Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 510: PN3: Trúc mã và thanh mai - Chương 28




Edit: LĐ

​Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, San Nương đã bị hàng loạt tiếng động làm thức giấc.

Khi Tam Hoà cùng Ngũ Phúc đi vào, chỉ thấy nàng ngồi lắc lư trên giường, nhìn ngẩn ngơ như linh hồn bé nhỏ. Hai người liền biết, cô nương tối hôm qua khẳng định ngủ không ngon.

Cũng may là hai người hầu hạ San Nương đã nhiều năm, biết rõ thói quen của nàng, lúc này cũng không ai quấy rầy nàng, chỉ yên lặng hầu hạ nàng rửa mặt thay y phục.

Mà mọi người dậy sớm như vậy, là bởi vì Ngũ lão gia muốn nịnh bợ Ngũ phu nhân, mang cả nhà đi dâng hương. Lúc này, Ngũ lão gia, Ngũ phu nhân, Hầu Thuỵ, Hầu Quyết đều đã chuẩn bị thật tốt, chỉ đợi một mình San Nương.

Ngũ lão gia đi vòng qua lại trong sân, quay đầu nhìn lại vẫn thấy cửa phòng San Nương đóng chặt, oán giận nói: “San Nhi sao còn chưa ra? Thắp hương đầu sắp bị trễ rồi.” hắn quay đầu lại muốn tìm người đi giục San Nương, lại nhận ra ánh mắt mọi người đều cố tình tránh né hắn, hắn không khỏi nghẹn uất một phen.

Từ sau khi Ngũ lão gia muốn cả nhà dùng cơm chung một chỗ, trong nhà cuối cùng không phải chỉ có mỗi viên thịt nhỏ là biết được sự đáng sợ khi xuống giường của San Nương, bởi vậy, đó là Ngũ lão gia đều biết, trước khi ăn sáng, cố gắng đừng nóichuyện với San Nương.

Ngũ phu nhân cười nói: “Hương đầu bất quá cũng là cái lòng thành, sẽ không để bụng không là người dâng hương đầu tiên đâu.”

đang nói, cửa phòng San Nương rốt cuộc cũng mở ra.

Ngũ lão gia nhìn thấy San Nương rõ ràng là bộ dạng chưa tỉnh ngủ, cho nên tốt tính mà cười cười, ngay cả một câu trách mắng cũng không có, chỉ dặn dò Tam Hoà cùng Ngũ Phúc chăm sóc cô nương thật tốt, liền cùng Ngũ phu nhân rời cửa viện.

San Nương một đường ngáp dài, thẳng đến khi đến Đại Hùng Bảo Điện của Ngọc Phật tự, nàng vẫn là không cách nào dừng được.

Mà tuy là nói bọn họ đến sớm, nhưng dường như còn có người còn sớm hơn bọn họ. khi cả nhà họ đến đại điện thì thấy đại điện đang bị quan sai nha dịch vây quanh.

San Nương đang ngáp tức thì nuốt về --- Chẳng lẽ Viên Trường Khanh đã bị người ta phát hiện??

Mãi đến lúc này nàng mới nhớ đến, tối hôm qua đã không hỏi hắn rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, dường như nàng cũng nên hỏi hắn một câu, hắn trốn ở nơi nào, có an toàn hay không, có cần nàng giúp gì hay không… Hơn nữa, hắn còn bị thương….

Khi một nhà San Nương đến đây, ngoài cửa đại điện đã có những người này đứng canh. một nhà bọn họ vừa mới đi vào, sau đó nhanh xếp hàng. Ngay lúc này liền nghe được trước sau có người thì thầm to nhỏ. San Nương nghe xong, thế mới biết, thì ra những tên nha dịch phong toả đại điện không phải là muốn bắt người, mà là đang đợi tri phủ phu nhân thắp hương đầu.

“Buồn cười!” Ngũ lão gia cả giận nói: “Thắp hương bái phật là ở tấm lòng, nào có ai chưa đến lại cho người phong toả đại điện, không cho người khác dâng hương, là đạo lý gì??”

Ngũ lão gia nói lớn như vậy, lập tức tạo ra sự phẫn nộ của quần chúng, khách hành hương cũng đi theo mà ồn ào cả lên.

Tức thì một tên nha dịch cầm gậy lửa dùng sức đánh vào bậc thang một cái, quát: “Kêu cái gì mà kêu, muốn tạo phản à?”

Ngũ phu nhân vốn là người nhút nhát, lập tức bị doạ đến phát run, bàn tay lập tức nắm lấy ống tay áo của Ngũ lão gia.

Dựa vào tính tình của Ngũ lão gia, chắc chắn là sẽ nhảy ra cùng mấy con chó săn da đen kia hung hăng lý luận một trận, nhưng lúc này lại thấy doạ sợ phu nhân, hắn chỉ là kìm nén cơn giận xuống trước, trừng mắt mà mình bọn nha dịch một cái, sau quay đầu lại nhỏ giọng trấn an Ngũ phu nhân.

Khi đang nháo loại, lại thấy một nhóm nha dịch từ sau đi đến, bọn nha dịch vây quanh hai bóng người y phục lộng lẫy, phía sau đi đến, là một phụ nhân cao gầy, đích thị là tri phủ phu nhân. Người đi theo phía sau, là nữ hài tử khoảng mười lăm mười sáu tuổi, sinh ra có gương mặt khá tốt, cao ngạo ngẩng đầu, làm người chỉ có thể thấy hai cái lỗ mũi của nàng ta.

Mọi người lại ồn ào xôn xao, San Nương thế mới biết, đây là tri phủ phu nhân cùng thiên kim của mình.

Nhìn mẫu tử hai người bước trên bậc thang đại điện, San Nương bĩu môi, quay đầu lại nói với ca ca Hầu Thuỵ của nàng: “Khẳng định là họ Khổng.”

Hầu Thuỵ kỳ quái nhìn nàng, “Lời của muội kìa, tri phủ họ Khổng, nữ nhi của hắncũng đương nhiên là họ Khổng.”

“thật sự là họ Khổng?” San Nương kinh ngạc, bỗng nhiên cười, nói: “Muội còn cho là bởi vì nàng ta có cái lỗ mũi to chứ.”

“Phốc.” chung quanh nghe được lời nàng, tất cả đều cười thành tiếng, cũng mấy cong lúc này mẫu tử tri phủ phu nhân đang trên bậc thang đại điện mới không nghe được lời của nàng.

Mà lúc này San Nương lại đột nhiên cảm thấy sau gáy ngứa ngày, cảm giác giống như ngày hôm qua nàng bị người ta theo dõi. Nàng đột nhiên quay đầu lại, liền cách đám người nhìn thấy được Viên Trường Khanh.

Viên Trường Khanh vẫn là một thân y phục màu xanh, giờ đây hắn được tuỳ tùng bảo vệ nghiêm ngặt trong rừng người. Thấy San Nương nhìn qua, hắn tuy nhìn không có thái độ gì, nhưng đuôi mắt lại hơi cong cong một chút.

San Nương ngạc nhiên, chỉ là không rõ là đuôi mắt hắn cong cong như vậy có tính là mỉm cười hay không, nhìn về phía đám đông, nháy mắt Viên Trường Khánh cũng tuỳ tùng của hắn đã biến mất không thấy bóng dáng.

San Nương nhịn không được nhón chân nhỏ lên nhìn về bên ấy.

Ban ngày ban mặt nhìn thấy hắn, nàng mới phát hiện, tuy sắc mặt hắn nhìn còn cho là bình thường, nhưng đôi môi vốn bắt mắt kia rõ ràng lại không có chút hồng nhuận, còn có chút tái nhợt làm người lo lắng.

“Nhìn gì đó?” Hầu Thuỵ cũng tò mò mà nhìn xung quanh theo hướng nàng nhìn, lại không nhìn được cái gì.

“không có gì.” San Nương thu hồi ánh mắt.

Kiếp trước, lúc này, hai người bọn họ tuy rằng còn chưa định thân, gia trưởng hai bên cũng đã rất ăn ý, cho nên nàng cũng liền không giống như lúc trước mà chú ý đến hướng đi của Viên Trường Khanh như vậy. Nàng nhớ rõ, lúc ấy nhà họ Viên cho rằng chuyện đã lắng xuống nên một nhà liền hồi kinh, Viên Trường Khanh cũng đưa bọn họ về kinh, mãu đến tết Đoan Ngọ hắn mới quay lại thư viện Mai Sơn… Chỉ là, đời này cho đến bây giờ, hôn sự của Viên Trường Khanh còn chưa quyết định… Lại không biết hắn thế nào lại chạy đến nơi này… Tuy rằng không biết Viên Trường Khanh vì sao mà đến, nhưng San Nương ít nhiều còn nhớ rõ tên tri phủ tham quan kia, biết được hắnsau sẽ bị liên luỵ bởi vụ án đánh cắp mỏ vàng kia. Mà bởi vì là đại án đó, đã làm cho người trong cùng cùng Tứ hoàng tử bị thương nặng… Kiếp trước Viên Trường Khánh trung thành bên phe thái tử, lúc này hắn lại xuất hiện nơi này, nhìn có vẻ chuyện còn có liên quan đến tri phủ, chỉ dựa vào phỏng đoán, San Nương liền cảm thấy, hắn cùng việc này, mười phần thì có tám, chín phần không hề liên quan.

Mà kiếp trước lúc này hắn có phải hay không cũng có tham dự chuyện này? Khi đó hắn có phải cũng bị thương giống thế này hay không?

Kỳ thật là muốn nói, nàng đối với Viên Trường Khanh hiểu biết thật sự không nhiều lắm… không phải nàng không muốn biết mà là Viên Trường Khanh không muốn cho nàng biết…

Sống lưng San Nương bỗng dưng cứng đơ, đột nhiên nhíu mi, tự phỉ nhổ bản thân mình--- Kiếp trước khi đó hắn ngại nàng nhiều chuyện, thay đổi một đời, nàng sao lại còn không sửa được cái tật xấu thích nhiều chuyện của mình? Nàng là gì của hắn? hắn là gì của nàng? Nàng bất quá chỉ là bá tánh Đại Chu giúp hắn đưa một phong thư mà thôi, quản không được như vậy đâu! Huống chi tên kia lại không phải là chân gà mềm nhũn, vốn cũng không cần nàng tăng thêm phiền phức…

“Ai? Đó không phải là Viên Trường Khanh sao?”

Bỗng nhiên, Hầu Thuỵ kêu lên một tiếng.

San Nương vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy tri phủ phu nhân cùng tiểu thư mũi to kia từ trong đại điện đi ra. đi sau các nàng là một nhóm hoà thiện. Ở trong một màu vàng nâu đất tăng y, một màu xanh thật bắt mắt ---- người đó, không phải là Viên Trường Khanh sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.