Tàn Bào

Quyển 3 - Chương 334




- Anh hai, lúc em ra cửa, lão Đậu nói với em, nếu như anh không đồng ý hôn sự này, ông sẽ lập tức cắt đứt tiền cho anh.

Thái độ của Lệnh Hòa Phồn hiển nhiên là nằm trong dự liệu của em gái y, nên cô ta liền lập tức nói.

Lệnh Hòa Phồn hai mắt lửa giận bùng cháy, vẻ mặt đỏ bừng, cắn chặt răng, lạnh lùng nói:

- Nói như vậy, nhà chúng ta muốn bán con trai à?

Cô gái lập tức cau mày, trở nên cực kỳ không hài lòng, nói:

- Anh hai, anh không cần cố chấp như vậy. Tiểu thư nhà Tứ gia có gì không tốt? Có điểm nào không xứng với anh mà anh nói như vậy? Anh mở công ty này, người ta ngấm ngầm giúp anh không ít, anh có biết hay không?

- Cô ta ngầm giúp anh à? Em, em nói đùa gì vậy? Cô ta chỉ biết quấy rối mà thôi. Bây giờ còn uy hiếp lão Đậu, cắt đứt cung ứng tài chính cho anh. Haha, em gái, em trở về nói với bọn họ, công ty Phồn Thịnh không cần bất cứ kẻ nào thông cảm, tự anh có thể làm tốt nó. Kính nhờ bọn họ đừng tới làm phiền anh. Bọn họ thích ai là việc của bọn họ.

Lệnh Hòa Phồn nói không chút khách khí.

Thang tiểu thư nhẹ nhàng kéo ống tay áo Lệnh Hòa Phồn, hạ giọng nói:

- Lệnh tổng, anh hãy trở về một chuyến đi, không nên tranh chấp với bác trai khiến cho quan hệ giữa hai bên căng thẳng. Dù sao cũng là cha con mà….

- Cô câm miệng đi!

Thang tiểu thư còn chưa nói dứt lời, cô gái áo trắng đã tức giận quát lên một tiếng.

- Cô gọi là ai là bác trai chứ? Cô có tư cách gì gọi lão Đậu là bác trai? Đây là chuyện nhà của chúng tôi, cô chen vào làm gì?

Thang tiểu thư sắc mặt trở nên tái nhợt, nước mắt trào ra, hai tay đan thành một chỗ, chắc vì dùng sức nên các đốt ngón tay đều trắng bệch.

Tranh cãi ầm ĩ trong phòng khiến cho các nhân viên đều bị kinh động. Mọi người đồng loạt bỏ công việc xuống, đứng dậy, rướn cổ lên, hướng phòng thao tác mà nhìn.

Chỉ có điều không gian trong phòng thao tác không lớn, Lệnh tiểu thư lại ngăn ở ngoài cửa, nên từ bên ngoài rất khó nhìn thấy được tình hình bên trong.

- Em im miệng đi, nói bậy bạ gì đó?

Lệnh Hòa Phồn giận dữ nói.

Lệnh tiểu thư không sợ chút nào, hướng về Lệnh Hòa Phồn kêu lên:

- Em cứ nói, anh hai, anh bị con hồ ly này mê hoặc rồi. Tiểu thư Tứ gia có gì không tốt, luận dáng người, luận diện mạo, luận xuất thân có điểm nào mà không xuất sắc? Trước mặt anh bày một thiên kim tiểu thư như vậy mà anh không cưới, lại cùng với con hồ ly tinh này lăn lộn cùng một chỗ, anh muốn lão Đậu tức chết sao?

- Em cút ra ngoài đi!

Lệnh Hòa Phồn tức giận đến cả người run rẩy, đi vài bước đến trước mặt em gái, duỗi bàn tay ra, chỉ thẳng vào mặt em mình, trợn mắt, nghiến răng quát.

- Hừ, xin chào! Ngàn vạn lần đừng có hối hận.

Lệnh tiểu thư cũng là tính tình nóng nảy, hướng anh hai mình giơ ngón tay cái lên, lạnh lùng hừ một tiếng rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Toàn bộ văn phòng lập tức trở nên yên tĩnh vô cùng. Tất cả nhân viên thở mạnh cũng không dám.

Rầm!

Cửa phòng thao tác đóng lại một cái thật mạnh.

Những nhân viên đang xem náo nhiệt cũng không kìm nổi cả người chấn động, lập tức co đầu rụt cổ, đều tự ngồi trở lại vị trí của mình, bắt đầu công tác, ai cũng không dám nói chuyện với nhau một tiếng, chỉ dám dùng ánh mắt giao lưu.

Không khí bên trong phòng thao tác trở nên cực kỳ xấu hổ.

Đám người Phạm Hồng Vũ nghe không rõ cuộc nói chuyện giữa anh em nhà Lệnh Hòa Phồn thì thôi, nhưng Lý Xuân Vũ thì lại có thể nghe được rõ ràng. Mấy năm nay y không phải ở thủ đô mà là ở phía nam, cho nên tiếng bản địa vô cùng tinh thông.

Mắt thấy Lệnh Hòa Phồn ngồi ở trên ghế thở phù phù, Thang tiểu thư nước mắt như mưa. Lý Xuân Vũ cảm thấy, dù gì cũng là bạn bè, chính mình cũng nên làm chút gì đó, bằng không tình hình này còn thật là khó khăn.

- Chà, Lệnh tổng, hôn nhân thì hôn nhân, gia đình thì gia đình, tôi cảm thấy anh không nên làm cho mối quan hệ giữa mình và ông cụ ở nhà thêm căng thẳng.

Do dự một hồi, Lý Xuân Vũ lại khuyên giải một câu.

Lệnh Hòa Phồn khoát tay nói:

- Lý thiếu, chuyện này anh không cần quan tâm. Chúng ta nên bàn chuyện đứng đắn đi. Lý thiếu, xin thứ cho tôi nói thẳng. Hiện tại mua giảm là tuyệt đối không sáng suốt. Lại càng không cần nói đến thao tác đầy kho. Tôi không đồng ý mạo hiểm như vậy.

Vừa rồi, Lệnh Hòa Phồn tuy rằng lời nói mang tính châm chọc, nhưng không có nói trắng ra như thế.

Chung quy y và Phạm Hồng Vũ cũng là lần đầu giao tiếp, còn Lý Xuân Vũ thì trước đó không lâu, qua lời giới thiệu của người bạn mà biết. Nói trắng ra, y chỉ là giúp cho Lý Xuân Vũ một việc, còn về phần người ta thao tác như thế nào thì y không cần quan tâm.

Trải qua tranh cãi với em gái, Lệnh Hòa Phồn cho dù biết kềm chế, nhưng cũng có chút thiếu kiên nhẫn, nên gọn dàng dứt khoát nói.

- Chuyện này….

Lý Xuân Vũ do dự nhìn Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Tầm Hoan, Lệnh tổng nói đúng, thanh quan khó đoạn việc nhà, chúng ta hãy làm việc trước. A Minh, mời anh lập tức mua giảm, năm mươi ba phiếu, giá cả hiện tại.

A Minh lập tức hai mắt mờ mịt.

Không ngờ cả nửa ngày rồi, người này nửa câu khuyên bảo cũng không nghe lọt, vẫn làm thao tác đầy kho, mua một lượt năm mươi ba cổ phiếu giảm.

Lệnh Hòa Phồn trong lòng lửa giận trầm tích lập tức đốt lên, đứng lên, cả giận nói:

- Phạm tiên sinh, sao cậu lại cố chấp như vậy? Đây là tiền của các người, tôi căn bản không cần xen vào. Nhưng nếu tất cả mọi người đều là bạn, các người tới công ty của tôi, tôi nên có nhiệm vụ nhắc nhở mọi người không được làm như vậy.

Hạ Ngôn tròn mắt nhìn.

Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, ngăn Hạ Ngôn, rồi thản nhiên nói:

- Lệnh tổng, tôi biết là anh có hảo ý. Thật sự tôi không có nói dối. Tuy nhiên, lần này tôi tuyệt đối phải làm, tôi có niềm tin vào nó.

Lệnh Hòa Phồn gần như bị chọc giận, gắt gao nhìn thẳng vào Phạm Hồng Vũ, thở dốc phù phù. Phạm Hồng Vũ mỉm cười, bình tĩnh như nước. Nhìn thấy bộ dạng này, Lệnh Hòa Phồn vốn muốn nói tiếp nhưng rồi nuốt trở lại, cố gắng đè nén cơn giận, chuyển hướng sang Lý Xuân Vũ nói:

- Lý thiếu, không biết anh đầu tư bao nhiêu?

Lý Xuân Vũ cười nói:

- Không nhiều lắm, chỉ có năm mươi ngàn.

Ngụ ý nói tôi đầu tư chỉ có một chút, anh cũng đừng lo lắng quá.

- Năm mươi ngàn? Chính là một trăm ngàn đô la Hongkong. Lý thiếu, nếu anh không ngại, tôi nghĩ nên mua mười phiếu tăng, cho anh khóa lại. Như vậy, tối thiểu đảm bảo anh sẽ không bị tổn hại về ích lợi.

Lệnh Hòa Phồn lạnh lùng nói.

Phải nói, Lệnh Hòa Phồn cũng phải có chút tài năng nên trong cơn tức giận vẫn có thể tỉnh táo lại, từ đầu đến cuối vẫn không quên mục đích kết giao của mình với Lý Xuân Vũ. Không hổ danh là tinh anh trong giới thương nhân.

Lý Xuân Vũ gãi đầu nói:

- Lệnh tổng, khả năng là không thích hợp lắm. Tôi và Hồng Vũ là bạn tốt, có tiến cùng lui chứ. Haha, ý tốt của anh tôi xin nhận.

Lệnh Hòa Phồn sắc mặt tối sầm lại.

Trên thế giới này thực sự có người biết rõ hố có lửa mà cũng muốn nhảy xuống.

Tuy nhiên, lúc trước người giới thiệu Lý Xuân Vũ cho mình thật nói không sai. Vị Lý thiếu này quả thật là đầy nghĩa khí, tình nguyện lỗ vốn chứ không muốn cho bằng hữu của mình khó coi.

Người như vậy rất đáng trân trọng.

- Lệnh tổng, nói thật, tôi đề nghị anh cùng tôi chơi đi. Nếu bác ở nhà thật sự cắt đứt tiền cung ứng cho anh thì tôi tin rằng anh rất cần khoản lợi nhuận này đấy.

Phạm Hồng Vũ ở một bên mỉm cười nói, giọng điệu có chút thành khẩn.

- Cảm ơn, tiền bạc của tôi không cần Phạm tiên sinh phải lo lắng, tự tôi sẽ giải quyết. A Minh, anh hãy chấp hành chỉ lệnh của Phạm tiên sinh. A Mẫn, mua vào năm mươi ba cổ phiếu tăng.

Một câu cuối cùng, truyền đạt mệnh lệnh cho Thang tiểu thư.

Xem ra Lệnh Hòa Phồn thật sự là bị Phạm Hồng Vũ làm cho tức chết. Phạm Hồng Vũ mua năm mươi ba cổ phiếu giảm thì y mua năm mươi ba cổ phiếu tăng.

Y muốn nhìn xem, rốt cuộc là kẻ đến từ nông thôn lợi hại hay là tôi Lệnh Hòa Phồn lợi hại.

- Lệnh tổng…

Thang tiểu thư chấn động, bất chấp ủy khuất lau nước mắt, hai mắt lập tức mở lớn.

Lệnh tổng đây là đang làm liều!

Phạm Hồng Vũ sắc mặt lập tức ngưng lại, nói rất nghiêm túc:

- Lệnh tổng, tôi thật sự đề nghị anh không nên như vậy. Tuy rằng anh đối với thị trường chứng khoán hiểu rất rõ, nhưng anh cũng biết thị trường chứng khoán và cổ phiếu vĩnh viễn đều là thay đổi bất ngờ, không có người nào trở thành tướng quân được. Anh thật sự không cần phải dỗi như vậy. Anh là tinh anh trong giới kinh doanh, tôi hy vọng anh trong từng quyết định của mình phải suy nghĩ một cách chín chắn. Dỗi chính là điều tối kỵ trong kinh doanh.

Lệnh Hòa Phồn mỉm cười, lắc đầu liên tục.

Vị Phạm tiên sinh này thật sự đem mình coi là “giáo sư” của người khác, không ngờ còn giảng giải đạo lý cho y nữa?

Lệnh Hòa Phồn nhún vai, nói:

- Phạm tiên sinh, cảm ơn đã nhắc nhở tôi. Tôi quả thật không phải là dỗi với anh, tôi là dựa theo phán đoán của mình mà quyết định. A Minh vừa rồi cũng đã nói với anh, trong ba năm qua, chúng ta đều là thuận thế thao tác. Chỉ số Hang Seng một đường tăng giá, chúng tôi buôn bán cũng có chút lời. Nếu như hôm nay các người không đến, thì chúng tôi vẫn tiếp tục tăng giá. A Mẫn, lập tức làm đi.

- A, vâng!

Thang tiểu thư không do dự nữa, lau nước mắt, ngồi xuống máy vi tính, cầm điện thoại lên, bắt đầu hạ lệnh.

Lệnh Hòa Phồn phối hợp vô cùng ăn ý, biểu hiện ra tố chất của người quản lý chuyên nghiệp.

Mắt thấy Thang tiểu thư đã bắt đầu mua, Lý Xuân Vũ, Hạ Ngôn và Triệu Ca, Đóa Đóa đều nhìn về phía Phạm Hồng Vũ, chờ hắn quyết định sau cùng. Tuy nhiên, ánh mắt Lý Xuân Vũ rõ ràng có chút dao động.

Ở sâu trong nội tâm của hắn, không thể hoàn toàn nghi ngờ phán đoán của Lệnh Hòa Phồn.

Thứ này, vẫn là chuyên gia phân tích thì đáng tin cậy hơn. Huống chi Lệnh Hòa Phồn bọn họ trước kia vẫn có doanh thu nhờ phán đoán đúng. Sự thật đã chứng minh bọn họ tính toán là chính xác.

Phạm Hồng Vũ khẽ lắc đầu.

Chỉ có hắn mới hiểu được, tối nay, thị trường chứng khoán New York ở nước Mỹ đối diện kia sẽ phát sinh sự kiện gì. Nhưng lời nói này bất kể thế nào cũng không thể nói.

Lệnh Hòa Phồn tự phụ, cố chấp, có khuyên y thế nào cũng vô dụng.

Năm mươi ba cổ phiếu tăng giảm đã được khớp lệnh.

- A Minh, mời anh chấp hành lệnh.

Phạm Hồng Vũ đứng bên cạnh A Minh nói, lời nói bất di bất dịch.

- Được, giá cả hiện tại, mua vào năm mươi ba cổ phiếu giảm. [/CHARGE]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.