Tàn Bạo Vương Gia, Vương Phi Lại Chạy Rồi

Chương 96: Đánh Lén




Cơn gió âm u lạnh lẽo từ mặt hồ Chiêu Dương thổi tới đã mang theo hơi hướm của mùa đông, thổi vào cửa lòng của người phiền muộn, mới hay cánh cửa đó đã đầy những vết sẹo, đóng không chặt được nữa, là tiếng nức nở nghẹn ngào giữa u minh.

Quan Kiện dường như nghe thấy tiếng than khóc đó, anh sợ hãi ngẩng đầu lên, nhưng chỉ nhìn thấy mây đen trĩu nặng, cơ hồ như duỗi tay ra là có thể chạm được.

Lỗ tai nhất định là có vấn đề, hôm nay trong nghĩa trang Vạn Quốc vắng vẻ vô cùng, chỉ có mỗi mình mình, nếu có tiếng khóc, thì cũng là trái tim mình đang khóc thôi. Các giác quan của mình hình như đều rối loạn cả rồi, toàn nhìn thấy những thứ không nên nhìn, nghe thấy những thứ không nên nghe, cảm nhận được những điều không nên cảm nhận.

Sau khi Hoàng Thi Di và Chử Văn Quang rời khỏi thế giới này, Quan Kiện dường như quay trở lại khoảng thời gian trước đây, trở thành một chàng trai trầm lặng. Lúc nào anh cũng cố gắng tránh né đám đông, tránh né những hoạt động trong trường, có chút thời gian rảnh là ngồi xe bus (*) tới nghĩa trang Vạn Quốc, lặng lẽ ở bên Hoàng Thi Di.

Không biết tại sao, anh cảm thấy Hoàng Thi Di vẫn còn chưa đi, đôi mắt trong veo của cô vẫn còn đang chăm chú nhìn anh. Cảm giác này, nếu như đổi lại là người khác, có lẽ sẽ không tránh được nỗi sợ hãi, nhưng Quan Kiện lại vui vẻ tiếp nhận, có lẽ, đây là sự lựa chọn tốt nhất để xoa dịu nỗi nhớ Thi Thi. Ở bên cô ấy, cảm giác đau đớn và thương tâm cũng vơi bớt; nếu như mình không hẹn gặp Gia Cát Thắng Nam để lấy quyển truyện tranh, cho dù là nguyên nhân gì đi nữa thì Thi Thi cũng có thể kêu mình cùng đi vào khu nhà giải phẫu đó, thì có lẽ sẽ không bị giết; nhưng nếu hung thủ rắp tâm sát hại Thi Thi, thì cho dù buổi tối đó mình có ở bên cạnh Thi Thi, hắn ta (hoặc cô ta) cũng sẽ tìm được một cơ hội khác để ra tay. Mình dù sao vẫn không thể ở bên Thi Thi 24 giờ. Nhưng ít nhất thì khả năng người thứ 2 bị giết sẽ là mình chứ không phải là Chử Văn Quang.

Trái tim Quan Kiện đang âm ỉ đau.

Sau khi Chử Văn Quang bị giết, trong lần thẩm vấn kế tiếp cảnh sát Trần mới nói ra một nghi điểm: ngày Hoàng Thi Di bị giết, đã từng gọi một cuộc điện thoại cho Chử Văn Quang. Cảnh sát Trần rõ ràng là đang giả thiết, giữa Hoàng Thi Di và Chử Văn Quang có tình cảm, nên bị ghen mà giết.

Hoặc là, đêm đó Chử Văn Quang là "vệ sĩ" cho Hoàng Thi Di – Hoàng Thi Di quả thực là không liều lĩnh tới mức đi đến khu nhà giải phẫu một mình, nên đã nhờ Chử Văn Quang tháp tùng – nhưng hung thủ đã phát hiện ra Chử Văn Quang vị khách không mời mà đến này, uy hiếp anh.

Vài ngày sau thì giết.

Đây vẫn là khả năng vì ghen tuông mà giết người không thể loại trừ.

Trái tim anh lại bắt đầu run lên.

Bưu kiện trao đổi với Gia Cát Thắng Nam cũng đã chuyển đến Cục công an rồi. Bản thân anh cũng đã phân tích tỉ mỉ những lá thư Gia Cát Thắng Nam gửi tới, phát hiện ra không những anh ta (hoặc cô ta) dùng từ ngữ rất giống mình, mà ngay cả dấu câu, cách biểu cảm, cách sắp chữ... những chi tiết nhỏ nhặt đó, lại không khác chút nào so với mình!

Anh đau khổ nhớ lại, có phải là đã từng có bất cứ cảm giác nghi ngờ ghen tuông nào đối với mối quan hệ giữa Hoàng Thi Di và Chử Văn Quang không?

Có lẽ là trong tiềm thức. Nghi ngờ, ghen tuông, phẫn nộ, sắp xếp, giết người, đều ở trong cái thùng – rác – tiềm – thức này.

Những chất vấn của cảnh sát Trần không phải là không có lý, tại sao không chờ ở địa điểm đã hẹn sẵn là trước cửa Bệnh viện trực thuộc số 1? Mình ngoại trừ nói muốn ngăn cản án mạng xảy ra, bắt được hung thủ ra, thì không có lời giải thích nào thoả đáng hơn.

Có lẽ, mình có hai nhân cách tương phản nhau hoàn toàn, một người lương thiện là mình, đang đứng trước mộ Thi Thi đau buồn thương tiếc, người gian ác cũng là mình, sắp xếp mọi thứ không chê vào đâu được, tàn nhẫn khát máu biến thái, đã giết hại Thi Thi và Chử Văn Quang.

Hoang đường, giả thiết này hoang đường đến cực điểm!

Nhưng vậy thì làm sao giải thích được khả năng đặc biệt của mình những năm qua "biệt vô âm tính", mà gần đây lại quay trở lại? Là do tiềm thức đang khống chế hành vi của mình ư?

Nếu thực sự là như vậy, thì còn có bi kịch nào thê thảm hơn?

Nhưng cho dù là như vậy, Hoàng Thi Di đã rời xa thế gian này rồi, sau này anh sẽ không bao giờ còn gặp lại cô nữa.

Chử Văn Quang sau này cũng không thể nói cười vui vẻ với anh được nữa.

Ý nghĩ này chỉ mới nghĩ đến thôi, đã làm cho anh rơi nước mắt ướt áo.

Một tiếng thở dài đột nhiên vẳng lại từ phía sau.

Người này đến đã bao lâu rồi? Bản thân chìm đắm trong suy nghĩ và hồi ức, nên không cảm giác được có một người đang đứng sau lưng. Quan Kiện quay người lại, thấy một người đàn ông trung niên cao và ốm, đang đứng hơi khom người, đầu hơi cúi xuống, dường như đang hướng về mộ của Hoàng Thi Di cúi chào.

"Đối với một số người bình thường như chúng ta mà nói, mất đi người thân yêu nhất, là bất hạnh lớn nhất của đời người, tâm trạng của cậu lúc này, tôi có thể không cần suy nghĩ cũng rõ." Con người này nói năng văn vẻ, không giống "người bình thường", Quan Kiện cảm thấy có chút khó chịu. "Những người đến độ tuổi như tôi, đa số đều đã trải qua nỗi đau mất đi người thân, không chỉ biết được mức độ đau khổ, mà còn biết được những tình cảm nhớ thương phức tạp khác nữa". Người đó từ từ ngẩng đầu lên, đập vào mắt Quan Kiện trước tiên là một cặp kính gọng đen thô, sau cặp kính là đôi mắt chứa đầy vẻ ưu tư thăng trầm và thành khẩn. Khi ông ta đứng thẳng người lại, còn cao hơn dáng người vốn đã được coi là cao lớn của Quan Kiện đến nửa cái đầu, ốm hơn, gần 50 tuổi, mặt lưỡi cày, không có một chút cơ thịt nào, thần thái toát lên vẻ khiêm tốn và đáng kính trọng. Nhưng không biết tại sao, Quan Kiện lại có thể cảm giác được dưới bộ veston đen được may khéo kia là một người có tính khí gàn bường và cố chấp.

Rõ ràng ông ta không chỉ là ngẫu nhiên tới đây trò chuyện với mình.

"Ông muốn tìm tôi à?" Quan Kiện hỏi một cách bối rối.

"Không phải 'tìm', mà là mời". Người đó bước lên phía trước, đưa tay ra bắt tay Quan Kiện. "Tôi tên là Yamashita Takeji (**), gần đây tôi có một hạng mục hợp tác với Sở nghiên cứu tổng hợp y dược Trung – Tây mà cậu vốn rất quen thuộc, muốn mời cậu giúp chúng tôi một việc lớn."

Quan Kiện lưỡng lự bắt tay ông ta, các đốt xương tay của ông ta cứng cáp, sức mạnh hơn người.

Tại sao ông ta lại tìm đến mình trong lúc này? Ngay khi mà Thi Thi bị sát hại không lâu, lại có một người Nhật Bản hoàn toàn không dính dáng gì với mình tìm đến mình như vậy. Điều này có phải là có liên quan đến chuyện Thi Thi bị sát hại không? Còn giáo sư Nhậm? Ông ấy có biết không?

"Tôi biết, trong lúc này trong lòng cậu vẫn còn đầy ắp những hoài niệm tiếc thương cô Hoàng Thi Di, nhưng ..."

"Gần đây tâm trạng tôi không được tốt lắm... Có chuyện gì, ông cứ nói..." Quan Kiện cảnh giác nói.

"Là như vầy, lần này tôi đến đây, là chịu sự ủy thác của hạng mục hợp tác Trung – Nhật của chúng tôi, cố tình tìm đến cậu..."

Con người này nói năng thật vòng vo. Trừ phi ông ta muốn hợp tác với mình điều tra ra hung thủ sát hại Thi Thi, nếu không thì cho dù là 'cố tình' hay là 'nhân tiện' gì, mình cũng e là không có chút hứng thú.

"Tôi tin rằng lần hợp tác này của chúng ta, có khả năng sẽ điều tra ra hung thủ sát hại cô Hoàng Thi Di và ông Chử Văn Quang." Yamashita Takeji dường như đọc được suy nghĩ của Quan Kiện, đề tài được chuyển đột ngột, làm cho lòng Quan Kiện hơi dao động.

"Làm sao ông biết được chuyện của Thi Thi?" Quan Kiện không dám tin mục đích của hành động này của ông ta chỉ đơn thuần là muốn giúp đỡ điều tra vụ án Hoàng Thi Di bị giết.

"Cô Hoàng Thi Di và ông Chử Văn Quang liên tiếp bị chết thảm, là một vụ án lớn ở Giang Kinh...Chúng tôi biết cậu vẫn là đối tượng tình nghi của phía cảnh sát, chỉ có điều không đủ chứng cứ chứng minh tội của cậu, đương nhiên cũng không đủ chứng cứ chứng minh cậu vô tội. Cậu trước giờ phẩm chất đạo đức và thành tích học tập đều tốt, tin rằng những người xung quanh sẽ không có những suy đoán bất lợi cho cậu."

Điều đáng sợ là, mình vẫn cứ nghi ngờ chính bản thân mình.

"Xin ông cứ vào thẳng vấn đề, ông có thể giúp tôi điều tra ra chân tướng kẻ sát hại Thi Thi như thế nào?" Quan Kiện tuy ngạc nhiên trước khả năng nói tiếng Trung lưu loát của Yamashita Takeji, nhưng anh cảm thấy Yamashita Takeji nói quá dông dài, dường như chỉ là lấy vụ án của Hoàng Thi Di và Chử Văn Quang bị giết ra để nhập đề.

Yamashita Takeji thò tay vào túi áo ngực, lấy ra một lá thư: "Vậy trước tiên chúng ta cần phải đổi đề tài một chút. Mùa thu năm 2001, Hiệp hội nghệ thuật Nhật Bản, Hiệp hội mỹ thuật gia Nhật Bản và Hiệp hội mỹ thuật – thủ công mỹ nghệ Thành phố Giang Kinh hợp tác tổ chức Triển lãm tác phẩm nghệ thuật gốm sứ lần thứ nhất tại Nhà trưng bày mỹ thuật Thành phố Giang Kinh, các vật phẩm triển lãm đều là tác phẩm của một bậc thầy gốm sứ Nhật Bản, vị này bèn đích thân tới dự triển lãm.Nhưng trong thời gian triển lãm đã xảy ra một vụ cướp, con số tổn thất lên đến một triệu dollars. Điều đáng tiếc là, cả nghệ nhân gốm sứ đó và hai bảo vệ mà Hội triển lãm thuê riêng đều bị giết."

"Tôi nhớ ra rồi, một vụ án chấn động Giang Kinh." Quan Kiện vẫn đoán không ra dụng ý của Yamashita Takeji.

"Bởi vì thiếu nhân chứng mục kích, nên vụ án vẫn không thể phá, nhưng suy đoán từ những đầu mối và dấu vết ít ỏi, thì chắc là một vụ cướp 'nội ứng ngoại hiệp'. Đặc biệt lắp đặt riêng cho lần triển lãm đó một thiết bị báo động, một khi khởi động, cảnh sát có thể tới ngay trong vòng 5 phút. Nếu như không có người hủy thiết bị báo động đó từ bên trong, phía cảnh sát sẽ không đợi đến sáng hôm sau mới nhận được báo án. Nói cách khác, hai người bảo vệ đều có khả năng là nội gián. Hai bảo vệ được thuê, một là người Trung Quốc, một là người Nhật Bản, đương nhiên trở thành đối tượng tình nghi số 1. Trải qua quá trình điều tra trường kỳ, cảnh sát 2 bên Trung – Nhật cơ bản đã nhất trí một số điểm, khả năng người bảo vệ bên phía Trung Quốc tự trộm là cao nhất: hắn tiêu hủy thiết bị báo động, đồng bọn của hắn đem tác phẩm nghệ thuật đi, nhưng vì không muốn chia phần cho một người nữa, thế là giết hắn ngay tại chỗ, ngoài ra còn có tác dụng diệt khẩu. Nhiều năm trôi qua, Hiệp hội nghệ thuật Nhật Bản và cảnh sát 2 nước đều lo lắng, những tác phẩm này rất có khả năng đã nằm trong bộ sư tập tư nhân của một người nào đó rồi, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào thấy lại được, không còn nghi ngờ gì nữa đây là tổn thất to lớn của giới nghệ thuật hai nước". Yamashita Takeji dường như cố ý ngừng lại.

"Tôi vẫn không hiểu, việc này có liên quan gì đến vụ án của Thi Thi... ngoại trừ... Phòng trưng bày Mỹ thuật Giang Kinh và Sở nghiên cứu y dược Trung – Tây chỉ cách nhau một bức tường." Quan Kiện không đủ kiên nhẫn nghe, nhưng cũng cảm giác được Yamashita Takeji tuyệt đối không phải là đang cố ý lừa bịp.

"Tôi tin rằng cậu còn chưa biết, cô Hoàng Thi Di chính là con gái của người bảo vệ bên phía Trung Quốc."

Nếu như đây thật sự là một lời suy đoán, chỉ câu nói này thôi thì Yamashita Takeji cũng dễ dàng làm cảm động một vạn lần "không tình nguyện" của Quan Kiện.

Quan Kiện kinh hãi.

Tại sao từ trước tới giờ Thi Thi chưa bao giờ nhắc tới?

Cha là đối tượng tình nghi số 1 của cảnh sát, có thể sẽ mãi mãi rửa không sạch, chẳng ai lấy làm tự hào, chẳng trách gì mỗi lần hỏi đến cha cô ấy, cô ấy đều bí xị mặt mày mà chuyển sang chủ đề khác.

Năm năm trước, cha của Thi Thi chết tại phòng triển lãm mỹ thuật; năm năm sau, thực nghiệm viên Thi Thi, công tác tại Sở nghiên cứu chỉ cách nhà triển lãm mỹ thuật một bức tường, chết ngay trong khu nhà giải phẫu bỏ hoang của Đại học Y Giang Kinh. Trong chuyện này có mối liên hệ bí ẩn gì?

Quan Kiện vẫn cảm thấy còn có quá nhiều vấn đề, nhưng lại không biết bắt đầu hỏi từ đâu.

"Nói như vậy, các ông cảm thấy cái chết của Thi Thi và vụ án giết người cướp tác phẩm nghệ thuật gốm sứ 5 năm trước có liên quan với nhau, cho nên hy vọng thông qua điều tra, phá giải 2 vụ án cùng một lúc?"

"Cậu quả nhiên rất thông minh, tôi nghĩ sự hợp tác của chúng ta..."

"Nhưng tôi còn chưa nhận lời mà! Các cảnh sát dày dạn kinh nghiệm trong cục công an vẫn còn đang nỗ lực phá án, cho tới nay vẫn không có bất cứ tiến triển nào, tôi có thể giúp ích được gì chứ?"

Đôi mắt Yamashita Takeji sáng rực nhìn chằm chằm vào Quan Kiện: "Phải, cậu nhất định cảm thấy khó hiểu, cậu, Quan Kiện, một sinh viên – đương nhiên, cậu không phải 'chỉ là' một sinh viên – thì có thể giúp chúng tôi cái gì? Nói ra thì rất dài dòng, đó là lý do tại sao tôi kiên nhẫn chờ, cuối cùng phát hiện ra đây là nơi tốt nhất để chúng ta có thể nói chuyện. Lá thư này là thư mời chính thức, bên trong có các điều kiện cụ thể."

"Chẳng lẽ hôm nay ông đang theo dõi tôi?!"

Chẳng phải chỉ hôm nay, cũng đã mấy ngày rồi", rõ ràng Yamashita Takeji cho rằng hành vi theo dõi này là chính đáng, "Tôi đã tìm ra quy luật trong mấy ngày nay của cậu, đơn điệu đến cực điểm, nếu không làm việc ở bệnh viện thì cũng đến đây ngồi đờ ra... Tôi không có ý chế giễu cậu, tin tôi đi, tôi cũng từng mất đi người thân..."

Nhưng có bao nhiêu người có thể hoàn toàn hiểu được nỗi khổ sở của mình trong lúc này!

"Mục đích tôi đến đây cũng không hoàn toàn là để theo dõi cậu... Nghệ nhân gốm sứ bị sát hại 5 năm trước chính là cha tôi, Yamashita Masashigen (***)." Ông chỉ về hướng bắc: "Ông ấy cũng được chôn ở trong 'Phong Tiết Viên' này."

Chú thích:

(*): nguyên văn là "xe công cộng" (公交车) – mình cũng ko rõ là xe bus hay xe điện

(**): Sơn Hạ Hùng Trị

(***): Sơn Hạ Nhã Quảng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.