Tâm Thiêu

Chương 50: Cuộc nói chuyện im lặng




Mạn Yêu giật mình, lập tức theo tiếng mà đi tới.

Chỉ thấy ở phía sau núi giả, một nữ tử đang cuộn tròn trên mặt đất, quần áo dính đất, tóc tai rối loạn, khéo môi còn dính một vết máu, nhìn nam tử đang tăng thêm mấy cước cho nàng mà cười lạnh. Nam nhân càng nổi trận lôi đình, một chân liền muốn đá lên mặt nữ tử đó.

"Dừng tay." Mạn Yêu đúng lúc kêu lên.

Nam nhân kia sửng sốt quay đầu lại, vốn là giận dữ, nhưng vừa thấy Mạn Yêu, liền hai mắt sáng ngời, đáng khinh cười nói: "Nha, vị mỹ nhân này là từ chỗ nào tới? Có phải hay không xem tiểu gia ta tịch mịch, cố ý tới an ủi ta?"

Đây là trượng phu của Chiêu Vân, Tiêu Bố công tử của Tiêu Dao Hầu? Lưu manh vô lại danh vang kinh thành! Mạn Yêu đối với danh tiếng của hắn sớm có nghe đến, lại không nghĩ còn khiến người không thể chịu đựng được như thế, không khỏi nhíu mày, đối với Chiêu Vân sinh tâm thương tiếc.

Nam nhân vừa nói xong đã thò tay qua, duỗi tay muốn nâng cằm Mạn Yêu, nhưng tay còn chưa có đụng tới Mạn Yêu, đã bị Linh Nhi một phen vặn lấy.

Linh Nhi nổi giận nói: "Ngươi thật to gan! Dám đối với chủ tử nhà ta vô lễ!"

Cánh tay của nam nhân kia răng rắc một tiếng, ai u ai da liền kêu vài tiếng, mắng: "Ngươi mới to gan! Cũng không hỏi thăm hỏi thăm tiểu gia ta là ai, liền dám...... A ¬—— ta không nói không nói gì, ngươi mau buông tay."

"Linh Nhi, buông hắn ra." Mạn Yêu nhàn nhạt nói.

Linh Nhi đột nhiên buông tay, nam nhân kia bị quăng ngã một cái chổng vó, bò dậy, sắc mặt hung ác nói: "Các ngươi là người nào? Tiểu gia...... Ta quản giáo nữ nhân của mình, quan hệ gì đến các ngươi, các ngươi dựa vào cái gì mà ngăn trở?"

Mạn Yêu mặc kệ hắn, lập tức đi qua đỡ Chiêu Vân. Nhìn Chiêu Vân bên môi cười lạnh, nàng trong lòng nói không nên lời là cái tư vị gì. Nhớ rõ trước kia Chiêu Vân đơn thuần hoạt bát, vì tình yêu có thể không cần danh phận, cuối cùng lại gả cho một nam nhân thanh danh hỗn độn bừa bãi như vậy, hiện giờ còn phải vì đã từng ái luyến (yêu thích) mà bị trượng phu nhục mạ đánh chửi. Mà người nam nhân này sở dĩ kiêu ngạo như vậy, đơn giản là xem phụ thân của Chiêu Vân - Yến Quốc công đã qua đời, nghe nói mấy ca ca của Chiêu Vân đều là do thiếp thất sinh, căn bản mặc kệ sự chết sống của Chiêu Vân. Đại khái chính là nữ tử thời đại này thật bi ai, không có lá chắn quyền thế, liền sẽ bị người kỳ thị, cuộc sống không bằng heo chó, cũng không thể chạy thoát.

Đỡ Chiêu Vân đứng dậy, Mạn Yêu mới quét mắt tới nam nhân kia liếc một cái, ánh mắt sắc bén nói: "Đánh nữ nhân không phải hành vi của nam tử hán đại trượng phu, Yến Quốc công tuy rằng không còn nữa, nhưng quận chúa Chiêu Vân cũng còn có bệ hạ đích thân phong danh hào quận chúa, ngươi như thế ngược đãi nàng, đó là coi rẻ hoàng quyền, đối với bệ hạ bất mãn. Nếu truyền đi ra ngoài, sợ là không ổn đi!"

Nam nhân trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, lập tức cảnh cáo nói: "Ngươi dám nói đi ra ngoài, ta nhất định không tha cho ngươi!"

Linh Nhi cười nhạo nói: "Chủ tử nhà ta là công chúa Khải Vân quốc, phu nhân của Vệ quốc Đại tướng quân, ngài có thể thế nào?"

Nam nhân vừa nghe sửng sốt, đồng tử co rụt lại, hắn dù không hiểu tình hình trong triều, cũng biết Vệ quốc Đại tướng quân quyền thế xa hơn Hầu gia phụ thân không có thực quyền của hắn, đối với Mạn Yêu phun ra một câu: "Cũng cùng một loại." Liền lập tức mau chân rời đi.

Chiêu Vân lúc này mới hướng Mạn Yêu nói lời cảm tạ: "Đa tạ công chúa ra tay cứu giúp!"

Mạn Yêu thở dài: "Quận chúa không cần đa lễ." Nói xong đưa khăn đi qua.

Chiêu Vân tiếp nhận, lau vết máu dưới khóe miệng, khi ống tay áo trượt xuống một chút, lộ ra vết bầm xanh tím trải rộng khắp cánh tay. Mạn Yêu nhìn thấy nhịn không được mà lắc đầu, kêu Linh Nhi chạy nhanh đi tìm chút thuốc trị thương tới.

Chiêu Vân ngăn cản nói: "Không sao, ta đã quen rồi. Lâu như vậy không gặp lại, không nghĩ tới công chúa còn nhận ra ta. Nếu công chúa không ngại, có thể hay không...... bồi ta đi dạo một chút?"

Chiêu Vân hỏi một cách kính kính cẩn cẩn, khiến Mạn Yêu không khỏi cảm thán, cuộc sống thật sự có thể hoàn toàn thay đổi một người. Chiêu Vân hiện giờ, lại không có như lúc đầu đơn thuần hoạt bát, chỉ còn lại có u buồn trầm tĩnh cũng thành thục rất nhiều.

Mạn Yêu gật đầu, kêu Linh Nhi không cần đi theo.

Hai người lẳng lặng mà đi, đều thực an tĩnh, trên con đường này không có đèn, nơi nơi đều là sắc màu xám nhạt của bầu trời chưa kịp tối.

"Dung Nhạc tỷ tỷ, ta có thể kêu ngươi như vậy không?" Chiêu Vân quay đầu nhìn nàng.

Mạn Yêu cười nói: "Đương nhiên có thể."

Chiêu Vân nói: "Vậy Dung Nhạc tỷ tỷ cũng kêu ta là Chiêu Vân đi."

Mạn Yêu gật đầu, nhìn Chiêu Vân một bộ biểu tình muốn nói lại thôi, mỉm cười nói: "Chiêu Vân chính là có chuyện muốn nói với ta?"

Chiêu Vân bị nhìn thấu tâm tư, cúi đầu, cắn cắn môi, mới nói: "Dung Nhạc tỷ tỷ, huynh ấy...... Đã trở lại, tỷ tỷ có biết không?"

Mạn Yêu tự nhiên biết, theo như lời Chiêu Vân nói "Huynh ấy" chỉ chính là ai, nhưng nàng không lên tiếng.

Chiêu Vân tự giễu cười nói: "Tỷ tỷ nhất định suy nghĩ, huynh ấy đối với muội như vậy, muội vì sao còn nhớ thương huynh ấy."

Đã có hơn một năm, Chiêu Vân không dám cùng bất luận kẻ nào nhắc tới cái nam tử kia, rất nhiều lời nói nghẹn ở trong lòng, không có chỗ để giải tỏa.

Mạn Yêu hiểu biết nỗi khổ trong lòng Chiêu Vân, nhẹ nhàng thở dài: "Muốn quên một người...... Không dễ dàng." Đạo lý này nàng hiểu.

"Đúng vậy, thực khó. Tỷ tỷ, một năm này......sống có hạnh phúc không?"

Mạn Yêu bước chân hơi chậm lại, không có trả lời.

Chiêu Vân quay đầu nhìn nàng, mang theo nụ cười thê lương cùng với thần sắc hiểu rõ. Kỳ thật hạnh phúc hay không, cần gì phải hỏi? Ở trong trí nhớ của Chiêu Vân, lần đầu tiên thấy nàng là ở đẹp như tiên cảnh Long Nguyệt vườn trà, khi đó, nàng một thân giả dạng nam nhân, đôi mắt giống như lưu li trong sáng loá mắt, hiện giờ lại không mông thanh tịch. Dừng lại bước chân, Chiêu Vân quay đầu nói:

"Muội thực hâm mộ tỷ tỷ, trước kia còn ghen ghét qua, còn có hận qua. Đoạn thời gian đó không biết tỷ tỷ là nữ tử, muội hy vọng cỡ nào chính mình cũng là thân nam tử, như vậy thì có thể giống như tỷ tỷ, lưu tại bên người huynh ấy. Chính là về sau mới biết, thì ra cùng những thứ đó không có quan hệ."

Đột nhiên nghe người khác nhắc tới những ngày sớm đã bị chôn sâu dưới lòng đất, Mạn Yêu cũng dừng lại bước chân, suy nghĩ phiêu xa. Đoạn thời gian đó...... Nàng tình nguyện không có đoạn thời gian đó! Như vậy, trong lòng nàng sẽ không có nhiều chua xót như vậy. Nàng mỏng lạnh cười, thu lại suy nghĩ, xoay người nhàn nhạt nói: "Hiện tại không hận."

Chiêu Vân lắc đầu, tự giễu nói: "Huynh ấy không thích muội, muội hận tỷ có ích lợi gì?"

Nàng (CV) ngược lại nghĩ đến thực thông suốt.

Mạn Yêu nhàn nhạt cười không nói nữa, người khác hận hay không hận, đối với nàng mà nói không có quan trọng gì.

Hai người đạp đường lát đá, chậm rãi nói chuyện liền đi vào một khu vườn, khu vườn này tên là Phù Liễu viên, không quá lớn, cảnh sắc lại cực kỳ lịch sự tao nhã. Rừng trúc xanh tươi, dương liễu nhẹ rũ, trong vườn có một hồ nước xanh biếc, những đóa sen trắng trong hồ thịnh nở, có đóa đã điêu linh tàn tạ, vị trí gần bờ hồ thấp thoáng có một con thuyền nhỏ tinh trí. Chiếc thuyền kia an tĩnh ngừng ở bờ hồ, trên thuyền không có thắp sáng đèn, nhìn không thấy cảnh trí trong khoang thuyền.

Chiêu Vân ánh mắt yên lặng nhìn về phía những đóa sen trắng nở rộ, thần sắc buồn bã nói: "Tỷ tỷ có biết bệ hạ vì sao lệnh cho các đại thần dẫn theo nữ quyến tham gia ngắm hoa yến đêm nay hay không?"

Mạn Yêu nói: "Nghe nói một nửa là vì Vương tử của Trần Phong quốc."

"Vậy một nửa kia đâu? Tỷ tỷ cũng biết?"

Mạn Yêu lắc đầu, Chiêu Vân đi đến dưới một cây liễu đột nhiên dừng lại, Mạn Yêu nhìn sắc mặt nàng không tốt, dừng lại bước chân, nhàn nhạt cười nói: "Thế nào, Chiêu Vân biết?"

Chiêu Vân khẽ ừ một tiếng, giống như dùng sức lực rất lớn, mới ưu thương mà mở miệng: "Một nửa nguyên nhân kia...... là vì Vô Ưu ca ca tuyển phi."

Mạn Yêu trong lòng trầm xuống, nhớ tới ngày ấy biểu tình của Phó Trù nói một nửa lại dừng lại. Thì ra là thế! Trách không được trong đại điện các quận chúa, các tiểu thư mỗi người đều trang điểm đến kiều diễm như vậy, thì ra là vì hắn. Đầu quả tim bỗng nhiên có cái gì đó xẹt qua, tựa hồ thực nhẹ lại tựa hồ thực nặng một chút, không cảm thấy đau bao nhiêu, nhưng lại làm nàng hô hấp khó khăn.

Chiêu Vân xoay người, ánh mắt thẳng tắp nhìn nàng, Mạn Yêu mất tự nhiên quay đầu đi, ánh mắt nhất thời cũng không biết phải nhìn hướng nào.

Không khí đột nhiên khô nóng khó chịu, cả gió cũng không hề mát mẻ. Mạn Yêu cầm chính mình tay, đầu ngón tay lạnh lẽo.

"Tỷ tỷ cũng không có quên Vô Ưu ca ca, có phải hay không? Phó tướng quân đối đãi với tỷ có tốt bao nhiêu nhưng tỷ không thích hắn, làm sao mà có thể hạnh phúc."

Mạn Yêu đột nhiên cảm thấy ánh mắt của Chiêu Vân từ khi nào bắt đầu trở nên sắc bén như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì nàng(CV) đã nói trúng tâm sự của nàng? Mạn Yêu theo thói quen mà nhấp môi, đem tất cả cảm xúc đều đè nén vào đáy lòng, mặc kệ có hay không sẽ đè nén ra một cái lỗ thủng lớn. Nàng hơi hơi quay đầu đi chỗ khác, nhàn nhạt nói: "Muội sai rồi, ta thực hạnh phúc. Để quên một ai đó, là yêu một người khác, kỳ thật cũng không có khó lắm." Nàng không có thói quen đem miệng vết thương của chính mình bại lộ ở trước mắt người khác. Nhưng nếu thật sự đơn giản, nàng vì sao cả nói ra một câu đều cảm giác được gian nan như vậy?

Cách đó không xa, hình như có một tiếng trầm vang truyền đến, thực nhẹ thực nhẹ một chút rồi lại dị thường nặng nề, khiến người cho rằng đó là ảo giác đồng thời rồi lại không thể bỏ qua. Mạn Yêu theo bản năng mà quét một vòng khu vườn, trừ bỏ nàng cùng Chiêu Vân, không thấy có khác người.

Chiêu Vân cười khổ nói: "Tỷ tỷ không thừa nhận không có sao, loại sự tình này, dễ dàng lừa được người khác, lừa chính mình...... Lại rất khó!"

Mạn Yêu vô thức mà nắm chặt tay, ngưng mi nói: "Ta đi về trước, nếu muộn......tướng quân sợ là muốn đi ra ngoài tìm ta." Nói xong xoay người liền đi, mới vừa đi ra vài bước, Chiêu Vân ở sau lưng nàng kêu lên: "Dung Nhạc tỷ tỷ, tỷ tỷ thật sự có yêu qua Vô Ưu ca ca sao?"

Một câu dò hỏi trắng như vậy, khiến cho Mạn Yêu một thân cứng đờ, Chiêu Vân lại nói: "Nếu tỷ thật sự yêu qua huynh ấy, tỷ tỷ nhẫn tâm để huynh ấy cả đời không hạnh phúc sao?"

Ngực giống như bị kim đâm, có chút đau đớn, Mạn Yêu đưa lưng về phía Chiêu Vân, khẽ nâng cằm, ức chế trong lòng run động, nhàn nhạt nói: "Hắn hạnh phúc hay không, không phải muội hay ta có thể làm được. Hơn nữa, hắn không phải sắp tuyển phi sao?"

"Huynh ấy tuyển không được người huynh ấy muốn!" Chiêu Vân đuổi theo, chạy đến trước mặt Mạn Yêu, có rất nhiều lời nói vẫn luôn muốn nói ra, nhưng mà không có cơ hội, lúc này đây, Chiêu Vân không tính lại để nghẹn ở trong lòng mình, vì thế, bắt cánh tay Mạn Yêu, vội vàng nói: "Dung Nhạc tỷ tỷ, muội không biết giữa các ngươi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng muội muốn nói cho tỷ biết, Vô Ưu ca ca trong lòng có tỷ, nếu trong lòng Dung Nhạc tỷ tỷ cũng còn có Vô Ưu ca ca, thỉnh tỷ đừng mặc kệ huynh ấy! Được không?"

Tông Chính Vô Ưu trong lòng hắn có nàng? Mạn Yêu cảm thấy buồn cười, nhìn ánh mắt khẩn thiết của Chiêu Vân kỳ lạ hỏi: "Muội không hận hắn sao?" Nàng rõ ràng nhớ rõ, một năm trước, Chiêu Vân vô cùng phẫn nộ oán hận mà đối với bọn họ la lớn: "Ta hận các ngươi!" Sau đó khóc lóc chạy đi.

Nước mắt lập tức nổi lên ở hai hốc mắt của Chiêu Vân, nàng(CV) xoay đầu đi nhìn nơi xa, âm thanh thê lương nói: "Muội hận huynh ấy, Muội hận huynh ấy không muốn cho muội hạnh phúc......Muội càng hận huynh ấy làm chính mình sống cũng không được hạnh phúc."

Mạn Yêu sửng sốt, nàng trước kia vẫn luôn cho rằng cảm tình Chiêu Vân đối với Tông Chính Vô Ưu bất quá chỉ là một loại mê luyến của thiếu nữ thời đại, không thể tưởng được thế nhưng thâm trầm nồng hậu như vậy, không khỏi thở dài: "Hãy quên hắn đi, hắn là người vô tâm vô tình. Muội có vì hắn làm chuyện gì, hắn đều sẽ không cảm kích."

"Tỷ sai rồi! Dung Nhạc tỷ tỷ, tỷ thật sự sai rồi." Chiêu Vân dùng sức lắc đầu, nước mắt như là hạt châu bị chặt đứt dây, từng hạt từng hạt rơi xuống, ánh mắt trở nên xa xôi, như là lâm vào hồi ức.

Mạn Yêu trong lòng chấn động, vừa rồi nam nhân kia đối với nàng(CV) tăng thêm quyền cước, cũng chưa thấy nàng(CV) từng có dấu vết khóc thút thít, giờ phút này liền bởi vì nàng(Mạn Yêu) nói Tông Chính Vô Ưu vô tâm vô tình, nàng(CV) liền thương tâm như vậy.

"Vô Ưu ca ca không phải như tỷ nói vậy! Huynh ấy trước kia thực chính trực, thiện lương, nếu không có huynh ấy, Cửu ca ca cũng sống không đến hôm nay. Tỷ biết không? Nương (mẫu thân) của muội cùng với dì Vân là tỷ muội tốt, cha muội bởi vì lúc nương sinh muội, khó sinh mà chết cho nên chán ghét muội, thường thường không cho muội ăn cơm, sau khi dì Vân nghe nói đau lòng cho muội, dì Vân liền đem muội đưa vào trong cung nuôi nấng...... Khi đó, dì Vân thân thể không tốt, Vô Ưu ca ca đối với dì Vân rất hiếu thuận, đối với muội cũng thật tốt. Mọi người trong cung ngoài cung đều thích huynh ấy. Thẳng đến khi muội bốn tuổi năm ấy, không biết là nguyên nhân gì, dì Vân........ đột nhiên bỏ chúng ta mà đi...... Về sau, Vô Ưu ca ca tựa như thay đổi thành một người khác, cũng không gặp lại hắn đối với chuyện của người nào mà quan tâm qua, tính cả khi bệ hạ sinh bệnh, huynh ấy cũng không tiến cung nhìn một cái......"

Chiêu Vân dừng một chút, hít hít cái mũi, lau nước mắt, đột nhiên xoay người sang chỗ khác nắm lấy tay Mạn Yêu, cảm xúc trở nên kích động, lại nói: "Chính là, huynh ấy để tâm lên người tỷ tỷ! Bắt đầu từ khi huynh ấy liên tục hơn mười ngày đi đến vườn trà, sau đó đem tỷ đưa vào vương phủ, huynh ấy vì tỷ...... đại náo hôn lễ, không màng thân phận đem tỷ cướp đi, cả Tu La thất sát của Vô Ẩn lâu đều xuất động! Huynh ấy còn đem tỷ nhốt chung cùng huynh ấy ở thạch thất, tỷ nhất định là không biết, huynh ấy chỉ có thời điểm rất khổ sở rất khổ sở mới có thể đi vào gian thạch thất kia, tựa như dì Vân mới vừa đi đoạn thời gian đó, huynh ấy chính là ở trong mật thất kia gian nan vượt qua, liên tiếp bảy ngày, không ăn uống, thiếu chút nữa chết...... Huynh ấy còn vì tỷ, rời đi kinh thành đã hơn một năm...... Huynh ấy trước nay đều không có cách quá ba tháng thời gian không đi hoàng lăng vấn an dì Vân......"

"Những chuyện này, Dung Nhạc tỷ tỷ, tỷ đều biết hết không?"

Chiêu Vân nghẹn ngào nói không được nữa, Mạn Yêu lại chấn động tại chỗ, đầu óc một mảnh hỗn loạn.

Từ trong lời nói đứt quãng của Chiêu Vân có thể nghe ra cái chết của Vân Quý phi tạo thành đả kích rất lớn đối với Tông Chính Vô Ưu, nhưng mà Vân Quý phi thân thể vẫn luôn không tốt, chết một cách bình thường hẳn là không đến mức sẽ có tác động lớn như vậy, trừ phi Vân Quý phi chết đúng như trong lời đồn đãi có chỗ kỳ quặc? Tông Chính Vô Ưu hận Lâm Thiên hoàng cùng với chuyện này cũng có quan hệ đi? Không biết là cái dạng thống khổ gì, mới có thể làm một cái hài tử chỉ vài tuổi tình nguyện đem chính mình nhốt ở một cái thạch thất đen nhánh như vậy, cũng không muốn ra nhìn mặt mọi người?

Mạn Yêu nhớ cái gian thạch thất âm u lạnh lẽo kia, không có ánh sáng, không có thức ăn thức uống, cả không khí đều thực mỏng manh, nhớ tới ba ngày kia Tông Chính Vô Ưu an tĩnh đến giống như có cảm giác không tồn tại, nhớ tới biểu tình cuối cùng của hắn khi thả nàng rời đi, còn có câu nói kia: Chỉ cần nàng chịu quay đầu lại, ta tất lấy chân tình đối đãi, vĩnh viễn không bỏ nhau, thà phụ người trong thiên hạ cũng quyết không phụ nàng......

Một tia đau nhói nổi lên trong lòng Mạn Yêu, ý thức này khiến nàng kinh ngạc, nàng thế nhưng còn sẽ vì hắn mà đau lòng. Cảm xúc này nàng không nên có! Nàng trong lòng càng thêm loạn cả lên, lại càng không biết nên đi an ủi Chiêu Vân như thế nào.

"Dung Nhạc tỷ tỷ, muội hy vọng huynh ấy hạnh phúc, muội muốn huynh ấy hạnh phúc! Chỉ có tỷ mới có thể cho huynh ấy." Chiêu Vân nâng lên một đôi mắt đẫm lệ, mang theo khẩn cầu nhìn nàng.

Mạn Yêu thật lâu không có phản ứng, hạnh phúc cái từ này, cách nàng thật xa xôi đến không thể chạm tới. Chính nàng cũng không có hạnh phúc, lại như thế nào đi cho người khác hạnh phúc? Huống chi, người nọ là Tông Chính Vô Ưu. Một người lợi dụng cảm tình của nàng, sau khi được đến thân thể nàng lại giẫm đạp tôn nghiêm nàng, bức nàng không thể không hướng vận mệnh cúi đầu xưng thần nam tử. Hắn cường thế bá đạo như vậy, giống như không có gì làm không được, hắn hạnh phúc, nàng sao có thể cho được!

Tránh ra tay Chiêu Vân, Mạn Yêu lui về phía sau, cưỡng chế đáy lòng hết thảy cảm xúc, tận lực bình đạm nói: "Thực xin lỗi, ta không giúp được muội. Vị trí của ta ở trong lòng hắn, không có như muội tưởng tượng đến quan trọng như vậy, mặc kệ giữa chúng ta có phát sinh qua chuyện gì, đi đến bước này, đều không thể quay trở về được."

Trước không nói Tông Chính Vô Ưu người như vậy sẽ không có khả năng muốn một nữ nhân đã gả cho người khác một năm, nói đến thân phận của nàng, không phải nàng muốn như thế nào thì có thể như thế nào, Phó Trù sẽ không cho phép, hoàng huynh sẽ không cho phép, chính nàng cũng qua không được cửa ải của mình. Đáy lòng chua xót liền giống như một bụi dây leo có độc, một khi vừa xúc động, liền không thể ức chế mà lan tràn ra. Nàng rũ mí mắt, che đậy thần sắc không mang trong mắt.

Chiêu Vân nhìn biểu tình nàng đạm mạc, trong mắt bốc lên khởi một mảnh tuyệt vọng oán trách, đột nhiên nở nụ cười, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Muội hiểu được, tỷ không yêu huynh ấy! Muội cầu tỷ có ích lợi gì, tỷ căn bản là không có chân chính từng yêu qua huynh ấy!"

Mạn Yêu thân hình chấn động, gắt gao mím chặt sắc môi tái nhợt. Yêu hay không yêu qua chỉ có chính mình biết. Nếu chưa từng yêu, vì sao sẽ đau lòng như vậy? Mạn Yêu không giải thích, nếu có thể, nàng tình nguyện chưa từng yêu. Nhấp môi, xoay người lại nhìn mặt hồ, chờ mong mặt hồ yên tĩnh mang cho nàng an bình một lát.

Đúng lúc này, Trần công công bước nhanh mà đến, thấy Mạn Yêu, hơi hơi sửng sốt, vội vàng chào hỏi, liền hướng bên hồ bước nhanh đi qua.

Mạn Yêu phản ứng đầu tiên, kia trong hồ có người sao. Sau đó, nàng liền nghe được Trần công công đối với một chiếc thuyền nhỏ tinh trí thấp thoáng ở giữa sen trắng kia cung cung kính kính mà kêu một tiếng: "Vương gia."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.