Tần Cảnh Ký

Chương 59




Mặt trời giờ Ngọ đột nhiên bị bóng hoàng hôn thay thế, thời khắc đó, khí âm tà giữa trời đất nhanh chóng tăng lên, khí dương hòa hạ thấp kịch liệt, khiến cho sinh linh thiên hạ đều bàng hoàng hoảng loạn không an, bị cảnh tượng đến bất ngờ này làm cho kinh hãi. Diệp Tâm Nghi vẻ mặt hiếu kỳ, ban ngày vốn dĩ sáng tỏ đột nhiên biến thành màn đêm, chuyện này là thế nào đây? Quay đầu lại, Diệp Tâm Nghi nhìn Lục Vân và Ngọc Vô Song, đang muốn cất tiếng hỏi, lại phát hiện hai người bọn họ vẻ mặt kỳ lạ, dường như đang nhớ đến gì đó.

Sửng sốt chốc lát, Diệp Tâm Nghi lấy lại tinh thần, cất tiếng hỏi:

- Hai người sao vậy, vẻ mặt quái lạ quá, có phải liên quan đến chuyện biến đổi của trời hay không đó?

Lục Vân nhìn ra xa xa, màn đêm đen ngòm tràn khắp màn trời, điều này khiến cho tâm tình của Lục Vân có phần khác lạ, lại có phần cảm khái nói:

- Hai mươi năm rồi, không ngờ hôm nay lại thấy được cảnh tượng này.

Ngọc Vô Song bật cười phức tạp, u oán thở dài nói:

- Nếu như không có cảnh tượng đó hai mươi năm trước, có đâu hôm nay chúng ta lại gặp nhau.

Lục Vân gật đầu trả lời:

- Đúng thế, nói đến điều này thì ta phải cảm tạ hắn.

Diệp Tâm Nghi ngờ vực nói:

- Hai người đang nói gì vậy, sao muội nghe mà không hiểu thế nào cả đây?

Bật cười điềm đạm, Lục Vân kéo Diệp Tâm Nghi đến bên cạnh mình, sau đó dùng cánh tay khác ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Ngọc Vô Song, giải thích:

- Hai mươi năm trước ở vùng Âm Dương Cực Địa, Kiếm Vô Trần và sư huynh của hắn là Vô Tâm giao chiến với nhau, Hậu Nghệ thần cung nghênh chiến Ám Ảnh Tế Nhật, tạo nên hiện tượng nhật thực. Lúc đó muội cũng có mặt ở đó, ban ngày sáng tỏ lập tức biến thành màn đêm, cơ bản cũng giống hệt như tình hình hiện tại.

Diệp Tâm Nghi ngạc nhiên nói:

- Phải vậy chăng? Sao muội lại không nhớ được. Sau đó xảy ra thế nào?

Lục Vân nhớ lại:

- Sau đó Vô Tâm chết trên tay của Kiếm Vô Trần, Thương Nguyệt vì cứu huynh nên bị Hậu Nghệ thần cung giết chết, rơi vào trong Âm Dương Cực Địa, Vô Song và huynh đi vào đó tìm kiếm, cuối cùng bị vây khốn trong đó, tiện đà mà có được duyên giao hợp.

Diệp Tâm Nghi kinh hãi than thở:

- Té ra là như vậy, chẳng trách hai người sắc mặt quái lạ.

Ngọc Vô Song khẽ thở dài đáp:

- Khi đó nếu như biết cứu không được Thương Nguyệt, có lẽ sẽ không có ngày hôm nay.

Lục Vân cười nói:

- Ta như vậy chẳng phải giảm hẳn, thiếu đi một người vợ yêu, ngay cả con trai cũng không có được.

Ngọc Vô Song đỏ mặt trừng Lục Vân, đáp lại:

- Bên cạnh chàng không phải vợ yêu một bầy, còn lo buồn không có con sao?

Lục Vân nghe vậy nụ cười mất đi, vẻ mặt kỳ quái trả lời:

- Qua nhiều năm như vậy, cha mẹ vẫn luôn mong đợi được ôm cháu, đáng tiếc lại vẫn chưa thể như ý nguyện, nàng cũng cho là ta không muốn phải không?

Ngọc Vô Song kinh hãi hỏi lại:

- Lẽ nào không phải vậy?

Lục Vân lắc đầu đáp:

- Đã nhiều năm qua rồi, ta vẫn luôn suy nghĩ vì sao Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh và Tâm Nghi vẫn luôn không có thai, nguyên nhân từ bọn họ hay là do bởi ta đây? Khi Mộng Dao mang tin tức của nàng và Thiên Lân quay về, ta đột nhiên nghĩ thông suốt. Té ra năm đó khi ta kết hợp với nàng, ta còn chưa đi đến Vạn Diệt cổ động, không hề trải qua trận chuyển biến đặc thù đó. Khi ấy, ta thân ở trong Vong Hồn huyết chú, trong cơ thể ẩn chứa khí huyết sát, một khi bị kích thích quá độ liền sẽ xảy ra tẩu hỏa nhập ma, điểm này cũng đã di truyền lên người của Thiên Lân. Đợi sau khi Thất giới bình an rồi, ta và mấy người Ngạo Tuyết quy ẩn không ra ngoài nữa. Lúc đó ta đã sống lại rồi, khí huyết sát trong cơ thể tiêu trừ hoàn toàn, nhưng sau khi ta sống dậy lại, thể chất biến thành mạnh mẽ hơn, cái giá lại vô cùng tàn khốc.

Ngọc Vô Song nghe rồi vẻ mặt kinh ngạc, hỏi liền:

- Có phải chàng bị mất đi năng lực truyền giống tiếp nối tông đường không?

Lục Vân cười nói:

- Thuật sống lại của ta vốn dĩ từ Hải Tâm Toàn của Hải Vực, thuộc về Tĩnh Thái Thủy hệ, thuật sống lại của Thiên Lân thuộc về Động Thái Dị Biến hệ, hoàn toàn đối lập với phương thức của ta. Nói cách đơn giản, thuật sống lại của ta chính là nhờ vào sức mạnh trời đất mà sống lại kiếp người, trong đó liên quan đến rất nhiều phương diện, hơi có sai lầm một chút sẽ ảnh hưởng đến thể chất sau khi sống lại. Thuật sống lại của Thiên Lân chính là một loại phương thức tiến hóa, mỗi một lần sống lại đều sẽ hoàn mỹ hơn trước đây, có ưu điểm an toàn hơn phương thức của ta.

Ngọc Vô Song nghi hoặc hỏi tiếp:

- Cho dù phương thức sống lại của Thiên Lân hoàn mỹ hơn của chàng, nhưng chàng hiện nay đã như vậy rồi, làm thế nào có thể khôi phục được thể chất bình thường năm xưa của chàng được đây?

Lục Vân cười trả lời:

- Điều này cần nàng hỗ trợ mới được.

Ngọc Vô Song không hiểu hỏi:

- Ta phải hỗ trợ chàng như thế nào?

Lục Vân cười đáp:

- Nàng còn nhớ đến Càn Khôn Ngọc Bích không? Năm xưa do bởi chúng ta hợp thể rồi phân ly, trên bề mặt lưu lại dấu ấn sinh mạng của ta. Chỉ cần vào lúc sống lại đem dấu ấn sinh mạng trên Càn Khôn Ngọc Bích truyền vào trong đó, ta liền có thể khôi phục lại thể chất bình thường năm xưa.

Ngọc Vô Song nói:

- Như vậy Vong Linh huyết chú chẳng phải cũng quay lại trên người của chàng sao?

Lục Vân cười đáp:

- Đúng thực là như vậy, bất quá với thực lực hiện nay của ta, muốn tiêu diệt Vong Hồn huyết chú cũng không phải là chuyện khó khăn.

Diệp Tâm Nghi lên tiếng:

- Thiên Lân hiện nay đang ở Ngũ Sắc Thiên Vực, chúng ta có phải đi tìm kiếm hay không?

Lục Vân cười cười đang muốn trả lời, bầu trời đột nhiên xuất hiện một luồng sáng vàng, sau đó màn đêm dần dần rút lui, không bao lâu thì mặt trời gay gắt lại quay về trong tầm nhìn của mọi người.

Nhìn theo phương vị mà ánh vàng kim xuất hiện, Lục Vân cười nói:

- Chính là Nhiên Đăng Phật Ấn, xem ra Thiên Mục Phong qua hai mươi năm nay cũng không tồi chút nào.

Ngọc Vô Song vẻ mặt quái lạ, u oán than:

- Năm xưa nếu không phải là hắn, làm sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Lục Vân nói:

- Hắn năm xưa cũng vì ý tốt, tuy lúc đó đã mang lại không ít điều phiền phức cho ta, nhưng hiện nay nghĩ lại, hắn quả thực đã dâng cho ta một phần đại lễ, khiến chúng ta đi đến được cùng nhau.

Thấy vẻ mặt đắc ý của Lục Vân, Ngọc Vô Song nhịn không được cất tiếng mắng:

- Đắc ý vênh váo, chàng là sướng nhất.

Lục Vân cười lớn đáp:

- Ông trời yêu mến, ta làm sao có thể phụ đi ý tốt này được chứ?

Diệp Tâm Nghi xen vào nói:

- Trời sáng rồi, chúng ta tiếp theo đi đâu đây?

Lục Vân thôi cười to, điềm nhiên nói:

- Chuyện của Thiên Lân cần bản thân nó đi đối mặt. Tiếp theo ta muốn dẫn hai người du lịch về nơi chốn xưa, cũng coi như lạ một loại bồi bổ lại hai mươi năm qua cho Vô Song.

Ngọc Vô Song nghe vậy mặt khẽ biến sắc, thời gian hai mươi năm chớp mắt đã qua rồi, nhưng trong lòng Ngọc Vô Song lại có rất nhiều thương cảm, vẫn không cách nào quên đi được. Bây giờ, Lục Vân theo bên cạnh mình, quan tâm từng ly từng tí, điều này khiến Ngọc Vô Song rất thích thú.

Bật cười nhàn nhạt, Ngọc Vô Song điềm nhiên nói:

- Đi thôi, ta muốn quay lại Phượng Hoàng thư viện để thăm thú.

Diệp Tâm Nghi cười duyên nói:

- Nghe nói ở đó rất đẹp đẽ, muội cũng muốn đi dạo ở đó.

Lục Vân nghe vậy cười tươi như hoa, lập tức kéo tay cả hai cô vợ yêu dẫn bọn họ đi tìm những tình cảm hoài mong ngày trước …

Hoàng hôn, trong Trừ Ma liên minh, Quy Vô đạo trưởng nhận được một tin tức không tốt. Bốn người Tả Quân Vũ, Bắc Hải Long Vương, Ngạc trưởng lão, Cổ Dịch Thiên ra đi trước đây, giữa đường bị Điệp Ảnh Song Tà môn hạ Cửu U đánh lén, khiến cho Ngạc trưởng lão và Cổ Dịch Thiên chết ngay tại trận, Tả Quân Vũ và Bắc Hải Long Vương bị trọng thương, liên tục ẩn núp hai ngày, đến giờ mới lặng lẽ quay về.

Buổi tối, trong Trừ Ma đại điện, Quy Vô đạo trưởng, Văn Bất Danh, Sở Văn Tân, Đồ Thiên, Tả Quân Vũ, Bắc Hải Long Vương cùng với Tư Đồ Thần Phong mới vừa chạy về ngồi họp với nhau, thảo luận và thương nghị về tình hình trước mắt.

Nhìn mọi người, Quy Vô đạo trưởng trầm giọng nói:

- Nhân gian hiện nay lo trong giặc ngoài, không những phải đối phó với Thái Huyền Hỏa Quy, còn phải đề phòng cả môn phái Cửu Hư và Cửu U, ngoài ra lại thêm uy hiếp của Ngũ Sắc Thiên Vực, đã đến tình trạng ngàn cân treo sợi tóc. Nếu như không thể sớm nghĩ ra được phép ứng phó, với tình hình hiện nay của chúng ta, chỉ sợ rất khó mà duy trì được.

Sở Văn Tân cười khổ nói:

- Những địch nhân này từng người thực lực đều rất mạnh mẽ, tùy tiện chọn ra một người cũng đủ khiến chúng ta đau nhức cả đầu, hà huống phải ứng phó cùng lúc.

Đồ Thiên lên tiếng:

- Hiện nay thế lực nhân gian đang phân tán, chúng ta tuy số lượng khá nhiều, lại thiếu đi cao thủ đảm đương một mình, muốn đồng thời loại trừ những địch nhân này thì rõ ràng là không quá thực tế. Ta đề nghị tập trung thực lực tiêu diệt từng người một để phá vỡ cục diện bế tắc này.

Tư Đồ Thần Phong nói:

- Đề nghị của Đồ Thiên thì ta đồng ý, nhưng chúng ta trước tiên phải khai đao với ai đây? Hiện nay, ngoại trừ hành tung của Thái Huyền Hỏa Quy là chúng ta biết được, đối với phía Cửu U và Cửu Hư thì phải nói là không hiểu gì cả.

Tả Quân Vũ bảo:

- Địch trong tối ta ngoài sáng, quả thực bất lợi cho chúng ta. Nhưng nếu như để càng lâu, chúng ta sẽ càng tăng thêm bất lợi, phải nghĩ cách phá vỡ thế cục này mới được.

Văn Bất Danh nói:

- Kế hoạch hiện nay, chúng ta chỉ duy có liên hợp với Dịch viên, triển khai sưu tầm trên diện rộng, phải tìm cho ra được chỗ ẩn thân của môn phái Cửu Hư. Đồng thời, tích cực liên lạc với Hải Mộng Dao, có cô ta hỗ trợ, ta tin tưởng thế nào cũng đánh được địch nhân.

Bắc Hải Long Vương nói:

- Văn đại hiệp nói rất hợp với ý của ta, nếu như có thể để Hải Nữ ra mặt, muốn tiêu diệt địch nhân chắc không phải là chuyện khó.

Quy Vô đạo trưởng trả lời:

- Chuyện này ta đã truyền lệnh đi làm rồi, một khi có được tin tức của Hải Mộng Dao, lập tức truyền về ngay.

Tư Đồ Thần Phong nói:

- Chuyện này tạm thời như vậy, liên quan đến mấy người Vũ Điệp và Thiện Từ, đến đây có tin tức nào không?

Quy Vô đạo trưởng đáp:

- Hiện tượng trời đất đột ngột tối đi phỏng chừng có liên quan đến Thiên Ngô thần tướng, Thiên Mục Phong hiện nay đã đi tra xét, nhưng còn chưa quay về. Phía Dịch viên, Càn Nguyên chân nhân chiều nay cũng phái người đến, hiện nay vẫn tương đối an toàn.

Mới vừa nói xong, ngoài điện đột nhiên truyền lại tiếng bước chân gấp rút, một đệ tử liên minh vội vàng đi vào trong đó, truyền tin liền:

- Bẩm báo hai vị phó minh chủ, vừa mới thu được tin tức mới nhất, mấy người Vũ Điệp đã bắt được Thiên Ngô thần tướng, Ngạc Tây bị một bóng đen không biết tung tích bắt đi, Thiện Từ một mình đuổi theo, Bản Nhất đại sư và Hoàng Thiên đại hiệp cũng đồng thời đuổi theo, hiện nay không rõ tung tích. Ngoài ra, Vũ Điệp mấy người trên đường quay về gặp phải cao thủ không rõ tung tích tập kích, người đi theo bị thương rất đông, tình hình vô cùng nguy cấp.

Thu được tin tức này rồi, mọi người trong đại điện vô cùng nóng nảy lo lắng.

Tư Đồ Thần Phong trầm giọng nói:

- Chuyện quá nghiêm trọng, chúng ta phải lập tức lên đường chi viện mới được.

Tả Quân Vũ lên tiếng:

- Chuyện quá nghiêm trọng, ta tình nguyện đi nghênh tiếp bọn họ.

Sở Văn Tân cũng nói:

- Ta cũng đi.

Quy Vô đạo trưởng nói:

- Suy tính đến an toàn, chi bằng Long Vương ở đây nghỉ ngơi, chuyện này có bọn họ đi xử lý.

Bắc Hải Long Vương thấy vậy cũng không bàn thêm, những người khác đều đồng ý, để Tư Đồ Thần Phong dẫn Tả Quân Vũ, Sở Văn Tân, Đồ Thiên cả đêm chạy đi đến chỗ mấy người Vũ Điệp bị tập kích.

Đưa tiễn bốn người đi rồi, Quy Vô đạo trưởng lại phái người đi thông báo chuyện này cho Dịch viên, bảo bọn họ cũng phải có chuẩn bị.

Hổ Khiếu lĩnh nằm ở phía Nam của Thiên Trượng phong ngoài ba chục dặm, địa hình hiểm yếu, thế núi cao chót vót, đứng trên đỉnh núi vừa hay có thể nhìn không sót tình hình nào trên Thiên Trượng phong. Khi Thiên Ngô thần tướng thi triển Ám Ảnh Tế Nhật, màn đêm che phủ cả trời đất, bầu trời Hổ Khiếu lĩnh đột nhiên xuất hiện ba bóng người.

Chăm chú nhìn theo phương hướng của Thiên Trượng phong, Cửu Hư tôn chủ thu lại ánh sáng ngũ sắc trên mình, hờ hững dự báo:

- Chim sẻ dòm châu chấu có hoàng tước phía sau canh chim sẻ, lần này các vị nhất định có thể thành công được chăng?

Cửu U Minh Vương cười ha hả đáp:

- Xuất kỳ bất ý, đánh vào chỗ chưa phòng bị, với thực lực ba người chúng ta, lẽ nào còn không thu thập được những người này?

Người phụ nữ thần bí đáp:

- Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, việc thu thập những người này có thể nói là đơn giản vô cùng.

Cửu Hư tôn chủ hừ giọng nói:

- Chớ nên quá tự tin, có khi may mắn sẽ vượt quá thực lực. Nếu như mạng bọn họ còn chưa phải dứt, chúng ta cũng chỉ hao phí sức lực mà cũng không nhất định có thể được như ý.

Cửu U Minh Vương cười khẩu trả lời:

- Từ đó đến nay chỉ có kẻ yếu mới tin tưởng vận mạng, không ngờ được ông cũng tin tưởng những điều này.

Cửu Hư tôn chủ hừ giọng đáp:

- Trong mắt của ông, ta không phải chỉ là một kẻ yếu sao?

Người phụ nữ thần bí khuyên bảo:

- Được rồi, không cần phải đấu võ mồm mãi vậy, hiện nay chuyện chính quan trọng hơn.

Cửu Hư tôn chủ và Cửu U Minh Vương nghe vậy cùng hừ một cái, đồng thời để ý đến tình hình của Thiên Trượng phong, ai cũng không nói gì với ai.

Chốc lát sau, bóng đêm lùi đi, ánh sáng quay lại, chiến đấu trên Thiên Trượng phong lúc này đã kết thúc. Một bóng đen bắt đi Ngạc Tây dụ Thiện Từ và Bản Nhất, Hoàng Thiên ba người đi theo, điều này khiến cho Cửu U Minh Vương chấn động tâm thần, Cửu Hư tôn chủ và người phụ nữ thần bí có phần kinh ngạc. Qua một lúc sau. Thiên Ngô thần tướng rơi vào tay của mấy người Vũ Điệp, bọn họ ở lại một chốc liền mang theo Thiên Ngô thần tướng rời đi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, người phụ nữ thần bí kinh ngạc nói:

- Bóng đen đó là ai, vì sao ra tay bắt người đó đi?

Cửu U Minh Vương nói:

- Muốn hiểu rõ tình hình cụ thể, cần phái người truy xét, lúc này ta đi xử lý, những người còn lại giao cho các vị.

Cửu Hư tôn chủ im lặng không đáp, người phụ nữ thần bí đỡ lời nói:

- Được, chúng ta chia nhau hành sự.

Cửu U Minh Vương bật cười ha hả, sau đó rời đi. Cửu Hư tôn chủ và người phụ nữ thần bí ở nguyên tại chỗ, lại quan sát một lúc nữa rồi mới rời khỏi nơi đó, đi thực hiện kế hoạch của bọn họ.

Rời khỏi Thiên Trượng phong, Vũ Điệp dẫn mấy người Lục Nga, Liệt Phong thẳng đường xuôi Nam, đến một khe núi cách chừng hai mươi dặm thì gặp được Bạch Hạc tiên tử. Do trước đây Vũ Điệp che giấu thân phận của Bạch Hạc tiên tử, mọi người đầy thù địch nàng ta. Mãi đến khi Vũ Điệp nói rõ tất cả mọi việc rồi, mọi người mới hiểu được bí ẩn trong đó, tỏ vẻ tán thành sự bỏ tối về sáng của nàng ta.

Nhìn Thiên Ngô thần tướng, Bạch Hạc tiên tử vẻ mặt quái dị cất tiếng hỏi:

- Mọi người dự tính xử trí ông ta thế nào?

Vũ Điệp thở dài đáp:

- Có lẽ cô còn chưa biết, ông ta … ông ta … thực ra là cha của ta.

Bạch Hạc tiên tử nghe vậy chấn động, vọt miệng nói:

- Ông ta là cha của cô? Chuyện này sao có thể được?

Vũ Điệp khổ sở đáp lại:

- Chuyện này nói ra rất dài, trên đường đi ta sẽ từ từ kể cho cô nghe.

Bạch Hạc tiên tử không bàn gì thêm, lập tức cùng mọi người thẳng đường đi về phía của Trừ Ma liên minh. Trên đường đi, Liệt Phong phụ trách quản lý Vô Tâm, Tuyết Hồ chăm sóc cho Tiết Phong, Ngô Viện Viện ôm lấy Quý Hoa Kiệt thương thế nghiêm trọng, một đoàn người từ từ xuôi thẳng về phía Nam bay đi.

Giờ Thân xế chiều, đoàn mượi người Vũ Điệp vượt qua được núi non trùng điệp, đến trên một vùng bình nguyên phạm vi rộng lớn thoáng đãng.

Lúc này, Vũ Điệp trong lòng dâng lên một sự bất an, điều này khiến cho nàng lập tức dừng lại không tiến đến, tiện thể quan sát qua tình hình chung quanh, vừa lên tiếng nhắc nhở:

- Mọi người cẩn thận, có biến.

Câu này vừa nói ra, mọi người chấn động kinh hãi, ào ào quan sát tình hình chung quanh.

Liệt Phong cau đôi mày đẹp, giao Vô Tâm trong tay lại cho Lục Nga, dặn dò:

- Sư thúc trông coi ông ta cho tốt, con đã bế kín kinh mạch toàn thân của ông ta, trong thời gian ngắn thì ông ta không cách nào thoát đi được.

Đỡ lấy Vô Tâm, Lục Nga vẻ mặt kỳ lạ, nhỏ giọng đáp:

- Giao lại cho ta đi, ta sẽ trông coi huynh ấy thật tốt.

Vô Tâm vẻ mặt đờ đẫn, không hề có bất kỳ phản ứng nào với biến chuyển của những người quanh mình, hệt như một tượng gỗ. Lục Nga có phần đau lòng, người đàn ông yêu thương năm xưa đã chết đi nay sống lại, bây giờ trở thành bộ dạng như vậy làm sao không khiến cho bà khó chịu nổi được?

Chuyển mắt đi nơi khác, Liệt Phong đến bên cạnh Vũ Điệp, nhỏ giọng nói:

- Lần này sợ rằng tình hình không ổn chút nào, chúng ta nơi này đã bị thương quá nhiều rồi.

Vũ Điệp trầm ngâm đáp:

- Khi cần thiết, có thể chia nhau chạy đi …

Còn đang nói, phía trước cách trăm trượng có ánh sáng lóe lên, năm bóng người đột nhiên hiện ra.

Liệt Phong vẻ mặt khẽ biến, trầm giọng nói:

- Xem dáng dấp so với những gì chúng ta dự tính còn đáng sợ hơn.

Vũ Điệp vẻ mặt nặng nề lo lắng, trong năm địch nhân này thì nàng chỉ mới gặp có được ba người, chính là người phụ nữ thần bí, Giang Nam tài tử và Thông Thiên giáo chủ, còn lại Trần Huyền và Thiên Ấn thượng nhân thì mọi người có mặt đều chưa từng gặp qua.

Khẽ phất tay, Vũ Điệp gọi mọi người đến bên mình, nhẹ nhàng nói:

- Trận chiến này sống chết khó liệu, để cho an toàn, vào lúc cần thiết chúng ta phải chia nhau bỏ chạy.

Tiết Phong giằng ra khỏi lòng của Tuyết Hồ, đứng trên mặt đất, giọng nói kiên định lên tiếng:

- Mọi người đi trước đi, để ta ngăn bọn họ lại.

Phỉ Vân nói:

- Có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để huynh chết đâu. Tuyết nhi, trông nom huynh ấy cho tốt, đợi chút nữa theo bên cạnh ta.

Tuyết Hồ vâng một tiếng, ra tay kiềm chế Tiết Phong, kéo hắn lại bên cạnh mình.

Quý Hoa Kiệt nhìn năm địch nhân, khuôn mặt tái nhợt toát ra một chút khổ sở, nhỏ giọng nói với Ngô Viện Viện:

- Đợi chút nữa ta kiềm chế địch, muội thừa cơ chạy đi.

Ngô Viện Viện lắc đầu trả lời:

- Không, muội phải theo cùng với huynh, muội phải bảo vệ huynh.

Quý Hoa Kiệt quát lên:

- Nghe lời, không được làm loạn.

Ngô Viện Viện hét lên:

- Muội không chịu!

Lúc này, năm địch nhân đã đến trước mặt mọi người. Người phụ nữ thần bí cười âm hiểm nói:

- Hay cho một cảnh tượng làm động lòng người, đáng tiếc hôm nay các ngươi ai cũng đừng mong còn mạng sống sót.

Liệt Phong hừ lạnh đáp:

- Xem ra ngươi đã quên mất giáo huấn lần trước rồi.

Người phụ nữ thần bí quát lên:

- Câm miệng, lần trước nếu không phải vì Thiện Từ, ta làm sao có thể tha cho ngươi. Hiện nay Thiện Từ không có mặt, các ngươi ai cũng đừng mong còn mạng.

Liệt Phong cười lạnh nói:

- Chỉ bằng các ngươi?

Người phụ nữ thần bí cười lớn đáp:

- Ngươi sợ là còn chưa biết được lai lịch của những người này. Ta nói cho các ngươi biết, đây chính là Giang Nam tài tử chủ nhân của Phệ Tâm kiếm, đây là ba cao thủ môn hạ của Cửu Hư, chính là Cửu Hư thánh sứ Trần Huyền, Thông Thiên giáo chủ cùng với Thiên Ấn thượng nhân.

Câu này vừa nói ra, mọi người kinh hãi, ánh mắt cứ nhìn mãi Trần Huyền và Thiên Ấn thượng nhân, rõ ràng có nghe qua sự tích của hai người này.

Chăm chú nhìn Trần Huyền, Vũ Điệp sắc mặt lạnh lùng như băng khẽ hừ giọng nói:

- Nghe nói lần trước ngươi giữa đường tấn công muốn giết Thiên Lân, cuối cùng bị đánh cho chạy trối chết, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở nơi này.

Trần Huyền hừ giọng trả lời:

- Lần trước Thiên Lân may mắn mà thôi, lần này các ngươi lại không có may mắn như vậy.

Vũ Điệp cười lạnh trả lời:

- Có hay không thì phải thử qua mới biết được.

Trần Huyền nói lớn:

- Đừng nóng lòng, các ngươi sẽ nhanh chóng biết được thôi.

Dứt lời, Trần Huyền quay đầu lại nói vài câu với người phụ nữ thần bí, sau đó cả nhóm năm người liền ép thẳng đến mấy người Vũ Điêp.

Nhìn địch nhân trước mắt, Vũ Điệp khẽ cau mày lại, sau khi trầm tư một lúc liền truyền âm cho mọi người:

- Để thoát hiểm tốt hơn, chúng ta bây giờ phải phân thành năm tổ, Quý Hoa Kiệt và Ngô Viện Viện thành một tổ, Phỉ Vân, Tuyết Hồ và Tiết Phong thành một tổ, Liệt Phong và Bạch Hạc tiên tử mỗi người một tổ, mọi người phải tận hết khả năng tìm cơ hội thoát khỏi địch nhân.

Đối với phân công của Vũ Điệp, mọi người không có ý kiến gì, nhanh chóng tản ra hơn nữa còn tổ chức phòng ngự, chờ đợi trận đại chiến này kéo đến.

Thấy vậy, người phụ nữ thần bí cười ha hả lớn tiếng nói:

- Xem ra các ngươi đã chuẩn bị tốt đẹp rồi, thế thì bắt đầu thôi.

Phất tay ra hiệu, một trận đại chiến cứ vậy triển khai, người phụ nữ thần bí chọn lấy Tiết Phong, Trần Huyền đấu với Vũ Điệp, Giang Nam tài tử chằm chằm lấy Ngô Viện Viện và Quý Hoa Kiệt, Thông Thiên giáo chủ ngăn Phỉ Vân, Thiên Ấn thượng nhân nghênh chiến Bạch Hạc tiên tử.

Trong năm tổ giao chiến, Liệt Phong và Bạch Hạc tiên tử rời đi đầu tiên, khiến cho người phụ nữ thần bí và Thiên Ấn thượng nhân đuổi theo.

Phỉ Vân theo sát phía sau, khi đối mặt với thế công mạnh mẽ của Thông Thiêng giáo chủ, hắn bị ép phải chọn lựa bỏ chạy, Tuyết Hồ mang Tiết Phong đi theo phía sau, hai bên triển khai một trận truy kích sinh tử.

Đối mặt với công kích đáng sợ của Giang Nam tài tử, Quý Hoa Kiệt gắng sức phản kích, bất đắc dĩ thương thế quá nặng, cuối cùng chỉ đành để Ngô Viện Viện nhanh chóng mang bỏ chạy đi, Giang Nam tài tử truy đuổi theo sát phía sau không tha.

Trên bình nguyên, cuộc chiến giữa Vũ Điệp và Trần Huyền khiến người ta phải giật mình, hai người mới đầu giao chiến còn chưa phải là quen thuộc lắm, nhưng kiếm chiêu cả hai lại có uy lực kinh người. Thân là môn hạ số một của Cửu Hư, kiếm quyết Trần Huyền tập trung tinh túy của hai phái Phật Đạo thành một thể, chiêu thức huyền diệu, uy lực cực mạnh mẽ. Vũ Điệp từ nhỏ đi theo Cửu Âm Thánh Mẫu tu luyện pháp quyết, dùng Băng Hoa Ngọc Thần quyết làm chủ đạo, Phiêu Tuyết kiếm pháp của Đằng Long cốc làm phụ, cộng thêm gần đây mới tu tập Thiên Kiếm Cửu Quyết, điều này khiến nàng có lĩnh ngộ rất sâu sắc đối với kiếm thuật. Như vậy, hai người đều có đặc sắc riêng của mình, mới đầu giao chiến khó có thể phân thắng bại.

Nhìn theo con gái, Lục Nga vẻ mặt sầu lo, đối với thực lực của Trần Huyền, bà không hiểu rõ ràng lắm, nhưng từ tình hình trước mắt mà xét, Vũ Điệp dường như không phải là đối thủ của Trần Huyền. Nghĩ đến kết quả rất có khả năng sẽ xuất hiện chút nữa, Lục Nga trong lòng âu sầu lo lắng vô cùng, rất muốn tiến lên hỗ trợ con gái, nhưng Vô Tâm bên mình lại khiến cho bà lo lắng không thôi. Giữa không trung, trường kiếm trong tay Vũ Điệp tung bay xoay tròn, làn kiếm dày đặc trùm khắp trời đất, đấu với Trần Huyền đến thiên hôn địa ám. Trước đây, Vũ Điệp vẫn luôn dùng tay không, khiến người ta cho là nàng không có binh khí, té ra kiếm mà Lăng Thiên lưu lại vẫn luôn ẩn núp trong cơ thể Vũ Điệp. Trần Huyền có phần kinh ngạc, Lục Nga vẻ mặt cũng rất mơ hồ, căn bản không biết được huyền ảo ở bên trong đó, cũng không có thời gian để suy đoán. Tung mình bay lên, Trần Huyền toàn thân lấp lánh ánh đỏ, khí thế to lớn hệt như núi Thái Sơn áp xuống, tạo nên một cảm giác khó thở cho người ta. Múa kiếm giữa không trung, Vũ Điệp chém vỡ áp lực nặng như núi trên mình, nhanh chóng đến bên cạnh Lục Nga, thúc giục:

- Mẹ đi mau.

Lục Nga chần chừ rồi đáp:

- Còn con thì sao?

Vũ Điệp vừa múa kiếm phản kích, vừa nói:

- Mẹ đi trước, con đoạn hậu.

Lục Nghe nghe vậy vội vàng gật đầu, nắm chặt lấy cánh tay của Vô Tâm, mang ông ta nhanh chóng bỏ chạy về phía Tây Bắc.

Thấy vậy, Trần Huyền châm chọc:

- Muốn chạy, ngươi cho là ngươi có thể chạy được sao?

Trong tiếng chất vấn, Trần Huyền trên mình có ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, một luồng khí thế như núi áp chặt như sông chảy mạnh ào ào ập đến, chỉ trong chớp mắt đã ngưng đọng không gian quanh mình Vũ Điệp, vững vàng khóa chặt nàng giữa không trung. Phát hiện thấy cảnh tượng này, Vũ Điệp trong lòng suy tính đối sách, vào lúc Trần Huyền chuẩn bị ra tay, Vũ Điệp thân thể chuyển mình giữa không trung, hàng trăm hàng ngàn làn kiếm gào thét xuất hiện, hội tụ thành một cột kiếm, mạnh mẽ nghiền nát phong tỏa không gian của Trần Huyền. Sau khi thoát khỏi vây khốn, Vũ Điệp nhanh chóng bỏ chạy, điều này khiến cho Trần Huyền vô cùng chấn động tức giận, lập tức đuổi theo sát không tha.

Trên trời, gió êm mặt trời rõ, mây thành sông phất phơ. Một trận đại chiến giao tranh chia thành năm đường, diễn tả lại kết quả khác nhau.

Trong một khu rừng rậm rịt, Liệt Phong và người phụ nữ thần bí giao đấu vài trăm chiêu cũng không phân thắng bại. Thấy vậy, Liệt Phong vẻ mặt nặng nề, người phụ nữ thần bí lại đầy kinh ngạc trong lòng, dường như không muốn chấp nhận kết quả như vậy chút nào. Tức giận trừng Liệt Phong, người phụ nữ thần bí chất vấn:

- Ngươi thật ra là ai, không ngờ lại có được thực lực thâm hậu như vậy?

Liệt Phong ngạo nghễ đáp lại:

- Ta tên Liệt Phong, nếu ngươi sợ có thể nhận thua.

Người phụ nữ thần bí cười giận đáp:

- Ta mà sợ ngươi? Quả thực là nói nhảm nhí.

Liệt Phong cười lạnh nói:

- Nếu như ngươi không sợ, hà tất phải quan tâm làm gì?

Ánh vàng kim lóe lên, cuồng phong gào thét, vô số dòng khí nhanh chóng hội tụ, theo sự khống chế của Liệt Phong hình thành một kết giới ánh vàng kim trùm lấy người phụ nữ thần bí vào trong đó.

Bật cười khinh miệt, người phụ nữ thần bí lập tức ảo hóa thành ngàn vạn bóng sáng, bay thẳng đến Liệt Phong.

Nhướng cao chân mày, Liệt Phong hai tay bắt quyết, toàn thân ánh vàng kim tăng vọt gấp mấy lần, hóa thành một đám mây lành màu vàng kim, lập tức nuốt chửng vài trăm bóng sáng, phá giải một chiêu này của người phụ nữ thần bí. Gầm giận một tiếng, người phụ nữ thần bí gằn giọng nói:

- Đáng ghét, ta phải khiến ngươi hối hận không kịp.

Ánh xanh lục lóe lên, bóng người kéo dài. Người phụ nữ thần bí thi triển một thuật lạ quỷ bí, thân thể di động rất nhanh, lưu lại những vệt ảnh rõ ràng chung quanh Liệt Phong hệt như một dải băng vải tầng tầng thu nhỏ. Để ý tình hình trước mắt, Liệt Phong vẻ mặt bình tĩnh, hai tay từ từ giơ cao, toàn thân có ánh vàng kim không ngừng tăng lên, hình thành quanh mình một khu vực vàng kim có ánh sáng chói mắt, dần dần áp chế lấy ánh sáng chói chang của mặt trời trên cao.

Thời khắc đó, Liệt Phong đã vận hành Thái Ất Bất Diệt pháp quyết đến cực hạn, phát động một chiêu mạnh mẽ nhất trong đời. Thân là con gái của Yêu Hoàng Liệt Thiên, thực lực của Liệt Phong trước giờ vẫn đang trong giai đoạn trưởng thành gia tăng, còn cách một khoảng nhất định đối với thời kỳ cực thịnh. Chiếu theo thông lệ, thực lực của Liệt Phong sẽ theo tuổi tăng dần của nàng mà dần dần tăng trưởng, giúp nàng tiến vào thời kỳ cực thịnh. Nhưng đây chỉ là lý luận theo thông thường, nếu như gặp phải tình hình đặc thù, thực lực Liệt Phong cũng sẽ xuất hiện biến hóa. Trước mắt, Liệt Phong nghênh chiến với người phụ nữ thần bí, hai bên thắng bại khó định. Đối với Liệt Phong, đây lại là một cơ hội rất tốt để gia tăng thực lực. Thân là truyền nhân của Bá Hoàng quyết, Liệt Phong có được đặc tính gặp kẻ mạnh thì càng mạnh. Chỉ cần lòng tin của nàng kiên định, khi gặp phải cường địch có thực lực mạnh mẽ, thực lực của nàng cũng sẽ gia tăng thật nhanh. Liên quan đến điểm này, người phụ nữ thần bí hoàn toàn không biết được. Bà ta chỉ một lòng muốn đẩy Liệt Phong vào đất chết, vì thế ra tay không chút lưu tình.

Sóng ánh sáng mạnh mẽ quét qua tất cả mọi thứ, mang theo sức mạnh hủy diệt, đồng thời tác dụng lên người của Liệt Phong cũng như người phụ nữ thần bí, lập tức hất bắn hai người đi vài dặm. Tung mình bay lên, Liệt Phong khóe miệng có chút máu, một chiêu vừa rồi nàng tuy đã chuẩn bị phòng ngự nghiêm mật thật tốt, nhưng vẫn bị sức mạnh hủy diệt đáng sợ đó đả thương không nhẹ. Bên này, tình hình của người phụ nữ thần bí cũng vô cùng chật vật, tuy không nhìn thấy được mặt mũi của bà ta, nhưng từ việc thân thể cô ta không ngừng run rẩy cùng với miệng gầm giận không ngớt cũng có thể biết được, một chiêu này cô ta cũng không chiếm được chút tiện nghi nào cả.

Ổn định lại thân thể, người phụ nữ thần bí nhìn Liệt Phong ngoài vài dặm, sau đó lóe lên ập đến, tiếp tục triển khai công kích, Liệt Phong cũng múa quyền phản kích, bóng quyền đỏ rực ẩn chứa sức mạnh cương mãnh tuyệt luân, triển khai tranh đấu kịch liệt với người phụ nữ thần bí. Thân phận khác nhau, tâm tình hiếu thắng giống nhau, nhưng cả hai người phụ nữ đã dùng toàn lực ứng phó, ai cũng liều mạng hết sức của mình. Trong lúc đó, người phụ nữ thần bí vẫn luôn chiếm ưu thế, thân pháp quỷ dị của cô ta phối hợp với thực lực kinh người, mạnh mẽ áp chế được khí thế của Liệt Phong. Nhưng Liệt Phong trong tình trạng đấu tranh sống chết cũng không ngừng tăng cường thực lực, dùng người phụ nữ thần bí đó để làm đá thử vàng cho việc tu luyện, cả người dần dần lột xác, tiến bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới.

Theo thời gian tranh đấu kịch liệt giữa Liệt Phong và người phụ nữ thần bí, trong một vực núi cách vài chục dặm, Bạch Hạc tiên tử và Thiên Ấn thượng nhân cũng đang triển khai tranh đấu sống chết. Phiên Thiên Ấn của Thiên Ấn thượng nhân có uy lực kinh người, mà thân thể chim khổng lồ của Bạch Hạc tiên tử cũng không thể coi thường. Hai người cứ ngươi đuổi ta chạy, cuối cùng triển khai một trận chiến sống chết trong vực núi này. Do thực lực hai bên tương đối gần nhau, trận chiến này của bọn họ từ xế chiều kéo dài mãi đến khi trời tối, cuối cùng cả hai cũng lưỡng bại câu thương, không giải quyết được gì.

So với Bạch Hạc tiên tử, tình hình của Phỉ Vân, Tiết Phong, Tuyết Hồ ba người thê thảm hơn rất nhiều. Thực lực của Thông Thiên giáo chủ vượt xa Thiên Ấn thượng nhân, mà Phỉ Vân tuy thực lực phi thường, lại hoàn toàn không có được ưu thế đặc thù nào rõ ràng, ngoại trừ Long Văn Kim Địch ra, còn lại chỉ là một ý chí kiên định bất khuất không chịu thua mà thôi. Còn Tuyết Hồ thực lực bình thường, Tiết Phong thân thể bị trọng thương, ba người trên đường bỏ chạy đã phí hết tâm tư, cuối cùng trước khi trời tối vẫn bị Thông Thiên giáo chủ vây lại ở trong một khe núi.

Màn đêm ập xuống, gương mặt tái nhợt của Phỉ Vân hiện lên những sự khổ sở, bỏ chạy liên tục khiến tâm lực của hắn tiều tụy đi nhiều, nhưng hắn lại không thể nào bỏ qua được. Liếc qua hai người ở phía sau lưng mình, Phỉ Vân gương mặt toát ra một sự bi tráng, từ từ đi thẳng về phía trước, ánh mắt nhìn địch nhân chằm chằm.

Ngạo nghễ giữa không trung, Thông Thiên giáo chủ ánh mắt lạnh lẽo như băng cười lạnh nói:

- Đây chính là chỗ chôn thân của các ngươi.

Phỉ Vân hận thù nói:

- Muốn giết chết bọn ta, ngươi cũng phải trả một giá rất đắt mới được.

Lời còn vang bên tai, Phỉ Vân tung mình bay lên không trung, hai tay bắt quyết thi triển pháp quyết, Long Văn Kim Địch xoay tròn trên đầu phát ra hào quang rực rỡ chói mắt.

Thông Thiên giáo chủ hừ giọng nói:

- Ngoan cố chống cự, ngươi cho là mình có thể ngăn ta tiến lên được sao?

Trong tiếng chất vấn, Thông Thiên giáo chủ toàn thân phát ra luồng sáng màu tím, cùng với sức mạnh khiến vạn vật thần phụ, mạnh mẽ ngưng đọng Phỉ Vân giữa không trung. Thân thể run lên, Phỉ Vân há miệng phun ra một bụm máu tươi, hai mắt bắn ra ánh sáng đến kinh hãi, miệng phát ra những tiếng gầm nhỏ. Trên mặt đất, Tuyết Hồ thấy vậy khẩn trương vô cùng, vội vàng đặt Tiết Phong đang trọng thương xuống, phi thân chạy thẳng đến Thông Thiên giáo chủ, ý đồ phân tán sức chú ý của ông ta để hóa giải nguy cơ cho Phỉ Vân.

Bật cười khinh bỉ, Thông Thiên giáo chủ trừng Tuyết Hồ một cái, một luồng sát khí sắc bén đón gió ập đến, hệt như núi Thái Sơn áp xuống, lập tức hất tung Tuyết Hồ rơi xuống mặt đất trọng thương không ngồi dậy nổi. Nhìn thấy cảnh tượng này, Phỉ Vân bị kích thích vô cùng, miệng rống lên điên cuồng một tiếng, trong cơ thể bộc phát ra sức mạnh kinh người, mạnh mẽ đánh nát phong tỏa không gian của Thông Thiên giáo chủ. Trừng mắt giận dữ địch nhân, Phỉ Vân mặt đầy máu tươi vẻ mặt khiếp đảm, hai tay từ từ giơ cao quá đầu, lòng bàn tay phát xuất ánh sáng màu vàng kim, đang liên tục không ngừng truyền vào trong Long Văn Kim Địch.

Thông Thiên giáo chủ không thèm để ý, hừ lạnh nói:

- Muốn cứu bọn họ, ngươi hãy thể hiện bản lĩnh đi. Nếu không thì hãy cùng bọn họ đi xuống địa ngục.

Tay phải giơ cao, lòng bàn tay ánh sáng hội tụ, hào quang màu tím đỏ bắn thẳng lên trời cao, trong màn đêm trông thấy càng thêm chói chang vô cùng.

Phát hiện được nguy hiểm ập đến, Phỉ Vân trong mắt lướt qua một chút do dự, nhưng chỉ trong chốc lát thì chút do dự đó cũng bị sự kiên định thay thế. Nhắm chặt mắt lại, Phỉ Vân bình tĩnh lại tâm hồn của mình, đợi khi mở mắt ra lần nữa, cả người hắn đã có biến hóa rất to lớn, hào quang quanh người đã chuyển biến từng chút một, từ màu vàng kim hóa thành màu tím, màu tím lại chuyển thành màu đỏ, màu đỏ biến thành không màu, cuối cùng sinh ra một loại màu sắc hỗn hợp, cùng với sức mạnh không gì chống nổi tràn đầy từng phân từng tấc không gian, mô tả một loại bí ẩn nào đó.

Cảm giác được sự biến hóa của Phỉ Vân, Thông Thiên giáo chủ đề cao cảnh giác, ngầm gia tăng tu vi lên đến cực hạn, ánh sáng trong lòng bàn tay lập tức mạnh mẽ hơn gấp bội. Trên mặt đất, Tuyết Hồ cùng với Tiết Phong nhìn Phỉ Vân, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, dường như có một chuyện gì đó sắp sửa phát sinh ra. Tuyết Hồ đau đớn la lên:

- Công tử không được ...

Tiết Phong nghe vậy chấn động, lại không biết phải nói thế nào mới đúng.

- Băng hải chi tinh, thiên niên chuy luyện, lịch thì tam đại, công thành viên mãn. Nhất phản vân thiên, quỷ mị bất kiến. Nhi nghịch thương khung, tiên phật hạ phàm. Tam diệt vạn vật, tịch diệt trường miên. (Tinh túy của Băng hải, ngàn năm trui luyện, trải qua ba đời, thành công trọn vẹn. Bay ngược với cao xanh, quỷ ma không thấy được. Mà xông thẳng lên trời cao, tiên phật cũng phải hạ xuống phàm trần. Ba lần diệt vạn vật, ra đi trong giấc ngủ dài).

Thanh âm trầm thấp mà chậm rãi, vang vọng có lực, hệt như một loại truyền thuyết nào đó, lại như một loại ký ức nào đó, cứ vang vọng mãi trong màn đêm u ám tĩnh lặng khi bóng tối bắt đầu buông xuống.

Hào quang trên người Phỉ Vân hội tụ lại, vô số linh khí trời đất từ bốn phương tám hướng ập đến, điên cuồng tràn vào trong cơ thể, sau đó lại từ hai tay của hắn mà truyền đến Long Văn Kim Địch, khiến cho Long Văn Kim Địch tạo nên ánh sáng thần thánh mà chói mắt vô cùng. Cảnh tượng này kéo dài rất lâu, lại khiến cho trời đất đều khẽ run lên. Những khe núi ở vùng phụ cận tự động vỡ ra, cây cỏ hoa lá đều lập tức khô héo, hệt như bị một loại sức mạnh nào đó chưa biết tên nuốt chửng lấy, phảng phất như ngày tận thế đã đến. Giữa không trung, Long Văn Kim Địch xoay tròn rất nhanh, ánh sáng vàng kim rực rỡ hình thành một dải vặn vẹo thời gian không gian, điên cuồng nuốt chửng tất cả mọi thứ quanh đó, cây cối hoa cỏ còn chưa kịp đến gần đã bị ánh vàng kim thiêu đốt thành bụi trần ai.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thông Thiên giáo chủ mặt biến sắc hẳn, kinh hãi tức giận la lên:

- Chuyện này là thế nào đây, sao lại như vậy?

Trong tiếng chất vấn, Thông Thiên giáo chủ toàn lực muốn ổn định lại thân thể để chống lại sức mạnh hủy diệt do Long Văn Kim Địch phát xuất ra, kết quả lại cho thấy lão ta nhỏ bé đến thế nào. Tuyết Hồ và Tiết Phong bị cuồng phong đáng sợ đó ép cho nằm chặt xuống mặt đất, cả thân thể đều cơ hồ bị nhấn chìm vào trong đá cứng rắn, hoàn toàn không nhúc nhích gì được. Trong màn đêm, thân thể Phỉ Vân vẫn liên tục phát sáng, Long Văn Kim Địch xoay tròn gào thét, vô số sức mạnh trời đất như lũ quét cuốn qua, hội tụ vào khu vực quanh Long Văn Kim Địch, bị nó chuyển hóa thành sức mạnh hủy diệt, theo sự khống chế bằng ý nghĩ của Phỉ Vân, nhắm thẳng Thông Thiên giáo chủ để phát động một chiêu trí mạng.

Lúc này, trong khe núi hào quang lóe lên, một tiếng nổ sầm như sấm sét, một chùm sáng rực rỡ rừ Long Văn Kim Địch phát ra đánh trúng ngay Thông Thiên giáo chủ không sai ly nào, chỉ trong chớp mắt đã tiêu diệt ông ta cả hồn lẫn xác. Sau đó, khe núi rung chuyển, núi lung lay như ngã nhào, cát bay khắp nơi, chấn động kéo dài hệt như cả mặt đất rung chuyển, khiến cho tất cả những ngọn núi trong phương viên vài trăm dặm đều san thành bình địa. Một chiêu như vậy, hủy diệt cả trời đất, Tuyết Hồ và Tiết Phong nhìn thấy mà kinh hồn hoảng vía. Giữa không trung, ánh sáng quanh người Phỉ Vân nhanh chóng giảm yếu, khiến cho Long Văn Kim Địch trên đỉnh đầu của hắn cũng giảm tốc độ xoay tròn, không bao lâu sau thì ánh sáng đã tan biến tất cả. Phỉ Vân từ trên trời rơi thẳng xuống, vừa hay được Tuyết Hồ mới thoát khỏi khó khăn đỡ lấy vào trong lòng. Long Văn Kim Địch cũng theo sát phía sau, cũng rơi vào trong tay của Tuyết Hồ.

Tuyết Hồ vuốt ve gương mặt băng lạnh của Phỉ Vân, khóc rống lên:

- Công tử ... người ... người ... chết ... rồi.

Tiết Phong toàn thân chấn động, vọt miệng nói:

- Cái gì? Chết rồi? Không, không thể nào. Hắn làm sao có thể chết được đây?

Lảo đảo nhào đến, Tiết Phong đưa tay nắm lấy cánh tay của Phỉ Vân, cẩn thận tra xét một lúc, rồi cả người đột nhiên lùi lại vài bước, vô cùng đau đớn lên tiếng:

- Vì sao lại như vậy, vì sao?

Dưới màn đêm, trong khe núi sụp đổ truyền lại những tiếng kêu không cam lòng, hệt như những lời oán hận, còn có vô số những lời thở than.

Thẳng đường đi về phía Đông, Quý Hoa Kiệt và Ngô Viện Viện lúc đứng lúc lùi, tình hình vô cùng nguy cấp. Giang Nam tài tử lòng còn mang hận thù, Phệ Tâm kiếm quyết nhờ có hận thù mà thêm uy lực, điều này khiến cho Quý Hoa Kiệt vốn đã thương thế nghiêm trọng không còn sức ứng phó, trải qua vài hiệp giao đấu, Quý Hoa Kiệt đã trọng thương phun máu, cơ hồ mất đi năng lực tác chiến. Để bảo vệ người yêu trong lòng, Ngô Viện Viện dồn hết toàn lực, Lục Hồng kiếm trong tay đảo chuyển bay lượn, làn kiếm đỏ xanh lục đan xen có phần đủ uy lực, mạnh mẽ mang Quý Hoa Kiệt bị trọng thương chạy được vài chục dặm.

Vào lúc hoàng hôn sắp qua, Ngô Viện Viện mang Quý Hoa Kiệt chạy đến bên một con sông lớn, nhìn thấy nước sông cuồn cuộn, Ngô Viện Viện gương mặt xinh đẹp hiện lên một chút không nỡ. Quay đầu lại liếc Giang Nam tài tử đang truy đuổi theo sát phía sau, Ngô Viện Viện gương mặt có phần khổ sở nhàn nhạt, cúi đầu nhìn vào ánh mắt của Quý Hoa Kiệt, giọng êm ái nhẹ nhàng nói:

- Sư huynh yên tâm, muội sẽ không để ông ta gây thương tổn cho huynh.

Quý Hoa Kiệt nghe vậy chấn động, còn không kịp mở miệng thì thân thể đã bị Ngô Viện Viện vứt vào trong dòng sông cuồn cuộn.

Nhìn theo Quý Hoa Kiệt rơi vào trong dòng sông nước, Ngô Viện Viện mặt nở một nụ cười chua xót, u oán khẽ lẩm bẩm:

- Sư huynh, trước đây huynh đã không tiếc gì bảo vệ cho muội, hôm nay hãy để muội dùng sinh mạng của mình bảo vệ cho huynh. Hôm nay nếu muội không chết, dù ở chân trời góc biển nào muội cũng phải tìm huynh cho được. Nếu hôm nay muội đã chết đi nơi này, kiếp sau muội cũng sẽ tìm đến huynh.

Dứt lời xoay mình, Ngô Viện Viện nhìn Giang Nam tài tử đứng cách vài trượng, từ từ nâng cao đoản kiếm trong tay.

Bật cười âm hiểm, Giang Nam tài tử trào phúng nói:

- Tự thủy niên hoa, tương bạn lạc hoa (Từ buổi ban đầu tuổi còn xanh, đành để bạn tình rời đi xa). Quả thật đáng tiếc!

Ngô Viện Viện hận thù nói:

- Đợi lúc nào ngươi gặp phải sư phụ của ta, ngươi sẽ hiểu được thế nào gọi là bị báo ứng.

Giang Nam tài tử nghe vậy rất giận, gằn giọng nói:

- Cái lão già kia, ta cũng không tha cho lão.

Ngô Viện Viện lạnh lùng tàn khốc đáp trả:

- Sư phụ cũng tuyệt đối không tha cho ngươi. Xem chiêu đi!

Tung mình bay lên, Ngô Viện Viện thi triển Nho gia Hạo Nhiên Thiên Cương kiếm quyết, phát động công kích chủ động.

Thân là người thừa kế U Mộng Lan, tu vi của Ngô Viện Viện vẫn đang trong giai đoạn tăng trưởng với tốc độ cao. Tuy tu vi hiện nay của nàng còn chưa tính là quá mạnh, nhưng so với Giang Nam tài tử cũng không cách xa quá, đối với một người mới chỉ tu luyện được có một tháng, nàng có được thành tựu như vậy cũng đã vô cùng hiếm thấy rồi.

Ngô Viện Viện tuy tận hết toàn lực, nhưng vẫn bị Giang Nam tài tử một kiếm nhẹ nhàng đánh bay đi vài trượng ra xa. Tung mình lùi lại, Ngô Viện Viện ổn định thân thể, trong lòng đầy hận thù tức giận trừng địch nhân, Lục Hồng kiếm trong tay đảo chuyển, làn kiếm gào thét phá không ập đến triển khai đợt công kích thứ hai. Bật cười lạnh lẽo, Giang Nam tài tử không né không tránh, Phệ Tâm kiếm trong tay đen ngòm như mực không sai một ly đánh trúng vào đoản kiếm trong tay của Ngô Viện Viện. Thân thể Ngô Viện Viện run lên, khí âm tà vô cùng của Phệ Tâm kiếm không ngừng nuốt lấy kinh mạch của nàng.

Gầm nhẹ một tiếng, Ngô Viện Viện thi triển Nho gia Hạo Nhiên Chính Khí, vừa xua tan Phệ Tâm kiếm khí trong cơ thể, vừa triển khai thế công sắc bén. Nhìn Ngô Viện Viện mặt đầy hận thù như vậy, Giang Nam tài tử nhịn không được bật cười lớn, giọng có phần điên cuồng nói:

- Hận đi, ta muốn khiến cho ngươi trước khi chết phải tràn đầy cừu hận, khiến cho ngươi sau khi chết cũng không được vui vẻ. Ha ha ha ...

Trong tiếng cười lớn, Phệ Tâm kiếm trong tay Giang Nam tài tử đột nhiên chấn động, một luồng kiếm khí sắc bén như rắn độc phóng ra khỏi hang, khi tiếp xúc với mũi kiếm của Ngô Viện Viện, lập tức khiến nàng trọng thương bay đi.

Gương mặt xinh đẹp của Ngô Viện Viện tái nhợt hẳn, đôi mắt thất thần toát ra vài phần khổ sở và u oán, trong lúc rơi xuống còn quay đầu nhìn lên ông trời, dường như muốn nói rõ những bất mãn đầy trong lòng. Rời sầm xuống mặt đất, miệng Ngô Viện Viện phát ra vài tiếng kêu thảm, sau đó cả người bắn mình lên, ánh mắt lạnh lùng như băng căm giận trừng Giang Nam tài tử, từ từ giơ cao đoản kiếm trong tay.

Bật cười ha hả, Giang Nam tài tử lạnh lùng tàn khốc lên tiếng:

- Nhìn không ra ngươi lại quả thật đầy kiên cường như vậy, đáng tiếc kiên cường của ngươi chỉ sẽ khiến ngươi trước khi chết bị đủ sự tàn phá mà thôi. Ha ha ha ...

Ngô Viện Viện hai môi mím chặt không nói gì, toàn thân lấp lánh ngọn lửa đỏ rực, hơn nữa còn dần dần khuếch tán, không bao lâu đã thành một kết giới ánh sáng đỏ rực, theo sự khống chế của nàng cứ liên tục tăng trưởng hoài không dứt.

Phát hiện không ổn, Giang Nam tài tử đề cao cảnh giác, ánh mắt chăm chú nhìn Ngô Viện Viện đứng yên bất động, Phệ Tâm kiếm trong tay phát xuất khí lạnh tà ác mà âm hiểm.

Hai tay giơ cao, nắm chặt chuôi kiếm, Ngô Viện Viện toàn thân tràn đầy khí thế dũng cảm, không sợ chết tiến lên, giọng kiên định mà lạnh lẽo nói:

- Hạo Nhiên Chính Khí, Nhân Giả Vô Địch!

Chỉ tám chữ ngắn gọn mà phảng phất như một câu chú, sau khi phát ra từ miệng của Ngô Viện Viện rồi, toàn thân nàng có ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt lên, phảng phất như chịu một sự khống chế sức mạnh nào đó, khiến cho tu vi của Ngô Viện Viện chỉ trong chớp mắt đã tăng lên gấp vài lần, phát xuất một chiêu kinh người. Lục Hồng kiếm bắn ra một cột kiếm dài trăm trượng cùng với lửa giận cuồn cuộn, phảng phất muốn chém đứt tất cả mọi khí tà ác trên thế gian.

Đối mặt với một chiêu như vậy, Giang Nam tài tử không hề né tránh, ngược lại múa kiếm đón lấy, làn kiếm đen ngòm và cột kiếm đỏ rực hình thành đối kháng rõ ràng. Chỉ trong chớp mắt, hai luồng sức mạnh gặp nhau giữa không trung, sức mạnh tương phản hoàn toàn với nhau ma sát va chạm, chỉ trong chớp mắt đã phát nổ, khiến cho hai người toàn thân run rẩy không thôi. Giang Nam tài tử tức giận không thôi, lập tức gia tăng tu vi đến mức cực hạn, lòng đầy cừu hận phát động công kích liên tục. Ngô Viện Viện bị đòn nghiêm trọng, thân thể liên tục run rẩy, khóe miệng máu tương chảy ra ròng ròng, lại nghiến răng gắng gượng, nỗ lực duy trì cột kiếm tiếp tục tiến lên, nhưng giữa thực tế và nguyện vọng khác nhau, Ngô Viện Viện tuy liều mạng tất cả, bất đắc dĩ khoảng cách với địch nhân quá xa, cuối cùng cột kiếm đỏ rực bị Phệ Tâm kiếm khí đen ngòm kia áp chế ngược lại, chỉ trong chốc lát đã vỡ nát. Ngô Viện Viện kêu thảm một tiếng rồi bị hất bay đi, sau khi rơi thẳng xuống đất thì bị trọng thương phun máu, cơ hồ hôn mê. Giữa không trung, Lục Hồng kiếm khẽ rít lên khẽ khẽ như tiếng chim gãy cánh kêu lên trong gió đêm điêu linh.

Gầm nhẹ một tiếng, Giang Nam tài tử cũng bị thương không nhẹ. Sau khi ổn định thương thế rồi, y mới bay thẳng đến gần Ngô Viện Viện. Lơ lửng giữa không trung, Giang Nam tài tử nhìn Ngô Viện Viện mặt xám như tro tàn đang nằm trên mặt đất, miệng phát ra tiếng cười giận vô cùng, giọng điên cuồng nói:

- Từ lúc lấy được Phệ Tâm kiếm, lão phu vạn sự đều không thuận, bị nữ nhân làm cho uất ức. Hôm nay, ta phải phá vỡ tất cả mọi chuyện này, ngươi chính là người phụ nữ đầu tiên chết dưới kiếm Phệ Tâm của ta.

Thanh âm điên cuồng mô tả những uất ức trong lòng của Giang Nam tài tử, một kiếm chém xuống đó lại phát tiết những oan hận nhiều năm nay trong lòng của lão. Ngô Viện Viện mở to đôi mắt vô thần, nhìn cái chết đang từng bước đến gần, trong lòng có rất nhiều tiếc nuối và không nỡ bỏ đi, đáng tiếc mọi thứ sắp sửa qua đi rồi. Khi cái chết ập xuống, Ngô Viện Viện nhắm chặt mắt lại, khóe mắt có lệ trào ra, mang theo tiếng lòng cuối cùng của nàng:

- Sư huynh, kiếp sau muội sẽ tìm đến huynh.

Một kiếm chém xuống, hương tan ngọc nát. Mắt nhìn thấy Ngô Viện Viện sắp sửa chết dưới kiếm của Giang Nam tài tử, một bóng người đột ngột xuất hiện hệt như ngàn quân ập đến, không sai lạc chút nào đỡ lấy một chiêu đầy hận thù kia của Giang Nam tài tử. Ban đầu, Giang Nam tài tử không hề phát hiện, mãi đến khi kiếm khí của bản thân bị hất bắn ngược lại, thân thể bị hất tung đi, lão mới đột nhiên ý thức được biến cố bất ngờ phát sinh.

Nhắm chặt hai mắt, Ngô Viện Viện yên lặng chờ chết, chờ đã một lúc mà cái chết lại còn chưa đến, nhịn không được phải mở to hai mắt ra. Thời khắc đó, một cặp mắt đập vào trong đáy mắt của Ngô Viện Viện, sau khi nàng nhìn thấy rõ tất cả mọi thứ rồi, mắt liền không ngừng tuôn lệ, khẽ gọi:

- Sư huynh, muội rất nhớ huynh, muộn còn cho là đã không còn được gặp huynh nữa rồi, muội thật đau lòng.

Quý Hoa Kiệt nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo như băng của Ngô Viện Viện, êm ái nói:

- Không cần sợ, sư huynh sẽ không bỏ muội đâu.

Ngô Viện Viện nghe vậy bật cười, gương mặt lộ ra vẻ hạnh phúc vô cùng.

Hình bóng trắng như tuyết vẻ mặt kỳ lạ, gương mặt tuyệt đẹp của người phụ nữ toát ra một nụ cười tươi nhàn nhạt, bản thân cũng coi như đến kịp thời, giúp cho một đôi người có tình được kết quả. Chuyển mắt đi, hình bóng trắng như tuyết chăm chú nhìn Giang Nam tài tử, khi nhìn thấy Phệ Tâm kiếm thì mày cau chặt lại.

Giang Nam tài tử tức giận trừng người mới đến, thấy đó là một người phụ nữ, điều này khiến lão tức giận vô cùng, gằn giọng la lên:

- Đáng ghét! Lại là một nữ nhân. Ta phải giết sạch các ngươi.

Ngô Viện Viện cố liếc mắt nhìn hình bóng trắng như tuyết kia, khẽ cất tiếng hỏi:

- Sư huynh, người đó là ai vậy?

Quý Hoa Kiệt lắc đầu đáp:

- Huynh cũng không biết người đó là ai, trước đây chính người này đã cứu thoát huynh ở trong dòng nước hạ du con sông, sau đó mang huynh chạy đến đây cứu muội.

Ngô Viện Viện nói:

- Người này chính là ân nhân cứu mạng của chúng ta, chúng ta nhất định phải cảm tạ người này thật tốt.

Quý Hoa Kiệt gật đầu đáp:

- Đợi sau này thương thế chúng ta ổn rồi, mới từ từ cảm tạ ân tình của người này.

Nhìn Giang Nam tài tử đang xông đến, hình bóng trắng như tuyết trầm giọng nói:

- Khí cực độc, hại người hại mình. Ngươi đã bị tà khí nhập vào trong tâm rồi, đến cảnh giới không thuốc nào chữa khỏi.

Giang Nam tài tử gầm giận đáp lại:

- Câm miệng, ta không cần ngươi phải đến đây giáo huấn ta, ta phải giết ngươi.

Một kiếm chém ra tà khí tụ lại, làn kiếm đen như mực dưới màn đêm âm u càng giống bóng ma tràn đầy biến hóa khiến người ta rất khó mà phòng ngự.

Nhìn một kiếm này, Quý Hoa Kiệt và Ngô Viện Viện đều không khỏi lo lắng trong lòng, nhưng bóng hình trắng như tuyết kia lại hệt như không thấy, tay phải búng ra một chỉ, một làn sáng trắng rực rỡ lóe lên biến mất, chỉ trong chớp mắt đã hất Giang Nam tài tử lùi lại vài thước. Một chiêu bị nhục, Giang Nam tài tử tỉnh táo lại không ít, ánh mắt cảnh giác trừng trừng hình bóng trắng như tuyết, cất tiếng hỏi:

- Ngươi thật ra là ai?

Hình bóng trắng như tuyết khẽ thở dài đáp:

- Ta đến từ Băng Nguyên, chỉ bởi vì trong lòng có phần sai sót, mà ngươi lại càng tăng thêm phần sai sót này của ta, khiến ta thiếu chút nữa đã mất đi cơ hội bù đắp lại.

Giang Nam tài tử tức giận nói:

- Nói bậy lung tung, không biết nhận thức. Ta thấy ngươi chính là một lòng muốn chống đối với ta.

Hình bóng trắng như tuyết đáp:

- Ta đến đây hoàn toàn không phải vì ngươi, mà chính là vì những người sau lưng ta, đáng tiếc ngươi lại muốn thương tổn đến bọn họ, ta làm sao có thể tha thứ cho ngươi. Đến đây, hôm nay hãy để ta phong kín lại thanh binh khí tà ác này, khiến cho nó không còn nguy hại đến nhân gian nữa.

Còn đang nói, toàn thân hình bóng trắng như tuyết lóe lên hào quang, vô số khí thần thánh tự động tản ra hình thành một khu vực có ánh sáng thánh khiết chung quanh.

Phát hiện không ổn, Giang Nam tài tử bắn mình lên, Phệ Tâm kiếm trong tay xoay tròn run lên, từng hồi tiếng kiếm ngâm điếc tai kinh hồn, cùng với những làn kiếm đen ngòm như mực chém thẳng xuống đầu của hình bóng trắng như tuyết kia. Hình bóng trắng như tuyết không né không tránh, khi biết làn kiếm đen ngòm ập xuống trên đầu, người này mới nâng tay trái lên, lòng bàn tay bắn ra một chùm ánh trắng rực rỡ, lập tức đánh rớt Phệ Tâm kiếm trong tay của Giang Nam tài tử, hơn nữa còn chuyển nó đến trước ngực. Giang Nam tài tử vừa kinh hãi vừa tức giận, gầm thét xông thẳng đến, ý đồ muốn đoạt lại Phệ Tâm kiếm, lại bị hình bóng trắng như tuyết đánh ra một chưởng hất bay, sau khi rơi xuống đất thì trọng thương phun máu không đứng lên nổi.

Nhìn Phệ Tâm kiếm, hình bóng trắng như tuyết hơi chần chừ, sau đó thở dài nói:

- Binh khí cực độc, là họa sinh linh, ta dùng máu của ta để phong kín vĩnh viễn. Ấn của máu thánh, tất cả tà ác đều lùi lại, tà khí không hết, máu thánh không dời.

Còn đang nói, hình bóng trắng như tuyết đưa tay trái ra, từ trong đó ép ra ba giọt máu tươi rơi thẳng xuống trên Phệ Tâm kiếm.

Khi giọt máu thứ nhất rơi xuống Phệ Tâm kiếm, tà khí đen ngòm vây phủ trên kiếm lập tức bị tan biến, cả thân kiếm không ngừng run lên, nhưng chỉ chốc lát đã khôi phục lại bình thường, để lộ thân kiếm đen ngòm. Khi giọt máu thứ hai rơi xuống Phệ Tâm kiếm, thân kiếm vốn đen ngòm lập tức nổi lên một tầng ánh đỏ, thân kiếm lại run lên vài lượt, sau đó cả thanh trường kiếm liền biến thành màu đỏ. Khi giọt thứ ba rơi xuống rồi, thân kiếm đỏ rực chợt lóe lên ánh trắng, một luồng khí thánh khiết bao trùm lên thân kiếm, chỉ chốc lát sau đã biến mất, để lộ ra kiếm phong tóe ánh lạnh, nhìn qua không khác gì một thanh kiếm bình thường.

Giang Nam tài tử đau lòng vô cùng, hận đến chết nói:

- Không, không thể nào!

Hình bóng trắng như tuyết liếc lão, điềm nhiên đáp:

- Từ nay về sau, thế gian không còn Phệ Tâm kiếm, ngươi cũng không cần phải nuối tiếc.

Cong ngón tay búng ra một chỉ, hình bóng trắng như tuyết phát xuất một luồng sức mạnh nhu hòa đem thanh Phệ Tâm kiếm đã bị phong ấn kia bắn thẳng lên tầng mây cao xanh, chỉ trong chớp mắt đã không còn thấy nữa. Giang Nam tài tử gầm giận rung trời, thân thể đột nhiên bắn lên, truy đuổi theo phương hướng Phệ Tâm kiếm biến mất đó. Hình bóng trắng như tuyết múa tay phải lên, phát xuất một luồng sức mạnh vô hình kéo Giang Nam tài tử về trước mặt, giọng nghiêm túc nói:

- Ngươi đã không còn thuốc chữa nữa, ta làm sao lại thả hổ về rừng được.

Một chưởng hạ xuống, tiếng kêu thảm vang lên, chỉ trong chớp mắt, Tà Quân một thời Giang Nam tài tử lại chết đau khổ dưới màn đêm bên bờ sông.

Xử lý xong Giang Nam tài tử, hình bóng trắng như tuyết xoay mình đến bên Ngô Viện Viện và Quý Hoa Kiệt, đưa tay phát xuất hai luồng sáng rực rỡ, bắt đầu trị thương cho cả hai. Rất lâu sau, hình bóng trắng như tuyết thôi không trị thương nữa, nhẹ nhàng lên tiếng:

- Thương thế hai người nghiêm trọng, ta tạm thời ổn định thương thế cho cả hai, chuyện trị thương cần hai người phải tự mình nỗ lực, đó chính là cơ hội tăng cường tu vi.

Quý Hoa Kiệt nói:

- Đa tạ người đã cứu chúng ta.

Ngô Viện Viện dịu dàng tiếp lời:

- Tỷ tỷ thật lợi hại, chúng ta phải xưng hô với tỷ tỷ thế nào đây? Hôm nay nếu không có tỷ tỷ, ta và sư huynh chắc phải thảm lắm.

Hình bóng trắng như tuyết khẽ lẩm bẩm đáp:

- Không cần phải tạ ơn ta, đây chính là ta nợ hai người.

Quý Hoa Kiệt không hiểu, cất tiếng hỏi:

- Câu này phải hiểu thế nào?

Hình bóng trắng như tuyết đáp lại:

- Ta tên là Vân Nghê, đến từ Thiên Nữ phong. U Mộng Lan trên đầu của cô chính là xuất ra từ người của ta.

Câu này vừa nói ra, Quý Hoa Kiệt và Ngô Viện Viện cảm thấy rất kinh ngạc, không thể nào ngờ được lại gặp Vân Nghê thánh nữ.

Nhìn Vân Nghê, Ngô Viện Viện nói:

- Ta nghe sư huynh và sư phụ nhắc đến U Mộng Lan, lại không ngờ được có một ngày chúng ta gặp nhau.

Vân Nghê thánh nữ khổ sở trả lời:

- Ta cũng chưa từng ngờ được, u oán của ta không ngờ lại hóa thành U Mộng Lan, gây hại cho Phương Mộng Như của Đằng Long cốc, mà bây giờ lại khiến cô rơi vào trong vực sâu nguyền rủa. Ta lần này đến đây chính là hy vọng có thể hóa giải lời nguyền đó, khiến hai người được bạch đầu giai lão, tình đầy cả đời.

Quý Hoa Kiệt cảm khái nói:

- Mọi thứ đều do duyên, không phải ý muốn của thánh nữ, thánh nữ không cần phải cảm thấy lỗi phải như vậy.

Vân Nghê thánh nữ kéo tay Ngô Viện Viện lại trầm giọng nói:

- Cho dù là có hữu hiệu hay không, ta đều phải tặng cô lời chúc phúc, chúc cho hai người hạnh phúc viên mãn.

Thời khắc đó, trên người Vân Nghê thánh nữ lóe sáng, một vòng sáng thánh khiết bay ra khỏi đầu của bà, hơn nữa còn từ từ đến với Ngô Viện Viện, khiến cho toàn thân Ngô Viện Viện hào quang lấp lánh, tu vi chỉ trong chớp mắt đã tăng mạnh vài chục lần, tiến vào một lĩnh vực hoàn toàn mới.

Ngô Viện Viện toàn thân có ánh sáng thần thánh hội tụ lại, cả người ngây ngốc chìm trong ánh sáng thánh khiết, hệt như một thánh nữ giáng phàm, khí độ đang phát sinh biến hóa không ngừng. Cảnh tượng này kéo dài một lúc, sau đó Ngô Viện Viện giật mình tỉnh lại, nắm chặt lấy tay của Vân Nghê thánh nữ, đầy lòng cảm động nói:

- Tỷ tỷ thật là tốt với ta quá.

Vân Nghê thánh nữ điềm nhiên đáp:

- Đây là lời chúc phúc phát xuất từ trong lòng của ta, hy vọng có thể bồi bổ lại những sai lầm trước đây của ta. Năm xưa, ta đã từng là thánh nữ của chín tộc mười tám bộ lạc ở Biên Hoang, bây giờ ta giao y bát truyền lại cho cô, sau này cô phải tự mình làm cho tốt. Còn đối với Quý Hoa Kiệt, biến hóa thân thể của hắn cần phải có một thứ khác để bồi bổ lại.

Ngô Viện Viện hỏi liền:

- Là thứ gì vậy?

Vân Nghê thánh nữ trầm ngâm rồi đáp:

- Vật đó có liên quan đến Thiên Lân, những thứ khác ta không tiện nói nhiều. Được rồi, trời đã sắp tối, ta phải đi thôi, hai người hãy bảo trọng.

Phất tay chào tạm biệt, Vân Nghê thánh nữ từ từ đi xa trong ánh mắt không nỡ của Ngô Viện Viện và Quý Hoa Kiệt.

Ngô Viện Viện cũng mang Quý Hoa Kiệt rời khỏi nơi đó, đi tìm kiếm những người khác.

Lần này gặp nhau, Vân Nghê thánh nữ không những tặng một lời chúc phúc mà còn đem y bát truyền lại cho Ngô Viện Viện, coi như bù đắp mất mát khi trước. Như vậy, Ngô Viện Viện không những trở thành đồ đệ của Chiếu Thế Cô Đăng mà cũng trở thành truyền nhân của Vân Nghê thánh nữ, có được hai thân phận đồng thời, chắc chắn những năm tháng sau này sẽ phát xuất hào quang càng chói mắt hơn ...

Dưới ánh mặt trời, một bóng đen chạy lòng vòng trong rừng núi, tốc độ nhanh hệt như bóng ma. Phía sau, ba bóng người một trước hai sau đuổi theo không nghỉ, bọn họ chính là Thiện Từ, Hoàng Thiên và Bản Nhất.

Do lo lắng cho an nguy của Ngạc Tây, Thiện Từ không nghĩ đến dụng ý của bóng đen chút nào, một lòng muốn đuổi theo lấy được Ngạc Tây trở về, vì thế tốc độ nhanh nhẹn vô cùng. Nhưng bóng đen phía trước vô cùng quỷ bí, thân pháp nhanh như bóng ma khiến người ta không sao nắm bắt được, ở trong vùng rừng núi mênh mông, muốn ngăn được bóng này thì quả thật rất khó khăn. Phía sau Thiện Từ, Bản Nhất và Hoàng Thiên đuổi theo không rời, bất đắc dĩ Thiện Từ thực lực kinh người, tốc độ cực nhanh mà phương hướng biến hóa nhiều, điều này khiến cho Bản Nhất và Hoàng Thiên bó tay chịu trói, chỉ có thể một lòng truy đuổi mà thôi.

Thời gian theo sự truy đuổi cũng trôi qua rất nhanh, cự ly giữa ba nhóm cũng theo thời gian trôi qua mà từ từ kéo giãn ra. Lúc này, Thiện Từ đang truy đuổi theo đột nhiên phát hiện bóng đen phía trước lóe lên đã không còn thấy nữa, đợi sau khi vượt qua được một ngọn núi nữa, bóng đen đó lại đập vào mắt, nhưng lại bay đi theo một phương hướng khác. Không kịp nghĩ nhiều, Thiện Từ tăng cường truy đuổi, chỉ trong khoảnh khắc đã biến mất trong rừng núi, điều này khiến cho Bản Nhất và Hoàng Thiên đang đuổi không dừng lập tức mất đi đầu mối.

Lúc này, cách ngoài vài dặm, bóng đen lóe lên, khiến cho Hoàng Thiên và Bản Nhất phải chú ý đến, hai người đưa mắt trao đổi với nhau rồi, nhanh chóng truy đuổi theo bóng đen kia. Lần đuổi theo này, Bản Nhất và Hoàng Thiên vượt qua đến vài trăm dặm, trong lúc đó cũng vài lần mất đi tung tích của bóng đen, nhưng luôn vào lúc quan trọng thì phát hiện được bóng đen. Vào lúc hoàng hôn, Bản Nhất và Hoàng Thiên truy đuổi đến một khe núi cùng, phát hiện bóng đen phía trước không ngờ đang đứng lại, trong lòng hai người lập tức nảy sinh nghi vấn. Từ từ bước đến gần, Bản Nhất phát hiện bóng đen này không ngờ lại không có đầu, dưới nách đang kẹp Ngạc Tây.

Dừng không tiến lên, Bản Nhất trầm giọng nói:

- Nghiệt chướng phương nào, còn không mau thả người.

Dương Sát nhìn Bản Nhất và Hoàng Thiên, trong lòng có phần tức giận, bản thân vốn là muốn dụ Thiện Từ đến đây, ai ngờ hiện nay Thiện Từ không còn thấy nữa, lại dẫn dụ hai người không có liên quan gì cả.

Hừ lạnh một tiếng, Dương Sát nói:

- Muốn người à, giao cho ngươi đây.

Phất tay, Dương Sát liền ném thẳng Ngạc Tây cho Bản Nhất.

Thuận tay tiếp lấy Ngạc Tây, Bản Nhất vội vàng tra xét thương thế của ông ta, lại phát hiện Ngạc Tây đã bị giết, cơ thể đã cứng rắn rồi. Tức giận gầm lên, Bản Nhất quát to:

- Nghiệt chướng phải chết, không ngờ lại giết người vô tội.

Hoàng Thiên nghe vậy chấn động, vọt miệng nói:

- Ngạc Tây chết rồi?

Bản Nhất gật đầu trả lời, nhẹ nhàng đặt thi thể Ngạc Tây xuống, từ từ đi thẳng đến Dương Sát. Hoàng Thiên tức giận, căm hận trừng Dương Sát, phát động công kích tinh thần.

Bật cười ha hả, Dương Sát nói:

- Chút tài mọn mà cũng dám bày trò, quả thật là không tự lượng sức.

Tay phải phất lên, kiếm đá tung bay, làn kiếm dày đặc tầng tầng hội tụ lại, cùng với tiếng gào thét đến kinh hồn hệt như nước sông Trường Giang và Hoàng Hà liên tục không ngừng bay thẳng đến Bản Nhất và Hoàng Thiên.

Gầm nhẹ một tiếng, Bản Nhất thi triển pháp quyết cửa Phật, toàn thân ánh vàng kim tụ lại, vô số tượng Phật bóng sáng bay thẳng đến Dương Sát.

Hoàng Thiên thi triển Quỷ vực Hóa Hồn đại pháp, dùng khí cực âm cực tà phối hợp với khí cực dương cực cương của Bản Nhất để phát động công kích mãnh liệt. Đối mặt với tiến công của Bản Nhất và Hoàng Thiên, Dương Sát rõ ràng không thèm để ý chút nào cả, kiếm đá trong tay chiêu thức sắc bén, làn kiếm màu đen thẫm nuốt hồn đoạt phách, có được lực sát thương cực mạnh.

Bản Nhất và Hoàng Thiên cẩn thận vô cùng, sau một phen kịch chiến, phát hiện thực lực Dương Sát kinh người, vượt xa khỏi hai người.

Liên quan đến tình hình này, Bản Nhất và Hoàng Thiên ngầm thương nghị, cuối cùng quyết định dùng Phật pháp khắc chế Dương Sát, nhờ vào Như Ý Kim Hoàn quý báu cửa Phật để chống lại khí tà sát của Dương Sát.

Ban đầu, Dương Sát còn lơ đễnh, nhưng không lâu sau đó, y phát hiện được Như Ý Kim Hoàn có thể khắc chế được khí tức của bản thân. Lập tức, Dương Sát rất không phục, triển khai công kích mãnh liệt. Kết quả vượt ngoài dự đoán, mỗi lần đều bị Như Ý Kim Hoàn hóa giải được. Đến lúc này, Dương Sát bắt đầu thu lại sự cuồng vọng, cẩn thận ứng phó với Bản Nhất và Hoàng Thiên, hai bên ai cũng không dám khinh thường ai cả, cuộc chiến cuối cùng rơi vào thế giằng co.

Vào lúc Bản Nhất và Hoàng Thiên truy đuổi theo Dương Sát, Thiện Từ đang truy đuổi theo một bóng đen khác, bay theo một hướng ngược lại hoàn toàn.

Do tốc độ và cự ly, Thiện Từ không nhìn rõ được dưới nách của bóng đen có mang theo người hay không, tuy trong lòng đầy nghi hoặc, lại không dám chần chừ chút nào.

Bóng đen tốc độ kinh người, thỉnh thoảng quay đầu để ý đến động tĩnh của Thiện Từ, thấy hắn cứ mãi đuổi theo không bỏ, miệng phát ra nụ cười quỷ bí đắc ý với kế sách. Đột nhiên, bóng đen dường như phát hiện gì đó, thân thể lóe lên biến mất.

Thiện Từ đuổi theo đến quanh đó, không thấy tung tích của bóng đen đâu cả, trong lòng có phần nóng nảy, vội vàng đi khắp nơi tìm kiếm.

Sau một phen thăm dò, Thiện Từ không hề phát hiện được gì cả, tâm tình buồn thảm vô cùng, một chút khí tức khác thường khiến hắn phải chú ý đến. Xoay phắt mình lại, Thiện Từ nhìn bóng đen trước mắt, lạnh lẽo nói:

- Chính là ngươi!

Tinh Tuyền nhìn Thiện Từ, thầm nghĩ:

- Dương Sát này quả thật là vô dụng, không ngờ mang người ném đi đâu cũng không biết, còn muốn ta đến giải quyết hậu quả.

Đánh giá qua tình hình, Tinh Tuyền cười lạnh nói:

- Không sai, chính là ta.

Thiện Từ hỏi lại:

- Người vì sao muốn bắt lấy người ở bên cạnh ta, hiện nay người đó đang ở nơi nào?

Tinh Tuyền bật cười ha hả đáp:

- Muốn cứu người thì ngươi hãy đi theo ta.

Tung mình lùi lại, Tinh Tuyền nhanh như ánh sáng, chỉ chớp mắt đã không còn tung tích. Thiện Từ quát lên:

- Chớ có chạy.

Tung mình đuổi theo, lóe lên đi qua, cả hai cùng biến mất trong rừng núi.

Tại chỗ đó liền xuất hiện một bóng đen, nhìn theo Tinh Tuyền và Thiện Từ biến mất, lạnh lẽo cười nói:

- Như vậy lại muốn dẫn nhập hắn vào con đường hắc ám, ta làm sao có thể để cho các ngươi được như ý nguyện?

Lời còn vang bên tai, bóng đen đó lóe lên biến mất, truy đuổi theo Thiện Từ.

Trên đường truy đuổi, vượt suối băng đèo. Thiện Từ vài lần muốn ngăn Tinh Tuyền lại, nhưng đều không thể nào được như ý muốn, ngược lại còn khiến Tinh Tuyền tăng nhanh tốc độ, kéo giãn cự ly giữa hai người.

Dưới ánh mặt trời, núi rừng liên miên nhấp nhô, Tinh Tuyền và Thiện Từ một trước một sau nhanh chóng vượt qua, bay thẳng về phía Đông Nam. Vào lúc hoàng hôn, Thiện Từ truy đến một khu rừng dày đặc âm u, mất đi tung tích của Tinh Tuyền.

Suy xét đến sự an toàn, Thiện Từ không hề ngang nhiên đi vào mà cẩn thận để ý đến tình hình chung quanh, phát hiện bên trái lóe lên ánh sáng mờ, vội vàng truy theo. Rất nhanh, Thiện Từ phát hiện được bóng đen, lập tức toàn lực truy đuổi theo.

Nhưng lần này hành tung của bóng đen có phần kỳ quái, không ngờ lại quay ngược về đường cũ.

Không hiểu bóng đen có dụng ý gì, Thiện Từ liều mạng đuổi theo, mặt trời lặn về núi Tây chiếu lên người của Thiện Từ, mơ hồ toát ra vài phần quỷ dị. Trong rừng rậm, Tinh Tuyền thấy Thiện Từ vẫn không hề đi vào trong, lòng thấy kinh ngạc, đợi đến khi bay ra khỏi rừng rậm nhìn qua, phát hiện Thiện Từ không ngờ đã sớm không thấy tung tích. Tinh Tuyền sẵng giọng nói:

- Kỳ quái, hắn đuổi theo vài trăm dặm, sao đột nhiên lại không còn thấy bóng người rồi?

Cẩn thận tra xét tình hình gần đó, Tinh Tuyền nắm bắt được chút khí tức Thiện Từ còn lưu lại, sau một phen thăm dò tìm hiểu, Tinh Tuyền kinh ngạc phát hiện Thiện Từ không ngờ lại quay về lối cũ.

Không hiểu được điều bí ẩn trong đó, Tinh Tuyền lập tức đuổi theo, theo sát khí tức Thiện Từ còn lưu lại, đuổi từ lúc hoàng hôn đến khi đêm xuống, vượt qua ngoài vài trăm dặm cuối cùng mới thấy được bóng dáng của Thiện Từ.

Lúc đó, bóng đen phía trước Thiện Từ dường như phát hiện được Tinh Tuyền đang đến gần, đột nhiên thoáng cái đã ẩn mình đi rồi, điều này khiến cho Thiện Từ mất đi mục tiêu, bắt đầu tìm kiếm ở quanh đó. Tinh Tuyền đến gần khiến cho Thiện Từ chú ý, hắn lập tức chuyển biến phương hướng, truy đuổi theo Tinh Tuyền. Thấy Thiện Từ đuổi đến, Tinh Tuyền nhanh chóng bỏ đi. Hai người một trước một sau, lại bắt đầu cục diện ngươi đuổi ta chạy.

Lúc này, phía sau Thiện Từ lại xuất hiện một bóng đen, âm thầm đi theo phía sau Thiện Từ, tìm kiếm cơ hội.

Do không biết sự tồn tại của bóng đen thần bí kia, Tinh Tuyền hoàn toàn không cảnh giác gì, mỗi khi Thiện Từ tăng tốc đến gần, Tinh Tuyền cũng tăng tốc tương ứng, kéo giãn khoảng cách với Thiện Từ để tránh công kích của Thiện Từ.

Nhưng đúng lúc này, bóng đen vẫn luôn đi theo sau lưng của Thiện Từ lại đột nhiên xuất hiện trước mắt Thiện Từ để hấp dẫn sức chú ý của hắn. Một lần nữa Thiện Từ lại lầm tưởng bóng đen là Tinh Tuyền, lại bị bóng đen dẫn theo một phương hướng khác bay đi. Đợi đến khi Tinh Tuyền phát hiện được không ổn, Thiện Từ đã sớm đi xa, khiến cho y lại phải đuổi theo không ngừng, muốn nghĩ cách ngăn lại.

Mà mỗi lần Tinh Tuyền phát hiện được Thiện Từ, bóng đen thần bí đó đều sẽ tránh trước được. Như vậy, Thiện Từ cứ bị bóng đen và Tinh Tuyền hai người dụ chạy qua đông rồi quay lại tây, phí công phí sức truy đuổi. Ban đầu, Thiện Từ chỉ thấy khả nghi, hoàn toàn không có suy tính quá nhiều. Nhưng đi tới đi lui liên tục vài lần, Thiện Từ cuối cùng cũng phát hiện được vấn đề, nhưng vẫn không hiểu được bí ẩn trong đó.

Với thực lực của Thiện Từ và Tinh Tuyền, người bình thường muốn hí lộng bọn họ thì cơ hồ không có khả năng. Mà bóng đen đó chính là ông chủ Cửu U, có được sức mạnh thần quỷ cũng khó dò, để ngăn cản kế hoạch của mấy người Tinh Tuyền, Quỷ Vu, ông ta mới cố ý phá hỏng chuyện này. Thấy vậy, Tinh Tuyền chỉ thấy kỳ quái, chẳng bao giờ nghĩ được có người cản trở bên trong, cứ bị che phủ chẳng biết gì.

Thiện Từ lo lắng cho an nguy của Ngạc Tây, từ khi bắt đầu cũng không nghĩ gì nhiều. Nhưng hắn truy đuổi từ xế chiều cho đến nửa đêm, sự lo lắng trong lòng dần dần bình thường lại, cuối cùng phát hiện có chuyện lừa đảo trong đó. Lúc này, ông chủ Cửu U cũng thôi không làm xiếc nữa, dẫn dụ Thiện Từ vào trong một khe núi âm u, rồi âm thầm bỏ đi. Tinh Tuyền truy đuổi đến đây, thấy được Thiện Từ, dùng sự an nguy của Ngạc Tây để làm mồi, lại lần nữa dẫn dụ Thiện Từ đi.

Ông chủ Cửu U giữa không trung cười âm hiểm nói:

- Lo lắng được nửa ngày cũng đủ sức cải biến rất nhiều chuyện sau đó, tiếp theo phải coi Chính đạo nhân gian đối phó các ngươi thế nào.

Lóe lên biến mất, ông chủ Cửu U lại bắt đầu kế hoạch mới của mình.

Lục Nga mang Vô Tâm được Vũ Điệp yểm trợ nhanh chóng tiến lại, nhưng trước sau vẫn không sao thoát được sự truy kích của Trần Huyền. Thân là người mạnh nhất trong môn hạ Cửu Hư, Trần Huyền gắt gao theo sát Lục Nga và Vô Tâm, điều này khiến cho Vũ Điệp vô kế khả thi, liên tục bỏ chạy cả nửa ngày rồi, cuối cùng chọn lựa đối mặt.

Dưới ánh trăng, trong một khe núi trống trải, Vũ Điệp và Trần Huyền cách nhau vài trượng, cả hai lơ lửng giữa không trung, nhìn chằm chằm địch nhân trước mắt. Phía sau Vũ Điệp, Lục Nga mang Vô Tâm đứng ở ngoài trăm trượng, ánh mắt ưu tư lo lắng nhìn con gái, trong lòng tràn đầy âu sầu và nóng nảy. Trần Huyền hừ giọng nói:

- Trận chiến đêm nay có ta thì không người, tử thần chắc chắn phải giáng lâm. Lúc đó, ngươi sẽ hiểu được mùi vị của cái chết. Đến đây, mặt trăng trên trời chính là lúc cửa địa ngục mở ra.

Tay phải múa lên giữa không trung, dùng ngón tay thay kiếm phát xuất một chùm làn kiếm đỏ rực phá vỡ sự trầm lặng giữa hai bên.

Chuyển mình né tránh, Vũ Điệp cười lạnh đáp trả:

- Nếu là cửa địa ngục đã mở ra rồi, thế thì hãy để ta đưa tiễn ngươi đi một đoạn.

Dứt lời, toàn thân Vũ Điệp ánh lạnh hội tụ, vô số hoa tuyết từ trên trời giáng xuống, tỏ ra đặc biệt xinh đẹp lạnh lùng trong màn đêm.

Bật cười khinh miệt, Trần Huyền nói:

- Tốt mã dẻ cùi, ngươi cho rằng chỉ bằng hoa tuyết này thôi có thể thay đổi tất cả?

Trong tiếng chất vấn, Trần Huyền cánh tay đảo chuyển, kiếm khí rợp trời, ánh kiếm đỏ rực trùm hết cả trời đất, hàng ngàn làn kiếm hình thành một kiếm trận tự động vận chuyển, phát động công kích liên miên không ngừng nhắm thẳng Vũ Điệp.

Vũ Điệp vẻ mặt nặng nề, cả người đảo chuyển, vút lên giữa không trung, trường kiếm trong tay bay lượn chuyển động, vô số làn kiếm tầng tầng hội tụ hình thành một cột kiếm ngũ sắc rực rỡ bắn thẳng lên trời cao. Thời khắc đó, Vũ Điệp ngạo nghễ giữa không trung, khí thế hơn người, cột kiếm trên đỉnh đầu hào quang chói mắt, có được uy lực như chém nát núi sông, phá vỡ trời đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.