Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 513: PN3: Trúc mã và thanh mai - Chương 31




Du Thanh Quỳ ôm hộp đồ chuyển phát về nhà, đây là bé 21 ba mua rồi chuyển đến trường học cho cô.

“Mẹ, con về rồi.”

Du Thanh Quỳ cẩn thận để hộp đồ ra phía sau lưng.

Mẹ cô đang tra tài liệu chăm sóc hoa, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ “Ừ.” Một tiếng.

Du Thanh Quỳ thở phào nhẹ nhõm, nhẹ tay nhẹ chân chạy về phòng sách.

“Meo meo.”  Con mèo nhỏ đứng trên chỗ kệ để chiếc hộp đựng băng dán, băng dán bên trong rơi đầy xuống đất.

“Giảo Giảo, sao em lại gây họa thế.” Du Thanh Quỳ kêu lên một tiếng, vội vàng ôm con vật nhỏ này xuống. Cô rất đau lòng nhìn băng dán lộn xộn dưới đất.

Cô sắp khóc….

Du Thanh Quỳ rất tức giận, cô không biết làm sao nói với Giảo Giảo: “Giảo Giảo, em có biết em làm như vậy là không đúng không, em biết lỗi của mình chưa?”

Giảo Giảo xoay vòng tại chỗ, sau đó thoải mái nằm lên chân Du Thanh Quỳ.

“Phục em rồi….” Du Thanh Quỳ ôm con vật nhỏ lên, đi ra khỏi phòng sách, ném Giảo Giảo vào phòng ngủ của cô.

Du Thanh Quỳ trở lại phòng sách, nhặt hết những băng dán bị Giảo Giảo làm rơi lộn xộn lên. May mắn là Giảo Giảo chỉ nghịch ngợm làm băng dán rơi xuống thôi chứ không dùng móng vuốt cào hoặc răng cắn lên. Mặc dù băng dán rất lộn xộn nhưng cũng không bị hỏng. Du Thanh Quỳ nhặt hết băng dán lên, sau đó phân loại hết lượt.

Du Thanh Quỳ dọn dẹp xong hết chỗ băng dán này mất nửa giờ đồng hồ. Cuối cùng, cô nhặt chiếc băng dán cuối cùng lên, cô thả lỏng ngồi vào ghế, bóc món đồ chuyển phát rồi ôm bé 21 của cô ra ngoài.

Bé 21 có sáu phần giống búp bê nữ, cũng là một búp bê  mới ra của Đại oa xã. Mặc dù ba cô không hiểu vòng búp bê, cũng không hiểu những búp bê này có gì khác nhau, nhưng mỗi lần có búp bê mới, búp bê có số người thích nhiều, hoặc búp bê với phiên bản hạn chế thì đều mua cho Du Thanh Quỳ một em.

Du Thanh Quỳ mặc cho bé 21 một bộ quần áo thật đẹp, sau đó bày lên tủ, để cùng một chỗ với 19 người chị khác.

“Không biết bé 19 có được chữa khỏi không nữa….”

Du Thanh Quỳ cảm thấy có chút may mắn, tủ búp bê của cô luôn có khóa, nếu không Giảo Giảo mà làm rơi búp bê của cô xuống đất thì….Cô cảm thấy không rét mà run. Du Thanh Quỳ nghĩ, về sau lúc cô không ở nhà nhất định phải khóa cửa phòng sách, không thể để Giảo Giảo tùy ý chạy vào gây họa được.

….

Du Thanh Quỳ làm bài tập xong,lqd, cô lại tập trung ôn lại chương trình học của mấy ngày hôm nay. Cô biết rõ trạng thái học của cô trong mấy ngày nay không được tốt. Nhưng cô vẫn may mắn vì có một nền tảng vững chắc, hơn nữa cô cũng thông minh, chỉ học lại một lần là không có vấn đề.

Du Thanh Quỳ suy nghĩ một chút, sau đó cô mở điện thoại di động ra.

Hắc Diệu đăng liên tiếp bảy tám blog, đều là ảnh chụp của những chú mèo hoang, anh đang tìm người nuôi dưỡng những chú mèo kia. Hắc Diệu chỉ cần vừa đăng blog là nhanh chóng có bình luận, Tiểu mê quỳ luôn khen ngợi, nhưng bây giờ Du Thanh Quỳ lại không xuất hiện trong những bình luận này.

Du Thanh Quỳ cũng không thể nói thích không kiêng kỵ gì trong những bình luận dưới blog của Hắc Diệu như trước đây….

Đột nhiên Hắc Diệu lại đăng thêm một blog. Blog này không có chữ, chỉ có một tấm hình, giống như là một tấm hình tự sướng, trong ảnh có một con mèo nhỏ màu trắng đang nằm trên vai cậu.

Giảo Giảo?

Du Thanh Quỳ nhanh chóng nhận ra con mèo nhỏ này chính là Giảo Giảo mà cô ôm về.

Phía dưới blog của Hắc Diệu nhanh chóng nhộn nhịp.

A Hưu: Con mèo nhỏ màu trắng thật đáng yêu…………., không nói suông, giống như một quả cầu tuyết nhỏ vậy.

Quả cầu nhỏ nhảy à nhảy: Đợi chút….. Người trong tấm ảnh là ai? Hắc Diệu, muốn nổ tung bao nhiêu nhịp điệu đây?

Đậu xanh không mí mắt: Bùm! Bùm! Bùm!

Không muốn ăn cải muối: Tôi nhìn thấy xương quai xanh của Hắc Diệu Đại Đại, QAQ.

Chị dâu Diệu tương lai: ….. Lầu trên không được nhìn lén ông xã tôi.

Tôi không phải Tiếu Chiết Dụ: Ô ô ô, muốn làm con mèo nhỏ kia quá….

Chị dâu Diệu tương lai: Người lầu trên đừng quá đáng. Không cần suy nghĩ miên man đi theo con đường mù quáng (T o T)

Tôi không phải Tiếu Chiết Dụ: Rõ ràng chính bạn mới là người cả ngày suy nghĩ miên man đi theo con đường mù quáng. Rõ ràng là ông xã của tôi…

Ba ngày béo mười cân: lầu trên ầm ĩ quá. Tôi muốn nuôi con mèo này quá. [Giơ tay][Giơ tay][Giơ tay]

Đại thần giả: Lầu trên +1

Chị dâu Diệu tương lai: Mấy người không được chạy đến cướp với tôi. Con mèo nhỏ này chỉ có tôi có thể nuôi. Con mèo nằm úp sấp lên người ông xã của tôi, mấy người không thể tranh đoạt với tôi. Tôi muốn dẫn nó về, trở thành con gái tôi, tôi sẽ thương nó như con gái.

Đổi tên giống như đổi nam chính: Chẳng lẽ trọng điểm không phải là hy vọng lần sau chú Diệu có thể chụp ảnh từ mặt lên hay sao….???

Đại thần giả: Lầu trên +1

Sau đó bọn họ lại bắt đầu thảo luận về tuổi của Hắc Diệu. Những người căn cứ vào những tác phẩm ít ỏi trước đây đoán Hắc Diệu đã lớn tuổi bây giờ cũng bị nghi ngờ, nhìn ảnh chụp này không giống a. Mặc dù chỉ lộ ra một chút ít như vậy….

Bọn họ suy đoán tuổi của Hắc Diệu không có kết quả lại bắt đầu bàn luận về vấn đề nuôi mèo.

Tiểu mê quỳ của Hắc Diệu đại đại:Tôi.

Du Thanh Quỳ đăng xong bình luận này, cô nhìn cách xưng hô thân mật có chút không được tự nhiên. Cô muốn đổi một cái xưng hô thân mặt sao?

Đậu xanh không mí mắt: Ồ? Tiểu Mê Quỳ xuất hiện, gần đây không thấy bạn đến điểm danh nha.

Ba ngày lại béo mười cân: có phải ôm băng dán độc nhất vô nhị của anh Diệu hạnh phúc đến ngất đi rồi không. [Hâm mộ, ghen ghét]

Chị dâu Diệu tương lai: QAQ, vốn đều là băng dán của tôi.

Không có hoắc huyền: Tiểu mê quỳ. Bạn có bán lại không? Có bán lại không? Có bán lại không? Có bán lại không? Tôi muốn mua.

Đại thần giả: Lầu trên +1

Tiểu mê quỳ của Hắc Diệu đại đại: ngại quá mọi người, tôi không bán lại. [thẹn thùng][thẹn thùng][thẹn thùng]

Du Thanh Quỳ vừa mới trả lời xong, lập tức lại nhận được tin nhắn trả lời của Hắc Diệu. Du Thanh Quỳ sững sờ nhìn tin nhắn trả lời của Hắc Diệu, cô không có phản ứng. Cô mở lại phần bình luận mới hiểu được.

Tiểu mê quỳ của Hắc Diệu đại đại: Tôi

Hắc Diệu: Ừ, đều là của em.

“Sao lại là đều chứ….” Du Thanh Quỳ nỉ non, khóe miệng lại khẽ nhếch lên.

Trong hình không chỉ có Giảo Giảo, còn cả cậu nữa mà.

“Meo meo.” Giảo Giảo đột nhiên chui vào từ khe cửa, nhảy dựng lên nằm trên vai Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn con mèo nhỏ, đột nhiên cô kéo móng vuốt nhỏ của nó xuống, chỉnh cho nó một tư thế. Sau đó cô mở điện thoại ra chụp hình, chụp theo góc độ của Hắc Diệu kia, tự sướng một kiểu.

Cũng là góc độ đó, cũng là con mèo nhỏ, cũng chỉ lộ ra bả vai và xương quai xanh.

Du Thanh Quỳ mím môi cười. cẩn thận ghi chú lên ảnh chụp – Chớ làm mất.

…..

Thời Diệu ngồi xếp bằng trên ghế sofa vừa nghe mẹ Thời càu nhàu, vừa nghịch điện thoại di động.

“Kém quá. Tình hình an ninh kém quá. Sao có thể tùy tiện đánh nhau trong trường học chứ? Hơn nữa còn đánh Phi Dương thảm như vậy, bây giờ vẫn còn nằm viện đó.” Mẹ Thời đi tới đi lui trong phòng khách bằng đôi giày cao gót.

“Đúng vậy, an ninh ở đây kém lắm, vẫn nên về nước ngoài đi.” Thời Diệu cũng không ngẩng đầu lên.

“Diệu Diệu?” Mẹ Thời đi đến trước mặt Thời Diệu,lqd, vỗ đầu cậu một cái, hỏi: “Sao con lại ghét Phi Dương như vậy? Chuyện lần này của con bé có liên quan gì đến con không?”

Thời Diệu lười biếng nằm trên ghế sofa, hỏi: “Mẹ muốn con trai hay muốn cô ta?”

Mẹ Thời không cần suy nghĩ nói: “Lúc mang thai cũng cũng không muốn có con.”

Thời Diệu cũng không hề ngoài ý muốn, cậu lại hỏi: “Muốn con dâu hay muốn cô ta?”

“Cái gì?” Mẹ Thời ngồi cạnh ghế sofa ngạc nhiên nhìn Thời Diệu, sờ sờ đầu cậu.

“Bảo bối phá hoại, con yêu đương rồi à? Con gái nhà ai nhìn trúng con vậy.

Thời Diệu cũng không thể nhịn được nữa, liếc mắt nhìn mẹ, tức giận nói: “Con trai mẹ kém như vậy sao? Con không thể lấy được vợ ạ?”

“Cũng không phải thế….. Mẹ chỉ cảm thấy ai có thể chịu được tính cách thối nát của con thôi.” Mẹ Thời đẩy đẩy Thời Diệu: “Con nhìn ba con kìa, bình thường lúc làm việc cũng rất khéo đưa đẩy, miệng lại còn biết nói ngọt nữa.”

Thời Diệu không muốn nói tiếp chuyện này với mẹ, câu xoay người, quay mặt vào trong.

Mẹ Thời kéo cánh tay của cậu, hỏi tiếp: “Con đang lừa mẹ đó hả? Lúc nào có thể đưa đến cho mẹ gặp một chút được?”

“Mẹ, khi nào mẹ đi.” Thời Diệu quay người lại, hỏi.

“Cái thằng nhóc này, con muốn đuổi mẹ đi à?” mẹ Thời có chút không vui.

“Nếu như mẹ đi thì tiện đưa Trang Phi Dương đi cùng đi, vậy thì con sẽ để mẹ nhìn thấy con dâu tương lai.”

Mẹ Thời nhíu mày, nói: “Ba mẹ Phi Dương đều đang chăm sóc nó trong bệnh viện, sao mẹ có thể đưa nó đi được chứ? Nói sau đi, chân nó bị thương cũng không thể di chuyển được.”

Thời Diệu nhếch miệng cười: “Được rồi, con lùi một bước trước vậy.”

Mẹ Thời nhìn cậu bằng ánh mắt nghi ngờ: “Thằng nhóc này, con đáng cố ý cò kè mặc cả với mẹ à? Được rồi…. Nói nghe một chút nào.”

“Hắc, kéo cô ta, làm cho cô ta chút đi.”

“Tại sao thế?”

“Nhìn thấy cô ta đã thấy phiền.”

Mẹ Thời im lặng một lúc, trong lòng đang giãy giụa, sau đó bà nói: “Lúc nào mẹ có thể nhìn thấy cô gái có con mắt bị mù kia?”

“Thứ bảy này.”

….

Thứ bảy tuần này là sinh nhật Lâm Tiểu Ngộ.

Tháng trước Lâm Tiểu Ngộ đã nói xong với Du Thanh Quỳ, muốn mời cô về nhà ăn cơm.

Lâm Tiểu Ngộ tiếp xúc với Du Thanh Quỳ  một thời gian dài, dần dẫn cũng bắt đầu hứng thú với sổ tay và búp bê Bjd. Về quà sinh nhật tặng Lâm Tiểu Ngộ, Du Thanh Quỳ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô quyết định mua tặng cô ấy một em búp bê Bjd.

Đó là một búp bê rũ mắt xuống, giống một cô gái thời phong kiến chải một mái tóc chỉnh tề. Nhìn có rất nhiều điểm giống với khí chất của Tiểu Ngộ.

Du Thanh Quỳ nhấn chuông cửa.

Cửa mở ra.

“Tiểu Ngộ….” Du Thanh Quỳ nhìn người phụ nữ lạ mắt trước mắt, cô có chút ngạc nhiên.

Người phụ nữ mặc một chiếc sườn xám màu lam, đi một đôi giầy cao gót. Tóc búi cao, được cố định bởi một cây trâm, trên tay đeo một chiếc vòng ngọc bích, trong thời gian ngắn đúng là không thể nhìn ra tuổi của người phụ nữ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.