Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 493: PN3: Trúc mã và thanh mai - Chương 11




Không ít người lúc này cũng đã kinh ngạc đến khó tin. Một hạ vị thần lại ở đây lái thuyền kiếm tử tinh thạch sao, nói ra ai tin. Nhưng trước mắt bọn hắn lại có một tên như vậy. Chỉ là hắn vậy mà quát giá tới một ngàn viên tử tinh thạch.

Du thuyền nhỏ nhẹ nhàng dần trôi ra, Lập Phi bỗng nhiên cảm thấy như bị hẫng, giống như bị trêu đùa. Đã từ lâu rồi chưa có ai từ chối nàng, đối với nàng tuyệt tình như vậy. Không đành lòng, nàng vẫn là nói:

- Ta đồng ý là được chứ gì, ngươi quay lại!

Lập Phi rốt cục cũng chấp nhận thoả hiệp, chỉ là nàng lại nhận được một câu nói:

- Đã trễ, ta đã ra ngoài!

Câu nói này vừa cất lên, toàn trường lại một lần nữa oanh động.

- Con mịa nó, thật ngưu! Người ta đã chấp nhận trả một ngàn tử tinh thạch rốt cuộc cũng không chấp nhận cứ vậy đi sao?

- Quá ác, Lập Phi tiểu thư lần này rốt cuộc quá mất mặt rồi!

Tiếng bàn tán không ngớt vang lên. Lập Phi cũng không chú ý tới người khác bàn tán điều gì, chỉ là nàng lần đầu tiên cảm thấy uỷ khuất như vậy, lần đầu tiên bị đối xử như vậy!

- Khốn kiếp, lại dám đối Lập Phi muội thất lễ, ngươi mau vào đây cho ta!

Hạng Long thừa dịp quát lớn, muốn thể hiện ý tứ đe doạ rất rõ ràng. Sở Lam cùng Lâm Vũ cũng là hét lớn đe doạ cùng ra lệnh. Thế nhưng bọn hắn có thể làm được gì đây. Du thuyền rốt cuộc cũng đi ra cách bờ hơn hai mươi mét. Bọn hắn lại không dám phi hành. Hậu quả của việc phi hành không ai trong bọn hắn rõ ràng hơn. Một khi phi hành tại Mễ Nhi Thành, khẳng định sẽ cùng phản loạn đứng ngang hàng, bị Thành Chủ ra lệnh chém. Từ trước tới nay, đã không ít tấm gương đi trước để lại bài học rồi. Còn động thủ công kích từ xa ư, chuyện này còn khủng bố hơn gấp trăm lần. Tội danh phản loạn còn liên luỵ theo gia tộc, ngươi gánh được sao? Thế nên bọn hắn chỉ có thể đứng mà dùng võ mồm thôi.

Lập Phi hai chân hơi run run, nàng cắn môi, hai mắt phượng tràn ngập kiên định. Chỉ thấy Lập Phi nhún chân, cả thân hình phiên nhiên như tiên tử hạ phàm. Chỉ trong hai giây nàng đã vững vàng đứng ở đuôi của du thuyền trong sự kinh sợ của toàn bộ hơn ngàn người có mặt tại đây.

- Ta thiên, vậy mà thật sự phi hành đuổi theo, đây là muốn chết rồi!

- Tên nhà quê ở đâu tới, ngươi còn không xem xem là ai phi hành. Đó là Lập Phi tiểu thư, là tim gan bảo bối của thành chủ đại nhân đấy. Ngươi nói xem nàng sẽ có chuyện sao?

Âm thanh bàn tán càng là thêm xôn xao. Thân phận của Lập Phi là được người ta truyền tai nhau, rốt cuộc tiểu thư của Thành chủ đại nhân danh tiếng vang vọng, không ai là không cảm thán. Ba đại công tử đều là hậm hực đưa mắt nhìn nhau, nhìn thấy trong đối phương đều là vẻ tức giận thì cũng nguôi ngoai hơn chút.

- Lên thuyền, đuổi theo!

Rất nhanh, Sở Lam đưa ra lệnh, lập tức tiến tới chiếc du thuyền mà hắn vốn chuẩn bị cho mình cùng Lập Phi, hai kẻ khác cũng là như thế không có chút chậm trễ sợ đối phương cướp trước tiên cơ.

Nha hoàn cùng lão giả kia cũng là hấp tấp kiếm thuyền đuổi theo.

Lúc này, trên chiếc du thuyền nhỏ kia, phu thuyền đã đứng thẳng người, hai tay hắn chắp lại đặt ở phía sau lưng. Toàn thân một bộ trường bào xanh lam, dưới ánh trăng sáng tỏ, từng đợt gió thổi khiến trường bào của hắn dập dềnh như sóng nước.

- Ngươi không nên tới đây, giá cả đã là hai ngàn tử tinh thạch!

Vẫn câu nói lạnh lùng ấy, hắn thậm chí còn không quay người lại. Lập Phi một lần nữa bị hắn làm cho nghẹn lại. Nàng chưa bao giờ bị uỷ khuất như thế. Bao năm qua được phụ mẫu cưng chiều, được nãi nãi thương yêu, nàng chưa từng bị người ta khi phụ qua. Không hiểu sao hai mắt nàng rơi xuống hai giọt lệ. Nàng rút từ ngoan tay ra một không gian giới chỉ, đặt xuống thành của du thuyền mà nói, tiếng nói nghẹn ngào kèm theo những đợt nấc nhè nhẹ:

- Đây, ngươi cầm hết đi, ngươi, ngươi vốn dĩ không phải là nam nhân!

Lấy tay áo lau đi nước mắt, Lập Phi hai mắt đã nhoè đi một chút. Bao lâu rồi nàng chưa khóc, bao lâu rồi nàng chưa gặp qua chuyện uỷ khuất nhường này.

Nàng tự trách bản thân, tại sao lại đi qua bên hắn, sau đó gượng ép bản thân không có mặt mũi nào mà quay lại nữa, phóng lao theo lao, nàng cũng có một mặt háo thắng, chính là quyết định phi hành đuổi theo, nhất định phải ngồi ở trên du thuyền này.

Ngước mắt lên, nàng đã thấy hắn ngồi xuống, du thuyền cứ chậm rãi mà tiến về phía trước không cần phải chèo bằng tay như những du thuyền khác. Đây chính là hắn dùng phong nguyên tố pháp tắc cùng thuỷ nguyên tố pháp tắc kết hợp mà đẩy du thuyền tiến lên.

- Ngươi!

Lập Phi còn muốn nói gì, bỗng nhiên bị một vật trên tay của hắn thu hút. Một vật kì lạ, trông giống như cầm mà lại không phải cầm. Chỉ là những sợi dây kia dàn hàng cùng xếp đặt rõ ràng là cầm. Nhưng tại sao một người am hiểu cầm kĩ như nàng lại không nhận ra được nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.