Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Chương 7




Suốt mấy ngày nay, tin đồn nóng nhất của S chính là việc tuyển chọn Phó giám đốc nhà hàng, cũng như đánh giá hiệu quả làm việc cùng những người khác.

Giờ ăn của nhân viên khác với giờ ăn của khách, bình thường ba giờ chiều mới có thể “ ăn trưa”. Hơn nữa, chế độ quản lý của S hết sức nghiêm ngặt, cấm nhân viên ăn đồ ăn của nhà hàng.

Tống Nhã được mẹ chăm sóc, thay đổi bữa ăn hàng ngày cho con gái mang đi. Hạ Tử Nhược không được đãi ngộ tốt như vậy, cô một người một miệng, mang cơm còn chưa đủ phiền toái, nên hầu như đều mua thức ăn mang về.

Trong phòng nghỉ nhân viên, Tống Nhã vừa vung vẩy chiếc cà mèn đựng thức ăn vừa rầu rĩ oán giận: “ Chị Hạ, chị nói xem Mã Kiểm sao lại thất đức như vậy! Ông ta chính là không thích nhân viên được thoải mái, chẳng phải buộc chúng ta tranh giành khách với nhóm của Phùng Thiên Tâm sao? Em nghĩ sau này chúng ta chỉ có thể khom mình giới thiệu cho khách chọn những món đắt tiền…”.

Hạ Tử Nhược vô cùng bình tĩnh, nói: “Thực ra không có gì để tranh giành cả, cứ thuận theo tự nhiên đi”.

Cho đến bây giờ, Tống Nhã chưa từng nghe Hạ Tử Nhược nói xấu ai sau lưng, cô tự nhiên giống như mang theo trên người một cái lồng thủy tinh, có thể tự động ngăn chặn tất cả các tin đồn đúng sai. Nhưng hoàn cảnh đặc biệt bây giờ, bộ dạng thờ ơ của cô không được phù hợp cho lắm.

Tống Nhã cắn đũa, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên: “ Em bảo, sao dạo này chị hay thẫn thờ vậy? Dù sao chị cũng nên xốc lại tinh thần, cùng với Phùng Thiên Tâm tranh tài cao thấp! Cô ta thường ở sau lưng nói xấu chị. Giờ mà thăng chức. Ngay cả mơ em cũng không nghĩ đến”.

“ Chị cũng không biết dạo này mình bị sao nữa”.

Vứt chuyện công việc sang một bên, Hạ Tử Nhược luôn có cảm giác tâm trí không được yên ổn. Tên đại ma đầu kia sau khi nhận lấy tấm séc cô trả về sao không thấy động tĩnh gì. Cách thức xử lý lạnh lùng kiểu này của anh ta so với thái độ ngạo mạn ném tiền lúc trước rõ ràng là hai người khác nhau. Cô không biết đây có phải là bầu không khí yên ả giả dối trước khi bão táp hay không, hay chuyện này đúng là không thể giải quyết được?

Hạ Tử Nhược xoa xoa mi tâm đau nhức, hy vọng mình đã lo lắng quá nhiều.

Điệu bộ ngổn ngang tâm sự đó của cô, rơi vào mắt Tống Nhã, bị cho là cô đang gặp áp lực quá lớn. Tống Nhã quan tâm hướng về phía hộp cơm bỏ miếng cánh gà kho mình không ăn vào, cái miệng nhỏ nhắn bóng nhẫy: “ Yên tâm, yên tâm, vị trí phó giám đốc nhà hàng chắc chắn là của chị. Xét về năng lực và tư cách, chị mạnh hơn nhiều so với Phùng Thiên Tâm, huống hồ chị từng đi du học ở Pháp…”.

“ Két…” một tiếng vang nhỏ, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra.

Tống Nhã kinh ngạc đưa mắt nhìn người vừa tới, vô thức ngậm miệng.

Phùng Thiên Tâm bưng ly trà sữa đi vào, hiển nhiên đã đem lời cô nàng nói nghe không sót từ nào, sắc mặt không hề thay đổi. Cô ta ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Tống Nhã, hướng về phía Hạ Tử Nhược nói một cách cay nghiệt: “ Tôi thực sự tiếc cho chị, đi Pháp học mấy năm, kết quả bằng tốt nghiệp đại học cũng chưa có”.

Hạ Tử Nhược không có bằng đại học?!

Điều này sao có thể?

Phùng Thiên Tâm ném ánh nhìn hình viên đạn sang, Tống Nhã hoảng sợ vội vã cúi đầu, hận không thể đem mặt mình vùi vào chiếc cà mèn, tựa như nghe được một bí mật lớn không nên nghe.

Tay Hạ Tử Nhược cầm đũa không khỏi cứng đờ, miếng cánh gà vừa được gắp lên liền đặt trở lại. Nhưng chỉ trì trệ trong phút chốc, cô liền vươn tay gắp miếng cánh gà lần nữa, đưa lên miệng cắn một miếng.

Phùng Thiên Tâm không thích tính cách của người con gái này. Nếu là ngày thường, cô ta chỉ châm chọc vài câu. Nhưng hiện tại, cô ta đã bị kích thích bởi miếng xương mà giám đốc Mã ném ra, hơn nữa không thể kiểm soát: “ Tôi nghe nói chị vì không đóng nổi học phí, cho nên đến năm thứ ba đại học thì bỏ…A, không có tiền thì đừng xuất ngoại, mất mặt lắm”. Phùng Thiên Tâm quảng giao, tìm hiểu tin tức từ miệng của người khác không khó khăn gì.

Huống hồ, lời cô ta nói đều là sự thật.

Hạ Tử Nhược từng có một gia đình khá giả. Nhưng năm năm trước, ông Hạ không may mắc phải món nợ lớn bỏ trốn, đến nay vẫn biệt vô âm tín. Lúc ấy ở nước Pháp xa xôi, Hạ Tử Nhược không nắm được tin tức, cuộc sống bỗng dưng xuống dốc, cô không thể bỏ mặc em trai, đành vứt bỏ chuyện học để về nước làm việc. Trong xã hội cạnh tranh ác liệt, mặc dù mọi người nói bằng cấp không phải là thứ yếu nhưng thực tế thì không phải vậy. Thiếu tấm bằng ấy, cô đã rất vất vả dể tìm việc.

Không tự tin vào cuộc sống, nhưng không bỏ cuộc. Mọi góc cạnh của Hạ Tử Nhược theo đó bắt đầu tỏa sáng. Từ nhân viên phục vụ đến quản lý tiền sảnh, cô từng bước đi đến chức vụ ngày hôm nay, rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu khổ cực, không cần nói cũng biết.

Không ngờ, cuộc sống của cô từ miệng của Phùng Thiên Tâm nói ra lại phức tạp như vậy. Nhưng dùng câu “ mất mặt” để sơ lược, Hạ Tử Nhược không thể im lặng.

Cô vốn định coi đối phương như không khí nhưng xem ra không được. Cô ngẩng đầu lên, nhìn Phùng Thiên Tâm nói: “ Mất mặt hay không đâu phải việc của cô? Cô bận tâm như thế làm gì?”.

Lên giọng ở cuối câu hỏi, âm điệu của Hạ Tử Nhược không cao nhưng phát ra một loại khí thế mơ hồ khó có thể hình dung, giống như một bông hồng gai, vẻ bề ngoài làm người ta không mảy may nhìn thấy lực sát thương. Nhưng thực tế, lại đủ khiến người ta đau đớn.

Ngay thời điểm căn phòng thoáng chốc ngập mùi thuốc súng, điện thoại của Hạ Tử Nhược bỗng vang lên.

Cuộc gọi này đến khá kịp thời, một lý do hợp lý đủ để cô gạt Phùng Thiên Tâm sang một bên.

Thấy đối phương thản nhiên rút điện thoại từ trong túi áo đồng phục đi ra, chỉ còn lại một mình nên cơn lửa giận trong bụng Phùng Thiên Tâm càng thêm thiêu đốt, cô ta đứng bật dậy thở hổn hển xông ra ngoài.

Hạ Tử Nhược chuyển hướng chú ý lên dãy số lạ đang nhấp nháy trên màn hình rồi trượt máy để nghe: “ A lô?”. Khẩu khí của cô còn mang chút oán hận.

“ Tôi muốn đặt chỗ”. Một giọng nam trầm thấp xa lạ ngạo mạn, dễ nghe như tiếng đàn dương cầm.

Hạ Tử Nhược cảm thấy hơi buồn cười, điện thoại của cô không phải đường dây nóng. Dựa theo nguyên tắc nghề nghiệp, cô nhanh chóng lục tìm quyển sổ tay, điều chỉnh ngữ điệu đến kênh nghiệp vụ: “ Được ạ, xin hỏi ngài cần mấy chỗ?”.

“ Hai chỗ”.

“ Thời gian dùng cơm?”.

“ Bảy giờ tối nay”.

Xác định vẫn còn chỗ trống, cô hỏi: “ Ngài họ gì ạ?”.

“ Họ…Hoắc”.

“…”. Tay Hạ Tử Nhược run mạnh, di động thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất.

Điện thoại trong nháy mắt rơi vào trạng thái im lặng, Hoắc Quý Ân cũng không để ý, phòng đoán người con gái này đã nhớ ra, anh đơn giản trực tiếp ngắt điện thoại.

Cho đến khi bên tai vang lên một tràng âm thanh “ tút tút”, Hạ Tử Nhược vẫn ngạc nhiên áp điện thoại trên tai, nhất thời quên bỏ xuống.

Tống Nhã đã sớm ăn no, cầm chiếc đũa hươ hươ trước mặt Hạ Tử Nhược: “ Sao chị đần ra vậy?”.

“ Không…không sao”. Hạ Tử Nhược vô thức giật mình.

Tống Nhã không biết nội dung cuộc điện thoại kia, trí não vẫn dừng ở phía trước một đoạn. Cô nàng đau lòng vỗ vỗ bả vai Hạ Tử Nhược, giọng điệu tỏ ý động viên: “ Bỏ học thực ra không có gì ghê gớm. Bill Gates, Steve Jobs, cả Lady Gaga cũng bỏ học. Sau đó không phải bọn họ đều được nở mày nở mặt đó sao”.

Hiện tại không phải là cuộc thi dành cho những người bỏ học đâu nhé!

Là đại ma đầu muốn giết mình đây mà!

Hạ Tử Nhược vẻ mặt cười khổ, không trả lời.

Nhiều tuổi như vậy nhưng Hạ Tử Nhược chưa từng thấy quãng thời gian nào gian nan như thế. Từ lúc nhận được điện thoại của Hoắc Quý Ân cho đến bảy giờ tối, ước chừng khoảng bốn tiếng, cô trước sau đều ngây ra như gỗ. Theo năng lực của anh ta mà nói, đến nơi làm việc của cô còn tra ra được thì việc biết được số điện thoại di động của cô cũng không có gì lạ. Nhưng anh ta tự mình gọi điện đến đây đặt chỗ, rốt cuộc là có ý gì?

Hạ Tử Nhược dù có nghĩ đến vỡ đầu cũng không thể đoán ra.

Khi cô còn đang chật vật thì giám đốc Mã gọi cô vào văn phòng: “ Đánh giá nhân viên xuất sắc của năm nay, cô có đề cử ứng cử viên nào không?”.

“ Có thể tự đề cử mình không?”. Hạ Tử Nhược gượng gạo cười, hỏi.

Hiếm khi thấy có người dám pha trò với giám đốc Mã, nhưng ông già nghiêm khắc lại vô cùng thoải mái: “ Ha ha, cô có tiền đồ như thế, sao còn tranh giành với nhân viên phục vụ?”.

Hạ Tử Nhược không hay ăn no nói giỡn. Cô im lặng nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ. Cô nán lại với giám đốc Mã một lúc, cố gắng để tránh tên đại ma đầu kia.

Cô làm bộ thật sự suy nghĩ: “ Tôi đề cử Tống Nhã đi”.

Giám đốc Mã liên tục gật đầu: “ Tống Nhã quả không tồi, nếu có thể thay đổi một vài nhược điểm sẽ rất tốt”.

Nhắc đến Tống Nhã, Tống Nhã liền đến.

Cô nàng như một cơn gió chạy ào vào văn phòng của giám đốc nhà hàng, đến cửa cũng không thèm gõ, ôm ngực thở hồng hộc, nói: “ Có một vị khách, đúng là có một vị khách nam…”.

Giám đốc Mã bị vẻ hấp tấp của cô nàng làm cho giật mình nhưng ông ta không trách mắng, hỏi: “ Cô bình tĩnh đi, đừng có lập cập như thế. Nói lưu loát tôi nghe xem nào”.

Tống Nhã nghe theo, vội vàng nhìn sang Hạ Tử Nhược đứng bên, lần này ăn nói rõ ràng: “ Có một vị khách chỉ đích danh chị Hạ đến phục vụ anh ta”.

Đây là tình huống gì vậy? Trong đầu Hạ Tử Nhược nổ “ bùm” một tiếng.

Không đợi cô mở miệng từ chối, giám đốc Mã đập bàn đánh “ rầm”, buông một câu: “ Nơi này là nhà hàng, không phải kỹ viện. Cô ra nói với khách là S không được phép mang nhân viên phục vụ đi”.

Không ngờ, Tống Nhã vịn khung cửa, bối rối trả lời: “ Nếu có thể thì tôi đã sớm giúp chị Hạ từ chối rồi. Vị khách kia bảo tôi nói với ngài, anh ta là Hoắc tổng của tập đoàn Quý Đình…”.

Giám đốc Mã nghe vậy biến sắc.

Tổng công ty bên kia mấy hôm trước mới để lộ tin tức, có ý định hợp tác với khách sạn Quý Đình. Cho dù việc làm ăn này có thành hay không thì vị tôn Phật Hoắc tổng đó trăm nghìn lần không thể đắc tội.

Cân nhắc suy nghĩ, giám đốc Mã không còn cách nào khác là thay đổi liên xoành xoạch, ông ta không thể không đem lời mình vừa nói ra, từng câu từng chữ toàn bộ trở về: “ Hạ Tử Nhược, cô đi phục vụ vị Hoắc tổng đó cho tốt, hãy làm bất cứ điều gì họ yêu cầu, ngàn vạn lần đừng để xảy ra sai sót”.

“…”. Oh no, cô vẫn còn muốn sống mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.