình Ti Tư nhăn lại chân mày xinh đẹp i còn nhìn chén rượu trống rỗng, bất mãn nói thầm một tiếng: “Đây là đồ chơi gì a?. Sao khó uống như vậy?”

Nhóm người Quảng Lỗi lại mất bình tĩnh.

“Cô, cô, cô là ai hả ? Ly Tomorrow này là của chúng ta.”

“Tomorrow? Đó là một cái tên quái dị gì?”

Hừ nhẹ một tiếng khinh thường, cũng không để ý Quảng Lỗi hô to gọi nhỏ, Trình Ti Tư vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi, thì cảm thấy dưới chân chợt nhẹ, còn chưa đi hai bước, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người ở đây, vang lên một tiếng bịch thẳng tắp ngã xuống trên người Khâu Tân cách cô gần nhất, bất tỉnh nhân sự.

“Hừ hừ, con bé này còn tưởng rằng đồ là đồ uống sao? Nút áo, cậu biết cô ấy à?”

Khâu Tử đối mặt với người nào đó bất thình lình nằm đè ở trên người, mặt mày lạnh như băng rốt cục cũng có cảm xúc biến hóa rõ ràng.

“Không. . . . . .” Không nhận ra vừa muốn nói ra khỏi miệng, thì cái người đàn ông kia vừa nãy cùng Trình Ti Tư nhảy múa nhiệt tình lại xuất hiện ở trước mắt, thấy Trình Ti Tư say ngã ở trong ngực Khâu Tân, thì trong mắt sáng ngời.

“Thì ra là em ở đây a.” Sau đó hướng về phía Khâu Tân xin lỗi nói: “Thật là ngại quá, bạn gái của tôi uống rượu say thích nghịch loạn. Làm cho các vị thêm phiền toái.”

Vừa nói vừa muốn từ trong ngực Khâu Tân nhận lấy Trình Ti Tư, còn không có đến gần cô, thì người bên cạnh Khâu Tân đã nhường lối, nhưng anh lại không buông ra. Người đàn ông kia nhíu lông mày, không hiểu nhìn về phía anh.

“Bạn gái của anh?”

Giọng nói luôn luôn trong trẻo lạnh lùng.

“Vậy anh nói một chút xem, cô ấy tên gì, học chuyên ngành gì, ở phòng ngủ nào, tên giáo viên phụ đạo của cô ấy là gì, giáo viên chuyên ngành của cô là ai?”

“Ta tại sao phải nói cho anh biết.”

“Chỉ bằng anh không biết, tôi biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.