Tấn Công Ngược Thành Phi

Chương 24




Mới trở về phòng, bị Momiji cùng Tohru chạy vào kéo đi tắm nước nóng. Họ thật không biết nếu thay đổi nhiệt độ đột ngột cơ thể sẽ tạm dừng hoạt động (ngất)sao? Nên cô bảo họ đi trước chuẩn bị đồ đi theo. Suối nước nóng nằm sau lưng khu vườn của ngôi nhà, và cũng thuộc quyền sở hữu của Sohma. Meyami tự hỏi, nếu họ xa lánh tiếp xúc với người lạ, thì cơ nghiệp này dựng lên như thế này có nghĩa họ rất tài giỏi rồi.

Tiiiiing ….Tiiiiiiiing…

“ Meyami, em chạy đi tắm suối nước nóng lại không bảo anh đi cùng!?”

Tin nhắn của Tompa là tin nhắn thoại, thật cô cho ông anh này theo mọi chuyện sẽ không tưởng được như cách Tohru tưởng tượng mình về công chúa như khung cảnh như bãi tha ma kia.

“Meyami em lại lơ anh à?”

“ Tompa thân mến, xin lỗi em đã không nhắn anh đi cùng. Nhưng về nhà em sẽ tích cực làm mồi nhữ cho anh”

Viết như một bức thư, cô nên chắp tay bái ông anh này làm sư phụ sao? Nên biết ông anh anỳ chỉ có chuyện đó mới nhắn tin cho cô thôi a~ Còn thường?

Cả một tin nhắn nói : “ Ờ” cũng gọi là tốn tiền đấy!

Bước ra ngoài nước nóng, khu tắm của nữ và nam lúc nào cũng được chia vực hoặc ngăn cách bởi một hang rào kính. Vì thế vừa bước ra ngoài, không biết bên kia có ai nhưng Meyami biết chắc chắng là có Momiji. Cậu bé không bao giờ chịu ngồi yên đâu.

“ Chị Tohru chị đang làm gì đó, em qua tắm với chị ha!”

“ Mày có im lặng đi không hả?!”

Tiếp đến là cả đống lời mắng của Kyo cùng Yuki, Meyami nhìn Tohru khi cô phát hiện ra cô, từ từ ngâm mình xuống nước ấm. Cơ thể từng tứ chi như nở ra. Yên ả thật. ĐƯa mắt nhìn lên trời, không phải đẹp nhưng nó sẽ báo hiệu sắp đến những ngày mùa xuân xinh đẹp. Hoa đạo sẽ nở, muôn vật lại hồi sinh. Nhưng trước mắt ngày giỗ cha mẹ sắp tới cô cần chuẩn bị rồi.

Liếc nhìn sang tấm hình Tohru đang cầm trên tay. Là mẹ cô bé, bà mẹ lúc trước gặp cô một lần bẹo má đến sưng cả mặt. Bây giờ nếu muốn cơ hội chắc cũng chả được. Đời người trôi qua nhanh quá, bình thản đến đáng sợ. Như kiếp trước, một đêm không sốt không đau, chẳng bị thương. Khi làm xong nhiệm vụ ám sát về, khí lạnh trong người cô bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể đến khi đông cưng tim lại. Nhiệt độ máu cũng hết. Cô lại được xuyên qua trong bụng mẹ ruột mình kiếp này. Và cô cũng chả biết khi nào nó kết thúc nữa.

“ Chị Tohru, chị Meyami đã ra chưa ạ?”

“ ừm chị ấy đây này”

“ CHuyện gì Momiji?”

Nghe giọng nói, Meyami hỏi vọng lại từ bên này. Cậu bé nhanh chóng kéo cô về thực tại rồi đấy. Nếu không.

“ Meyami chị hát đi ạ”

“ …”

“ Không để em hát nha~ Chị hát theo đi ạ. Cả chị nữa Tohru”

“ Ừm chắc chắng rồi”

Tohru vui vẻ gật đầu dù Momiji có thấy không. Cậu bé bên kia bắt đầu hát bắt cả hai người hát theo. Meyami kéo Tohru lên bờ rồi hẳng hát, nên cậu bé bên kia chờ lâu la ỏm tỏi. Meyami ngồi bên phòng uống trà nhìn Momiji hỏi tại sao không nghe lời cậu. RỒi hết ôm cổ Tohru rồi lại chạy đến lay tay cô. Meyami chỉ cười rồi rút tay ra.

“ Thằng nhỏ này ngươi ngồi im đi!”

“ Không chịu đâu, Meyami trả lời a”

“ im đi Momiji”

“ Cả Yuki cũng thế không chịu đâu. Meyami họ bắt nạt em kìa”

CÔ chỉ cười đem tay xoa đầu cậu: “ Momiji này em có biết ngâm quá lâu trong nước nóng sẽ bị say không? Lúc em cùng Tohru xuống hồ là khi nào? Khoảng 15 phút cơ thể bắt đầu có triệu chứng say hoa mắt. Nếu không lên bờ ngay sẽ uống nước khi nào không hay đây!”

Momiji chỉ ngật đầu rồi nhìn lại cô, cậu cúi đầu suy nghĩ rồi xin lỗi cô, chạy sang bắt tay Tohru xin lỗi. Meyami cười nhìn bóng dáng cậu bé đi ngủ: “ Trẻ nhỏ dễ dạy”. Trở lại phòng mình ấp trong chăn ấm. Nhắn tin với chị EMa cùng Nanami. Cô bé này sớm muộn gì cũng thành công chúa nhanh thôi. Nhưng sao cô thấy Nanami này bám riết lấy cô thế nhỉ. SAu này đứng nói lấy chồng cũng nhờ cô chọn à. Khổ thân.

Bên này tin nhăn của chị Ema, lúc trước ngủ với chị. Ema nói nhận được bức thư của Subaru, hỏi lời khuyên của cô. Meyami biết nói sao đây? Nói họ không phải an hem ruột mà cô cũng không phải con đẻ của papa nên cứ tiến tới sao? Hay là nói Subaru cố gắng tấn công? CHỉ sợ lúc đó Ema chạy mất dép rồi.

Là em khổ quá mà!

“ Mimi cậu không chơi với mọi người sao?”

Bên ngoài vọng lên tiếng Tohru. Ừ nhỉ cô đi ngủ sớm quá thì phải. Ngồi dậy từ trong chăn xuống phòng. Họ đánh bóng bàn sao.

“ A”

“…. Vụt …”

Vửa bước vào phòng với tâm trạng muốn xem một trần đấu cuối cùng bị quả banh bay thẳng vào mặt. Rất may để ý trước nếu không cô ăn đạn lạc như chơi. Từ dưới đất mò mẫn ngồi dậy, nhìn cái banh sau lưng mình rơi thẳng trong tường dính vòa đó luôn. Hắc tuyết chảy ròng ròng. Cô đang nghĩ có nên trở lại phòng an phần không nhỉ.

“ Mimi xin lỗi mình mới chơi, cậu không sao đấy chứ?”

Tohru tất tả chạy lại xem trên xem dưới. Xin lỗi rối rít. Cô không biết nói gì chỉ cười. Đời là thế cô chẳng trách được ai.

“ Tohru cậu ghét mình đúng không? Lần sau ám sát nhớ nói một tiếng mình biết đường lãnh đạn”

“ Ơ không phải mà xin lỗi xin lỗi”

“ Không lỗi phải gì hết, tối này mình quyết định dạy cậu chơi bóng bàn. Không nên đừng trách mình”

Nói rồi kéo Tohru vào trong phòng để mặt sáu con mắt mở to nhìn cô, rồi lại nhìn quả bóng. Meyami muốn dạy Tohru chơi bóng cũng không cần phá sản đến thế nha~

Tối nay sẽ vui lắm đây. Tohru sẽ khổ lắm đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.