[Tam Tiếu] Đá Mọc Mầm

Chương 22: Mèo




Lãnh Lưu Cảnh thuận theo ánh mắt của Tiêu Phàm nhìn qua, thấy được đằng sau của hắn, còn một thân ảnh đứng đó, đó là một thanh niên mặc áo choàng trắng, vô cảm nhìn lấy hắn.

"Tiếu Thiên Dương!" Lãnh Lưu Cảnh nghiến răng nghiến lợi, nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới, mạng của mình lại kết thúc trong tay Tiếu Thiên Dương.

"Là ta." Tiếu Thiên Dương nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

Lát sau, Tiếu Thiên Dương nói thêm một câu: "Đúng rồi, trước đó tại cửa thứ ba trong Âm Sát Tuyệt Trận, người giết thuộc hạ của ngươi hình như là ta, nhưng ta dám thề, là ta vô ý đó!"

Âm thanh rơi xuống, trường kiếm trong tay Tiếu Thiên Dương khẽ run lên, kiếm khí sắc bén chém vào lục phủ ngũ tạng của Lãnh Lưu Cảnh.

"Ngươi!" Rốt cuộc Lãnh Lưu Cảnh cũng nhịn không được, phun ra mấy ngụm máu tươi, cả người không còn huyết sắc, sự sống dần dần tiêu tan.

Một kiếm của Tiếu Thiên Dương không chỉ đâm hắn bị thương, còn phong ấn luôn biển thần lực của hắn, căn bản không thể động đậy được.

Thậm chí ngay cả linh hồn cũng bị một sức mạnh cường đại trói buộc, không thể thoát được.

"Ngươi yên tâm, chỉ là ngươi đi trước một bước mà thôi, lập tức Lãnh Đồng sẽ đến với ngươi!" Tiêu Phàm nhàn nhạt nhìn Lãnh Lưu Cảnh một chút.

"Tại sao ngươi nhìn ra được?" Lãnh Lưu Cảnh vẫn không cam lòng, lúc nãy hắn và Lãnh Đồng phối hợp với nhau rõ ràng là không hề có sơ hở.

Lãnh Đồng sử dụng đồng thuật để công kích, có thể ngăn chặn sự dò xét của lực linh hồn người khác, vả lại Lãnh Lưu Cảnh hắn âm thầm đánh lén Tiêu Phàm, một kích trúng đích.

Nhưng Lãnh Lưu Cảnh không nghĩ tới, Tiêu Phàm đã đoán trước có nguy hiểm, sớm thoát khỏi nạn này.

Với thực lực của hắn, tốc độ trong thời gian ngắn bộc phát ra, không hề thua kém Thiên Thần cảnh, nhưng cả việc đánh lén Tiêu Phàm cũng không thành công, điều này khiến hắn không cam tâm.

"Ta nói là dựa vào linh cảm, ngươi tin không?" Tiêu Phàm nhe răng cười nói.

"Ta tin!" Lãnh Lưu Cảnh cắn răng nói.

Hắn không tin Tiêu Phàm thật sự đoán được nguy hiểm xảy ra với mình, vậy chỉ còn dựa vào linh cảm, mới có thể tránh khỏi đòn kích sát của hắn ở giây phút quan trọng.

"Lừa ngươi thôi." Tiêu Phàm lộ ra vẻ mặt khiến người khác tức chết, nhịn đả kích nói: "Với việc ta hiểu rõ ngươi, Lãnh Lưu Cảnh dường như không giống một người nóng nảy, nhưng lúc nãy, những gì ngươi đã làm đều không hợp với tính cách của ngươi."

Tiêu Phàm không lừa hắn, vừa rồi có thể tránh khỏi một kiếp, thật sự linh cảm rất quan trọng, nhưng điều quan trọng nhất là kinh nghiệm của hắn.

Trong lòng Tiêu Phàm đã sớm xem Lãnh Lưu Cảnh là một trong những đối thủ đáng sợ, thậm chí cũng đại khái hiểu được tính cách của Lãnh Lưu Cảnh.

Loại người cẩn trọng như Lãnh Lưu Cảnh, thông thường sẽ không vì mạng sống của vài thuộc hạ mà liểm mạng với người khác, nhưng lúc nãy Lãnh Lưu Cảnh đã hoàn toàn mất đi lý trí.

Khả năng duy nhất chính là, Lãnh Lưu Cảnh và Lãnh Đồng đang diễn trò, hai người biết Tiêu Phàm sẽ không bỏ qua cho bọn hắn, nên bọn hắn chắc chắn sẽ không tha cho Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm phát hiện chuyện có chút không đúng, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn lấy Lãnh Lưu Cảnh.

Đồng thuật của Lãnh Đồng thật sự có thể ngăn sự dò xét của sức mạnh linh hồn, nhưng không cản được ánh mắt của Tiêu Phàm, nên không khó gì để nắm được hành tung của Lãnh Lưu Cảnh.

Đây mới là nguyên nhân mà Tiêu Phàm tránh được đòn tất sát của Lãnh Lưu Cảnh, không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

"A, ta đối với bản thân, còn không hiểu rõ bằng một người ngoài như ngươi?" Lãnh Lưu Cảnh đau thương cười một tiếng, hắn cũng muốn hiểu rõ nguyên cớ trong chuyện này.

"Là ngươi quá tự cao." Thần sắc Tiêu Phàm hững hờ nói.

Một khắc sau, phía sau hắn hiện ra một cái miệng lớn như bồn máu, một ngụm nuốt chửng Lãnh Lưu Cảnh.

Từ lúc bắt đầu, Tiêu Phàm đã không định tha cho Lãnh Lưu Cảnh, Lãnh Lưu Cảnh chắc đã cảm nhận được sát ý trên người Tiêu Phàm, nhưng hắn không những không trốn, vẫn muốn liều mạng cùng Lãnh Đồng, vậy thì không hợp với lẽ thường lắm.

"Công tử, đồng thuật này thật đáng sợ, chúng ta ngăn cản không nổi rồi!" Giọng nói lo lắng của Kiếm la vang lên.

Tiêu Phàm vung tay lên, một vệt sáng hiện ra, hóa thành một kết giớ kiếm khí bao phủ lấy mọi người, ngăn cản những đòn giao sát đáng sợ đó ở bên ngoài.

Đám người thấy thế, thở dài một hơi, nhưng lúc này, đột nhiên, thân ảnh của Tiêu Phàm biến mất tại chỗ.

"Đi!" Bên ngoài không gian hủy diệt màu đen, Lãnh Đồng hét lớn một tiếng, lách mình bỏ chạy về phía phần mộ to lớn ở xa, thuộc hạ của hắn nhao nhao chạy theo.

Cũng tại lúc này, thân ảnh Tiêu Phàm thoáng hiện, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái: "Chạy về hướng kia? Đúng là muốn chết mà!"

Tiêu Phàm không đuổi theo, lát sau, không gian hủy diệt màu đen biến mất ở phía sau hắn, Tiếu Thiên Dương và Kiếm La lại xuất hiện.

"Tiêu huynh, bọn hắn chạy rồi?" Sở Khinh Cuồng liếc mắt nhìn bốn phía, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Lãnh Đồng.

"Không bao lâu, bọn hắn sẽ trở lại." Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng, "Mọi người điều tiết trạng thái ở mức tốt nhất, có thể sẽ có một trận chiến sinh tử!"

"Rõ!" Đám người nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn làm theo lời của Tiêu Phàm, vội vàng khoanh chân ngồi trên mặt đất.

Khoảng nửa chén trà sau, mọi người đều tinh thần phấn chấn, tất cả cùng đứng đằng sau Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm vẫn đứng tại chỗ, nhìn ra xa, như đang đợi điều gì.

Hai mươi phút lại trôi qua, đột nhiên, một tiếng rống kinh thiên truyền đến, mây đen nổ tung ở phía chân trời, thoáng ẩn thoáng hiện, huyết vụ bốc lên cả khoảng không gian.

Bốc lên trong huyết vụ, còn có từng dây roi màu máu đang bay múa, gợi lên từng đợt cuồng phong trong hư không.

"Gao!"

Chỉ một thoáng, một tiếng thét vang vọng cả khung trời, âm thanh có chút khan, như tiếng sói tru, khô lâu vong linh khắp bốn phía bị dọa đến nỗi nằm rạp xuống mặt đất, không ngừng run rẩy.

Từ phần mộ ở xa, sóng âm phát ra sự công kích dập dờn, sợ rằng dù là đã cách rất xa, mọi người vẫn cảm thấy khí huyết sôi trào, thần hồn có chút điên đảo.

"Sóng âm công kích thật mạnh!" Thanh Phong lão tổ nhịn không được, sợ hãi kêu lên, lại có thể trực tiếp chấn sát linh hồn, đó không phải là người bình thường có thể làm được.

Những người khác không ngừng rung động, ánh mắt chằm chằm nhìn ra xa, sợ sẽ lỡ mất điều gì, bọn họ muốn biết ngay là loại quái vật nào phát ra tiếng kêu to như vậy.

"Cuối cùng cũng ra rồi!" Mắt Tiêu Phàm lóe lên tia sáng.

"Tiêu Phàm, tốt nhất chúng ta nên rời đi." Xích Vân lão tổ lo lắng nói.

"Các ngươi đi trước, đến ngã ba trước đó chờ ta." Tiêu Phàm nghĩ nghĩ, vẫn gật đầu, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, hắn sẽ thấy áy náy.

Dù sao, Thanh Phong lão tổ và Xích Vân lão tổ chỉ là đến giúp đỡ, không phải tới liều mạng với hắn.

Nhưng, Tiêu Phàm không thể đi, đừng nói là Lãnh Đồng chưa chết, thì Trọc Thiên Hồng còn ở phía trước, Tiêu Phàm không thể bỏ lại Trọc Thiên Hồng.

Ánh mắt lão tổ Xích Vân và lão tổ Thanh Phong lão tổ không ngừng lấp lóe, hai người khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn ở lại.

"Mau trốn!"

"Công tử, cứu ta!"

Lúc này, từng tiếng kêu thảm thiết từ nơi xa truyền đến, ngay sau đó, mấy đạo thân ảnh điên cuồng đạp không chạy về con đường cổ này.

Cho dù là phi hành, bọn hắn cũng không dám rời khỏi con đường cổ này, người dẫn đầu không phải ai khác, chính là Lãnh Đồng.

Sau lưng bọn hắn, có vô số luồng khí tức mạnh mẽ mãnh liệt tràn tới, phóng xa tầm mắt, mọi người không khỏi hít một hơi lạnh.

Đằng sau bọn Lãnh Đồng, chằng chịt những khô lâu vong linh đang đuổi theo bọn hắn, trên trời dưới đất, chỗ nào cũng có, như một đại quân vong linh vậy.

Có người chạy ở dưới đất, có người phi hành trên không, tốc độ của bọn Lãnh Đồng chỉ có nhanh chứ không chậm.

Mấu chốt là, theo sau những khô lâu vong kinh đang chạy đến, bốn phí đường cổ, những khô lâu vong linh như nhận được một mệnh lệnh nào đó, trực tiếp xong lên con đường cổ này.

Con đường cổ an toàn này, trong một lúc đã biến thành nơi nguy hiểm nhất, trong lòng bọn Kiếm La và Tiếu Thiên Dương không ngừng run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.