Tàn Chi Tuyệt Thủ

Chương 7




Đoạn Như Bích lập tức nhìn về phía Ôn Nhung, dùng đôi mắt nhỏ sắc bén của cô nàng kích động hỏi thăm Ôn Nhung: Lâm Tuyển Lâm Tuyển Lâm Tuyển?!!

Ôn Nhung đáp lại cô nàng bằng ánh mắt khinh bỉ: không phải không phải không phải!!!

Đoạn Như Bích thất vọng bĩu môi: vậy là ai?

Ôn Nhung buông tay nhún vai: không biết

Hài người ở bên này chơi trò đánh đố vui tưng bừng, hoàn toàn ném ông chú nhanh nhẹn kia qua một bên, cũng may ông chú này phong độ rất tốt, cho nên khi các cô quay đầu lại lần nữa, anh ta vẫn chờ ở đó.

“Hai cô vừa nãy đang nói về Lâm Tuyển đúng không?”

Ôn Nhung cùng Đoạn Như Bích liếc mắt nhìn nhau, sau đó Ôn Nhung gật đầu một cái: “Anh biết anh ta?”

“Tôi là bạn anh ấy, bạn cũ.” Ông chú phong độ rút ra hai tấm danh thiếp đưa cho các cô, mặt lộ vẻ tò mò, “Sao các cô biết anh ấy, là nhân viên công ty anh ấy sao?”

“Chính xác là cậu ấy biết, tôi không biết.” Đoạn Như Bích đẩy Ôn Nhung một cái.

Trên danh thiếp đề tên của ông chú phong độ này là Bành Duệ, là chủ tịch của một công ty, có thể làm bạn bè với Lâm Tuyển, không có tí của c ả i làm sao mà được.

Bành Duệ lập tưc nhìn về phía Ôn Nhung, vẻ mặt có hơi khựng lại khi tầm mắt lướt qua gương mặt cô, có chút kỳ lạ, giống như đang suy nghĩ cái gì, nhìn chằm chằm Ôn Nhung một lúc mãi không lên tiếng.

Ôn Nhung lời ít mà ý nhiều nói: “Tôi là giáo viên của con trai anh ta.”

Bành Duệ có chút hoang mang nhíu mày: “Không phải đâu, hình như tôi đã gặp qua cô ở đâu đó rồi…”

Ôn Nhung vui vẻ: “Hẳn là không có khả năng.”

“Cô tên gì?”

“Ôn Nhung.”

Ánh mắt Bành Duệ đột nhiên sáng lên, đang muốn nói gì đó, đột nhiên có hai người đi tới gọi anh ta: “Bành Duệ, thì ra cậu ở đây.”

Ôn Nhung nhìn qua, đây chẳng phải là hiệu trưởng sao, mà người đi theo phía sau ông ta, trong lòng Ôn Nhung chợt phập phồng, không tự chủ được gọi một tiếng: “Thầy Cố.”

Người được gọi là thầy Cố nhìn thấy Ôn Nhung cũng thật sững sờ, ngay sau đó bắt đầu cười: “Ôn Nhung? Em cũng tới.”

Ôn Nhung có chút kích động: “Thầy Cố, đã lâu không gặp.”

Thầy Cố là một người đàn ông trung niên điềm đạm, là giáo viên dạy thể dục đầu tiên của Ôn Nhung, cũng là người đã tiến cử Ôn Nhung đến đội của tỉnh, có thể nói là có ơn tri ngộ đối với Ôn Nhung.

“Đúng vậy, từ sau khi em bị chấn thương thầy chưa gặp lại em lần nào, dạo này thế nào?”

Ôn Nhung ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Bây giờ em làm giáo viên thể dục ở Tân Thái.”

“Quá tốt rồi.” Thầy Cố rất vui mừng vỗ vỗ bả vai của cô.

Hai thầy trò bọn họ hàn huyên một lúc, bỏ quên mất mấy người bên cạnh, cũng may những người khác đều không để ý, hiệu trưởng còn giải thích với Bành Duệ: “Em này là học trò cưng của thầy Cố, năm đó là vô địch nhảy cao toàn thành phố đấy, tiến vào đội tuyển của tỉnh, thiếu chút nữa là vào đội tuyển quốc gia.”

Ánh mắt nhìn Ôn Nhung của Bành Duệ lại sáng lên mấy phần.

“Để thầy giới thiệu một chút.” Hiệu trưởng long trọng đẩy ông chú đẹp trai bên cạnh lên, “Cậu này là Bành Duệ, là bạn học cũ của các thầy, sớm hơn các em mười mấy khóa, bây giờ là tinh anh IT.”

“Không dám, chẳng qua là coi như cũng kiếm ăn được.” Bành Duệ rất khiêm tốn.

Hiệu trưởng vô cùng coi trọng vị bạn học này, vội vàng nói: “Nói gì vậy, trước kia cậu và Lâm Tuyển chính là song kiệt của trường chúng ta, bây giờ cũng đều là danh nhân số một.”

“Lâm Tuyển cũng học ở trường mình ạ?” Nghe thấy đại danh của Lâm Tuyển từ trong miệng hiệu trưởng, Ôn Nhung lấy làm kinh hãi, cô và ông chú lại là bạn cùng trường?

“Đúng vậy, mà nói đến, trước kia chẳng phải em đã gặp cậu ta rồi còn gì.”

Đoạn Như Bích cảm thấy rất hứng thú, ám muội hỏi cô: “Hồi cấp hai bà gặp qua Lâm Tuyển rồi hử?”

Ôn Nhung nhíu mày: “Nào có, tôi gặp anh ta lúc nào?”

“A a, trí nhớ của Ôn Nhung không tốt rồi.” Thầy Cố chỉ về tòa nhà phia trước, “Cung thể thao kia chính là của Lâm Tuyển quyên tặng cho trường học, lúc ấy Bành Duệ cũng ở đây nhỉ.”

Bành Duệ gật đầu nói:; “Tôi đi cùng anh ấy.” Anh ta lại nói với Ôn Nhung, “Khó trách tôi mới thấy cô đã thấy quen mặt, thì ra cô bé lúc đó là cô.”

Ôn Nhung vẫn chẳng hiểu làm sao.

“Ha ha, lại nói cung thể thao này có thể được xây dựng em cũng có công đấy.” Thầy Cố cười, “Thật sự không nhớ à? Hình như là ngày thành lập trường thì phải, Lâm Tuyển đến chơi, hiệu trưởng đưa cậu ta đi dạo xung quanh, đến chỗ sân thể thao cũ vừa đúng lúc em đang tập huấn, hơn nữa còn đang phá kỷ lục. Lâm Tuyển đột nhiên nổi hứng, nói nếu như em nhảy qua được, cậu ta sẽ quyên tặng cho trường học một cung thể thao mới, sao rồi, nhớ ra chưa?”

Thầy Cố nói đến đây, trong đầu Ôn Nhung thoáng chốc hiện lên mấy hình ảnh, giờ trên mặt mới lộ ra vẻ khó tin: “Người nói những lời này khi đó là Lâm Tuyển?”

“Đúng vậy, có phải nhớ ra rồi đúng không?”

Ôn Nhung hoàn toàn nhớ ra, nhắc lại chuyện này cô còn cảm thấy rất thú vị, chuyện thì nhớ, nhưng mà nhân vật thì vẫn mơ hồ, lúc ấy cô cảm thấy người kia đúng là ăn nói lung tung, hại cô khổ sở, nhưng cô vạn vạn không ngờ tới, người nọ lại là Lâm Tuyển?

——————————————————————————-

Năm đó Ôn Nhung lớp mười, tố chất thân thể các phương diện đều đang ở thời kỳ phát triển, thành tích tiến bộ rất nhanh, thầy Cố nói cô có triển vọng lập nên kỷ lục mới của môn nhảy cao toàn thành phố. Là một học sinh thể dục được đặc biệt tuyển chọn, thành tích thể dục thực sự quan trọng, đứa nhỏ Ôn Nhung này rất có tiềm năng, luyện tập cũng chăm chỉ, rất được thầy Cố yêu thích.

Bình thường Ôn Nhung sẽ cúp môn tự học buổi chiều để đi tập luyện, hôm đó trạng thái của cô không bằng hai ngày trước, thử mấy lần mà không vượt qua nổi mức 1 mét 65, mức này đã dừng lại gần một tháng, Ôn Nhung khó tránh khỏi có chút nôn nóng. Đúng lúc này, hiệu trưởng dẫn một nhóm người tới, Ôn Nhung không để ý lắm, vẫn tập trung tập luyện. Sau đó, đám người kia dừng bên cạnh cô, cô nhảy năm sáu lượt, xà cũng rơi xuống đất, những người đó vẫn đứng bên cạnh nhìn, còn vừa xem vừa bàn luận ầm ĩ, hình như là tán dương tư thế của cô lúc nhảy đẹp vô cùng, đáng tiếc là không nhảy qua được…

Ôn Nhung bình tĩnh chào hỏi hiệu trưởng, lại xoay người cầm chai nước trên mặt đất lên uống vài hớp, mồ hôi đã thấm ướt mái tóc ngắn của cô, không chỉ ở trên mặt, làn da lộ bên ngoài cũng hơi đỏ lên, toàn thân bốc lên khí nóng.

Lúc này, trong đám người kia lại vang lên một giọng nói: “Cung thể thao này cũng được vài năm rồi nhỉ.”

Hiệu trưởng vội nói: “Đúng vậy, mười năm trước có tân trang một lần, nhưng mà đúng là cũ rồi.”

“Không bằng như vậy, để cho cô bé này nhảy thêm ba lần nữa, chỉ cần qua được một lần, tôi sẽ quyên tặng trường học một cung thể thao mới.”

Người nọ nói rất hời hợt, giống như chuyện quyên tặng một cung thể thao đối với người đó mà nói chẳng khác nào quyên góp một cái ly.

Ôn Nhung đang uống nước bỗng sặc sụa, ngẩng đầu nhìn về phía đám người kia, chưa kịp nhìn ra là ai nói, lập tức đã đụng phải ánh mắt mừng rỡ của hiệu trưởng. Hiệu trưởng tìm thấy Cố đến nói rõ một hồi, thầy Cố lại chạy tới nói rõ với Ôn Nhung, lời lẽ cực kỳ hùng hồn: “Hiệu trưởng nói trường mình có cung thể thao mới hay không đều trông vào em đấy.”

“Chú đó nói quyên là quyên, không phải nói giỡn sao?” Ôn Tiểu Nhung cực giật mình, việc này phải là nhân tài trâu bò cỡ nào mới có thể nói ra những lời trâu bò như vậy chứ.

“Cái này em yên tâm, cậu bạn học kia rất có tài lực, sẽ không ăn nói lung tung đâu, chỉ cần em nhảy qua, nhất định sẽ không có vấn đề gì.”

Hiệu trưởng cũng đi tới, vươn tay nặng nề vỗ vào lưng Ôn Nhung: “Trò à, cố nhảy nhé, đám đàn em có cung thể thao mới để dùng hay không hoàn toàn trông vào em đó.” Hiệu trưởng nói mới nhẹ nhàng làm sao, nhưng mà lực tay lúc vỗ vào lưng Ôn Nhung rất dùng sức, Ôn Nhung cảm thấy, cô mà không nhảy qua được, hiệu trưởng sẽ đập chết cô….

Bầu không khí lập tức căng thẳng, phàm là học sinh hay giáo viên nào hóng hớt một chút đều chạy tới tham gia náo nhiệt. Ôn Nhung bị N ánh mắt nhìn chòng chọc, lỗ chân lông nở ra đều không tự chủ được mà co lại, không khí này, sao còn khẩn trương hơn cả lúc đi thi đấu vậy. Đúng vậy, lúc thi đấu thì làm gì có tòa cung thể thao nào đè lên người cô đâu.

Ôn Nhung vừa muốn lấy đà, đột nhiên ngừng lại, cô vẫn cảm thấy không đáng tin cho lắm. Dưới con mắt chằm chằm của mọi người lấy từ trong túi sách ra một cuốn sổ nhỏ, xé một tờ giấy ra, xột xoạt viết cái gì đó, sau đó đi tới trước mặt đám người kia, cô không xác định ai là người nói muốn quyên tiền, vậy nên không thể làm gì khác hơn là nói với tất cả mọi người: “Vẫn nên lập chứng từ, có bằng có chứng.”

Vừa dứt lời, người đàn ông đứng bên cạnh Ôn Nhung bật cười phì một tiếng, Ôn Tiểu Nhung không cảm thấy mình nói sai chỗ nào cả, cô đây không phải là vì lợi ích của trường học hay sao. Cô liếc mắt về phía người đàn ông kia, sau đó trong óc đột nhiên bắn ra hai ý niệm: Uây, là trai đẹp nha; thật là trắng.

Hiệu trưởng đương nhiên không ngờ tới Ôn Nhung sẽ làm như vậy, mặt lộ vẻ lúng túng, nhưng không ngờ người kia lại trực tiếp cầm lấy tờ giấy của Ôn Nhung, cười cười nhìn lướt qua. Người đứng bên cạnh anh ta cũng thò sang nhìn, trêu ghẹo nói: “Tiểu học muội nhà người ta không tin anh.”

Ánh mắt ung dung của người kia đảo một vòng trên mặt Ôn Nhung, sau đó lấy ra một cây bút, ký lên trên tờ giấy nhăn nheo kia một cái tên phóng khoáng, đến là rồng bay phượng múa, Ôn Nhung căn bản không nhìn rõ đâu là họ, đâu là tên.

Người kia giơ tờ giấy nhỏ lên vẫy vẫy: “Được chưa hả?”

Ôn Nhung gật đầu một cái, lúc xoay người cô nghe thấy người kia nói, có chút thú vị.

Ôn Nhung một lần nữa trở về điểm xuất phát nhảy, thả lỏng tứ chi, được rồi, ba lần cơ hội, sống hay chết cũng liều một lần. Vậy nên, hai lần đầu, đều chết hết.

Còn dư lại một cơ hội cuối cùng, lòng bàn tay Ôn Nhung đã dính đầy mồ hôi, mồ hôi lạnh. Quần chúng đến xem càng ngày càng nhiều, rầm rì nhưng cũng không ồn ào, lúc này Ôn Nhung trái lại trở nên tỉnh táo trở lại, thấy Cố nói rất đúng, Ôn Tiểu Nhung là tuyển thủ của những trận đấu, càng áp lực lại càng trở nên hăng hái. Nhưng đúng vào lúc cô đang hăng hái nhảy lấy đà, hiệu trưởng chợt kêu lên: “Từ từ.”

Ôn Nhung thiếu chút nữa cắm đầu xuống đất.

Hiệu trưởng có vẻ rất bình tĩnh nói: “Em đừng vội, nghỉ ngơi chút đã, uống nước đi.”

Ôn Nhung nghe lời, uống nước, tiếp tục chuẩn bị nhảy lấy đà, trong nháy mắt bước một bước đầu tiên, lại có người nói: “A, đây là lần thứ ba đúng không, không nhảy qua được cung thể dục sẽ đi tong.” Hai chữ đi tong nói ra mà khiến lòng người run bật.

Ôn Nhung khó khăn lắm mới phanh lại, lập tức nhìn về phía người đàn ông kia, người kia nhìn cô cười một tiếng. Ôn Nhung hoài nghi sâu sắc ý đồ của người này, chú đó thực ra không muốn quyên đúng không đúng không! Ôn Nhung hít một hơi, lần này nhảy nhất định phải qua, đây không chỉ là vấn đề cô có phá kỷ lục hay không nữa, mà còn gánh trên lưng lợi ích của thầy trò toàn trường.

Tay chân Ôn Nhung thon dài, khi vận động sẽ có một loại sức bật ưu mỹ, chạy lấy đà, tăng tốc, nhảy lấy đà, một loạt nhưng động tác hoàn mỹ không tỳ vết, sạch sẽ lưu loát, lúc cô phóng qua xà, hình như còn thấy được ánh mắt mỉm cười của người đàn ông kia.

Trong khoảnh khắc khi ngã xuống đệm, cô biết cô thành công. Cô kích động đến mức chống hai lần mà chưa bò dậy nổi từ trên đệm, mà hiệu trưởng thì lại càng thêm kích động cầm lấy tay cô, hùng hồn nói giỏi lắm, mà ý tứ ngầm là tốt quá, có cung thể thao mới rồi. Còn người đàn ông đứng sau lưng hiệu trưởng lại nhét tờ khế ước kia bỏ vào túi áo, cười nói: “Chúc mừng, cuối cùng cũng nhảy qua.”

——————————————————————————-

Năm Ôn Nhung tốt nghiệp thì cung thể thao mới cũng được xây xong, cô không có phúc khí hưởng dụng, nhưng thầy trò toàn trường đều cảm tạ cô, không có cô thì làm sao có phúc lợi tốt như vậy. Đoạn trí nhớ này thật ra vẫn nằm trong đầu Ôn Nhung, chỉ cần kích hoạt lại một lần nữa, mỗi tình tiết đều hiện ra rành rành trước mắt. Chẳng qua là, khi đó cô quá hồi hộp, cả đầu toàn là cung thể thao, thực sự không thể nhớ nổi khuôn mặt của người kia, mà sau này cô lại đem hết tâm tư đặt trên người Phó Tô, vậy nên, chuyện này từ từ bị phủ kín bụi, cuối cùng không biết rớt lại ở góc nào.

Bây giờ nhớ lại, đáy lòng Ôn Nhung chợt dâng lên cảm giác kỳ diệu nhè nhẹ, cô và Lâm Tuyển đã từng gặp mặt một lần?! Đúng là càng nghĩ càng thấy quái.

“Uây, bà và ông chú nhà bà thật là có duyên phận.” Đoạn Như Bích che miệng cười trộm, “Hay là theo luôn đê?”

Ôn Nhung đầu đầy hắc tuyến, ghét bỏ nói: “Nhổ nhổ, cái gì mà ông chú nhà tôi, cô nương, chú ý tìm từ đi.”

Nói cái gì mà duyên phận dễ nghe như vậy, nhiều nhất tính là nghiệt duyên.

“Lại nói, lúc ấy tôi thấy tiểu học muội này rất can đám, dám muốn Lâm Tuyển thỏa thuận trước, ha ha,” Bành Duệ hỏi Ôn Nhung, “Cô còn nhớ lúc đó viết gì không?”

Ôn Nhung nhớ lại, lắc đầu: “Không nhớ rõ.”

Ôn Nhung bây giờ có lý do để hoài nghi, Lâm cầm thú là vì tờ giấy không đầy đủ hiệu lực pháp lý kia mới ghi hận trong lòng với cô, dẫn đến dây dưa bằng mọi cách? Nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không có khả năng, một người đàn ông phải nhỏ mọn đến mức nào mới để trong lòng một chuyện đã xa xôi như vậy chứ.

Bành Duệ vuốt vuốt cằm: “Tờ giấy kia sau này hình như dược Lâm Tuyển cầm đi thì phải, không biết còn đó hay không.”

“Nếu mà còn, phải bỏ vào phòng truyền thống của trường, ha ha.” Hiệu trưởng cũng vui đùa theo, “À, mà sao Lâm Tuyển còn chưa tới, cậu ta nói sẽ đến mà.”

Bành Duệ nhìn đồng hồ đeo tay một chút: “Trước khi đến tôi có nói chuyện với anh ấy rồi, chắc một lát nữa là tới thôi.”

Thầy Cố chợt nói: “Người bên kia có phải không?”

Bốn người đồng loạt quay lại phía sau nhìn, quả nhiên không ngoài dự đoán, Lâm Tuyển đang đi về phía bọn họ, không cần phải nói, tuấn nhã bức người. Không biết có phải do vừa nhớ lại chuyện kia hay không, trong nháy mắt khi Ôn Nhung thấy Lâm Tuyển, trái tim khẽ nhảy lên một cái, cuống quít dời tầm mắt.

Mà bên kia, Đoạn tiểu thư không hề bình tĩnh chút nào, ánh mắt cô nàng nhìn chòng chọc về phía Lâm Tuyển một hồi, sau đó đột nhiên bắn đến bên cạnh Ôn Nhung, hạ thấp giọng quát: “Đó là Lâm Tuyển? Lâm Tuyển?”

Ôn Nhung không biết cô nàng này sao đột nhiên lại lên cơn co giật, cô gật đầu một cái.

“Ôn Tiểu Nhung!” Như Bích cô nương chợt vô cùng nghiêm túc túm lấy tay Ôn Nhung, khinh bỉ cô từ tận trong đáy lòng, “Như thế này mà bà còn không theo?”

Ôn Nhung ngây ngốc.

“Con nhỏ chết tiệt này, mau theo cho tôi!”

Thế giới này, sắc đẹp che mắt là đáng sợ nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.