Tần Giản

Chương 99




Mặt trời mọc, ánh sáng chiếu xuống.

Lãnh Huyền Minh và Dạ Thần, Lãnh Loan Loan cùng nhau về hoàng cung, đưa mắt nhìn, không chỗ nào không hoa lệ, cung điện kim bích huy hoàng, lan can ngọc, mặt đường đá cẩm thạch, hoa mọc sum suê, đá cuội xen kẽ, có thể so sánh với Xà cung.

Cung điện hoa lệ phía trước. Hắn một thân cẩm y, tay áo rộng dùng sợi tơ buộc quanh, thắt lưng khảm bảo thạch màu lam, giày nạm vàng. Khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt ngọc bích tà mị, thân hình cao ngất, quý khí bất phàm.

Các cung nữ đi qua đều ngượng ngùng đánh giá hắn. Không biết vị công tử này là ai? Hắn không hề kém bệ hạ. Đều có màu mắt lạ, đều câu hồn người ta. Một thân hoa phục, lại đi cùng Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, chỉ sợ là người có thân phận cực kỳ tôn quý.......

Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan đi song song với Lãnh Huyền Minh, đi tới Long Tuyền cung.

Đến Long Tuyền cung, Lãnh Loan Loan từ trong lòng Dạ Thần xuống, thân hình nho nhỏ nằm xuống ghế dài.

Dạ Thần phân phó cung nữ dâng trà, phẩm trà với Lãnh Huyền Minh.

"Chắc Huyền Minh huynh mới tới Nguyệt Diễm. Ngày mai ta và Cửu Nhi sẽ bồi Huyền Minh huynh đi xem danh cảnh Nguyệt Diễm, xem phong thổ nơi đây. Ta tin Huyền Minh huynh sẽ thích nơi này."

Dạ Thần buông ly trà, cười nhạt, ôn hòa nói với Lãnh Huyền Minh. Có câu yêu ai yêu cả đường đi, vì Cửu Nhi nên hắn cũng kính trọng, thích người nhà của nàng. Thân phận cao cao tại thượng cũng không dùng thái độ lạnh lùng xa cách.

"Ngày mai không được." Lãnh Loan Loan ngồi lên ghế, nhìn Dạ Thần nói.

"Vì sao không được?" Dạ Thần nghi hoặc, nhìn Lãnh Loan Loan.

"Ngày mai ta rảnh, có thể xuất cung." Hắn nghĩ rằng Lãnh Loan Loan nói đến hắn còn bận.

"Không phải nguyên nhân từ ngươi, là nguyên nhân của ta." Lãnh Loan Loan lắc đầu, giải thích. "Ngày mai ta muốn cùng ca ca về Mộng La quốc."

"Cái gì?'' Dạ Thần chấn động, trong mắt là nghi hoặc. Ánh mắt tập trung nhìn Lãnh Loan Loan.

"Vì sao phải về Mộng La quốc? Là do bên đó có vấn đề gì sao?"

Lời nói của Cửu Nhi rất đột ngột, khiến hắn không kịp chuẩn bị. Nhưng nhiều hơn là lo lắng, lo lắng Mộng La quốc xảy ra vấn đề, cho nên Cửu Nhi mới đột nhiên nói phải về đó. Hơn nữa hắn cũng luyến tiếc nàng rời đi, nghĩ đến nàng phải đi, hắn liền cảm thấy trong lòng khó chịu.

"Không phải, nơi đó đều tốt." Lãnh Loan Loan lắc đầu. "Là có chuyện ta muốn làm, phải trở về một chuyến."

"Chuyện gì?" Dạ Thần nhìn nàng, sau đó nhìn Lãnh Huyền Minh. "Ta có thể giúp gì không?"

"Bây giờ không thể nói cho ngươi." Lãnh Loan Loan lắc đầu. "Chờ cơ hội đến ngươi sẽ hiểu."

Nghe được đáp án từ Lãnh Loan Loan, Dạ Thần có chút không thoải mái. Hắn không ngờ Cửu Nhi còn có bí mất, còn chưa thể nói thẳng với nhau. Trong mắt xẹt qua tia bi thương, chẳng lẽ hắn không khiến cho Cửu Nhi yên tâm tin tưởng sao?

"Đừng suy nghĩ linh tinh." Lãnh Loan Loan làm sao không nhìn ra Dạ Thần khổ sở, nhưng hiện tại nàng thật sự không thể nói cho hắn biết. Thứ nhất là không thể để hắn lo lắng, thứ hai là nàng muốn cho hắn ngạc nhiên. Tưởng tượng đến lúc nàng biến thành bộ dáng thiếu nữ thướt tha xuất hiện trước mặt hắn, không biết hắn sẽ có biểu tình gì?

"Ta không muốn giấu ngươi, mà sự tình không biết thế nào, nếu làm tốt sẽ cho ngươi kinh hỉ, ngươi không biết ý đó sao?''

Dạ Thần mím môi không nói, nghe nàng nói như vậy, có lẽ là có liên quan đến mình. Nhưng nghe nàng nói không biết thế nào, trong lòng bất an, liệu Cửu Nhi có gặp nguy hiểm không?

"Cửu Nhi, cho ta đi cùng, vạn nhất nàng gặp nguy hiểm thì làm sao?"

Trong mắt bi thương rút đi, lộ ra lo lắng. Hắn có thể chịu đựng được nàng gạt mình vài chuyện, nhưng không chịu được nàng gặp nguy hiểm, một ít tổn thương của nàng với hắn cũng rất thống khổ. Hắn hy vọng nàng có thể mãi mãi nhỏ bé như vậy, có thể ở bên cạnh hắn.....

"Ngươi đi thì Nguyệt Diễm quốc thế nào?"

Lãnh Loan Loan hỏi. Quả nhiên Dạ Thần trầm mặc. Sau đó ngẩng đầu, kiên định nói với nàng. "Nguyệt Diễm có thể để cho đại thần quản lý, ta muốn đi cùng nàng đến Mộng La quốc, không có gì quan trọng hơn." Quan trọng như giang sơn.

Dạ Thần trả lời khiến trong lòng Lãnh Loan Loan chảy qua dòng nước ấm. Lãnh Huyền Minh cũng thấy rất cảm động. Nhưng không thể để hắn đi theo. Hắn còn chưa biết thân phận thật sự của bọn họ, huống chi hắn chỉ là phàm phu tục tử, đi theo Cửu Nhi chỉ làm liên lụy nàng. Xà giới không phải là con rắn nào cũng chỉ ăn thực vật, hắn không thể đi.

"Ta nói này muội phu, ta biết ngươi lo lắng cho Cửu Nhi nhưng đã có ta ở đây, ngươi yên tâm đi, ta sẽ để Cửu Nhi hoàn chỉnh về đây, ngươi ở lại Nguyệt Diễm xử lý quốc sự đi."

Lãnh Huyền Minh vỗ vai Dạ Thần, khuyên. Hắn tin Dạ Thần sẽ hiểu, hắn không thích hợp để đi.

"Thần, ngươi tin ta đi, ta nhất định sẽ trở về."

Lãnh Loan Loan đi đến bên cạnh Dạ Thần. Thân hình nho nhỏ xà vào lòng hắn, tay nhỏ bé bỏ vào lòng bàn tay to lớn, ấm áp của hắn.

Dạ Thần ôm chặt nàng, , trong mắt lóe sáng, cuối cùng trầm giọng nói:

"Được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.