Tam Tiểu Thư Anh Yêu Em

Chương 17: Nữ truy nam, cách tầng sa




CHƯƠNG 9

“Hả?!”

Lần này đến lượt Nguyên Tiếu Ngôn sửng sốt.

Lời của Nguyên Ân làm hắn chấn động dữ dội?!

“Hứ! ta đây không làm. Ta là thiên tử, tự nhiên biến thành nam sủng của thúc hà, ko thèm!”

Nói từ chiều đến giờ đều đã rõ tất tần tật rồi. Là nằm ở dưới, vậy thì có khác gì nữ nhân đâu. Cùng đường rồi mới làm nam sủng mà nằm dưới thân của người ta nha. Hắn là thiên tử mà, tội gì phải đâm đầu vào đó chứ. Nên hắn mới ko thèm để người ta áp lên, làm như như nữ nhân cũng ko bằng.

Vốn cứ nghĩ là Nguyên Ân sẽ cùng người khác vừa làm vừa chỉ lại cho hắn. Này cũng tạm được nha. Hoặc là hắn làm rồi y dạy bảo, tuy có chút ko tự nhiên nhưng cũng có thể chấp nhận được. Nhưng sau khi nghe hoàng thúc nói hắn phải cùng y làm. Dù có thể miễn cưỡng vượt chướng ngại vật đi, nhưng mà làm cùng hoàng thúc thật gây trở ngại tâm lý nha. Dù sau thì hắn 1 chút hứng thú với ổng cũng ko có, ngược lại chỉ toàn áp lực ko hà. Sợ là lúc đó ko biết có dựng lên được ko nữa. Thật khổ lắm mới vượt qua được trở ngại tâm lý. Kết quả là ông chú yêu quý lại bảo cho hắn biết, người bị tiến vào lại là hắn.

“Tiếu Ngôn ko hiểu rồi nha, sao hoàng thúc lại dám đem thiên tử thành nam sủng như thế kia. Nghĩ còn ko dám nữa là. Chỉ là Tiếu Ngôn bảo muốn học, nên hoàng thúc mới dạy đó thôi. Nếu Tiếu Ngôn ko muốn thì thôi bỏ đi.” Nguyên Ân làm ra vẽ bất cần, rồi vờ như ngập ngừng ướm thử: “Àh….Thì ra là Tiếu Ngôn vì chuyện trên dưới mà ko muốn học chứ gì. Thì ra ngươi đối với mấy chuyện đó cũng đâu hứng thú gì lắm phải ko?”

Ngữ điệu của Nguyên Ân nghe thật chân thành, làm cho giận dữ của Nguyên Tiếu Ngôn tan biến hết cả. Hắn trả lời câu hỏi của y: “Ta muốn học chứ. Ta với mấy chuyện đó thật có hứng thú lắm lắm luôn. Chỉ là ta ko muốn học như thế kia.” Dừng lại một chút, Nguyên Tiếu Ngôn mặt nhăn mày nhó thể hiện là hắn đang rất khó xử: “Ta cũng ko biết nữa. Ta ko muốn nằm dưới đâu đâu. Học lý thuyết ko được sao. Chẳng lẽ ko ở trên được hả?”

Nguyên Ân vừa định giải thích để hắn có thể hiểu được rõ ràng thì đã thấy Nguyên Tiếu Ngôn thản thốt khoát khoát tay nói: “Thôi bỏ đi, ta quyết định rồi, ta ko theo thúc học nữa. Tự mình tìm người từ từ sờ sờ. Dù sau buổi chiều cũng nhìn thấy đại khái mấy chỗ đó rồi. Tuy là ko rõ cho lắm, nhưng chậm rãi học chắc cũng được mà.”

Câu này xém chút nữa Nguyên Ân ko khống chế được.

Y biết ngay mà, làm gì mà dễ ăn như thế. Nhưng này cũng thật xương xốc quá đi. Rõ ràng Nguyên Tiếu Ngôn thật rất có hứng thú. Theo lý thuyết thì y sẽ rất dễ dàng thôi, ko ngờ lại mất thời gian nhiều đến thế. Thật uổng công mà.

Cố dằn xuống để ko gầm lên. Nguyên Ân miễn cưỡng cười nói: “Tiếu Ngôn chắc ko biết rõ lắm rồi. Chỗ kia của nam nhân và nữ nhân hoàn toàn ko giống nhau nha. Nếu ngươi làm ko thành thục, thì chỗ đó liền rất nhỏ, sẽ rất đau đó….Long cái bị kẹp chặt lắm đó. Nêu nên nếu ngươi tìm người để sờ sờ thì phải cẩn thận nha. Mà này cũng ko phải là hoàng thúc ko cho Tiếu Ngôn ở trên đâu. Là ta sợ làm đau đến Tiếu Ngôn đó thôi.”

Nghĩ đến cảnh Nguyên Ân sẽ đè mình dưới thân, còn muốn đẩy cái kia vào người mình nữa chứ, Nguyên Tiếu Ngôn thật ko tự chủ được mà che lại bảo bối của mình lại rồi lắc đầu ngầy ngậy ── làm như hoàng thúc của hắn chỉ toàn nói xạo thôi vậy.

Thấy Nguyên Tiếu Ngôn đã bắt đầu do dự, Nguyên Ân liền tiến thêm một bước: “Chỉ học vài lần thôi, nên hoàng thúc mới ko làm cùng người khác để ngươi kiến tập. Đợi ngươi học xong rồi, muốn ngoạn mấy lần mà chả được? Còn nữa nha, đến lúc đó hoàng thúc sẽ để cho ngươi ở trên làm cho thỏa thích luôn. Giờ phải để thúc dạy ngươi học trước đã, đúng ko?”

── Cần xử lý chuyện trước mắt trước đã, còn lại sẽ tính sau. Đợi đã thành thông lệ rồi, Nguyên Tiếu Ngôn muốn làm ngược lại cũng khó àh nha.

Ái tình ơi ái tình, để Nguyên Tiếu Ngôn có thể hiểu thấu được, cũng chỉ có thể ăn trước nói sau mà thôi. Trước mắt phải hầu hạ hắn thoải mái đã, làm cho thân thể hai người cùng hòa hợp, rồi mới từ từ hướng cảm tình của mình về phía mình mới được nga. Có lẽ đây là cách thức tốt nhất. Nếu ko thì đối với người đơn thuần như Nguyên Tiếu Ngôn mà nói, có thể muôn đời cũng sẽ ko bao giờ nảy sinh tình cảm với y đâu.

Lời nói của Nguyên Ân làm Nguyên Tiếu Ngôn dao động dữ dội.

Bất quá chỉ là động lòng thôi hà. Nguyên Tiếu Ngôn cũng không phải dễ gạt như thế. Liền nghe hắn đầy nghi ngờ mà hỏi Nguyên Ân: “Vậy trước kia, lúc hoàng thúc học mấy chuyện này, cũng là bị người khác đè xuống hả?”

“Ờh, cũng ko như vậy, hoàng thúc là tự mình đọc sách rồi học đó. Nhưng mà tự học so với có người dạy thì vừa lâu lại vừa kém rất xa nha. Thế là hoàng thúc lúc ấy cũng đã ăn ko biết bao nhiêu là khổ đau đó.”

Này đương nhiên có phân nữa là nói dóc rồi, nữa còn lại cũng là ba xạo thôi ── Trước kia nếu có ai dám làm thế với y chắc là đã đi đầu thai lâu lắm rồi ah ── Bất quá lời nói dối này vĩnh viễn sẽ ko bị ai lật tẩy cả. Nên Nguyên Ân cứ thế mà chém gió. Nói rào trước rào sau như vậy, vì y sợ Nguyên Tiếu Ngôn sẽ học theo mình, tự đi tìm sách mà đọc.

Dừng lại 1 chút, Nguyên Ân lại vờ như chẳng có chuyện gì lớn lao cả, còn chủ động đề cử phương pháp tự học: “Tiếu Ngôn nếu ko thích học với hoàng thúc thì có thể tự đi tìm sách mà đọc nha.”

Tuy làm ra vẽ chuyện nhỏ như hạt mè, nhưng lòng y thật đang vạn phần lo lắng. Là y đang thầm đánh cuộc thể xem Nguyên Tiếu Ngôn có tin tưởng mà học theo mình ko.

Quả nhiên, vẫn là Nguyên Ân cao chiêu. Nguyên Tiêu Ngôn vốn chẳng tin tưởng vào khả năng tự học của mình bao giờ. Hắn biết mình ngốc hơn Nguyên Ân nhiều lắm. Thúc thúc của hắn tự học chắc cũng bị đau bảo bối lắm nha. Vất vả như vậy, hắn thật ko ngu đến nổi đâm đầu vào đâu. Để y dạy là tốt nhất rồi. Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Nguyên Tiếu Ngôn liền gật gật đầu nói: “Ta học cùng thúc.”

Cái gật đầu của Nguyên Tiếu Ngôn làm Nguyên Ân mừng đến phát khóc. Thật chẳng dễ dàng gì ah. Dụ được tiểu quỷ này, y thật là người xuất chúng trong lịch sử xã hội loài người nha. Với hàng trăm âm hiểm, hàng vạn dối trá, thật vất vả kiên nhẫn, ko dám đánh, chẳng dám mắng, vừa thuyết phục vừa dỗ dành, bày ra thủ đoạn nhưng ko để hắn thương tổn! Thật là khó bằng lên trời mà.

“Tốt lắm, nếu Tiếu Ngôn đã đồng ý thì chúng ta bắt đầu đi. Trước hết hãy nghe cho kỹ nha. Mặc kệ ta làm chuyện gì với ngươi và ngươi có cảm thấy hành động hay gì đó kỳ quái thì cũng ko được cự tuyệt đâu đó ── chẳng những không thể cự tuyệt, mà còn phải học cho thật kỹ càng biết ko?” Nguyên Ân trước đánh sau phòng. Vì học trò này cũng thật cá biệt đi, nên y phải giao trước cho chắc mới được ah.

Nguyên Tiếu Ngôn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, mặt có chút lo lắng mà gật gật đầu.

Nguyên Ân thấy dáng vẽ lo ngại của Nguyên Tiếu Ngôn, liền vuốt vuốt tóc hắn, dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, tất cả cứ giao cho hoàng thúc đi. Hoàng thúc cam đoan ngươi sẽ phi thường dễ chịu. Nha?”

Thanh âm trầm ấm ôn hòa của Nguyên Ân như có ma lực, làm cho sự lo lắng của Nguyên Tiếu Ngôn từ từ biến mất. Hắn thầm nghĩ hoàng thúc thật lợi hại. Trước giờ có thấy hoàng thúc làm việc gì khiến người ta lo lắng đâu? Nên hắn cũng chẳng cần phải hoảng sợ làm gì cả.

Nghĩ vậy, liền mỉm cười mà gật gật đầu.

Sau đó liền thấy Nguyên Ân cũng cười lại với mình. Rồi nhẹ nhàng cởi ra y phục của hắn mà nhìn chằm chằm vào. Lúc này hắn thấy đôi môi của Nguyên Ân đang khao khát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.