Tâm Thiêu

Chương 2: Dù thực hay giả tôi cũng cần cô ...




"Ta đã nói rồi, Tà Linh vốn không có đủ năng lực để giết người, những việc nó làm nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là những trò đùa quái đản thôi. Nói thật ra thì nó chỉ muốn dọa ông một chút, tuyệt đối không tạo bất cứ sự uy hiếp nào đối với sinh mạng của ông.

Nhưng trên thực tế thì rất nhiều người trong số những đồng nghiệp cùng ông xem bộ phim đó đã chết."

Nghe Nam Cung Vân nói xong, sự kích động trên mặt Liễu Chí Thành vừa mới xuất hiện đã lập tức biến thành một đống tro tàn.

"Chẳng lẽ còn có con quỷ khác sao?"

"Không phải chẳng lẽ, mà khẳng định là còn có sự tồn tại của một con quỷ khác nữa."

Nói đến đây, giọng nói của Nam Cung Vân cũng trở nên âm trầm hơn:

"Đồng thời còn là một con quỷ có thể giết người!"

"Vậy tôi nên làm cái gì? Các cậu chắc là cũng có thể đối phó với con quỷ kia đúng không?"

"Quỷ Vật cũng không phải chỉ tùy tiện đạp một cái là có thể giết chết nó như con kiến, trước đó chúng tôi lại chưa xác định được nó thuộc loại Quỷ Vật nào, vậy nên không thể cam đoan với ông được. Còn bây giờ nên làm gì, chúng tôi tạm thời còn chưa quyết định."

Nam Cung Vân nói xong, cố ý nhìn Hạ Thiên Kỳ một chút, ý là ám chỉ hắn nên nhanh chóng tiếp thu lời nói kia đi.

Hạ Thiên Kỳ lại không cảm thấy sợ điều này, thế là vẫn tiếp tục nói:

"Coi như là đã làm rõ việc này, mấy ngày gần đây, thứ đã giày vò ông thật ra chỉ là một Tà Linh. Như vậy tạm thời coi như ông đã an toàn. Tuy nhiên hôm nay chúng tôi vẫn sẽ ở nhà ông, chờ đến ngày mai, ông hãy gọi ba đồng nghiệp đã nói trước đó đến đây. Bọn họ cũng là đối tượng cần được bảo vệ.

Con quỷ kia sớm muộn gì cũng sẽ ra tay với bọn họ..."

Sau khi hỏi số điện thoại di động của ba người đồng nghiệp từ miệng Liễu Chí Thành, Hạ Thiên Kỳ lập tức gọi cho bọn họ. Hẹn sáng sớm ngày mai cùng đến ở nhà Liễu Chí Thành.

Đợi sau khi giải quyết chuyện này xong xuôi, Hạ Thiên Kỳ không chắc chắn, đi vào phòng bếp một lần nữa, muốn nhìn xem trong tủ lạnh có còn đầu người hay không. Nhưng đúng như Nam Cung Vân nói trước đó, đầu người trong tủ lạnh chỉ là Tà Linh làm giả để lừa bọn hắn. Sau khi Tà Linh bị Lãnh Nguyệt xử lý thì những cái đầu người kia cũng tự động biến mất.

Liễu Chí Thành và Lãnh Nguyệt ngủ trong phòng ngủ lớn. Một mình Nam Cung Vân ngủ ở phòng nhỏ. Còn Hạ Thiên Kỳ và Lưu Ngôn Mẫn thì đau khổ bị ép ngủ trên ghế salon ở phòng khách.

Tuy nhiên trong quá trình phân chia phòng để nghỉ ngơi lại phát sinh một chuyện rất thú vị. Lưu Ngôn Mẫn đặc biệt rất muốn được ngủ với Nam Cung Vân chung một phòng nhưng Nam Cung Vân thì lại muốn ngủ cùng với Lãnh Nguyệt.

Kết quả, Lưu Ngôn Mẫn bị Nam Cung Vân thẳng thừng từ chối, mà Lãnh Nguyệt thì cũng không thèm nhìn tới Nam Cung Vân, cho nên cuối cùng mới xuất hiện cách giải quyết không hợp lý này.

Đương nhiên người khó chịu nhất chính là Hạ Thiên Kỳ, bởi vì hắn vốn dĩ không quan tâm đến mấy chuyện đó, chỉ cần có thể ngủ trên ghế sô pha ở phòng khách là đã tốt lắm rồi. Kết quả lại phải chịu số phận ngủ với Lưu Ngôn Mẫn trên cùng một ghế sa lon.

"Cậu bị người ta từ chối thẳng thừng không nói nhưng sao lại hết lần này tới lần khác đến cướp địa bàn của tôi."

Tựa lưng vào ghế sa lon, Hạ Thiên Kỳ than thở châm chọc Lưu Ngôn Mẫn

"Có thể ngủ cùng người nhanh nhạy như ông đây trên một cái sô pha là vinh hạnh của cậu, tôi còn chưa từng ngủ cùng ai trên ghế sô pha đấy."

"Cậu đừng có mà khoác lác, tôi mà vinh hạnh cái quái gì. Con mẹ nó! chỗ ngủ đã không đủ lớn mà ghế sô pha còn phải chia cho cậu một nửa"

Hạ Thiên Kỳ và Lưu Ngôn Mẫn cứ không ai nhường ai mà ầm ĩ vài câu. Sau đó cả hai người đều không nói thêm gì nữa, ngửa đầu tựa vào ghế sa lon nhìn đèn pha lê treo trên đầu mà ngẩn người ra.

Bởi vì cũng đã rất muộn rồi, cho nên bọn người Lãnh Nguyệt đều đã về phòng để nghỉ ngơi. Trong phòng khách cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ. Cái đồng hồ treo trên vách tường cứ kêu "Cộc cộc", trong nhất thời bầu không khí có chút gượng ép.

Cuối cùng vẫn là Hạ Thiên Kỳ nhịn không được mà mở miệng trước, bởi vì hắn rất muốn hỏi về sự việc quỷ hóa một chút, nên đã lợi dụng cơ hội này.

"Đúng rồi Mẫn Mẫn, tôi có một việc muốn xin cậu chỉ bảo cho."

"Ai u, tôi không nghe lầm chứ, Kỳ Tổng lại có vấn đề cần tôi chỉ bảo cơ à?" Lưu Ngôn Mẫn xoay đầu lại nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ cười bỉ ổi một tiếng, tiếp theo hỏi:

"Muốn hỏi tôi về việc liên quan đến quỷ hóa đúng không?"

"Ừm, bị cậu đoán trúng rồi."

"Hỏi đi, cậu đã nói hết chuyện có thể "tiếp thêm việc ngoài" cho tôi biết nên tôi cũng sẽ không keo kiệt."

Lưu Ngôn Mẫn lại vô cùng sảng khoái, tuy hắn và Hạ Thiên Kỳ thường xuyên cãi lộn nhưng không phải do vấn đề cả hai không hợp nhau.

Nghe Lưu Ngôn Mẫn nói như vậy, Hạ Thiên Kỳ cũng không còn nói nhảm nữa mà đi thẳng vào vấn đề hỏi:

"Cậu thuộc loại thể chất gì?"

"Thể chất Lệ Quỷ. Tôi từng nghe tiểu Vân nói qua, cậu cũng có thể chất Ác Linh."

"Ừm, tuy nhiên tôi lại hoàn toàn không rõ lắm, rốt cục thì cái thể chất Quỷ vật này phân chia như thế nào chứ?"

Lãnh Nguyệt có từng nói rất nhiều sự việc liên quan đến thể chất Ác Linh cho hắn, nhưng tổng kết lại một cách đơn giản chính là thể chất Ác Linh rất mạnh chứ không yếu như những gì hắn tưởng tượng.

Những lời này tuy rằng làm cho hắn kỳ vọng rất lớn và luôn hi vọng vào nó nhưng cùng lúc đó cũng tăng thêm nhiều nỗi hoang mang cho bản thân.

Bởi vì nghiêm chỉnh thì hắn không hiểu rõ về thể chất Ác Linh, hoặc nói đúng hơn là hắn cũng không hiểu rõ về thể chất quỷ vật.

"Cậu vừa nói đến phân chia vậy là thể chất ác Quỷ cũng phân chia đẳng cấp hả?"

"Ừm! Không sai."

"Kỳ thật đẳng cấp của thể chất ác Quỷ được chia rất đơn giản, chỉ có ba cấp bậc.

Thể chất Lệ Quỷ, thể chất Ác Linh, và thể chất Quỷ vương. Ba loại thể chất này tuy có phân chia mạnh yếu, nhưng cái gọi là mạnh yếu ấy cũng không cách nhau mấy.

Bởi vì nếu lấy sự đầu tư thất bại của con người làm ví dụ thì bất luận là bọn hắn đầu tư một trăm triệu thất bại hay là mười triệu, thậm chí là một ngàn khối thất bại thì bọn họ đều là kẻ thất bại.

Nhưng nếu như là hai người đầu tư thành công thì đầu tư một trăm khối cùng đầu tư một trăm triệu, đạt được lợi nhuận thì hiển nhiên là có sự khác biệt.

Quan hệ của ba loại thể chất này chính là như vậy, do trước đó cậu không mạnh lên nên cậu có được thể chất Quỷ vương cũng vẫn không khác gì có được thể chất Lệ Quỷ vậy.

Không biết cậu nghe có hiểu ý của tôi hay không."

"Ý của cậu nói là ba loại thể chất ác Quỷ này có sự khác biệt lớn nhất nhưng thật ra là mạnh lên ở mức cao nhất?"

"Nói đúng hơn là sau khi đã mạnh lên ở mức cao nhất.

Người có được thể chất Lệ Quỷ, sau khi trưởng thành cuối sẽ có được thực lực không thua gì của Lệ Quỷ. Có được thể chất Ác Linh khi trưởng thành sẽ có được năng lực không thua gì thể chất Ác Quỷ.

Nếu tôi đạt được thực lực không thua gì Lệ Quỷ, mà cậu thì vẫn chưa hoàn toàn mạnh lên. Như vậy tính ra thì tôi vẫn mạnh hơn so với cậu.

Bởi vì cậu không đạt được cấp bậc Ác Quỷ, nhiều nhất thì cũng chỉ ở trình độ Lệ Quỷ mà thôi."

"Tôi biết rồi, nói trắng ra vẫn là vấn đề có thể sống tiếp hay không"

"Cậu cũng có thể hiểu như vậy. Tuy nhiên cậu cũng không cần cứ phải lo nghĩ về cái này, bởi vì ba loại thể chất này một khi đã mạnh lên hoàn toàn thì vẫn còn khả năng mạnh lên nữa.

Lão đại ta chính là ví dụ tốt nhất, hắn vốn chỉ là thể chất Ác Linh, nhưng gần đây trình độ lại tăng lên và rất có tiềm năng thăng lên làm thể chất Quỷ vương.

Tuy nhiên khoảng cách của tôi và cậu với những thứ đó vẫn còn xa lắm, biết nhiều cũng vô dụng."

"Đạo lý này tôi đương nhiên biết rõ, nhưng có biết nhiều một chút về thể chất cũng tốt hơn mà.

Còn nữa, thể chất Quỷ vương cuối cùng là cái gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.