Tam Tiểu Thư Anh Yêu Em

Chương 12: Tình hữu nghị lãng quên nhiều năm




CHƯƠNG 4

Nhìn hắn hai mắt rưng rưng như sắp khóc đến nơi, Nguyên Ân như sắp bật ra là bất kể hắn mang thân phận gì thì y cũng sẽ đều giúp hắn cả. Nghĩ là 1 chuyện, nhưng nói lại là chuyện khác. Nếu ko kiềm được thì y thật sự đã gây hậu quả nghiêm trọng rồi nha ── Với tính cách của Nguyên Tiếu Ngôn, một khi nghe y quả quyết như vậy chỉ sợ là ngay lập tức nhảy cẫng lên rồi nằng nặc đòi bỏ chức danh hoàng thượng này ngay đi. Vậy ko phải là họa từ miệng vào hay sao. Y chẳng ngu đến nỗi tự rước lấy phiền phức cho mình ── Thế là Nguyên Ân chỉ có thể làm mặt lạnh như tiền, ko hề chớp mắt mà nói: “Ta là nhiếp chính vương do tiên hoàng chỉ định cho người. Vì phù trợ cho người nên mới tồn tại chức danh này. Trừ phi người không cần ta, bằng ko ta vĩnh viễn là của người. Mà người chỉ cần có ta ở cạnh bên, thì chuyện làm hoàng đế là điều ko cần bàn cãi rồi. Ta sẽ mãi mãi theo giúp người, nên chuyện người vừa đưa ra là ko thể nào đâu áh”

“Ta chỉ nói là nếu thôi mà. Nếu ta và thúc thân phận ko giống như hiện tại, thì chắc là thúc sẽ ko giúp ta nữa đâu hén?” Nguyên Tiếu Ngôn thương tâm hỏi.

Trước những câu hỏi dồn dập của Nguyên Tiếu Ngôn, Nguyên Ân đành phải giương cờ trắng đầu hàng. Y chưa bao giờ nghĩ đến mấy vấn đề mà hắn vừa đột nhiên hỏi kia. Trước giờ hắn đâu có nhiều suy nghĩ vẩn vơ như thế đâu ah. Sao bỗng nhiên….

Nguyên Ân giật mình, mặt liền khôi phục như thường, giương mắt nhìn về phía Nguyên Tiếu Ngôn, nói: “Hoàng thượng sao hôm nay lại hỏi vi thần nhiều vấn ‘đường đột’ như thế? Hoàng Thượng nên biết, chỉ cần người là hoàng thượng, vi thần sẽ mãi mãi ko rời khỏi người đâu.”

Nguyên Ân bất đắc dĩ nhấn mạnh hai chữ ‘đường đột’ để cảnh tỉnh Nguyên Tiếu Ngôn. Cố tình làm cho hắn mù mờ mà gãi gãi đầu, cười cười nói: “ta cũng ko biết nữa ah, chính là bỗng nhiên lại muốn hỏi như vậy. Rồi mới biết là đến thúc cũng ko thể cho ta 1 đáp án chắc chắn được, rồi cũng tự nhiên cảm thấy đau lòng gì đâu áh. Đúng là rảnh chuyện mà! Nếu ta ko làm hoàng thượng, thì thúc đương nhiên chẳng cần phải giúp ta nữa ah. Hỏi thế thật ngốc mà!”

Vì đến lúc đó con của y đăng cơ, y đương nhiên phải giúp con mình xử lý quốc sự thôi. Đây là chuyện hiển nhiên mà, nhưng ko hiểu sao lòng hắn lại đau quá đi! Nói ko chừng, sau này Nguyên Ân cũng sẽ đối xử với hắn ko tệ mà thưởng cho hắn một chức vương gia hay gì đó tương đương chứ ko giết hắn ngay lập tức đâu. Mà chuyện đó xảy ra thì đã sao? Ko phải hắn đã từng dự liệu rồi sao? Hắn cũng đã sớm quyết định chừng nào còn làm hoàng đế thì chừng đó cứ vui chơi, ko thèm suy tính cho tương lai sau này làm gì cả nha. Vậy thì hà cớ gì hôm nay lại như bọn văn nhân buồn thương sầu não với trăng hoa thế kia? Kỳ quái thật! Này chắc là do phụ hoàng sớm theo chầu ông bà nên hắn mới xem hoàng thúc là cha mình. Kết quả chỉ có 2 chữ: Dựa dẫm

Nhắc đến phụ hoàng, thật nhớ àh nha, vì phụ hoàng của hắn tính đến khi già rồi chết đi đều sinh toàn công chúa ko hà. Nên lão đối với hắn là phi thường sủng ái luôn. Từ nhỏ đến lớn, một chút khổ cực cũng chưa từng nếm qua. Thật sự là ngậm thìa vàng mà lớn lên mà. Lại nghe mẫu phi hắn thường hay kể, là hắn rất mực ngoan ngoãn, ko giống như con cái người khác được cưng chìu mà sinh kêu ngạo. Ở trong cung rất có lễ phép, nên phụ hoàng hắn lại càng thêm thương, mà các hậu phi trong cung, đặc biệt là các hậu phi lớn tuổi cũng rất thích hắn (Trẻ tuổi thì còn chờ mong được sủng hạnh để sinh hoàng tử, chứ già rồi còn ham hố gì nữa, tự nhiên đâm ra thích trẻ con là phải thôi ah _ Lời của tác giả ạh =_=), Thế là hắn đi đâu cũng có người khác yêu thương cả. Giờ phụ hoàng đã mất rồi, đến thái phi yêu thương hắn nhất cũng thế luôn, nên thỉnh thoảng hắn vẫn hay nhớ về bọn họ lắm nha.

Hiện tại, hắn biết rõ nhất là mình chỉ có hoàng thúc mà thôi.

Hắn biết hoàng thúc không giống như phụ hoàng, càng ko giống như bọn hậu phi ngày xưa ko nỡ làm đau đến nửa cọng tóc của hắn. Y nghiêm khắc hơn phụ hoàng nhiều lắm, nhưng hoàng thúc này lại giúp hắn xử lý mọi việc chẳng chê vào đâu được cả. Vì thế đến bây giờ hắn cũng chẳng mấy quan tâm đến chính sự chi cho mệt nha. Thế nhưng hắn vẫn xếp hoàng thúc vào nhóm người hay làm tổn thương hắn ngay. Thật ra hắn biết ổng là đang cố làm tròn nghĩa vụ chứ ko hề muốn làm đau hắn. Bất quá hắn chỉ có thể làm thế thôi hà. Thúc thúc làm hắn đau cũng tốt mà, tỉnh cả người rồi đây này….

Phụ hoàng, mẫu phi, các vị nương nương nằm trong nhóm ko làm tổn thương hắn. Hắn nhớ….hix hix…ô ô…Hắn nhớ bọn họ quá.

“Sao lại làm cái mặt như đưa đám thế. Xiêm y làm người khó chịu sao?”

Thanh âm ôn hòa chạy ngay vào tai, Nguyên Tiếu Ngôn mở to mắt nhìn, nước mắt sắp trào ra bỗng chạy ngược vào trong. Thấy Nguyên Ân vừa giúp hắn mặc y phục, vừa hỏi, nhưng mắt y lại ko có chút xíu nào gọi là quan tâm cả. Nguyên Tiếu Ngôn thấy thế nhất thời ko chịu được mà ôm lấy cổ Nguyên Ân khóc nức nở: “Hoàng thúc…..”

“Xảy ra chuyện gì?” Nguyên Ân hơi thoáng ngạc nhiên, liền nhanh chóng ôm lấy hắn, nhẹ nhàng để Nguyên Tiếu Ngôn dựa vào vai mình mà vỗ về.

“Ta nhớ…..phụ hoàng quá hà, còn có mẫu phi rồi nhóm nương nương năm đó rất yêu thương ta nữa…. Nhớ lắm….”

Nguyên Ân thở dài, dịu dàng nói: “Còn nhớ lúc trước hình dung của họ ra sao ko? Ta giúp ngườii sai người vẽ cho bọn họ mấy bức tranh. Đợi đến khi nào ngươi nhớ đến, thì có thể giở ra xem. Thế có được ko?”

Nguyên Ân thật rất muốn vỗ về hắn. Tuy rằng những người muôn năm cũ đã khuất bóng rồi, nhưng vẫn còn có y đang yêu thương hắn ngay đây mà. Nhưng y lại sợ nếu nói như thế, sẽ làm cho con ngựa hoang ko cương như Nguyên Tiếu Ngôn càng thêm chẳng kiêng dè gì. Vì thế chỉ có thể bày ra bộ dạng dửng dưng đưa ra cách thức giúp hắn vơi bớt phần nào nỗi nhớ nhung này mà thôi.

Lúc phụ hoàng của Nguyên Tiếu Ngôn qua đời, hắn ta chỉ mới 15 tuổi, hơn nữa lại ko biết thế sự, xét cho cùng thì vẫn còn là 1 tiểu hài tử hay quen thói làm nũng đi. Chỉ là giờ đây hắn đã gần 22 tuổi, nhìn sao cũng ko thấy ra dáng người lớn chút nào. Chỉ là được dựa vào bờ vai dày rộng của Nguyên Ân thật dễ chịu nha. Thật giống như phụ hoàng trước đây hay ôm ấp hắn. Này khiến cho Nguyên Tiếu Ngôn có chút ko muốn buông ra, cứ muốn dựa dẫm mãi vào như vậy. Lòng ngực của Nguyên Ân thật ấm áp, ấm như của người cha mà hắn hay làm nũng trước đây. Nhưng mà, Nguyên Tiếu Ngôn biết là thật sự ko được phép, chỉ có thể miễn cưỡng buông ra. Càng ngày hắn càng xem ngũ hoàng thúc như phụ hoàng vậy. Đây cũng tạm thời xem như là tình cảm phụ tử để: ‘Dựa dẫm’ đi mà.

Nguyên Ân thấy Nguyên Tiếu Ngôn lúc thì nhíu mày, lúc lại thở dài, nhưng ko còn trưng cái mặt như đưa đám ra nữa thì lòng cũng yên tâm đôi chút. Y cũng ko truy vấn hắn vì sao lại nhăn mày nhíu mặt như thế. Y nghĩ chắc là hắn đã giữ chuyện này trong lòng từ lâu lắm rồi, mãi đến hôm nay mới có can đảm nói ra. Lòng nghĩ gì thì mặt đều hiện lên hết, đây vốn là tính cách đơn thuần của Nguyên Tiếu Ngôn. Nên chỉ cần hắn ko bày ra bộ dáng thương tâm, y cũng ko cần xen vào nhiều làm gì. Nếu ko, nói ko chừng Nguyên Tiếu Ngôn hắn đã bại não từ lâu rồi nha. Thế là lúc nào y cũng chú ý xem mặt hắn có thay đổi cảm xúc gì ko. Mệt chết đi được mà!

Đúng như Nguyên Ân đoán, Nguyên Tiếu Ngôn thương cảm chẳng bao lâu thì đã chuyển sang hứng thú dào dạt mà xem ảo thuật từ các đoàn khác nhau của quốc gia lân cận. Hắn đã đem mấy ưu tư lúc sáng quẳng lên chín tầng mây mất tiêu mất tích luôn rồi. Buổi tối hắn lại cứ cắm đầu vào giải cửu liên hoàn. Còn có 1 thứ có hình lập phương ở nước bên cạnh gọi là “Ma Phương” Trên bàn bày đủ thứ linh tinh linh tang, đến Nguyên Ân cũng ko biết đó là gì, thấy hơn phân nữa là đồ chơi được chế biến thật tinh xảo mà thôi.

“Thúc xem nè, chiều nay ta có học vài màn ảo thuật từ các sư phụ đó. Thú vị lắm nha, nghiên cứu 1 lúc là có thể làm cho thúc xem được rồi. Đảm bảo thúc sẽ mở rộng tầm mắt cho coi!” Nguyên Tiếu Ngôn chỉ nhìn thoáng qua y 1 cái, xong lại chuyên chú với cái cửu liên hoàn và quyển sách trong tay.

“Trước kia ta chơi trò xếp hình đã cảm thấy thật thú vị, giờ phát hiện ra cửu liên hòa còn thú vị hơn nữa nha. Còn có cái ma phương kia cũng thú vị nữa. Nhìn sơ thấy đơn giản vậy chứ giải hoài cũng ko xong đâu.”

Nguyên Ân sợ hắn động não quá độ dẫn đến choáng váng, muốn hắn nghĩ ngơi 1 chút xong lại chơi tiếp. Bất quá nếu trực tiếp nói ra mà Nguyên Tiếu Ngôn nghe theo mới lạ ah. Thế là y liền cầm cái cửu liên hoàn lên nói: “Ngày mai ta lại bận rộn xử lý chính sự rồi. Thừa dịp ta đang rảnh người làm ảo thuật cho ta xem đi.”

Nguyên Tiếu Ngôn đang cao hứng gỡ, bỗng bị Nguyên Ân cầm đi thứ mình thích, liền cảm thấy có chút ko hài lòng. Bất quá, nghĩ đến thời gian hoàng thúc rảnh rỗi quả là rất ít, giờ muốn xem ảo thuật cũng là yêu cầu hợp lý rồi. Thế là hắn quyết định cố dằn xuống khát vọng muốn hóa giải cửu liên hoàn mà bắt đầu chuẩn bị ảo thuật.

———————

Chương này bạn Hữu sẽ giới thiệu với các bạn 1 thứ đồ chơi đã có từ lâu ở TQ nha. Đó là Cửu Liên Hoàn. Nó nhìn như thế này nè ^.^

Nó gồm chín vòng tròn nối với nhau đó nha ^.^. Cách chơi thật đơn giản, các bạn phải gỡ làm sao ra hết toàn bộ các vòng là OK, bất quá thấy vậy chứ kỳ thực ‘quắn đầu’ với nó luôn đó nha, hix hix. Bạn Hữu còn nhớ lúc nhỏ bạn Hữu chuyên dùng kềm gỡ nó ra cho lẹ ( Nói ra thật mất mặt mà nhưng suy nghĩ nhứt đầu lắm đó) sau này mới được ca ca dạy cho cách gỡ nha.

Thật ra hình trên chỉ là kiểu truyền thống thôi, nó còn rất nhiều dạng, từ đơn giản đến phức tạp chứ ko phải chỉ 1 như thế đâu. Cụ thể như vầy nè

Nhìn choáng váng chưa, ca ca Hữu nói nó có quy tắc gỡ hết đó ^.^ Nhưng bạn Hữu chỉ biết gỡ cái truyền thống thôi, còn cái vòng xoắn xoắn tùm lum từ gỡ đến gắn, thì bạn Hữu bó tay.

Tặng thêm cho các bạn mấy cái hình cửu liên hoàn nữa nè ^.^ . Đây là kiểu đơn giản nhất nha. Thấy vậy chứ gỡ ra dễ lắm nha. Chỉ việc đẩy cái vòng trên cùng vào sát góc là ra rồi

Đây là ví dụ cho kiểu phức tạp, nhìn ghê chưa =_= Một chỗ bán cửu liên hoàn (thường bán là tặng thêm cuốn sách dạy gỡ luôn nha =.=ll)

Càng ngày cửu liên hoàn càng biến hóa rất đa dạng và có hơi hướm hiện đại hơn, ví dụ như vầy nè, nhìn ko biết gỡ luôn, hix hix

Tặng thêm cho bạn nào hứng thú mấy tấm hình bày cách gỡ nè ^.^

1. Đầu tiên đánh số cho dễ nha Bước thứ nhất

Bước thứ 2

Bước thứ 3 và 4

Còn trò “Ma Phương” Thật ra là cái này nè. Ko cần nói chắc các bạn biết rồi chứ chứ gì Hữu chơi cái này cũng được lắm nha ^.^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.