Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 526: PN3: Trúc mã và thanh mai - Chương 44






“Hoàng thượng!” Tần Hương Y mãnh liệt từ trên giường ngồi dậy, kinh gọi một tiếng. Bốn phía trống trơn, không người trả lời.
Đúng lúc này, rèm lều bị xốc lên, Lệ Hưu bưng nước rửa mặt nhẹ nhàng mà vào, “Tiểu thư, người đã tỉnh.”
“Lệ Hưu, hoàng thượng đâu?” Tần Hương Y khẩn cấp hỏi, cùng lúc đó, nàng đã xuống giường.
“Tiểu thư quan tâm hoàng thượng như vậy từ lúc nào?” Lệ Hưu đem chậu rửa mặt đặt lên trên kệ, mím môi cười thầm.
“Lệ Hưu, đừng nhiều lời.” Mặt Tần Hương Y bất giác đỏ bừng, nhẹ nhàng quát một tiếng.
“Dạ. Hoàng thượng mang theo Âu Dương tướng quân đánh nước Mã Nhã, lúc canh tư đã đi. Hiện tại trong doanh trống trơn, cũng chỉ còn lại có mấy chục người, chuyên môn bảo hộ an toàn của tiểu thư.” Lệ Hưu chậm rãi nói.
“Trên người hắn đang bị thương, làm sao có thể ra chiến trường? Còn…?” Tần Hương Y theo bản năng kinh hoảng một trận, giữa lông mày nhíu lại.
“Hoàng thượng nói tiểu thư thông tuệ, nhất định sẽ suy nghĩ cẩn thận dụng ý của hắn.” Lệ Hưu nói.
Tần Hương Y trầm mặc, suy nghĩ trở lại đêm qua, thích khách áo đen này hiển nhiên là có tổ chức, chẳng lẽ là Mã Nhã quốc phái tới chuyên môn ám sát Bắc Đường Húc Phong? Bắt giặc phải bắt vua trước, bắt người phải bắn ngựa trước! Đây là đạo lý thông dụng. Mã Nhã quốc vẫn án binh bất động, là muốn phái thích khách trước giết Bắc Đường Húc Phong, rồi phát động chiến tranh sao?
“Có phải tin đồn hoàng thượng bị thương bị truyền ra ngoài?” Ánh mắt Tần Hương Y căng thẳng, vội vàng nghĩ tới điều gì, “Nếu Mã Nhã quốc biết hoàng thượng bị thương hôn mê, nhất định đắc ý cực kỳ, đợi cho lúc quân tâm Long Đế quốc hỗn loạn phát động chiến tranh, lúc này bọn họ tự nhiên buông lỏng cảnh giác, lúc này mang binh giết bọn họ trở tay không kịp, nhất định làm ít công to!”
“Tiểu thư thật sự là cực kì thông minh, những lời này giống với những điều hoàng thượng nói như đúc. Nghe Âu Dương tướng quân nói, đêm qua kỳ thật một gã thích khách đã chạy trốn được, phương hướng thích khách chạy trốn đúng là phương hướng quân doanh Mã Nhã.” Lệ Hưu vui sướng cực kỳ, lông mày cười mở, “Hoàng thượng và Âu Dương tướng quân đều là kỳ tài quân sự, tiểu thư không cần lo lắng, đợi tin tức thắng lợi đi.”
Tần Hương Y hít một tiếng, phất tay áo ngồi xuống, xuyên thấu qua khe hở rèm, nhìn bên ngoài một cái, trong con ngươi mỹ lệ trần đầy lo lắng.
Lệ Hưu nhìn thấy, vui ở trong lòng. Vẫn đi theo bên người chủ tử, nàng làm sao không biết lòng chủ tử, cảm tình của Tần Hương Y đối Bắc Đường Húc Phong đang không ngừng xảy ra biến hóa.
Đúng như là Bắc Đường Húc Phong dự đoán, trận chiến tranh này thực thuận lợi, đánh Mã Nhã quốc trở tay không kịp. Âu Dương Hạo còn bắt sống hoàng đế mã Nhã quốc - Nạp Lan Minh Thành. Nạp Lan Minh Thành vì bảo vệ tánh mạng, đáp ứng cắt đất thần phục.
Có lẽ là ý trời, hắn Bắc Đường Húc Phong nhất định trở thành bá chủ thiên hạ.
Ngày thắng trận trở về triều, tâm tình Tần Hương Y thấp xuống. Hắn, đã không phải Bắc Đường Húc Phong trước kia, thiên hạ đều là của hắn, trong mắt của hắn còn có thể có gì đây? Giờ phút này, hắn nên diệt trừ tất cả công cụ lợi dụng, bao gồm nàng.
Trước khi đi, Bắc Đường Húc Phong mang theo nàng vấn an Bắc Đường Húc Vinh được chôn ở trong Quỷ Lâm.
Hắn đứng ở trước ngôi mộ, chưa nói câu nào, hốc mắt hồng hồng.
Xác thực, Long Đế quốc có phồn vinh hôm nay, nhị hoàng huynh này đã bở ra không ít sức. Không nghĩ tới, hắn không phải chết trận sa trường, mà là chết một cách ngoài ý muốn, thực đáng tiếc. Từ nay trong Long Đế quốc lại không có đối thủ, hắn sẽ càng cô đơn. Trầm mặc thật lâu sau, hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài thê lương.
Tần Hương Y nhìn bia mộ kia, tâm tình trầm trọng không ít. Ít nhất Bắc Đường Húc Vinh là chết vì sự si tình của hắn, nếu không phải do sự xuất hiện của nàng, hắn vẫn là Vinh vương gia uy phong lẫm lẫm như cũ. Có lẽ là chính mình hại hắn.
===
Đoàn thắng lợi của Long Đế quốc chậm rãi khởi hành. Tần Hương Y một mình một người ngồi ở trong xe ngựa, mà Bắc Đường Húc Phong thì cưỡi con ngựa cao to, cùng đám người Âu Dương Hạo dọc đường chuyện trò vui vẻ, sang sảng cười to.
Có lẽ hắn đã đã quên nàng.
Trở lại kinh thành, hắn là vẫn hoàng đế nhận tôn sùng kia. Nàng vị hoàng hậu này đã không còn thu hút, thậm chí còn có chút cô đơn.
Rời đi nhiều ngày, rốt cục đã trở về Phượng Du cung, tất cả vẫn như trước.
Tần Hương Y đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, báo thù? Thiên hạ đã định, nếu lại chấp nhất, chỉ chịu sự phỉ nhổ của dân chúng thiên hạ.
Còn nhớ trên đường quay về, đi qua một thành trì ở vùng biên giới Băng Tuyết quốc trước kia, nàng xem đến cười vui trên mặt dân chúng, đột nhiên cảm thấy trước kia thật là chính mình sai lầm rồi. Nếu phục quốc, chỉ khơi dậy chiến tranh, làm cho những dung nhan từng cười vui mất sắc. Chiến tranh rất khổ, nàng không bao giờ muốn nghĩ đến nữa. Vẫn là Nhị ca ca nói đúng.
Nay không còn mục tiêu, nàng muốn rời đi.
Một mình một người đứng trong cung khuê, thu thập vài món quần áo đơn giản, chuẩn bị tối nay lẻn vào An Bình cung, mang Trảm Long bà Nhược Băng cùng nhau rời đi.
“Thái Hậu giá lâm.” Đúng lúc này, cửa cung truyền đến thanh âm của cung nhân.
Tần Hương Y nhanh chóng dấu quần áo, sửa lại trang dung, ra cung khuê. Quả nhiên Giang Thuý Ngọc mang theo nhóm cung nhân nhẹ nhàng tiến vào, nhưng phía sau bà còn thêm một bóng hình trắng xinh đẹp, là Âu Dương Nghi Lâm, trên mặt xem ra tinh khiết yên lặng có thêm vài phần đắc ý.
“Thần thiếp thỉnh an Thái Hậu.” Tần Hương Y khom người cúi đầu.
Giang Thuý Ngọc thản nhiên nhìn Tần Hương Y một cái, trên gương mặt từng đạm bạc của nàng cư nhiên hơn vài phần sắc giận dữ, hừ lạnh một tiếng, lập tức đi tới chiếc ghế lê trong chính điện ngồi xuống, Âu Dương Nghi Lâm thật biết điều khéo đứng ở phía sau bà, hai tay chắp vào nhau, dáng vẻ cực kỳ đoan chính, cuộc sống trong cung khiến nàng thành thục không ít, xóa bớt đi tính trẻ con, nàng được cho khí chất mỹ nữ.
“Dẫn bọn chúng vào.” Ánh mắt Giang Thuý Ngọc quét về phía cửa cung, lạnh lùng thốt.
Dứt lời, hai cung nữ ôm Trảm Long, Nhược Băng vội vàng đi vào.
“Mẫu hậu ——” Trảm Long cùng Nhược Băng vừa thấy được Tần Hương Y, liền nhảy nhót hoan hô lên, tránh tay cung nữ ra, nhào hướng ngực của nàng.
“Long nhi, Băng nhi, gần đây sống tốt không?” Tần Hương Y nhịn không được tình cảm nhớ con, gắt gao đem hai hài tử ôm vào trong lòng, nước mắt trào xuống.
“Mẫu hậu, Long nhi và Băng nhi sống tốt lắm. Hoàng thái hậu đối với chúng con tốt lắm.” Trảm Long cùng Nhược Băng tựa hồ sớm thích ứng cuộc sống trong cung, nói chuyện lên không chút rụt rè, giống như bọn họ là thật sự hoàng tử, công chúa.
Nghe đến đó, trong lòng Tần Hương Y một tiếng kẽo kẹt vang, ngoái đầu nhìn lại Giang Thuý Ngọc một cái, mặt của bà không hề hiền lành giống như trước, thay vào đó là phẫn nộ, “Âu Dương quý phi nói Trảm Long cùng Nhược Băng không phải nghĩa tử nghĩa nữ hoàng thượng nhận về, mà là con riêng hoàng hậu và nam nhân bên ngoài sinh ra, lúc ấy ai gia còn không tin. Bây giờ ai gia tin! Hoàng hậu, ngươi còn gì để giải thích?”
“Thái Hậu, thần thiếp không có gì để giải thích. Âu Dương quý phi nói đúng, Trảm Long cùng Nhược Băng là con do thần thiếp sinh ra.” Tần Hương Y ôm Trảm Long cùng Nhược Băng, trả lời thật sự lạnh nhạt, đồng thời, ngước mắt nhìn Âu Dương Nghi Lâm một cái, môi của nàng hơi cong lại, giống như đang muốn cười.
Nữ tử tên Âu Dương Nghi Lâm này thật sự không thuần khiết giống ngoài mặt! Nhưng nàng làm sao mà biết thân phận thực của Trảm Long cùng Nhược Băng? Nàng không có lý do gì biết. Trừ phi Bắc Đường Húc Phong nói cho nàng biết.
“Tần Hương Y lớn mật! Ngươi cư nhiên lừa gạt ai gia! Cùng nam nhân bên ngoài sinh con, lại làm hoàng hậu! Đem thể diện hoàng gia đặt nơi nào? Còn có hoàng nhi của ai gia kia, cư nhiên cùng ngươi lừa gạt ai gia, ngươi rốt cuộc dùng kế gì mê hoặc hoàng nhi của ta?” Giang Thuý Ngọc hung hăng vỗ tay vịn ghế dựa, lông mày thon dài nhíu lại.
“Thái Hậu, thần thiếp không phải cố ý.” Tần Hương Y cũng không muốn giải thích nhiều, xác thực, đây là chuyện hoàng thất không thể dễ dàng tha thứ.
“Thôi. Ai gia không muốn cùng ngươi nhiều lời, ngươi rất làm cho ai gia thất vọng rồi.” Giang Thuý Ngọc đứng dậy, vòng quanh Tần Hương Y đang quỳ dưới đất hai vòng, ánh mắt hiện ra một tia thương xót, nhưng rất nhanh bị lửa giận thay thế.
“thần thiếp chỉ cầu Thái Hậu buông tha Trảm Long cùng Nhược Băng.” Tần Hương Y ôm chặt đứa nhỏ trong lòng, trong mắt tràn đầy cầu xin.
“Dưới gối hoàng thượng không có con, nhận Trảm Long cùng Nhược Băng làm nghĩa tử nghĩa nữ cũng không ngại, nhưng còn ngươi, ai gia sẽ không bỏ qua.” Giang Thuý Ngọc vừa nói vừa ra hiệu cho cung nữ bên người.
Các cung nữ rất nhanh hiểu ý, vội vàng từ trong lòng Tần Hương Y ẵm Trảm Long cùng Nhược Băng đi.
“Người đâu, đem hoàng hậu biếm vào lãnh cung.” Giang Thuý Ngọc không lưu tình chút nào, thanh âm quát lạnh xuyên thấu trong xương tủy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.