Tâm Trung Đích Ca

Chương 38: Quyết định của Trình Linh




Tôi nhìn thấy một chiếc ghế trống gần chỗ ông bạn Odell Jones. Odell tính người trầm lặng là một tín đồ ngoan đạo. Dần hắn trông giống như quả hồ đào. Dù là một kẻ tôn sùng Thượng đế nhưng mỗi tuần hắn lại mon men đến quán John ba, bốn lần. Hắn ngồi tới nửa đêm chỉ với một chai bia, lặng lẽ một mình chỉ trừ khi có ai tới gạ chuyện.

Với Odell như vậy là đủ say sưa nên hắn cứ thế mà giữ việc bảo vệ trường học Pleasant Street. Hắn chỉ mặc mỗi chiếe áo jacket may bằng vải tuýt xám, một chiếc quần len nân cũ mèm.

- Kìa Odell, - Tôi cất tiếng chào hắn. - Tối nay thế nào?

- Chà, - Hắn chậm rãi nói, nghĩ ngợi - Tối nay chắc là vui lắm chứ.

Tôi cười vỗ vai hắn. Thân hình hắn gầy nhom xô tới muốn nghiêng qua một bên, hắn cười nhìn tôi rồi ngồi ngay ngắn lại. Trong số bạn bè thì Odell lớn hơn cả bọn gần cả hai chục tuổi, hắn xấp xỉ tuổi năm mươi. Qua hai đời vợ. Mất ba trong số bốn đứa con.

- Tối nay thấy thế nào, Odell?

- Hai tiếng trước đây, - Hắn vừa nói vừa gãi tai. - Con bé béo Wilma Johnson vô đây với Toupelo nhảy nhót tưng bừng. Nó nhảy tung người rung chuyển cả gian phòng.

- Con bé Wilma này thích nhảy nhót, - Tôi nói.

- Tớ chẳng hiểu sao nó nặng ký vậy, khi làm cũng như chơi trông nó nặng nề làm sao.

- Nó ăn cũng mạnh lắm.

Câu nói này làm Odell mắc cười.

Tôi dặn hắn giữ dùm chỗ ngồi để đi một vòng chào mọi người.

Tôi hỏi thăm từng người có ai nhìn thấy cô nàng da trắng vô đây, nàng Delia hay Dahlia gì đó. Tôi không nói tên thật ra bởi vì ngại người ta nghi tôi có dính líu tới nàng, cũng phòng khi lão Albright làm điều sai trái hoặc có chuyện lôi thôi. Nhưng không ai nhìn thấy nàng. Tôi còn định hỏi cả tay Frank Green nữa nhưng lúc tìm đường tới chỗ quầy bar thì gã đã bỏ đi đâu mất.

Tôi quay lại bàn thấy Odell còn ngồi đó chờ hắn cười nhìn tôi.

- Nàng Hilda Reed tới rồi kia kìa, - Hắn nói cho tôi nghe.

- Vậy à?

- Lloyd định gỡ gạc bị cô nàng tống ngay vô cái bụng phệ làm cho gã muốn khuyu xuống sàn. - Odell diễn tả điệu bộ của Lloyd giả vờ phùng má trợn mắt.

Cả bọn ngồi cười, chợt nghe tiếng la lớn, ngay cả Lips cũng phải buông tay kèn ngước nhìn.

- Kìa Easy!

Odell ngước nhìn.

- Easy Rawlins, cậu đấy hả?

Một gã cao lớn đang bước vô trong quán. Gã mặc bộ đồ vét sọc xanh, đội chiếc mũ cao bồi. Gã là một tên da đen cười nhe hàm răng trắng muốt, bộ điệu bề thế, bước đi ngang qua chỗ đông người giữa những câu chào hỏi dồn dập huyên náo, gã chen chân tới được chỗ bọn tôi đang ngồi.

- Easy! - gã cười. - Có phải cậu từ trên cửa sổ bay xuống đây?

- Chưa đâu, Dupree.

- Cậu biết Coretta chứ?

Tôi nhìn theo thấy nàng đứng phía san Dupree, nhìn ra tôi cứ tưởng món đồ chơi trẻ con chất trên xe dắt theo.

- Chào Easy - nàng khẽ cất tiếng chào.

- Kìa Coretta, em khỏe chứ?

- Khỏe, - nàng lặng lẽ đáp. Nàng nói nhỏ đến nỗi tôi cũng ngạc nhiên vì sao mình nghe được cân trả lời của nàng giữa một rừng tiếng nhạc và tiếng ồn như thế. Cũng có thể là tôi chẳng nghe được gì cả chỉ thấy nàng nhìn tôi và mỉm cười nên đoán ra câu đáp của nàng.

Giữa Dupree và Coretta là cả hai thái cực. Gã lực lưỡng, cao lớn hơn tôi, giọng nói oang oang, cung cách thân mật cởi mở, Dupree là một anh chàng lanh trí vậy mà lúc nào cũng túng thiếu vì rượu và gái.

Nàng Coretta còn khác thường hơn. Nàng lùn tịt, người tròn quay, nước da bồ quân, mặt mũi tàn nhang đủ chỗ. Nàng thích chọn thời trang để khoe bộ ngực. Nàng Coretta có đôi mắt xếch. Mỗi khi nàng nhìn tạo cảm giác như đang mơ màng vô định, nhưng bạn vẫn có cảm tưởng rằng nàng đang nhìn về phía mình. Nàng là đối tượng của những tay chơi phù phiếm.

- Lâu lắm không thấy cậu trở lại hãng xưa, Easy, - Dupree nói - Không có cậu ở đó mọi chuyện khác trước. Bọn công nhân nigger không thể tiếp tục làm việc.

- Tớ nghĩ cậu nên đi làm bình thường không có tớ cũng vậy thôi.

- Ờ không đâu. Tớ thấy coi bộ không xong. Thằng Beuny đang chờ cậu trở lại đấy Easy. Hắn tiếc là đã để cho cậu ra đi một mình.

- Tớ mới nghe cậu nói thôi.

- Cậu biết bọn đó là dân Ý. Không dám nói lời xin lỗi vì sợ mất mặt. Thằng ấy nó trông cậu trở lại, tớ biết mà.

- Cho bọn mình ngồi chung bàn với Odeli và cậu được không Easy? - Coretta nhỏ nhẹ nói.

- Được chứ. Dupree kéo dùm chiếc ghế. Đến đây ngồi vô chung bàn, Coretta".

Tôi gọi phục vụ quầy bar cho thêm một bình rượu bourbon, một xô đá cục.

- Vậy là hắn chờ tớ trở lại, hở? - Tôi hỏi lại Dupree, lấy cho mỗi người một ly rượu để trước mặt.

- Chớ sao! Hắn nói là nếu nhìn thấy cậu bước vô cổng hắn giữ lại ngay.

- Tại vì hắn muốn tớ hôn vô mông đít hắn, - Tôi nói. Ly rượu của Coretta đã vơi hết. - Này Coretta, tớ rót cho cậu một ly nữa nhé?

- Nếu cậu rót thì mình cũng muốn uống thử thêm một ly.

Chợt tôi cảm thấy nụ cười nàng chạy dọc xuống xương sống.

Dupree nói:

- Cạn ly đi, Easy. Tớ có nói cậu rất tiếc vì chuyện đó, hắn thôi không nhắc nữa.

- Tớ là người không gặp may. Ai không có lương coi như không gặp may.

Dupree cười to đến nỗi nghe thấy Odell phải giật nẩy mình thức dậy. - Dể coi cậu nói nghe được đấy! - Dupree la lớn. - Thứ Sáu cậu ghé qua đó, tớ cho cậu vô làm trở lại.

* * *

Tôi còn nhớ mình đã hỏi có ai gặp được cô nàng đó chưa, nhưng chẳng được gì.

Đến nửa đêm Odell mới chịu ra về. Hắn đứng dậy chào Dupree và tôi rồi hôn lên tay Coretta. Nàng vừa đánh thức dậy được một tâm hồn lặng lẽ.

Còn tôi với Dupree xúm lại tán dóc chuyện thời chiến. Coretta ngồi cười cất chai rượu uýtki. Lips và ban tam ca còn chơi nhạc. Đêm đã khuya khách vẫn còn ra vô quán, riêng tôi thì không mong gì gặp được nàng Daphne Monet đêm nay. Thôi thì quay lại hãng làm việc kiếm tiền trả cho lão Albright. Rượu làm cho tôi lười ra, bây giờ tôi chỉ thích cười cho đã.

Chưa hết bình rượu mới Dupree đã say bí tỉ. Lúc đó đã ba giờ sáng.

Coretta kề mũi vô phía san ót tôi nói:

- Anh chàng này thích chơi cho tới lúc gà gáy sáng, nhưng coi bộ con gà cồ này hết gáy nổi rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.