Tần Giản

Chương 100




Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, không biết tại sao, Bình An chỉ cảm thấy trong lòng ngòn ngọt , tựa như trong lòng được rót mật .

Còn có, y phục trên người rõ ràng đơn bạc như vậy, không ngăn được bao nhiêu hàn khí, chỉ là, nàng lại cảm thấy toàn thân đều ấm áp, như được một vầng thái dương ấm áp vây quanh...

Cuối cùng, khóe miệng Bình An nhẹ nhàng câu lên, đôi mắt đẹp khẽ nhắm, không bao lâu liền tiến vào trong mộng đẹp...

Mà bên Dạ Quân Lăng ngồi ở một cũng mệt mỏi, ngáp một cái liền tùy ý tìm một chỗ nằm xuống đi ngủ.

Vốn tưởng rằng sơn động này có xương người hắn nhất định sẽ ngủ không được. Ai biết, hắn vừa nằm xuống, một cơn buồn ngủ lập tức kéo tới. Không bao lâu sau Dạ Quân Lăng cũng chìm vào giấc ngủ ...

...

"Hoàng Thượng, Lý ngự y nói Thái hậu nương nương là vì kinh sợ quá độ mới dẫn đến ngất xỉu, ngày mai sẽ tỉnh lại, không bằng Hoàng Thượng trở về nghỉ ngơi trước đi! Nơi này có nô tỳ chiếu cố Thái hậu nương nương là được rồi!"

Nhìn Dạ Quân Minh cực nhọc ngày đêm, không hề nghỉ ngơi hầu hạ trước giường chiếu cố Nhạc Đồng Đồng, Thúy Nha đứng ở một bên, sau khi do dự rất lâu, rốt cuộc lấy hết dũng khí đối với nam tử tuấn mỹ vô song, lại lãnh khốc trước mắt này mở miệng nói.

Chỉ thấy nam tử trước mắt này từ khi Thái hậu nương nương hôn mê cư nhiên tấu chương cũng không phê , cực nhọc ngày đêm, không hề nghỉ ngơi, nửa bước không rời đứng ở chỗ này, thực làm cho người ta kinh ngạc không thôi.

Nghĩ lại trước đây quan hệ giữa Thái hậu nương nương và Hoàng Thượng ác liệt, bây giờ, thái độ Hoàng Thượng đối đãi với Thái hậu nương nương cùng trước quả thực là khác nhau một trời một vực!

Đối với việc này, Thúy Nha vừa mừng vừa lo. Mừng đương nhiên là Hoàng Thượng bắt đầu coi trọng Thái hậu nương nương, sau này Thái hậu nương nương ở trong cung cũng có chỗ dựa vào .

Để sinh tồn trong hậu cung này, nếu không có chỗ dựa, cho dù là Thái hậu tôn quý cũng sẽ bị người khi dễ .

Bây giờ, Hoàng Thượng quan tâm Thái hậu nương nương như vậy, sau này Thái hậu nương nương cũng sẽ không bị người khi dễ.

Lo lại là không biết vì sao, nhìn nam tử trước mắt này chiếu cố Thái hậu nửa bước không rời, Thúy Nha lại cảm thấy trong lòng là lạ .

Hoàng Thượng cho dù quan tâm Thái hậu, thế nhưng phần quan tâm này hình như có chút hơi quá...

Cũng không biết là có phải nàng đa tâm ...

Ngay lúc Thúy Nha trong lòng nghi hoặc, Dạ Quân Minh vừa nghe thấy Thúy Nha nói, khuôn mặt tuấn tú hơi sững sờ, phượng mâu lóe ra liền phục hồi tinh thần lại.

Sau một khắc, Dạ Quân Minh chỉ hơi quay đầu, nhìn nhìn sắc trời bên ngoài.

Chỉ thấy bên ngoài mưa rền gió dữ, tiếng sấm tia chớp, không ngừng đan xen.

Nghĩ lại lúc hắn tới nơi này mới là buổi trưa, không ngờ nháy mắt trời đã tối . Chẳng trách hắn hiện tại ngồi có chút eo mỏi lưng đau .

Trong lòng suy nghĩ, Dạ Quân Minh liền từ chỗ ngồi chậm rãi đứng lên, đầu tiên là cúi đầu nhìn nữ tử vẫn còn mê man nằm ở trên giường.

Thấy nữ tử còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Dạ Quân Minh liền tính toán xoay người hồi cung.

Dù sao, hôm nay hắn còn có rất nhiều tấu chương còn chưa phê duyệt!

Trong mắt người đời, Hoàng đế là người có quyền thế, có thể hô phong hoán vũ! Thế nhưng ai biết, kỳ thực làm Hoàng đế cũng không phải là chuyện dễ dàng!

Hơn nữa, để làm một vị Hoàng đế tốt càng không dễ dàng! Bởi vì mỗi một ngôn hành cử chỉ của Hoàng đế cũng có thể ảnh hưởng đến thiên hạ muôn dân!

Nghĩ tới đây, Dạ Quân Minh chỉ cảm thấy trên vai càng thêm nặng.

Khe khẽ thở dài một hơi, Dạ Quân Minh hơi quay đầu, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Thúy Nha đứng ở một bên, mở miệng nhàn nhạt nói.

"Vậy ngươi hầu hạ Thái hậu cẩn thận đi!"

"Nô tỳ tuân chỉ!"

Nghe thấy Dạ Quân Minh căn dặn, Thúy Nha lập tức một mực cung kính đáp lại.

Dạ Quân Minh thấy vậy, mới yên tâm bước về phía trước.

Nhưng mà, vừa lúc đó, phía sau lại truyền đến một đạo thanh âm yếu ớt.

"Nước, nước... Khụ khụ..."

Khi Dạ Quân Minh nghe thấy động tĩnh phía sau, lập tức không hề nghĩ ngợi liền xoay người đi tới.

Thúy Nha đứng ở một bên vừa nghe thấy lời nữ tử trên giường, lập tức đi tới bàn rót một ly trà nóng tính toán bón cho Nhạc Đồng Đồng.

Chỉ là hiện tại, Nhạc Đồng Đồng vẫn còn đang hôn mê, Thúy Nha muốn uy nàng uống nước cũng có chút khó khăn.

Dạ Quân Minh thấy vậy, mày kiếm lập tức nhăn lại, lập tức mở miệng trầm giọng nói.

"Để Trẫm làm!"

"Ngạch... dạ..."

Nghe thấy Dạ Quân Minh nói vậy, Thúy Nha đầu tiên là do dự một chút, lập tức đưa ly trà tới.

Dạ Quân Minh thấy vậy, đầu tiên là vén vạt áo ngồi ở trên giường, sau đó cẩn thận nâng đầu Nhạc Đồng Đồng đặt lên đùi mình, điều chỉnh tốt tư thế cho Nhạc Đồng Đồng, Dạ Quân Minh mới tiếp nhận ly trà Thúy Nha đưa tới, cẩn thận uy Nhạc Đồng Đồng uống.

Cuối cùng, cho Nhạc Đồng Đồng uống nước trà xong, thấy khóe miệng Nhạc Đồng Đồng dính một chút nước trà, Dạ Quân Minh còn cẩn thận lấy khăn tay ra lau cho Nhạc Đồng Đồng.

Hành động ôn nhu, cẩn thận  kia càng khiến người khác nghi ngờ!

Nếu không phải sớm biết hai người trước mắt là quan hệ 'Mẹ con', người ngoài còn tưởng đây là một đôi là vợ chồng!

Nhìn Dạ Quân Minh cẩn thận săn sóc Nhạc Đồng Đồng như vậy, làm Thúy Nha nhìn líu lưỡi!

Không ngờ, Hoàng Thượng vẫn lạnh như băng cũng có thời điểm ôn nhu như vậy.

Đối với tâm tư của Thúy Nha, Dạ Quân Minh không hề hay biết, lúc này ở trong mắt Dạ Quân Minh chỉ có tiểu nữ tử đang gối đầu lên chân mình.

Chỉ thấy tiểu nữ tử này uống xong nước trà lại tiếp tục mê man, hàng lông mày vẫn luôn cau chặt của Dạ Quân Minh mới hơi giãn ra .

Chỉ là, thấy hai gò má của tiểu nữ tử trước mắt này nguyên bản phấn hồng, lúc này lại trắng như tờ giấy, không có huyết sắc, hai gò má còn rõ ràng gầy đi không ít.

Thấy vậy, ánh mắt Dạ Quân Minh nhìn phía Nhạc Đồng Đồng càng thêm mấy phần thương tiếc mà ngay cả hắn không hề nhận thấy...

Nữ nhân này thành ra như vậy hoàn toàn là vì hắn...

Trong lòng suy nghĩ, Dạ Quân Minh đối với Nhạc Đồng Đồng, không khỏi nổi lên một chút áy náy.

Nghĩ lại trước đây mình còn tưởng nàng tiếp cận Dạ Quân Lăng là có mục đích, đối với nàng cừu thị không ngớt.

Tới thời điểm hắn nguy hiểm nhất, nàng lại đứng ra, thử hỏi thế gian này có ai có thể làm được điều này! ?

Hắn nợ nữ nhân này một mạng...

Ngay lúc Dạ Quân Minh đang suy nghĩ, đột nhiên một tiểu thái giám liền từ ngoài vội vã đi vào.

Khi thấy tình huống bên trong, trên mặt tiểu thái giám kia không khỏi sửng sốt.

Bất quá, cũng không kịp suy nghĩ nhiều liền bị con ngươi lạnh như băng của Dạ Quân Minh quét tới, trong lòng giật mình, lập tức cúi đầu.

Dạ Quân Minh thấy vậy, môi mỏng nhẹ mân, lập tức lại cúi đầu nhìn  tiểu nữ tử đang gối trên chân mình.

Trong con ngươi xẹt qua một tia thương tiếc, lập tức thân thủ nhẹ nhàng đặt tiểu nữ này nằm xuống giường, mới chậm rãi đứng lên.

Không muốn ầm ĩ đến nữ tử trên giường, Dạ Quân Minh nhẹ nhàng đi ra khỏi tẩm cung.

Tiểu thái giám kia thấy vậy, lập tức biết ý nhẹ nhàng theo ra.

Đợi đến khi ra khỏi phòng ngủ, Dạ Quân Minh mới chắp hai tay ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn mưa to bên ngoài trầm giọng nói.

"Chuyện gì! ?"

Nam tử mở miệng, giọng điệu trầm thấp, không giận mà uy!

Người tới nghe vậy, trong lòng căng thẳng, lập tức liền cúi đầu liễm mâu, một mực cung kính mở miệng nói.

"Hồi bẩm Hoàng Thượng, có tin tức của Thất vương gia cùng Bình An công chúa!"

"Cái gì! ?"

Nghe thấy lời người tới, Dạ Quân Minh phượng mâu mở lớn, lập tức xoay người, hướng phía tiểu thái giám kia nhìn lại.

"Đã tìm được bọn họ! ?"

Thấy Dạ Quân Minh lo lắng, người tới lập tức mở miệng nói tiếp.

"Hồi bẩm Hoàng Thượng, Hồ thị vệ bẩm báo, tạm thời vẫn chưa tìm được Thất vương gia cùng Bình An công chúa, chỉ là bọn họ phát hiện ở rừng cây dưới đáy vực có dấu vết có người đốt lửa, ở đáy vực không hề có người ở, hơn nữa dưới đáy vực có một đầm nước cực sâu. Chắc hẳn lúc đó Thất vương gia nhảy xuống vách núi sau đó rơi vào trong đầm nước, cho nên kết luận Thất vương gia vẫn chưa chết, chắc hẳn hai ngày nữa là có thể tìm được Thất vương gia bọn họ!"

Nghe thấy người tới bẩm báo, Dạ Quân Minh mày kiếm nguyên bản nhíu chặt, lập tức hơi giãn ra .

Chỉ cảm thấy tảng đá lớn vẫn đặt trong lòng kia rốt cuộc nhẹ đi không ít.

Biết mấy người Dạ Quân Lăng chưa chết, tâm tình Dạ Quân Minh vui mừng không ít.

Chỉ là, bây giờ vẫn chưa nhìn thấy Dạ Quân Lăng bình yên vô sự, Dạ Quân Minh thủy chung vẫn còn lo lắng.

Kết quả là, Dạ Quân Minh lập tức mở miệng nói.

"Phân phó xuống, toàn lực lục soát, nhất định phải mau chóng tìm được Thất vương gia cùng Bình An công chúa!"

"Dạ!"

...

Khi Bình An tỉnh giấc, chỉ cảm thấy cả người như được một hỏa lò ấm áp bao bọc, thoải mái ấm áp vô cùng.

Hơn nữa, mặt đất nguyên bản lạnh như băng, lúc này lại trở nên ấm áp đàn hỗi, quả thực so với giường lớn trong hoàng cung càng làm cho người thoải mái !

Cảm giác thoải mái như vậy mấy ngày nay chưa từng cảm nhận được.

Lúc này, cảm giác thoải mái như thế làm Bình An không khỏi muốn tiếp tục ngủ.

Nhưng mà, vừa lúc đó, Bình An đột nhiên nghĩ đến cái gì, giật mình lập tức tỉnh táo lại.

Bởi vì, nơi này chính là hoang sơn dã lĩnh, trong sơn động băng lãnh này, mặt đất lạnh như băng sao có thể đàn hồi và ấm áp! ?

Trừ phi là nàng đã chết, tới thiên đường!

Trong lòng nghi hoặc lại kinh ngạc, Bình An lập tức mở mắt.

Khi thấy một màn trước mắt, Bình An lập tức như bị sét đánh, kinh sợ đứng hình.

Chỉ thấy, đập vào mắt là một khuôn mặt tuấn mỹ đang ngủ say.

Hiện tại đã là sáng sớm, cả đêm mưa tầm tã chẳng biết dừng lại lúc nào.

Dương quang rực rỡ xuyên qua cành lá chiếu vào trong sơn động. Cũng chiếu sáng toàn bộ sơn động .

Cũng đem khuôn mặt tuấn mỹ  gần trong gang tấc chiếu thanh thanh sở sở .

Mặt như quan ngọc, trán cao mày rậm, mũi cao thẳng tắp, đôi môi đỏ tươi, đường nét hoàn mỹ...

Nhìn thiếu niên trước mắt đang ngủ say này, Bình An cả người đều dại ra.

Bởi vì, thiếu niên cách mình gần như vậy, gần đến mức nàng có thể thấy rõ từng sợi lông mi của hắn.

Nếu là trước đây, nàng gặp phải tình huống như vậy, khẳng định không nói hai lời, một cước đá bay.

Thế nhưng bây giờ...

Nhìn khuôn mặt ngủ say trước mắt này, Bình An chỉ cảm thấy tim đập rộn lên...

Bởi vì, đây là lần đầu tiên có một nam nhân cách nàng gần như vậy...

Thế nhưng, đối với cảm giác này, nàng một chút cũng không chán ghét...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.