Tân Hôn Phòng

Chương 2: Tuổi trẻ, ngày hôm đó đã bay đi rồi




Nguyệt Trì Lạc coi như không có, trong lòng dâng lên nhàn nhạt phiền muộn, cười trêu nói: "Ngồi lê đôi mách là chuyện của người ta, người ta muốn nói gì chúng ta không quản được, quản tốt mình là được. Vả lại. . . . . . Vương Gia chỉ là có chuyện đi ra ngoài, cũng không phải bỏ ta, ngươi tốn công lo lắng chi vô ích."

"Nếu như có chuyện, không phải còn có ta chịu trách nhiệm sao? Suy nghĩ một chút. . . Ta chưa từng bạc đãi ngươi. . . . . ."

Nàng như vậy cứ như một nữ nhân bị chồng ruồng bỏ, haiz, nàng cũng không lo lắng, thật không biết nha đầu này lo lắng cái gì!

Hơn nữa, Đông Phương Tuyết vẫn chưa lập trắc phi, càng không thể lập vào thời điểm này.

Với lại, cho dù cưới, đó cũng không liên quan với nàng.

Nguyệt Trì Lạc nàng tuy rằng mang danh hiệu Tứ vương phi, cũng cùng người đó đã từng ngủ chung giường, lại còn XXOO.

Nhưng mà, bọn họ cả hai đều là thân thể độc lập, không thể nói tới nhớ thương đau lòng.

Có điều là, nàng vẫn có chút hy vọng Đông Phương Tuyết đừng cưới, về phần nguyên nhân tại sao, đương nhiên là không mong muốn Đông Phương Tuyết cưới một đống nữ nhân, sau đó ghen tỵ, lục đục đấu đá với nhau dẫn đến nội bộ mâu thuẫn.

Nàng dĩ nhiên không muốn đi ứng phó một đống phiền toái, huống chi là một đám nữ nhân nhàm chán.

Gả cho Đông Phương Tuyết, cũng chính là vì phần ưu thế này.

Người này, có tiền có thế, lại không cưới lão bà, nói ra, kỳ thực nàng cũng không có thua thiệt cái gì.

Suy nghĩ một chút, Nguyệt Trì Lạc càng phát hiện ra mình cũng không có trả giá cái gì, cùng lắm coi như không có cái đêm tên Đông Phương Tuyết kia hóa thân thành cầm thú.

Nàng quyết định rồi, nếu người này tốt cũng không có gì phản đối, bất chấp chút khuyết điểm kia của hắn cũng không quá đáng.

Thập Thất cau mày, không cam lòng thở dài: "Ta sao lại có thể đi theo chủ tử như người vậy. . . Việc gì cũng không tranh giành, tính tình này thật không biết học ai nữa. . . . . ."

Cuối cùng, vẫn phải nuốt xuống một bụng uất ức không cam lòng, nói cho cùng, chủ tử thật sự là chưa tưng bạc đãi nàng.

Mạng của nàng là được tiểu thư cứu về, tất nhiên sẽ không suy nghĩ gian dối gì khác, một lòng cũng chỉ muốn tốt cho nàng.

Nếu bản thân nàng đã không truy cứu, làm nô tỳ như nàng thì có thể làm thế nào đây.

Nguyệt Trì Lạc nghe vậy, cũng chỉ lắc đầu cười cười, kế tiếp tập trung ánh mắt ở trên giấy Tuyên Thành, vùi đầu tiếp tục vẽ cho xong bức tranh chưa hoàn thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.